Ngoại Thất Không Dễ Làm - Chương 11 - Chương 11
Chung quanh nhất thời yên tĩnh.
Lục Phong Hàn lộ ra thần sắc do dự, chau mày: “Này…”
Từ Hưng Đức cũng không ngoài ý muốn, dù sao dung mạo Chiêu Chiêu hiếm
thấy, nhất thời không ra lựa chọn được cũng có thể hiểu, hắn chắp tay
chờ Lục Phong Hàn trở lời.
Lục Phong Hàn lông mi rũ xuống, hắn
không nghĩ đến Từ Hưng Đức vậy mà háo sắc đến vậy. Lại tự mình đưa tới
cửa, bất quá như vậy cũng tốt, giảm đi rất nhiều sức lực của hắn.
“Nếu như thế, vậy thì nghe theo Từ đại nhân, chẳng qua hiện tại ở sơn trang, thời gian có chút gấp, vài ngày sau sẽ đưa Chiêu Chiêu qua,” Lục Phong
Hàn giả vờ đáp ứng.
Từ Hưng Đức cười ha ha: “Đây là tất nhiên, Lục công tử nói có lý, việc này không thể nóng vội.”
Tuy nói Lạc Châu có nhiều người tặng ngoại thất, nhưng hiện tại là ở sơn
trang, để người khác nhìn thấy cũng không tốt, huống chi Từ Hưng Đức còn muốn thuê nhà mua thêm người hầu, dù sao trong nhà hắn còn có một thê
tử hung dữ, phải đem Chiêu Chiêu kim ốc tàng kiều mới được.
Quyết định xong việc này, Lục Phong Hàn hợp thời hỏi: “Chính là không biết,
việc buôn bán muối này Từ đại nhân tính toán như thế nào…”
“Lục công tử không cần sốt ruột, sau khi tàn tiệc, đến quý phủ của ta nói
chuyện,” Từ Hưng Đức nói, chuyện cơ mật như vậy tất nhiên là muốn ngầm
bàn bạc.
Sau khi nói xong, hai người cùng nhau rời đi.
Bên kia sắc Chiêu Chiêu trắng bệch, Lục Phong Hàn đồng ý, hắn vậy mà đồng
ý, nàng lập tức sẽ bị đưa cho Từ Hưng Đức làm ngoại thất!
Lời của Đường Cẩm Sắt lúc trước còn văng vẳng bên tai, nghe nói thủ đoạn tra
tấn nữ nhân của Từ Hưng Đức rất nhiều, nữ nhân hầu hạ hắn trên người
toàn vết thương.
Chiêu Chiêu vừa tức lại vội, sắp cắn môi đến chảy máu, nàng nên làm sao đây?
Chiêu Chiêu nghiêng ngả lảo đảo trở về phòng, sau đó ngồi xuống ghế, toàn
thân không có sức lực, trong tay vẫn còn cầm chặc miếng ngọc bội, bị cấn đau nhức.
Chiêu Chiêu ném ngọc bội ném lên án kỷ, may mắn là có khối ngọc bội này, bằng không nàng vẫn không hay biết gì.
Lục Phong Hàn cẩu nam nhân này, quả nhiên cùng Trần Văn Uyên bọn họ là cá
mè một lứa, vì tiền cái gì cũng có thể làm ra, hốc mắt nàng đều đỏ, nước mắt rơi xuống ào ào.
Ngọc bội kia vẫn đang lăn, thấy sắp rơi
xuống đất, Oanh Nhi nhanh tay bắt được, nàng sợ tới mức tim đập bang
bang: “Cô nương, ngài sao thế?”
Đi ra ngoài một lúc lại giống như sinh bệnh, mặt trắng như tuyết, ngay cả cánh môi luôn kiều diễm cũng
mất đi huyết sắc, Oanh Nhi đầy bụng nghi vấn, thấy Chiêu Chiêu không
muốn nói, nàng cũng không hỏi tiếp.
Một buổi sáng mơ màng hồ đồ
trôi qua, buổi chiều yến hội liền kết thúc, mọi người đến dự tiệc đều
lên xe ngựa rời khỏi, Chiêu Chiêu cùng Oanh Nhi cũng lên xe ngựa được
Trình Kỷ đưa về Lục gia.
