Ngôi Trường Hạnh Phúc - Vương Linh - Chương 2: Giờ học vui vẻ
– Nhanh lên, thầy Vinh cận tới rồi chúng mày ơi. Sơ vin, sơ vin ngay.
Thế là cái lũ con trai nháo nhác, hóp bụng vào xong nhét vội vàng áo vào trong quần, chúng nó hồn nhiên cứ như lớp không có con gái. Mấy thằng bụng hơi to một tí, không hóp được thì khênh cái bảng phụ ra, chui ra sau rồi tranh nhau sơ vin. Đông quá, chúng nó xô đẩy nhau rồi có thằng bị đá ra ngoài trong tư thế kéo chưa hết khóa. Bọn còn lại được thể cười như nông dân được mùa. Như vỡ trận, thế mà vụt một cái, thầy đến cửa lớp là chúng nó đã kịp té về chỗ, đứng ngay ngắn như chào cờ. Thầy đi thẳng lên giữa bục giảng, nghiêng đầu sang phải, sang trái, ngó ngó soi soi rồi gật gật:
– Mời các em ngồi.
Thầy ngồi vào bàn, vừa lôi giáo án ra vừa nói kiểu hơi gằn giọng nhưng vẫn nhẹ nhàng lắm, hình như hơi tủm tỉm cười:
– Vừa mới sơ vin hả, làm gì mà mồ hôi mồ kê nhễ nhại thế kia, nghịch vừa thôi.
Xong đột nhiên nghiêm mặt:
– Nay tôi lại thấy chú Thủy (chú bảo vệ) nói lớp mình đá bóng dưới sân đấy. Đã bảo bao lần rồi, có mấy phút, chạy từ tầng 3 xuống sân đá xong lại chạy lên, tí mệt còn học cái gì hả, mà Nhà trường đã cấm đá bóng rồi cơ mà, đá vào mặt các bạn thì sao hả, hả..
Cả lớp im lặng, có đứa cố tình thanh minh:
– Bọn em đá cầu mây mà, không đá bóng thầy ạ
Lũ kia có đứa cười hi hí, nghe không rõ lắm.
– Lại còn biện bạch, nó khác gì nhau hả, chuyển sang đá cầu đi, mây cái gì.
Tiếng cười tắt lịm.
– Nghe rõ chưa, tôi mà nghe thấy lần nữa, lớp bị trừ thi đua, các cậu đừng có trách.
– Vâng ạ..
Nói chung giờ học của thầy tập trung cao độ, không đứa nào ho he gì, ra chơi, thầy vừa đi đến địa phận lớp bên cạnh là trận địa lại được thiết lập. Hôm nào thầy cố tình ngồi trong lớp là chúng nó rón rén ra ngoài hết, đi qua cửa sổ, biết đã nằm ngoài Thị trường của thầy là co giò chạy thẳng xuống sân như kiểu sắp có động đất.
Giờ Toán là vui nhất, thầy Nguyên thật vui tính, chúng nó quý thầy lắm, thầy chả bao giờ mắng cả dù thầy là Hiệu phó. Thầy siêu thông minh nên giảng dễ hiểu, cảm giác giờ học lúc nào cũng thoải mái nhưng không hề kém hiệu quả. Thầy Nguyên chả bao giờ ra bài tập về nhà, hôm nào phấn khích thì cho một bài xong thách đố có thưởng. Đã có lần chúng nó chụm đầu lại giải thành công, thế là xin được của thầy một chầu chè 500 (Hồi đó chỉ có 500đ một cốc chè đỗ đen các bác ạ). Sau vài lần thế thầy cũng hãi nên không ra về nhà nữa mà xử lý trên lớp luôn thì cóc đứa nào giải kịp. Thầy thích phong cách bắn tỉa, cứ ra bài một. Vừa viết một đề lên bảng vừa khích tướng:
– Nào bài đây, để tôi xem cô cậu nào thông minh nhất.
