Ngoại Thất Không Dễ Làm - Bạch Đường Nãi Thỏ (full) - Chương 25
Đứa con này của bà luôn không quan tâm nữ sắc, mặc dù đã có nhiều thê thiếp trong phủ, cũng không thấy quan tâm gì, từ lúc biết Lục Phong Hàn từ Lạc Châu mang về một nữ tử, Đức phi cũng có chút lo lắng, sợ Lục Phong Hàn bị hồ ly tinh làm mê mẩn.
Hiện tại thấy thần sắc Lục Phong Hàn vẫn sáng suốt, vẫn là tính sát phạt quyến đoán như trước, Đức phi không còn lo lắng nữa.
“Được rồi, phụ hoàng con đang nói chuyện ở phía trước, con cũng qua đó đi.” Hôm nay có rất nhiều đại thần, chính là thời điểm tốt để lộ mặt.
Lục Phong Hàn gật đầu, sau đó đi ra phía trước.
Trong trắc điện.
Đám người Chiêu Chiêu ngồi ở trên ghế, thỉnh thoảng uống ngụm trà, cũng không nói lời nào, dù sao trong cung quy củ nhiều, nếu để xảy ra chuyện không may sẽ không tốt.
Đại khái qua nửa khắc, cung nữ Trường Ninh Điện mới đến đây dẫn các nàng qua chính điện.
Tiết Nguyệt dẫn đầu, Hàn trắc phi cùng Trang trắc phi đi sau lưng Tiết Nguyệt một bước, Chiêu Chiêu cùng Quách di nương thì đứng ở cuối cùng, đoàn người quỳ xuống thỉnh an Đức phi, miệng nói lời chúc thọ.
Đức phi nói: “Mau đứng lên, đều là người trong nhà, không cần đa lễ như vậy.”
Dứt lời, cung nữ mang ghế cho ba người Tiết Nguyệt, loại thị thiếp như Chiêu Chiêu cùng Quách di nương tất nhiên là không có chổ ngồi, phân biệt đứng sau lưng hai vị trắc phi.
Chờ đứng lên, Chiêu Chiêu mới nhìn rõ mặt Đức phi.
Đức phi bảo dưỡng rất tốt, da thịt trắng nõn căng chặt, gương mặt quyến rũ lại kiều diễm, nhìn dáng vẻ chỉ hơn ba mươi tuổi, Chiêu Chiêu nghĩ thầm xem ra Lục Phong Hàn lớn lên hơn phân nửa là giống Đức phi.
Tiết Nguyệt là chủ mẫu một phủ, nàng vội vã nói: “Mẫu phi, bọn muội muội đều chuẩn bị hạ lễ cho ngài, ngài nhìn một cái, xem có thích hay không?”
Tiết Nguyệt là vương phi, lễ vật dâng lên đầu tiên, nàng dâng lễ vật theo quy cũ, là một khối ngọc tốt làm thành trang sức.
Đợi đến Hàn trắc phi thì nàng dâng một bức thêu Quan Âm nương nương, Quan Âm Bồ Tát tay cầm Tịnh Bình, mặt mũi hiền lành, phật tượng thì dễ làm, mà ảnh thêu lại khó được, kỹ thuật thêu tinh xảo như vậy, muốn làm ra bức thêu này, nếu là tú nương tay nghề rất tốt cũng phải mất một khoảng thời gian dài mới thêu ra được.
Tuy nói rõ ràng không phải Hàn trắc phi tự tay thêu, nhưng nàng có thể lấy được bức thêu này làm lễ chúc thọ cũng xem như rất có tâm.
Hàn trắc phi trên mặt mỉm cười: “Thiếp thân nghe nói mẫu phi một lòng hướng phật, còn làm một phật đường nhỏ trong Trường Ninh Điện, thiếp thân liền nghĩ dâng lên mẫu phi một cái bức thêu, ngày sau cũng có thể treo trong phật đường, xem như tâm ý của thiếp thân.”
Lễ vật này xem như đưa đến trúng ý của Đức phi, nàng cười nói: “Con là đứa có tâm.”
Phụ thân Hàn trắc phi trước kia là lão sư của Lục Phong Hàn, là thế hệ thư hương chi gia, Hàn trắc phi nếu muốn làm chính phi của Lục Phong Hàn cũng được, huống chi Hàn trắc phi luôn luôn nói ngọt, Đức phi cũng có phần thích Hàn trắc phi.
Tiết Nguyệt bên cạnh thấy thế trong mắt dâng lên vài phần không cam lòng, Hàn trắc phi này quả thật khắp nơi náo loạn.
Trang trắc phi cũng đưa một cái bình quý làm thọ lễ, Chiêu Chiêu cùng Quách di nương thì là đưa đồ tự tay mình thêu.
Nhân lúc Chiêu Chiêu đưa đồ thêu, Đức phi mới xem như nhìn rõ mặt Chiêu Chiêu, gương mặt phảng phất như được thượng thiên dùng đan bút tinh tế miêu tả, ngay cả da thịt đều trắng nõn như kiểu nguyệt, nàng ở hậu cung mấy chục năm cũng chưa từng gặp qua dung mạo như vậy.
Trách không được con trai bà đem người mang về.