Lục Phong Hàn không về cùng, Chiêu Chiêu chắc chắn hắn đã đi quý phủ của Từ Hưng Đức.
Sau khi trở về, Chiêu Chiêu bảo Oanh Nhi ra đi, nàng muốn một mình yên lặng một chút.
Lúc này nàng đã tỉnh táo không ít, không kích động giống buổi sáng, Chiêu
Chiêu biết khóc cũng vô dụng, nàng phải nghĩ biện pháp mới được, nhưng
nàng ở Lạc Châu không họ hàng, cũng không biết ai, nàng nghĩ biện pháp
gì được chứ.
Chiêu Chiêu vừa vội vừa sợ, rất nhanh đã đến bữa tối, đồ ăn đầy bàn nhưng nàng một chút cũng không đói.
Oanh Nhi còn tưởng rằng là do Lục Phong Hàn, vừa rồi Trình Kỷ trở về có nói
Lục Phong Hàn mấy ngày tới sẽ ở bên ngoài bàn chuyện làm ăn, không về
nhà, nàng cho rằng Chiêu Chiêu đang lo lắng Lục Phong Hàn, liền an ủi
Chiêu Chiêu: “Cô nương, người nên chú ý ăn uống, chủ tủ mấy ngày nữa sẽ
về.”
Chiêu Chiêu lại thấy may mắn là Lục Phong Hàn không trở về,
bằng không nàng cũng không biết nên đối mặt với Lục Phong Hàn như thế
nào.
Cuối cùng, một bàn đồ ăn này Chiêu Chiêu chỉ ăn một ít liền cho dọn xuống.
Sau khi nằm trên giường, Chiêu Chiêu vẫn còn đang suy nghĩ biện pháp, nghe ý của Lục Phong Hàn và Từ Hưng Đức, sợ nhiều nhất là vài ngày nữa nàng sẽ bị đưa qua, thời gian của nàng còn không nhiều lắm!
Chiêu Chiêu trái lo phải nghĩ, biện pháp duy nhất chính là bỏ trốn.
Thừa dịp Lục Phong Hàn không ở trong phủ, nàng phải tìm lý do đi ra ngoài,
sau đó nhân cơ hội bỏ trốn, bất quá Chiêu Chiêu cũng biết dung mạo nàng
như vậy ra bên ngoài sống cũng không dễ dàng, chỉ sợ lại bị bán vào
thanh lâu kỹ viện, nàng phải chậm rãi lên kế hoạch mới được.
Nhưng này kế hoạch không kịp thực hiện, Chiêu Chiêu liền bệnh.
Vài ngày không ăn ngon, tối cũng không ngủ được, thân thể mảnh mai này liền ngã bệnh, là phong hàn lại phát sốt, làm Chiêu Chiêu không xuống giường được.
Oanh Nhi bị việc này làm cho sợ hãi, nàng vội vã mời đại
phu xem bệnh cho Chiêu Chiêu, nhưng phong hàn bệnh này phải từ từ điều
dưỡng, gấp cũng gấp không được, đành phải kê cho phương thuốc hạ sốt, để không bị nóng đến hỏng người.
Sau khi Chiêu Chiêu uống thuốc xác thật có hiệu quả, nhưng không nhiều lắm, vẫn là không có sức lực đứng
lên, càng miễn bàn bỏ trốn.
Chiêu Chiêu khóc không ra nước mắt,
nàng sao lại xui xẻo như vậy a, kiếp trước lúc muốn bỏ trốn cũng nhiễm
phong hàn sau đó chết đi, lúc này vậy mà lại nhiễm phong hàn, ông trời
sao lại để nàng xui xẻo như vậy.
Giờ có vội thế nào cũng không giải quyết được, đành phải chậm rãi dưỡng bệnh.
…
Mà một bên khác, Lục Phong Hàn tóm được bằng chứng Từ Hưng Đức tư thụ quan muối, chút này còn chưa xong, hắn muốn bắt giữ tất cả những người dính
líu đến việc này.
