Ngồi Chờ Tức Phụ Đến Công Lược - Tác giả: Mộ Vũ Hề Hề - Chương 11
Trước đây Quý Mộng Đình rất ôn nhu rất dịu dàng, nhưng hôm nay lại lộ ra sắc bén ngông cuồng làm hắn cảm thấy hơi xa lạ một chút.
“Ta làm sao? Ta trước đây thì như thế nào? Có phải ngươi nghĩ rằng ta đã thay đổi rồi đúng không? Nam nhân các ngươi đều chung một dạng, cưới xong liền thấy đối phương thay đổi, cái gì cũng tệ cái gì cũng không tốt có phải không?!” Quý Mộng Đình khí thế hung hăng hỏi, Ngô Thượng Khải sờ sờ chóp mũi mỉm cười, thăm dò nói: “Ta không có nói ngươi thay đổi, chỉ muốn hỏi ngươi với Nguyễn Ánh đã xảy ra chuyện gì mà thôi.”
“Mụ điên kia nhắm vào ta ngươi đã không giúp thì thôi đi, bây giờ còn hỏi như muốn thẩm vấn phạm nhân là có ý gì?”
“Nguyễn Ánh là tức phụ của Cận Nhiễm, Cận Nhiễm cùng chúng ta quan hệ như thế nào ngươi không phải không biết, ngươi như vậy sau này ta phải làm sao?”
Ngô Thượng Khải buồn bực rãi đầu, Cận gia là hào môn, đáng tiếc Cận Gia chỉ có một đứa con gái là Cận Tú cho nên đã tìm một người ở rễ Ngô Khiêm, sau khi kết hôn một năm hai người liền sinh ra được nữ nhi bảo bối Cận Nhiễm. Đáng tiếc Cận Tú thân thể không tốt, không thể tiếp tục mang thai, còn Ngô Khiêm mặc dù ở rể nhưng vẫn muốn để lại huyết thống Ngô gia, thế nên Ngô Khiêm lừa mẹ hắn, sinh ra Ngô Thượng Khải là hắn. Xét về quan hệ máu mủ hắn và Cận Nhiễm là tỷ đệ cùng cha khác mẹ, chỉ có điều Cận Nhiễm là con hợp pháp, còn hắn mãi mãi chỉ là đứa con hoang.
Thời điểm hắn lên bảy tuổi, bởi vì bệnh quá nặng mẹ hắn đã qua đời, để lại hắn một mình cơ cực không chỗ dung thân, cậu mợ hắn lừa gạt hết di sản mẹ hắn để lại, sau đó còn ghét bỏ hắn cho rằng hắn là gánh nặng mà đưa tới Cận gia. Một đứa con hoang xuất hiện liền làm cho Cận gia huyên náo gà chó không yên, cha ruột hắn Ngô Khiêm bị Cận gia xử lý, còn bị xử lý thế nào thì căn bản không ai được biết. Cuối cùng Cận gia vẫn lưu lại hắn, đồng thời nhận hắn làm nghĩa tử (con nuôi).
Từ đó về sau hắn ở trước mặt người ngoài rất nổi tiếng, phong quang vô hạn, nhưng ở Cận gia hắn cũng chỉ có thể làm chó cong đuôi, hắn mãi mãi không bao giờ quên được cái lần tất cả mọi người muốn đuổi hắn, câu nói của Cận Nhiễm ‘Tiểu Cẩm có ca ca có muội muội, Nhiễm Nhiễm chỉ có cẩu cẩu thôi” thế là hắn bị bỏ lại Cận Gia.
Quý Mộng Đình không quan tâm nói: “Bây giờ ngươi làm sao?, ngươi và nàng đều là người Cận gia, Cận gia sao có thể để ngươi ủy khuất?”
Theo như Quý Mộng Đình biết, sở dĩ Cận gia chỉ có một đứa con gái là Cận Nhiễm bởi vì Cận Tú không thể tiếp tục mang thai, lúc này Cận gia nhận Ngô Thượng Khải làm nghĩa tử, rõ ràng là muốn có con trai đến kế thừa gia nghiệp kinh doanh, cho nên nàng tin rằng gả cho Ngô Thượng Khải đồng nghĩa với việc gả vào hào môn Cận gia.
