Ngoại Thất Không Dễ Làm - Bạch Đường Nãi Thỏ (full) - Chương 27
Oanh Nhi cùng Thanh Diệp vội vàng đuổi theo, chờ sau khi đến Thính Vân Viện lại pha trà bưng lên, sau đó mới lặng lẽ lui xuống, tiện thể cũng đem cửa đóng lại.
Chiêu Chiêu vẫn còn có chút khiếp sợ, cũng quên rót trà cho Lục Phong Hàn, vẫn là Lục Phong Hàn tự mình châm trà.
Có quá nhiều vấn đề muốn hỏi, cũng không biết nên hỏi việc nào.
Sau một lúc lâu Chiêu Chiêu mới tìm thấy thanh âm của mình, nàng liếm liếm môi: “Vương gia, ngài hôm nay sao lại về giờ này?”
Lẽ ra buổi sáng Lục Phong Hàn nên ra ngoài làm việc, rất ít khi trở về.
Lục Phong Hàn uống một ngụm trà: “Tiện đường trở về trong phủ một chuyến mà thôi, đợi lát nữa liền đi.”
Chiêu Chiêu thầm nghĩ đây là tiện đường chổ nào, chổ Lục Phong Hàn làm việc cách vương phủ cũng khá xa.
Nói xong lời này, Lục Phong Hàn bình chân như vại thưởng thức trà, Chiêu Chiêu có chút không chịu nổi lòng hiếu kỳ: “Vương gia, hôm nay đến cùng là sao thế này a.”
Khi Chiêu Chiêu tò mò con ngươi sẽ hơi mở to một chút, đôi mắt trừng lên tròn trịa, nhìn xem mười phần đáng yêu, giống như là mèo con.
Lục Phong Hàn nghiêng mặt đi: “Nàng không phải nói chịu ủy khuất sao.”
Lục Phong Hàn là người nhạy bén như thế nào, Chiêu Chiêu nói bị ủy khuất, những ngày này nàng luôn ở trong phủ, cũng không phát sinh chuyện gì, tính đến tính đi cũng chỉ có chuyến đi vào cung ngày đó là có thể xảy ra chuyện.
Chuyện kế tiếp liền dễ rồi, Lục Phong Hàn suốt đêm gửi thư cho Trình Kỷ, Trình Kỷ âm thầm tra xét không biết bao nhiêu án tử, việc nhỏ ấy tự nhiên là dễ như trở bàn tay, rất nhanh đem ngày đó hết thảy đều tra rõ ràng.
Bao gồm ma ma hôm đó, thậm chí còn có cả thị vệ háo sắc Trang trắc phi an bài ban đầu.
Chiêu Chiêu nghe xong mở to hai mắt nhìn, Lục Phong Hàn hắn làm sao nhanh như thế đã điều tra xong, nàng theo bản năng hỏi ra miệng.
“Cái này rất đơn giản, chỉ cần làm việc liền sẽ dùng đến người, điều tra rõ người cùng nàng ta liên lạc một chút liền tra được, bất quá phí chút thời gian mà thôi.” Lục Phong Hàn nói.
Chiêu Chiêu nuốt một ngụm nước bọt, xem ra về sau nàng phải cẩn thận hơn nữa a.
Sau này nàng là muốn rời khỏi vương phủ, về sau nếu có chuyện bí mật nàng nhất định phải che giấu cẩn thận, chỉ có mình nàng biết, như thế Lục Phong Hàn mới không tra được.
Nhìn thấy bộ dáng này của Chiêu Chiêu, Lục Phong Hàn nhăn mày, “Nàng đang suy nghĩ cái gì đấy?”
Chiêu Chiêu giật mình, cũng không thể để Lục Phong Hàn phát hiện suy nghĩ của nàng: “Thiếp thân cái gì cũng không nghĩ, thiếp thân chính là muốn cám ơn vương gia, chuyện ngày hôm nay ít nhiều phải tạ ơn vương gia.”
Nàng xác thật nên cám ơn Lục Phong Hàn.
Lại nói tiếp Chiêu Chiêu thật sự không nghĩ đến Lục Phong Hàn ra mặt cho nàng, hơn nữa vậy mà biếm Trang trắc phi xuống thị thiếp, còn phạt nàng ta cấm túc một năm, đây là điều mà nàng chưa từng nghĩ tới, cũng không dám nghĩ tới, cho tới bây giờ nàng vẫn còn cảm thấy dường như vừa rồi chỉ là một giấc mộng.
Lục Phong Hàn buông ly trà xuống: “Chẳng qua còn có một chi tiết không tra được rõ ràng, ngày đó người đi vào tiểu điện đến cùng là ai?”
Trình Kỷ tra khảo ma ma kia, ma ma một mực khẳng định đúng là có người đi vào, hơn nữa nghe không giống như đang nói dối.