Thế là cả lũ tự nguyện trúng kế, hì hục làm để được thầy khen thông minh nhất lớp. Phấn cộp phát xong là thầy lượn như rồng rồng khắp lớp, nhòm nhòm vào giấy nháp từng đứa, chỉ cần có đứa tính toán sắp ra là thầy phi lên bảng ghi đề bài tiếp theo ngay, không quên xướng tên thằng đang sắp về đích (sau này, khi đã tạo cho lớp phản xạ có điều kiện rồi thì thầy chả nói tên nữa vì cũng chả đứa nào quan tâm, còn lo hoàn thành nốt cho kịp bạn bè).
– Thầy từ từ đã nào, làm không kịp đây này.
Thằng Hải còi làu nhàu. Thầy chỉ tủm tỉm:
– Có bạn xong rồi, nhanh lên không lại thua con gái à.
Thầy lại lượn xuống, ngó vào giấy nháp cái Duyên, thủng thẳng:
– Hôm nay áo mới xinh nhỉ nhưng làm chậm hơn cô bàn trên rồi đấy, chuyển vế thế kia bao giờ mới ra, nhìn đi, phải nhóm lại đi..
– Thầy nói nhiều thế, thầy đi lên đi, thầy cứ mất trật tự thế em không làm được bài.
Cả lớp cười ầm lên nhưng hầu như không đứa nào ngẩng mặt lên, vẫn hì hục làm.
– Ơ hay cái cô này, tôi mất trật tự bao giờ hử.
Thầy đủng đỉnh, tủm tỉm đi lên bảng.
– Thôi tôi đi lên, không cô ấy ghét.
Giờ mấy môn xã hội cũng vui không kém, chúng nó chia lượt học bài, nhận hôm nay thằng này thằng kia sẽ xung phong, cũng đến 3-4 đứa, có lần đông quá, tận 5-6 đứa cùng chung ý tưởng vì bài ngắn dễ thuộc. Thế là việc gì đến sẽ đến, chúng nó cãi cọ, thậm chí căng thẳng leo thang đến mức lôi cả tên phụ huynh ra réo, thằng Long to mặt còn đỏ lựng cảm giác như sắp nhảy vào nuốt chửng thằng Long bé. Thằng Hải còi lập tức to giọng, thằng này chuẩn còi, không những nó còi mà giọng nó cũng như còi báo động:
– Lũ điên chúng mày, có thế cũng cãi nhau, oẳn tù tì đi.
Thế là xông ra oẳn tù tì. Thua một keo không phục, thằng Long to kêu nó vừa giơ tay nhanh nên thiệt, méo tính, đòi chơi ba keo cho minh bạch. Xong cũng chốt hạ được 2 thằng thắng sẽ được ra trận. Mà chúng nó chơi rất chiến lược. Hai thằng này sẽ đợi thầy ngồi phát là giơ tay luôn, không cần biết thầy sẽ hỏi gì. Mấy thằng diễn viên quần chúng sẽ thập thò, lúc giơ lúc hạ tay hoặc đợi thầy chỉ tay gọi 1 trong hai thằng kia mới giơ tay, xong làm bộ lắc đầu ra vẻ tiếc hùi hụi. Lớp cực kỳ sôi động lúc đầu giờ để kéo dài thêm thời gian vì kiểu gì chúng nó cũng được lợi, sẽ ít phải học mà. Có nhiều thầy đã trúng kế, kiểm tra xong 2 đứa đã mất đến 20 phút, hahaha.. Mà như thế, các thầy cô kiểm tra đầu giờ hôm nào cũng phấn khởi:
– Lớp này chịu khó học, ngoan, tinh thần xung phong tốt lắm.
Thế là chúng nó được thể:
– Đúng rồi cô ạ, lớp chuyên Lý mà lại.
Thằng Hải còi nịnh nọt:
– Nhưng chỉ có giờ cô Vân dạy bọn em mới thế thôi vì cô đã xinh, dạy hay lại thân thiện ạ.
Cả lũ vỗ tay adua rần rần. Cô giáo trẻ cười đỏ cả mặt. Đấy là cô giáo dạy tiếng Anh, cô người bé tẹo nhưng giọng rất hay, chúng nó nói cũng không ngoa vì cô dễ tính thật. Với lại giờ của cô, chúng nó được speak nhiều, kể cả tiếng Anh lẫn speak tiếng Việt mà không bị ghép vào tội nói leo hay nói chuyện riêng, thật thú vị.