Ngô Thượng Khải lo lắng đi lại trong phòng, không biết phải giải thích với Quý Mộng Đình ra sao. Hắn không thể nói cho tức phụ hắn biết, kỳ thực ta không phải nghĩa tử Cận gia mà chỉ là con ngoài giá thú. Thân phận ẩn giấu như vậy, hắn cũng không dám kể cho tức phụ hắn nghe.
Cuối cùng hắn không còn cách nào khác, đành phải im lặng bò lên giường nằm suy nghĩ thật lâu: “Những chuyện của ngươi và Cố An ta không muốn giải quyết, cũng không thể giải quyết. Thế nhưng ta thấy Cận Nhiễm và Diệp Hàm quan hệ khá tốt, về sau ngươi chớ chọc tức bọn họ.”
“Dựa vào cái gì! Bọn họ bắt nạt ta tại sao ta phải nhẫn nhịn không lên tiếng?”
“Ta vậy mà không nhìn thấy người khác bắt nạt ngươi.” Ngô Thượng Khải kéo chăn làu bàu lên tiếng.
Quý Mộng Đình không nghe rõ hắn nói cái gì, nhưng vẫn khinh bỉ nhéo cánh tay hắn, sau đó đạp hắn một cước văng xuống sàn nhà: “Ngủ cái gì mà ngủ, viết kịch bản đi! Viết hai bản cho ta.”
Ngô Thượng Khải nằm dưới sàn hít một hơi khí lạnh, xoa xoa cánh tay. Rốt cuộc tỉnh táo lại mới thở dài, hắn cưới một lão bà, cho dù có khóc cũng phải chiều chuộng nàng, vừa tức giận vừa buồn cười nói: “Được rồi, ngươi ngủ ngon. Ta đi viết kịch bản.”
Nhân vật chính được nghị luận hơn nửa ngày giờ khắc này đang nửa quỳ ngồi trên giường ôm gối, bên cạnh nàng là Nguyễn Ánh đã tắm rửa sạch sẽ, đang dựa vào đầu giường đọc sách.
Cận Nhiễm cười hì hì tiến tới bên người Nguyễn Ánh: “Sao hôm nay ngươi lại tranh cãi với Quý Mộng Đình a? Lẽ nào… Giữa các ngươi còn có bí mật không muốn cho người khác biết?”
Cái dáng vẻ cười khúc khích tò mò mấy chuyện bát quái thực sự đã phản bội hình tượng cao ngạo lạnh lùng của Cận Nhiễm kia.
Nguyễn Ánh khép sách lại nhìn Cận Nhiễm một lúc, thấy Cận Nhiễm vẫn còn dáng vẻ hiếu kỳ quần chúng ăn dưa, trong lòng nàng tò mò, đưa tay gõ nhẹ trán Cận Nhiễm, rõ ràng ra sức không lớn không nhỏ, Cận Nhiễm lại giả vờ ủy khuất bụm lấy trán kêu đau.
Nguyễn Ánh bị nàng chọc phát cười, thả sách xuống nói: “Ta có đánh ngươi sao?”
“Sao không có a, đau. Ngươi nhìn xem, có phải đều đỏ.” Cận Nhiễm đem đầu đến gần, Nguyễn Ánh cẩn thận nhìn một chút.
Mấy tháng trước nàng ngẫu nhiên cứu được một tiểu cô nương, không biết tại sao lại trao đổi linh hồn với tiểu cô nương, hiện tại linh hồn sống trong cơ thể người khác, cảm giác yêu đương với cơ thể của chính mình cũng rất mới lạ, rất thú vị.
Trước đây nàng nghĩ, tình yêu quá mức mờ mịt, yêu người khác không bằng yêu bản thân, không ngờ tới ông trời dĩ nhiên thực hiện ước nguyện, cho nàng yêu bản thân.