Đức phi rũ lông mi, ngày sau phải cẩn thận nhìn xem cô nương này có phải là hồ ly tinh mê hoặc người khác hay không, nếu sau này không sinh sự thì được lưu lại, bằng không…
Chờ đưa xong lễ vật, lại nói chuyện một lát sau, Đức phi mới dẫn Tiết Nguyệt cùng Hàn, Trang hai vị trắc phi đi về phía ngự hoa viên, trước khi khai tiệc các nữ quyến đều đi ngự hoa viên ngắm cảnh, hoặc làm thơ đối câu, cũng coi như là tao nhã lịch sự.
Về phần Chiêu Chiêu cùng Quách di nương thì bị đưa đến tiểu điện cách đó không xa, nếu như theo cấp bậc thân phận của các nàng, kỳ thật hôm nay không được vào cung, là Đức phi muốn nhìn thấy Chiêu Chiêu mới tìm lý do đem Chiêu Chiêu và Quách di nương theo cùng.
Những nữ quyến phía trước đều là người có thân phận, Chiêu Chiêu cùng Quách di nương đương nhiên không được đến đó.
Tiểu điện này có chút yên lặng, chung quanh cũng không có người, là một nơi tốt để nghĩ ngơi, Chiêu Chiêu đến phía sau ngồi xuống, nếu so sánh nàng cũng muốn ở lại tiểu điện này, không cần phí sức nói chuyện cùng người khác, cũng không cần lo lắng nói sai chuyện gì.
Sau khi cung nữ đem hai người Chiêu Chiêu đưa đến đây liền dừng ở sau cửa, chỉ còn lại Chiêu Chiêu cùng Quách di nương mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.
Không khí có chút xấu hổ.
Nói thật, Chiêu Chiêu cùng Quách di nương trước giờ cũng không có ở chung, giờ phút này cũng không biết nên nói cái gì, hai người đành phải cười với nhau xem như chào hỏi.
Trong điện chỉ có một bàn trà, trên bàn có một ấm nước trà, buổi sáng vì tiến cung, mọi người cơ hồ chưa dùng bửa sáng, Quách di nương lúc này cũng có chút đói bụng.
Nàng cầm lấy một khối bánh lên ăn, bánh trong cung đều là đầu bếp ngự thiện phòng làm, mùi vị không tệ, nàng ăn xong một miếng sau đó uống một ngụm nước: “Chiêu Chiêu muội muội không ăn một ít sao, lót dạ trước cũng tốt, còn lâu lắm mới tới giờ rời cung yến.”
Quách di nương luôn luôn là người tính tình thành thật, lần này cũng là ý tốt.
Chỉ tiếc Chiêu Chiêu không thích bánh chiên mềm, nàng thích ăn chút điểm tâm ngọt, cho nên lắc đầu: “Đa tạ tỷ tỷ, muội hiện tại vẫn chưa đói, tỷ tỷ ăn trước đi.”
Quách di nương đúng là quá đói rồi, liên tục ăn bốn khối điểm tâm mới dừng lại, điểm tâm này ăn nhiều có chút ngán, lại uống thêm hai chén trà, lúc này mới xem như no.
Chiêu Chiêu giờ phút này đang nhắm mắt tĩnh tâm nghĩ ngơi, thật sự là tiểu điện này rất nóng, nhỏ hẹp lại oi bức, còn không có băng làm mát.
Chẳng được bao lâu, Chiêu Chiêu bỗng nhiên nghe thấy được tiếng hừ nhỏ, thanh âm này hiển nhiên là khi đau đớn mới có thể phát ra.
Chiêu Chiêu mở to mắt liền thấy sắc mặt Quách di nương trắng bệch, trên trán đều là mồ hôi lạnh, nàng gắt gao cắn môi, dáng vẻ dường như rất khó chịu, Chiêu Chiêu liền vội vàng hỏi: “Tỷ tỷ làm sao vậy, nơi nào không thoải mái?”
Quách di nương lấy tay ôm bụng, nàng đau dữ dội, thật lâu mới thở đều khí: “Có lẽ là vừa mới rồi ăn quá nhiều bánh.”
“Tỷ tỷ có thể chịu được không?”
Quách di nương muốn nói có thể, nhưng nàng thật sự có chút không chịu nổi, liền hỏi cung nữ giữ cửa có thể mang nàng đi cung phòng hay không.
Cung nữ nghe vậy liền mang Quách di nương đi cung phòng, dù sao đây là trong cung, Quách di nương cũng không biết đường.
Lúc này trong điện chỉ còn lại một mình Chiêu Chiêu, đợi hơn nửa ngày Quách di nương cũng không trở về.
Chiêu Chiêu nghĩ thầm có lẽ là trong cung quá rộng, đi đường cũng tốn không ít thời gian.
Lại một lát sau, Chiêu Chiêu mới nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần, nàng nghĩ thầm chắc là Quách di nương trở về.
Cung điện này chia làm bên ngoài và bên trong cách nhau bởi tấm bình phong, Chiêu Chiêu đứng dậy, chuẩn bị qua hỏi Quách di nương sao rồi, còn khó chịu không.
Nhưng từ khe hở phía dưới tấm bình phong, Chiêu Chiêu lại nhìn thấy một đôi giày thêu tường vân, đây là một đôi giày của nam nhân.
Không phải Quách di nương, có nam nhân vào đây.
Mà cùng lúc đó, phía cửa ngoài bị đóng lại, còn có sột soạt thanh âm.
Có người đem cửa khoá lại!