Hôm nào mà thầy dạy sử có ý định gọi bất kỳ đứa nào trong sổ đòi nợ điểm là chúng nó ầm lên, tha thiết:
– Thầy ơi, hôm nay em rất muốn lên bảng, em rất thích bài học hôm trước thầy giảng..
Mấy thằng chưa học réo theo:
– Thầy ơi, bạn Hải học cả đêm hôm qua, bạn ý còn ngủ gật tiết trước bị thầy Nguyên mắng, thầy lại không gọi thì khổ thân quá.
Thế là thằng Hải còi thuận lợi lên bảng rinh con 9 về.
Lớp cũng có cao thủ lịch sử và cập nhật tình hình chiến sự các nước. Hôm nào tiết học lịch sử kết thúc sớm là thầy lại gọi thằng Long to đứng lên kể chuyện lịch sử. Nó giỏi thật, nói như hùng biện về các trận chiến lịch sử trong nước và quốc tế, cảm giác nó còn biết nhiều hơn thầy, khi thầy vặn về chiến lược tham chiến của các bên, nó chỉ ra đâu đấy. Kết thúc, nó được 10 điểm, khỏi phải kiểm tra miệng nữa. Bọn lớp vỗ tay ầm ĩ mặc dù đa phần không hiểu nó nói gì hoặc cũng không quan tâm lắm chuyện nó nói, vì đã là lịch sử rồi mà, hihihi..
Chắc vì chiến lược tốt nên các thầy cô đều quý lớp Trúc nhất khối, toàn được chọn để các thầy cô dự giờ, cho dù dự giờ không cần báo trước cũng vẫn ngon. Chúng nó vô cùng đoàn kết và hợp tác, cho dù môn Tiếng Anh chả mấy đứa học giỏi. Thầy cô bị dự giờ đột xuất cũng chả sợ, chúng nó sẽ mặc nhiên bật chế độ Kiếp sai lầm (trật tự – Keep silent), không cần nhắc như thường ngày. Không biết nhiều cũng giơ tay ủng hộ giáo viên, khi có đứa bị hỏi mà ấp úng, 3 thằng bàn trên, 3 thằng bàn dưới, 2 thằng cùng bàn sẽ thần tốc tra sách tra vở, lấy bút khoanh vào câu trả lời và tuồn lên trước mặt nó. Thế là thiên tài sau một hồi 5-10 giây đã tìm được ký ức, tuôn ào ào. Cuối giờ thầy cô mát mặt vì nhóm thầy cô dự giờ khen ầm ầm. Thầy chủ nhiệm cũng vô cùng hài lòng (tất nhiên là trừ chuyện đá bóng).
Nhưng đôi lúc cũng có rủi ro, có lần thầy giáo kiên quyết nhìn ngày và gọi tên đứa có số thứ tự trùng ngày hôm đấy. Mặt nghệt ra, Trúc đi lên bảng, chết cha, chưa học gì cả. Thế là cả lớp im phăng phắc, Thằng Long bé với thằng Cao Vinh ngồi ngay đối diện bàn giáo viên, ngay lập tức dựng quyển vở lên che miệng và bắt đầu nhả từng chữ cho Trúc vừa đủ nghe, thế là hát nhép. Thỉnh thoảng nhép hỏng, thầy hắng giọng:
– Cái gì thế? Nhắc lại tôi nghe.
Không đợi Trúc nói, bọn lớp rồ lên:
– Bạn ý nói là..
Chúng nó lặp lại chuẩn như sách vì cóa sách trong tay mờ. Trúc mặt lại nghệt ra, hoang mang, tim đập thình thịch.
– Thế hả, sao tôi nghe khác nhỉ.
Chúng nó nháo lên:
– Không, thầy nghe nhầm đấy ạ.
– Ờ.. nói tiếp đi
Cuối cùng cũng 8 điểm, Trúc thở phào. Hóa ra chúng nó chuyên như thế, thảo nào mấy môn xã hội chả đứa nào sợ, thế mà mấy lần mình cứ mất công học. Vậy là biết rồi, hehehe.. Mà còn chưa kịp cảm ơn với 2 ân nhân thì lớp đã có drama mới có tên Thằng Thắng.