Chiêu Chiêu vội vàng nói: “Ngày đó đúng là có một nam nhân đi vào, hắn là người tốt,” sau đó đem chuyện ngày đó cẩn thận kể cho Lục Phong Hàn.
Chiêu Chiêu hơi có chút đáng tiếc: “Chỉ là không biết người kia là ai, bằng không sau này gặp lại nhất định phải cảm tạ một phen.”
Rõ ràng chỉ là muốn nói lời cảm tạ, nhưng khi Lục Phong Hàn nghe được Chiêu Chiêu đề cập đến nam nhân khác vẫn nhăn mi, hắn trầm giọng nói: “Ngày ấy quá nhiều người đến dự tiệc, phỏng chừng rất khó điều tra ra người nọ là ai.”
Chiêu Chiêu cũng nhẹ gật đầu, nàng biết, huống chi nàng vẫn luôn chờ ở trong nội trạch, càng khó gặp được người hảo tâm kia.
Nói xong, Lục Phong Hàn đứng dậy: “Được rồi, cũng đến lúc phải đi, hai ngày tới bận bịu, phỏng chừng sẽ không về phủ, nàng ở trong phủ ngoan ngoãn đợi.”
Chiêu Chiêu gật đầu đã biết, sau đó đưa Lục Phong Hàn ra cửa Thính Vân Viện.
Chờ Lục Phong Hàn đi xa, khoé miệng Oanh Nhi cũng không hạ xuống được: “Chủ tử, về sau Trang trắc phi không thể bắt nạt người nữa, đây thật là quá tốt!”
Oanh Nhi nói xong nhẹ nhàng bụm miệng, sau đó lại nói: “Nô tỳ nói nhầm, là Trang thị thiếp, Trang thị thiếp còn phải cấm túc một năm, chờ một năm sau trở ra, sợ là vương gia đều sẽ quên mất nàng là nào người.”
Thanh Diệp cũng mím môi cười, nàng ở trong vương phủ đã lâu, cũng biết Lục Phong Hàn vì Chiêu Chiêu phế Trang trắc phi thành thị thiếp khó khăn thế nào, xem ra chủ tử của nàng, ngày sau khẳng định không sai được.
…
Sự việc Trang trắc phi bị giáng làm thị thiếp và cấm túc một năm rất nhanh đã truyền khắp toàn bộ vương phủ.
Lúc Hàn trắc phi biết không khỏi khiếp sợ, nàng cố ý sai Tử Tô đi Vãn Hương viện hỏi thăm một chút, nghe nói Trang thị hiện tại đang khóc lóc ầm ĩ, cơm cũng không ăn, mở miệng ngậm miệng đều là “Vương gia sẽ không như thế, nhất định là tiện nhân Chiêu Chiêu kia mê hoặc vương gia”, hay là “Giết tiện nhân kia” các loại.
Như là phát điên rồi.
Hàn trắc phi biết việc này là do Trang trắc phi vụng về, việc mấu chốt như vậy cũng làm hỏng được, bị trừng trị cũng đáng, nhưng nàng không nghĩ Lục Phong Hàn sẽ xử lý nghiêm khắc như vậy, xem ra Lục Phong Hàn đối với Chiêu Chiêu tốt hơn so nàng nghĩ.
Nghĩ đến đây Hàn trắc phi càng thêm oán hận Chiêu Chiêu, sau này nàng nhất định phải tìm cơ hội trừ khử Chiêu Chiêu chướng mắt này, chỉ có như thế, nàng mới có thể an lòng.
Trong chính viện, sau khi Tiết Nguyệt nghe Đeo ma ma bẩm báo cũng không khỏi xuất thần.
Chiêu Chiêu có dáng vẻ như vậy, còn được Lục Phong Hàn chiếu cố như thế…
Đeo ma ma ở bên cạnh nhẹ giọng nói: “Nương nương, sau này người vẫn nên để chút tâm tư, tuy nói Chiêu di nương thân phận thấp, so với thân phận của người giống như mây với bùn, ngài không chịu hạ thấp thân phận như những cô nương tiểu môn hộ, nhưng nam nhân thích như vậy, người sau này vẫn nên học chút mới được.
Sau khi Tiết Nguyệt nghe khó được lúc không có phản bác Đeo ma ma.
…
Cùng lúc đó, chuyện của Chiêu Chiêu cũng bị truyền đi vô cùng kì diệu, thậm chí còn có người nói nàng là hồ yêu ở rừng sâu núi thẳm, lần này đến vương phủ để mê hoặc Lục Phong Hàn.
Lúc Chiêu Chiêu nghe được phản ứng đầu tiên là nếu nàng thật là hồ yêu liền tốt rồi, vậy nàng nhất định sẽ chạy trốn suốt đêm, chính mình sống chẳng phải càng đẹp ư, cần gì phải sống trong một trạch viện nhỏ tranh đấu với các nữ nhân khác.