Lục Phong Hàn đơn giản gọi Trình Kỷ đến bên
trong Lạc Châu truyền ra lời đồn, nói là có người buôn bán muối một vốn
bốn lời, còn nói Từ Hưng Đức tiếc lộ cho hắn biết lộ tuyến, chuyện cơ
mật như vậy lại nói có sách mách có chứng, ai không tin chứ, bộ phận
quan viên cùng thương hộ lúc này liền đỏ mắt, Lạc Châu liền nổ tung.
Nói đến việc một vốn bốn lời, trừ đám người Từ Hưng Đức ra, khẳng định còn
có rất nhiều quan viên cùng thương hộ ngầm thèm nhỏ dãi, cũng muốn chia
một chén cháo, chẳng qua không có cách tham dự mà thôi.
Ai cũng muốn có lợi, ai cũng muốn chia một chén cháo, Lạc Châu loạn thành một đống.
Việc này làm cho Từ Hưng Đức bận sứt đầu mẻ trán, còn tiếp tục như vậy, việc quan muối tư thụ nhất định không giấu được, hắn đành phải cùng quan
viên bên cạnh liên lạc, mà Lục Phong Hàn đợi chính là lúc này, hắn nhân
cơ hội tra rõ tất cả quan viên dính líu, chẳng qua còn thiếu chút chứng
cớ, mới chưa bắt người quy án ngay lập tức.
Trong Từ phủ.
Từ Hưng Đức xoay quanh giống như thú bị nhốt trong lồng, mấy ngày nay Lạc
Châu càng ngày càng loạn, mắt thấy bí mật của bọn họ sắp bị bại lộ, tuy
rằng phía trên bọn họ có người chống, nhưng cũng khó tránh khỏi bị cắt
chức quan, hắn thật vất vả trèo lên vị trí tri phủ một châu, sao có thể
cam tâm bị cắt chức quan như vậy..
Từ Hưng Đức bật đứng lên, đến giờ phút này hắn sao lại không biết, người âm thầm làm lộ thông tin chính là Lục Phong Hàn!
Lục Phong Hàn nhất định là giả vờ đáp ứng đem Chiêu Chiêu tặng cho hắn để
thu thập chứng cứ mua bán muối lậu, nghĩ đến Lục Phong Hàn cũng không
phải người làm ăn gì, mà chính là thủ hạ của một vị đại nhân nào đó, đến Lạc Châu tra án.
Từ Hưng Đức hắn sống mấy chục năm, còn chưa nếm qua thiệt thòi như vậy, nếu muốn bị cắt chức quan, hắn cũng muốn giết
chết Lục Phong Hàn trước, trái phải có người che chở hắn, hắn sẽ không
bị mất mạng.
Thanh âm hắn lạnh lùng nói: “Người tới, đi Lục phủ.”
…
Chiêu Chiêu bị tiếng ồn ào làm cho tỉnh lại.
Từ hôm đó đến nay, nàng luôn ở trên giường dưỡng bệnh, hiện tại thật vất
vả có thể khởi giường, “Oanh Nhi, bên ngoài sao lại ồn như vậy?” Chiêu
Chiêu hỏi.
Oanh Nhi từ bên ngoài trở về, sắc mặt nàng trắng bệch, nói: “Không xong, cô nương,” sau đó dừng một chút lại nói: “Bên ngoài
Từ đại nhân dẫn mười mấy người đằng đằng sát khí đang đi đến viện của
chúng ta.”
Chiêu Chiêu nghe tim mình đập lộp bộp, chẳng lẽ là Từ
Hưng Đức đến đây bắt nàng, không đúng a, nếu là như vậy không phải là
sắc mặt này, mặc kệ tình huống gì thì cũng là không tốt, “Nhanh, chúng
ta mau trốn.”
Chiêu Chiêu vừa dứt lời, Từ Hưng Đức liền dẫn người vào tới, thanh âm đáng khinh: “Mỹ nhân, trốn ở chỗ nào?”
Không sai, Từ Hưng Đức là đến tìm Lục Phong Hàn, nhưng không nghĩ đến Lục
Phong Hàn không ở đây, hắn liền nghĩ tới Chiêu Chiêu, nếu có thể bắt
Chiêu Chiêu, cũng không sai.