‘Nguyễn Ánh’ cũng không có ý định buông tha Cận Nhiễm, giờ khắc này nàng dùng cơ thể Cận Nhiễm làm nũng khiến Cận Nhiễm phát tởm, thấy lạnh sống lưng. Bất quá tưởng tượng bộ dáng hoạt bát khả ái của tiểu cô nương trong đầu, nàng mới cảm thấy không quá khó tiếp nhận ‘bản thân’.
“Không nói tới Ngô Thượng Khải Quý Mộng Đình nữa, kể ta nghe chút chuyện giữa ngươi và Sầm Lam đi.”
Nhắc tới Sầm Lam, sắc mặt ‘Cận Nhiễm’ nhất thời thay đổi, hạ giọng lại nói: “Thời gian không còn sớm, đi ngủ đi.”
Sức cám dỗ của bí ẩn gia tộc hào môn cùng tin đồn giải trí quá lớn, ‘Nguyễn Ánh’ không ngoan ngoãn nghe lời, trái lại ôm lấy cánh tay ‘Cận Nhiễm’ nhẹ nhàng lắc lắc, cười nói: “Nói đi mà, bây giờ chúng ta đã là người gần gũi nhất, thân thiết nhất. Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ giữ bí mật a.”
“…” ‘Cận Nhiễm’ không chịu nổi nàng làm ồn, cuối cùng khóa chặt ánh mắt trên mặt ‘Nguyễn Ánh’, nàng trầm mặc một hồi lâu, lâu đến mức ‘Nguyễn Ánh’ cho rằng nàng sẽ không nói nữa thì ‘Cận Nhiễm’ đột nhiên mở miệng cất tiếng.
“Thời điểm mới ra mắt, Sầm Lam vì muốn thăng chức nên đã buộc chặt ta. Giống như Quý Mộng Đình với Cố An, nàng đem ta lợi dụng đến khi hết giá trị thì liền vứt bỏ, đem ta đá đi. Bất quá xương ta cứng, nàng đạp ta cũng tự làm tổn thương chân. Kiếp này đừng mơ có thể đứng lên lần nữa. Muốn lợi dụng ta, cũng không xem lại giá trị, không xem lại bản thân có xứng hay không.”
‘Nguyễn Ánh’ đã từng nhìn thấy đủ loại cảm xúc của ‘Cận Nhiễm’, nhưng chỉ có hung tàn lệ khí lúc này là xuất hiện lần đầu tiên, thực sự dọa nàng sợ hãi.
Nhưng mà cũng khiến nàng hiểu được rõ ràng, Sầm Lam năm đó sự nghiệp như mặt trời chiếu sáng đột nhiên tuột dốc không phanh, cuối cùng gả cho một diễn viên nhỏ không chút danh tiếng, đến khi diễn viên nhỏ gặp thời nổi tiếng, Sầm Lam vẫn như cũ quanh quẩn tại tuyến bốn tuyến ba.
Cận Nhiễm thật là khiến người ta cảm thấy hoảng sợ.
‘Cận Nhiễm’ chú ý tới biểu hiện của ‘Nguyễn Ánh’, nàng rất nhanh khép lệ khí trên mặt, mỉm cười nhẹ tựa như mây “Kỳ thực Quý Mộng Đình chưa từng đắc tội với ta, chỉ là nàng quá giống kẻ ta ghét thôi.”
“Hiểu rồi, đã rõ!” ‘Nguyễn Ánh’ nhìn gò má người bên cạnh, nàng vốn đang sợ hãi đột nhiên nổi lên hoa si. Đây là lần đầu tiên nàng biết trên mặt mình còn có thể lộ ra xúc cảm như vậy, tại sao lúc trước soi gương nàng không phát hiện bản thân nghiêm mặt thực sự giống tiên nữ hạ phàm đây.