Haiz, nàng vẫn nên yên lặng đợi ở Thính Vân Viện đi, thật vất vả không ai tìm nàng phiền toái, nàng rất muốn quý trọng cuộc sống này.
Trong cung.
Lục Phong Hàn thượng xong triều liền bị Đức phi gọi vào Trường Ninh Điện.
Cung nữ dâng cho Lục Phong Hàn một ly trà, Đức phi ra lệnh các cung nữ đều lui ra ngoài, hiện tại chỉ còn hai người mẹ con các nàng, có thể nói chuyện không cần cố kỵ.
“Hai ngày nay chỗ của con xảy ra chuyện gì, mẫu phi nghe nói con cấm túc Trang thị một năm, lại biếm nàng ta thành thị thiếp?” Đức phi hỏi.
Bà luôn coi trọng đứa con trai duy nhất này của mình, trong phủ Lục Phong Hàn xảy ra chuyện lớn như vậy, cho nên sáng nay cố ý phái tiểu thái giám mời Lục Phong Hàn vừa hạ triều lại đây.
Lục Phong Hàn cũng không uống trà: “Bất quá chỉ là việc rất nhỏ thôi, sao lại đáng để mẫu phi hỏi đến.”
Đức phi tức đến nở nụ cười: “Đây là việc rất nhỏ?”
“Con cũng biết phụ thân của Trang thị là quan Tam phẩm, con nên suy nghĩ tiếp theo nên xử lý như thế nào đi?”
“Trang thị đã làm sai, đây là trừng phạt nàng ta phải chịu.”
Vẻ mặt Lục Phong Hàn không thay đổi, vẫn lạnh nhạt như cũ, Đức phi thấy thế bất đắc dĩ đỡ trán, đứa con này của bà mọi thứ đều tốt, chỉ có một khuyết điểm đó là việc đã quyết định không ai có thể sửa.
Đức phi biết bà nói cái gì đi nữa cũng vô ích, “Mà thôi, bất quá sau này gặp chuyện gì phải suy nghĩ vài phần thiệt hơn mới đúng.”
Lục Phong Hàn đứng dậy hành lễ: “Mẫu phi nói phải, nhi tử nhớ kỹ.”
Sau đó mẹ con hai người lại nói chút chuyện Lục Phong Hàn mới rời đi, Đức Thuận theo Lục Phong Hàn một đường đi ra ngoài.
Đi một đoạn ra Trường Ninh Điện, lại đi ra khỏi khu vực hậu cung, trước mắt hướng ra cung là rẽ bên trái, nhưng Lục Lhong Hàn lại đi về hướng bên phải.
Đức Thuận sửng sốt, sau đó lập tức đuổi kịp, hắn thầm nghĩ hắn gần đây càng ngày càng đoán không ra vương gia đang suy nghĩ gì, bây giờ không phải nên ra cung sao, tại sao lại đổi phương hướng.
Đức Thuận nghi vấn đầy bụng, nhưng hắn không dám hỏi, đành phải nhắm chặt miệng theo Lục Phong Hàn, cho đến khi đi tới Ngự Thiện phòng mới dừng lại.
Khi Lục Phong Hàn đến, liền có một tiểu thái giám nhìn rất thông minh đi tới, tiểu thái giám trình lên một hộp đồ ăn, cung kính nói: “Vương gia, điểm tâm ngài phân phó đã chuẩn bị xong.”
Lục Phong Hàn gật đầu, sau đó liền mang theo hộp đồ ăn rời đi, lúc này chính là đi theo phương hướng ra khỏi cung.
Đức Thuận thầm nghĩ vương gia đến đây phân phó ngự thiện phòng làm điểm tâm lúc nào, sao hắn cái gì cũng không biết vậy!
Đức Thuận nghĩ sau này hắn phải càng thêm cẩn thận việc của vương gia mới được, nếu còn tiếp tục như vậy, cái chức đại thái giám này của hắn sắp không làm được nữa rồi, ngay cả tâm ý chủ tử cũng không phỏng đoán được.
Bất quá hộp đồ ăn này tản ra một mùi thơm ngọt, nghe như là món điểm tâm ngọt, vương gia nhà hắn chưa từng thích ăn mấy món điểm tâm ngọt này, vậy món điểm tâm ngọt này chuẩn bị cho ai nhỉ?
Điểm tâm ngọt này nhất định là chuẩn bị cho Chiêu di nương! Đức Thuận nghĩ.
Quả nhiên, lúc tới xe ngựa Lục Phong Hàn liền đem hộp đồ ăn giao cho Đức Thuận: “Ngươi sau khi trở về đem hộp đồ ăn này mang đến Thính Vân Viện.”
