NGHIÊM TỔNG, EM YÊU ANH - Hàn Uyển Đình - Chương 56
Mãi đến tận trưa, khi nắng đã lên đến đỉnh đầu, ánh nắng chói chang chiếu vào bên trong phòng, Nghiêm Trình mới lờ mờ tỉnh giấc. Anh đưa tay lay lay con mèo nhỏ đang ôm chặt lấy cánh tay anh mà ngủ ngon lành.
“Cục cưng, dậy thôi em. Trưa rồi.”
“Không muốn. Em còn chưa ngủ đủ.”
“Nào, dậy ăn gì rồi ngủ tiếp, có được không?”
“Nhưng em mệt lắm, không muốn rời giường. Anh dậy trước đi.”
Nghiêm Trình biết đêm qua mình có phần đòi hỏi hơi quá độ khiến cả người cô như bị rút hết sức lực nên liền thỏa hiệp.
“Vậy anh dậy chuẩn bị bữa sáng, lát sẽ lên gọi em dậy nhé.”
“Dạ.”
Nghiêm Trình kéo chăn đắp lại gọn gàng trên người cô, giọng nói vẫn còn khàn khàn vang bên tai.
“Em ngủ thêm đi.”
Nghiêm Trình xuống nhà chuẩn bị bữa sáng, được một lúc thì Nghiêm phu nhân gọi điện thoại đến.
“Alo, con nghe mẹ.”
“Uyển Đình đâu rồi? Sao lại là con nghe máy?”
“Mẹ gọi con thì con nghe máy chứ sao là sao hả mẹ?”
“Ủa vậy à, mà thôi chiều hai đứa rảnh thì về nhà ăn cơm với mẹ nhé.”
“Mẹ gọi chỉ có vậy?”
“Nếu không thì sao? Nhớ đưa Uyển Đình về ăn cơm.”
“Mẹ muốn gặp em ấy thì gọi điện thoại bảo em ấy, thông qua con làm gì.” Nghiêm Trình hờn dỗi lên tiếng.
“Cái thằng này.”
“Được rồi, chiều con đưa Uyển Đình về chơi, dù sao hôm nay tụi con cũng rảnh.”
“Phải như vậy chứ, con đang làm đấy.”
“Nấu bữa sáng cho Uyển Đình.”
“Ừ, mẹ ăn sáng rồi.”
“Thì sao ạ?”
“Mẹ anh không có nhu cầu ăn cơm chó. Cúp đây.”
“…”
Nghiêm Trình bỏ điện thoại sang một bên, tiếp tục công việc chuẩn bị bữa sáng của mình. Xong xuôi anh mới trở về phòng đánh thức con mèo nhỏ kia dậy.
“Bé con, dậy thôi nào.”
Hàn Uyển Đình nghe tiếng anh gọi liền trở người, dụi dụi mắt, giọng ngái ngủ trả lời.
“Sao anh nhanh vậy, em còn muốn ngủ nữa mà.”
“Mệt mỏi vậy sao?”
“Anh còn dám nói.”
“Được rồi, dậy thôi nào. Ăn xong anh đưa em về nhà họ Nghiêm chơi có được không?”
“Hôm nay anh không đến công ty sao ạ?”
“Không, hôm nay toàn bộ thời gian sẽ dành cho 2 người phụ nữ của anh.”
“Miệng lưỡi quá nhỉ?”
“Đưa em về chơi với mẹ là phụ, anh còn chuyện quan trọng hơn muốn bàn với mẹ.”
“Chuyện gì ạ?”
“Đám cưới của chúng ta.”
“Đám cưới? Nhanh như vậy sao?” Hàn Uyển Đình mở to hai mắt nhìn anh, gương mặt khó hiểu khi nghe anh trả lời, cơn buồn ngủ của cô cũng vơi đi một nửa trước câu trả lời kia của Nghiêm Trình.
