NGHIÊM TỔNG, EM YÊU ANH - Hàn Uyển Đình - Chương 54
“Anh làm gì thế? Mau bỏ em ra.”
“Không bỏ.”
“Bỏ ra, đây là phòng làm việc đó, anh đừng có làm bậy.”
“Anh ôm bạn gái anh thì có gì bậy? Hay là… trong đầu em đang suy nghĩ chuyện khác nên mới…”
“Anh ngậm miệng lại cho em, mau thả em xuống.”
Hàn Uyển Đình càng vùng vẫy phản kháng thì anh lại càng xiết chặt vòng tay hơn, không cho cô nhúc nhích.
“Yên nào.”
“Anh không ở tập đoàn làm việc, chạy đến đây làm gì?”
“Không phải anh nói rồi sao? Anh đến dỗ bạn gái.”
“Ai cần anh dỗ?”
“Vẫn còn giận sao?”
Hàn Uyển Đình quay mặt về hướng khác, nhưng Nghiêm Trình đã nhanh hơn, anh đưa tay giữ phía sau đầu cô, bắt cô đối diện với anh.
“Nhìn anh.”
“Làm gì?”
Hàn Uyển Đình đưa mắt nhìn, lúc này cô mới phát hiện chiếc cà vạt anh đang đeo chính là quà cô tặng anh, cơn giận của cô cũng vơi đi phân nửa.
“Giận vì anh không nhớ ngày kỷ niệm một năm quen nhau của chúng ta à?”
“Không phải.”
“Còn nói không phải. Vậy thái độ của em lúc sáng là sao đây?”
“Không sao.”
“Sao em nghĩ anh không nhớ?”
“Không phải là như vậy à?”
“Không.”
“…”
“Được rồi, đừng giận nữa. Anh đưa em đến một nơi.”
“Không đi.”
“Em phải cho anh cơ hội để chuộc lại lỗi lầm chứ. Đừng sát phạt anh như vậy.”
“Ừm.”
Có được sự đồng ý của Hàn Uyển Đình, Nghiêm Trình liền kéo tay cô rời khỏi tập đoàn. Anh lái xe đưa cô đến rạp chiếu phim. Hàn Uyển Đình nhìn thấy liền quay sang nhìn anh với vẻ mặt khó hiểu.
“Anh đưa em đến đây làm gì?”
“Vậy Hàn tổng nói xem đến rạp chiếu phim không xem phim thì làm gì?”
Cả hai đi vào bên trong, cô chọn một bộ phim yêu thích, anh thì mua bắp nước rồi tiến vào bên trong rạp như bao cặp đôi yêu nhau khác.
Bộ phim bắt đầu chiếu, Hàn Uyển Đình ngẩn ngơ xem phim mà không để ý đến sự khác thường xung quanh mình. Đột nhiên, màn hình chiếu tối đen khiến mọi người trong rạp có phần hoang mang.
“Thật xin lỗi. Hiện tại xảy ra một chút sự cố, mọi người vui lòng chờ trong giây lát nhé.”
Nhân viên rạp chiếu phim nhanh chóng kéo tấm màn chiếu, một không gian lung linh phía sau hiện ra, nào là hoa, bong bóng cùng đèn chiếu sáng lung linh cả một góc. Mọi người trong rạp được một phen trầm trồ.
Nghiêm Trình vẫn ngồi yên bên cạnh, giả vờ như không biết chuyện gì đang xảy ra, tỉ mỉ quan sát từng biểu cảm trên gương mặt của cô.
Hàn Uyển Đình cho rằng mình gặp được hiện trường cầu hôn của một cặp đôi nào đó liền hồn nhiên lấy điện thoại ra quay lại.
Trên màn hình chiếu bắt đầu phát video cầu hôn, Hàn Uyển Đình vẫn vô tư cầm điện thoại quay lại khoảnh khắc kia nhưng đến khi cô phát hiện ảnh của mình xuất hiện trên màn hình lớn liền há hốc mồn, cô quay sang nhìn Nghiêm Trình như muốn xác nhận.
“Là anh chuẩn bị cho em.”
Màn hình vẫn đang chiếu video của cả hai, Hàn Uyển Đình chăm chú xem. Video là toàn bộ những hình ảnh, những khoảnh khắc mà cả hai đã cùng nhau lưu lại trong suốt một năm yêu nhau. Hàn Uyển Đình bị anh làm cho xúc động, cô rưng rưng nước mắt nhìn anh.
“Tôi là chú ba của Uyển Đình. Chú rất vui khi con tìm được người mà con yêu thương, hy vọng các con sau này tôn trọng lẫn nhau, luôn yêu thương và là chỗ dựa vững chắc cho đối phương. Chú chúc cho hai con từ nay ân ân ái ái, hạnh phúc cả đời.” Trên màn hình lớn xuất hiện lời chúc phúc từ chú ba của cô.
Nghiêm Trình cầm lấy tay cô dắt lên trên khán đài, nhân viên công tác trao lại bó hoa cho anh.
“Cảm ơn em vì đã đồng ý ở bên cạnh anh một năm qua. Anh yêu em, Uyển Đình.”
“Cảm ơn anh. Em cũng yêu anh.” Hàn Uyển Đình nhận lấy bó hoa.
“Nhưng anh vẫn còn chuyện muốn nói với em.”
“Hửm? Anh có chuyện gì sao?”
“Phải, chuyện này rất quan trọng, phải có sự đồng ý của em mới được.”
“Là chuyện gì, anh nói đi.”
Anh từ từ khụy một chân xuống, cầm lấy chiếc nhẫn cầu hôn đưa về phía cô, giọng trầm ấm lên tiếng.
“Uyển Đình, em đồng ý gả cho anh chứ?”
Mọi người trong rạp đều đồng thanh hô: “Đồng ý đi, đồng ý đi.”
“Em đồng ý.”
Nghiêm Trình đeo chiếc nhẫn vào tay cô, chiếc nhẫn này anh đã chuẩn bị từ bao giờ cô cũng không hề hay biết nhưng có lẽ đã từ rất lâu, mãi đến tận ngày hôm nay anh mới có dịp đeo nó cho người con gái anh yêu.
Hàn Uyển Đình xúc động trước những gì anh chuẩn bị, nghẹn ngào ôm chầm lấy anh. Nghiêm Trình vững chãi ôm lấy cơ thể cô, không yên phận mà cúi xuống khóa môi cô, mãi đến khi cô đánh vào người anh mới luyến tiếc buông cô ra.
Gương mặt cô đã đỏ ửng lên vì ngại ngùng. Nghiêm Trình quay xuống nhìn những vị khách còn ngồi trong rạp.
“Cảm ơn mọi người rất nhiều.”
Mọi người trong rạp vỗ tay tán thưởng cho màn cầu hôn lãng mạn vừa rồi của anh, cũng không quên đồng thanh hô to.
“Cầu hôn thành công, chúc hai người trăm năm hạnh phúc.”