Đây là vương gia cố ý dặn dò ngự trù làm điểm tâm cho Chiêu di nương!
Thời điểm Đức Thuận đem hộp đồ ăn này đến Thính Vân Viện còn cố ý nói cụ thể rõ ràng là Lục Phong Hàn tự mình dặn dò ngự trù làm, nhưng Chiêu Chiêu lại nghe không hiểu ý tứ của Đức Thuận, điểm tâm trong cung không phải Ngự Thiện phòng làm còn chổ nào làm?
Trừ điểm tâm ra, Lục Phong Hàn còn ban thưởng cho Chiêu Chiêu rất nhiều đồ trang sức, trâm cài, khuyên tai, vòng tay không phải làm bằng vàng bạc thì chính là bằng ngọc thạch, hơn nữa chế tác hoa mỹ tinh xảo, tiệm trang sức lớn nhất trong kinh thành chưa chắc đã mua được, có thể nói là vô cùng đáng giá.
Đức Thuận chưa từng thấy qua vương gia đối với người nào dùng tâm như vậy, Chiêu di nương là người đầu tiên.
Lúc Oanh Nhi cùng Thanh Diệp nhìn thấy đôi mắt đều phát sáng, thầm nghĩ đoán chừng là do chủ tử bị ủy khuất nên vương gia mới thưởng cho chủ tử.
Chiêu Chiêu cũng vui vẻ, dù sao nữ nhân đều thích trang sức. Bất quá trang sức trân quý này đều phải ghi vào sổ sách, trên sổ sách ghi chú rõ ràng, còn phải để trong khố phòng, nàng ngược lại có thể dùng nhưng lại không thể lấy đi.
Thời điểm Chiêu Chiêu nhàn hạ thường xuyên nghĩ tới sau khi nàng rời khỏi nơi này sẽ sống như thế nào, nhưng vô luận muốn sống ra sao thì đều phải cần tiền, cho nên trong mấy năm tới nàng muốn tận dụng khả năng tích góp tiền bạc, như vậy mới có chút tiền vốn làm ăn mua bán.
Nhưng trang sức này lại không mang đi được, cơ hồ là không dùng được.
Trang sức bị ánh nến chiếu sáng lấp lánh, Chiêu Chiêu nhìn thấy trang sức hoa mỹ này thở dài, thật là đáng tiếc a.
Trừ trang sức ra, Lục Phong Hàn còn thưởng cho Chiêu Chiêu mấy đĩnh vàng, đoán chừng là để góp cho đủ số, Chiêu Chiêu đối với vàng có hứng thú, trang sức nàng không mang đi được, vậy vàng chẳng phải là được sao?
Chiêu Chiêu cầm lấy vàng, nặng trịch, chỉ là vừa lật lại, dưới đáy đỉnh vàng còn có dấu ấn Tấn vương phủ.
Haiz, lại không mang đi được.
Nếu có thể đem vàng này mang ra ngoài, sau đó tìm người nung lại lần nữa chắc được, Chiêu Chiêu nghĩ đến đây đôi mắt cũng sáng lên.
Lúc Lục Phong Hàn tới đây nhìn thấy chính là một màn này, Chiêu Chiêu ôm mấy đĩnh vàng, mím môi cười cười, như là một chú mèo con uống trộm dầu vừng.
Rõ ràng bên cạnh còn bày trang sức vô giá, nhưng lại không liếc mắt một cái, chỉ ôm mấy đỉnh vàng, Lục Phong Hàn nghĩ chẳng lẽ là Chiêu Chiêu không biết trang sức này càng đáng giá?
Mà thôi, nàng vui vẻ là được rồi.
Bất quá đây cũng là lần đầu Lục Phong Hàn biết Chiêu Chiêu nguyên lai là một tiểu tham tiền.
Thấy Lục Phong Hàn đến đây, Chiêu Chiêu vội vàng đem vàng buông xuống, sau đó hướng Lục Phong Hàn hành lễ.
Lục Phong Hàn hỏi Chiêu Chiêu mấy ngày nay ở trong phủ sống thế nào.
Chiêu Chiêu không cần nghĩ ngợi nói: “Thật tốt, nhất là vương gia vừa mới thưởng lễ vậy cho thiếp thân.”
Lục Phong Hàn nghĩ thầm từ lúc Chiêu Chiêu đến kinh thành xác thật chịu không ít ủy khuất, “Còn có chuyện gì muốn nói hay không.”
“Ý của vương gia là thiếp thân muốn cái gì đều có thể?” Chiêu Chiêu có chút không tin, nàng cảm thấy chắc là nàng nghe lầm.
Nhưng Lục Phong Hàn lại nhẹ gật đầu, “Ừ.”
Đôi mắt Chiêu Chiêu liền sáng lên một chút: “Vậy thiếp thân phải suy nghĩ cẩn thận mới được.”..