“Thái độ của em là sao? Không tính chịu trách nhiệm với anh, không định cho anh một danh phận à?” Nghiêm Trình nhíu mày, giọng nói cũng tỏ rõ vẻ không vui khi nhìn thấy thái độ của Hàn Uyển Đình.
“Em chịu trách nhiệm với anh á? Em không bắt anh chịu trách nhiệm thì thôi.”
“Ừ, vậy anh chịu trách nhiệm với em. Về làm bà Nghiêm của anh được không.”
“Không phải nhẫn em cũng đã đeo rồi sao, anh sợ em chạy mất à?”
“Đình Đình, anh đợi ngày này 10 năm rồi, anh sắp không đợi được nữa rồi.”
“Em cũng không có ý định chạy trốn, anh không cần phải lo.”
“Cảm ơn em.”
“Bế em, em muốn ăn sáng, em đói rồi.”
“Đây, anh bế em.”
Nghiêm Trình cúi người nhẹ nhàng bế cả người cô lên. Hàn Uyển Đình đưa tay ôm trọn cả người anh để anh bế đi đánh răng rồi lại xuống nhà bếp, cả quá trình cô như con mèo nhỏ bám chặt lấy người anh.
“Tại sao anh lại chọn cầu hôn em ở rạp chiếu phim nhỉ?” Hàn Uyển Đình vừa dùng bữa vừa lân la hỏi chuyện, cô rất tò mò về sự chuẩn bị của anh về màn cầu hôn đặc biệt này.
“Hửm, sao thế? Em không thích à?”
“Thích chứ. Nhưng em vẫn thắc mắc là tại sao không phải là nơi khác.”
“Không có lý do gì cả, nhưng anh thấy rạp chiếu phim thì sẽ giữ bí mật hơn, như vậy anh có thể tận mắt nhìn thấy cảm xúc của em và cũng sẽ có nhiều người chứng kiến tình cảm anh dành cho em. Chỉ đơn giản vậy thôi.”
Hàn Uyển Đình không nói không rằng liền kéo người Nghiêm Trình lại gần, nhẹ nhàng khóa môi anh.
“Ngoan, đừng dụ dỗ anh.”
Hàn Uyển Đình đang ngọt ngào bày tỏ tình cảm của mình dành cho anh liền bị câu nói không đứng đắn kia làm cho khựng người lại, cô rời khỏi môi anh, tập trung dùng bữa sáng.
“Sao thế? Ngại rồi?”
“Anh ăn đi rồi chúng ta qua nhà mẹ.” Hàn Uyển Đình nhớ lại tình cảnh thê thảm của mình tối qua liền nhanh chóng chuyển chủ đề.
“Ừm.”
Dùng bữa sáng xong, Hàn Uyển Đình phụ anh dọn dẹp rồi lon ton chạy lên phòng chuẩn bị quần áo. Cả hai chọn cho mình một bộ trang phục đơn giản và thoải mái nhất.
“Uyển Đình, đi thôi em.”
“Vâng, em ra ngay đây ạ.”
Hàn Uyển Đình nhìn bản thân trong gương lần cuối rồi vội vàng cầm túi xách ra ngoài. Cô nhìn thấy anh trong chiếc áo polo trắng trông rất trẻ trung liền trầm trồ lên tiếng.
“Anh không mặc tây trang trông rất trẻ trung nhỉ?”
“Ý em là đang chê anh già?”
“Không, chỉ là mặc như này trông khác, rất trẻ trung, cũng trông rất dễ gần, rất khác lúc anh mặc tây trang.”
“Đi thôi tiểu tổ tông của tôi ơi, em mà còn ở đây nói nữa là anh…”
Hàn Uyển Đình đưa tay bịt miệng anh lại, rồi nhanh chóng mở cửa xe ngồi vào trong.
“Mình đi thôi anh.”
Nghiêm Trình nhìn hành động của cô phì cười, anh đưa tay thắc dây an toàn cho cô rồi nghiêm chỉnh lái xe đưa cô về nhà họ Nghiêm.