Trong lúc hỗn loạn tâm tư ‘Nguyễn Ánh’ phập phùng lang thang, cuối cùng nàng lặng lẽ thở dài, nằm trên giường ôm gối bắt đầu lăn lộn, trước đây nàng từng nhìn thấy Cận Nhiễm trên TV, khi đó liền nghĩ Cận Nhiễm sinh ra chính là nữ nhân nhận kịch bản nữ chủ Mary Sue. Nhưng sau khi thật sự biến thành Cận Nhiễm, nàng mới thấy được Cận Nhiễm còn tốt hơn nữ chủ Mary Sue.
(*Mary Sue= tên chung cho bất kỳ nhân vật hư cấu nào hoàn hảo đến mức vô lý, ngay cả trong bối cảnh hư cấu cũng giỏi đến vô lý hơn)
Chơi đùa một lúc, Nguyễn Ánh khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng, nhìn đồng hồ nói với Cận Nhiễm: “Chúng ta dành chút thời gian viết kịch bản đi.”
“A!!!” Cận Nhiễm thống khổ ngã xuống giường, đau đớn hét lên: “Không muốn, ta quá mệt mỏi quá vất vả. Ta không viết được, thật sự không viết được a.”
“Tùy tiện viết đi, dù sao cũng không phải chuyên ngành của chúng ta.” Nguyễn Ánh lấy ra giấy bút, đứng ở cạnh giường thúc giục Cận Nhiễm.
Thấy Cận Nhiễm vẫn do dự, nàng liền dùng thủ đoạn khích tướng: “Không phải ngươi muốn giúp Diệp Hàm sao? Đây chính là cơ hội tốt.”
“Tại sao viết cái này lại là cơ hội tốt? Không đúng… Ta nói muốn giúp Diệp Hàm khi nào a.” khuôn mặt Cận Nhiễm tràn đầy ngượng ngùng sau khi bị vạch trần xong.
“Ngốc, viết nhanh đi.” Nguyễn Ánh xoay người nhìn tờ giấy trắng trong tay, khóe môi kéo lên ý cười nhợt nhạt, nàng cũng không nhất định phải làm khó Quý Mộng Đình, nàng vốn không thích xen vào chuyện người khác càng không thích phải giận chó đánh mèo không đâu. Chỉ là hôm nay nàng xem nha đầu ngốc nhiều lần tiếp xúc lấy lòng Diệp Hàm, lại biết được lúc trước Diệp Hàm đã từng cứu nàng, Nguyễn Ánh lúc này mới muốn giúp đỡ nha đầu ngốc kia.
Về phần kịch bản đắc tội Phí Khê đạo diễn cùng tức phụ của nàng, vậy thì hoàn toàn không cần phải lo. Phí đạo nổi tiếng kia chính là biểu tỷ thứ hai của nàng, còn tức phụ của Phí đạo chính là bằng hữu cùng nàng lớn lên, có điều trong giới cũng không có bao nhiêu người biết.
Nhìn Nguyễn Ánh không thay đổi chủ ý, Cận Nhiễm thở dài kêu rên: “Cuộc sống khốn khổ a!”
Bị ép bởi khí thế của mỹ nhân băng lãnh Nguyễn Ánh, nàng vẫn như cũ quấn chăn nằm trên giường nhưng miệng đã cắn đầu bút, bắt đầu nghĩ ý tưởng ra.
Đêm khuya vắng, rất nhiều khách mời vì viết kịch bản mà phải là thức đêm.
Không ít người oán hận Nguyễn Ánh, nếu như không phải tại nàng, phần kịch bản này sẽ chỉ có một người làm là tức phụ của Phí Khê. Hiện tại ai cũng phải góp sức, thật sự là ai oán không thôi.
Cố An đang say sưa ngủ đột nhiên bật người ngồi dậy, Diệp Hàm bên cạnh cũng bị nàng đánh thức theo, híp mắt lại ngáp một cái, Diệp Hàm hỏi: “Làm sao vậy?”
“Khi nào đến hạn nộp kịch bản? Chúng ta còn chưa có viết a? Lúc nãy ta mới nằm mơ, mơ thấy tất cả mọi người đều đã nộp kịch bản, chỉ có ta và ngươi đứng đó, vô cùng lúng túng hai tay trống không.”