Người của Từ Hưng Đức mang đến bao
vây xung quanh phòng, Chiêu Chiêu cùng Oanh Nhi lui về sau từng bước,
Chiêu Chiêu nhìn thấy trong mắt Từ Hưng Đức tình thế nguy hiểm, thanh âm của nàng có chút run: “Từ đại nhân, công tử đang bên ngoài làm việc,
ngài nếu như muốn tìm…”
Lời nàng còn chưa nói hết liền bị Từ
Hưng Đức đánh gãy, Từ Hưng Đức nhìn thấy vòng eo nhỏ nhắn của Chiêu
Chiêu, ngữ điệu âm trầm: “Mỹ nhân ngươi cùng Lục Lẫn kia là cùng một bọn phải không, giả vờ đem ngươi tặng cho ta để lừa lấy bằng chứng buôn
muối lậu, làm đảo loạn Lạc Châu, quả là một kế sách hay.”
Chiêu Chiêu sửng sốt, nàng nghe như thế, phản ứng đầu tiên là Lục Phong Hàn thực tế không tính đem tặng nàng cho người khác.
Sau đó mới phản ứng tới sợ hãi, xem giọng nói Từ Hưng Đức hận nghiến răng
nghiến lợi, hắn hôm nay sợ là sẽ không bỏ qua cho nàng, Chiêu Chiêu muốn ổn định Từ Hưng Đức, nhưng Từ Hưng Đức đã sớm không nhịn được.
Vốn dĩ dung mạo Chiêu Chiêu đã tốt; lúc này tuy nhiễm bệnh, lại tăng thêm
một cỗ hương vị, quả nhiên là rung động lòng người, có thể cùng mỹ nhân
xuân khuê một đêm, liền cũng đáng, thân thể Từ Hưng Đức liền nóng.
Chiêu Chiêu sợ hãi, nhưng nàng hiện tại còn chưa hết bệnh, căn bản không thể
tránh thoát, huống chi bên ngoài tất cả đều là người của Từ Hưng Đức,
hiện tại nàng cơ hồ là mặc cho người xâm lược.
Nhìn Từ Hưng Đức càng lúc càng tới gần, Chiêu Chiêu nghĩ cùng lắm thì nàng đập đầu chết, ánh mắt nàng kiên định.
Từ Hưng Đức lăn lộn trên quan trường hơn hai mươi năm, tất cũng không phải đồ ngốc, hắn liền bắt lấy cổ tay Chiêu Chiêu, Oanh Nhi thấy không đúng
liền nhào lên bảo hộ Chiêu Chiêu, liền bị Từ Hưng Đức ném đến phía sau.
Cổ tay Chiêu Chiêu bị Từ Hưng Đức nắm đau nhức, nước mắt lấp lánh ở trong mắt.
Từ Hưng Đức thở gấp, hắn một phen liền kéo vạt áo Chiêu Chiêu ra, lộ ra
một mảnh tuyết trắng oánh nhuận da thịt, mũi hắn nóng lên, máu mũi thiếu chút nữa chảy ra, trong miệng còn dâm tà lẩm bẩm nói: “Quả thật là cái
vưu vật.”
Trong lòng Chiêu Chiêu đầy tuyệt vọng, hiện tại nàng
nghĩ muốn chết cũng không thể, nàng nên làm cái gì bây giờ, nàng có thể
làm gì?
Nước mắt theo hai gò má rơi xuống, ngay lúc Chiêu Chiêu
tràn đầy tuyệt vọng, bỗng nhiên nhìn thấy một góc áo màu xanh, giọng
nàng run run: “Công tử…”
Từ Hưng Đức dừng lại động tác, hắn
cười nói: “Lục Lẫn sau có thể ở đây, huống chi hắn ở đây thì làm được gì nào?” Hắn đã mang một đại đội thị vệ võ nghệ cao đường đến đây.
Nhưng ngay sau đó, Từ Hưng Đức liền cảm thấy chân đau xót, một tiếng “Rầm”,
hắn bị người ta đạp bay lên án kỷ, ấm trà ly trà rơi bể đầy đất, có thể
thấy được lực của một cước này mạnh thế nào.
Người tới chính là Lục Phong Hàn, hắn khoát một bộ áo choàng màu xanh, cao lớn vững chãi đứng ở trong thính đường.
Chiêu Chiêu sững sờ, Lục Phong Hàn bước tới, giúp Chiêu Chiêu kéo lại y phục.