Trên trán Cố An vẫn còn toát mồ hôi lạnh, chứng tỏ rằng cơn ác mộng này thực sự khiến nàng sợ hãi.
Diệp Hàm đứng dậy rót cho nàng một cốc nước ấm, sau đó lấy ra vài tờ giấy từ trong tủ đầu giường, tiếp tục ngáp thêm một cái nói: “Ngươi xem, ta đều đã viết xong rồi, nhanh đi ngủ thôi.”
“Viết xong rồi? Đưa ta xem xem.”
Cố An không thể tin được nhận lấy giấy, sau khi quét mắt sơ qua đúng thật là hai kịch bản điện ảnh nhỏ nàng mới đỡ lo. Xem xét kỹ hơn một chút nàng liền phát hiện, một số chi tiết nhỏ được Diệp Hàm xử lý so với mấy kịch bản phim thần tượng nàng từng đóng còn tốt hơn.
Mà lúc này Diệp Hàm đã mệt mỏi đến mức tiếp tục ngủ thiếp đi.
Cố An vốn muốn hỏi nàng làm thế nào, vừa xoay đầu đã phát hiện Diệp Hàm ngủ mất tiêu, nàng không lên tiếng nữa, nghiêm túc xem kịch bản dưới ánh đèn điện thoại. Không ngờ Diệp Hàm viết đến hai phần kịch bản, một hạnh phúc một ngược tâm, đọc xong một phần nàng liền cười, sau đó cười xong lại khóc. Cuối cùng nàng nằm trên giường chìm vào giấc ngủ nhưng trong lòng tràn đầy ủy khuất, màn theo tiếc nuối bất bình không yên.
Bảy giờ sáng hôm sau Diệp Hàm đã thức dậy, nàng nghiêng người nhìn Cố An, càng nhìn ý cười của Diệp Hàm càng sâu. ‘Thật đáng yêu xinh đẹp~ nàng ngủ giống hệt một bé nèo con.’
Rốt cuộc, mèo con khẽ cau mày giống như sắp tỉnh.
– —-
(khúc này mình không dịch)
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm tạ con số tiểu thiên sứ dầy yêu, xuẩn tác giả tại năm ngoái cũng đã tìm tới thích hợp nữ thần của mình rồi. Cho lão bà đại nhân bút tâm, ta yêu ngươi nga ~
Bởi bản thảo là sớm một hai ngày thả ở phía sau đài, cho nên ngày hôm qua quên đi cho mọi người chúc phúc mọi người lễ tình nhân vui sướng, hôm nay bù đắp một phần muộn đến tâm ý. Hi vọng có tình nhân sẽ thành thân thuộc, hàng năm lễ tình nhân đều có thể cùng ngươi yêu nhất người cùng một chỗ vượt qua.
Mặt khác, [ khoái xuyên ] đặt ở văn tên phía trước cùng mặt sau không khác nhau gì cả, ta văn tên biến hóa hẳn là hệ thống đánh, mà không phải ta tâm huyết dâng trào cho nó đổi vị trí để lên.
Kỳ thực ta dự định đi cao lãnh hình tượng, thế nhưng máy hát mở ra liền có nghiệm thu không được. Huống chi ta là luyến ái trong nữ nhân, ta sợ làm trong lời nói lộ ra đều là ta màu phấn hồng tán tỉnh, như vậy rất dễ dàng ảnh hưởng các vị tiểu thiên sứ chúng xem văn hứng thú, bởi vậy ta có thể ít nói chút liền ít nói chút.
Tới chóp nhất một làn sóng, ném trinh tiết nằm bán manh lăn lộn anh anh anh cầu xin thu gom, cầu xin bình luận!!!
Tác giả weibo: Không muốn đi gõ chữ
Giao lưu nhóm số: 982136654
Tiếp theo bài muốn văn viết: « thời không phần mềm hack viên [ khoái xuyên ] », cảm thấy hứng thú tiểu thiên sứ có thể thu trốn một chút, cảm tạ ~