Nghịch Thiên Cải Mệnh: Nam Chính Xin Dừng Bước - Chương 97 - Đồng quy vu tận
Tôn Từ Y cười nhẹ, tay vuốt ve bụng mình, trong lòng thầm nhủ:
“Bảo bối, xin lỗi con, mẹ là một người tàn nhẫn. Con lại đến ngay lúc này,
nhưng cũng chỉ có con mới cứu được mọi người. Cứ xem như sự hi sinh của
con không vô ích, kiếp sau mẹ đền tội cho con”
Ngày lễ phong hậu
trùng với ngày đăng cơ, mọi thứ diễn ra rất long trọng. Tôn Từ Y thật sự mặc trên mình phượng bào, đội mũ phượng vàng từng bước tiến đến bên Cố
Đạt. Cố Đạt hắn cũng mặc long bào, rất uy nghiêm. Phía dưới là các triều thần. Cố Đạt hắn rất vui.
“Tôn Từ Y, ta đã chờ đợi rất lâu rồi”
“Không phải là thần thiếp đang ở đây rồi sao?” Tôn Từ Y khẽ cười
Các triều thần đều ngước nhìn hoàng đế và đế hậu. Tôn Từ Y mắt liếc nhìn phía dưới rồi hỏi Cố Đạt:
“Bệ hạ nhớ đã từng hứa gì với thần thiếp không?”
“Ta nhớ. Trong 5 năm không phát binh với Bắc Triều, để người thân của nàng
trở về trong hôm nay. Càng không động vào gia tộc Trương Từ Hiểu”
Nghe được điều mình muốn Tôn Từ Y mỉm cười. Lời vua không đùa, nên với điều đầu tiên Cố Đạt đã lập chiếu tuyên bố với Tây Triều.
“Bệ hạ thật hào phóng, đã vậy ta cũng có bất ngờ muốn dành tặng người”
Các triều thần bên dưới chỉ thấy tân hoàng hậu đang bỏ mũ phượng và trâm
cài xuống. Mái tóc dài của nàng xõa xuống. Cố Đạt biết ngay là người như Tôn Từ Y sẽ không dễ dàng khuất phục.
Đột nhiên Tôn Từ Y nắm lấy
tay Cố Đạt, một luồng khí đen bức người xuất hiện, cơn gió mạnh nổi lên
như muốn người khác bị nuốt vào. Các triều thần đều bỏ chạy. Cô và Cố
Đạt bị vây hãm trong bóng đen.
“Bóng đen? Tôn Từ Y, nàng muốn đồng quy vu tận với ta?”
“Cố Đạt, ngươi có thể dung hợp với nó, ta cũng có thể”
Tôn Từ Y đã định hôm nay cả cô cùng Cố Đạt sẽ chết với nhau. Một khi Cố Đạt chết mới có thể xoay chuyển tình thế. Nhưng trong người hắn có bóng đen khó giết quá, vậy nên cần một người cơ thể âm dương giao hòa dung hợp
với bóng đen để dễ cắn nuốt.
Lúc này bọn Trần Cảnh Liêm, Trương Thuần Ninh, Cố Du Xuân và bọn người Trương Thừa Tướng đã gần đến biên giới.
“Từ Y đâu? Sao con bé không theo chúng ta?” Trương Thừa tướng hỏi
Trần Cảnh Liêm rũ mắt:
“Cha, Từ Y nói muốn làm hoàng hậu”
Ít nhất hắn phải gọi một tiếng cha, cho dù không phải tình cảm lúc trước thì bây giờ cũng là hiền tế của Trương Thừa tướng.
“Làm hoàng hậu gì chứ? Cô ấy là muốn kéo dài thời gian” Cố Du Xuân căng thẳng
Lúc này bọn họ đã thấy Cố Nhược Nhiên, nàng dẫn quân đến tiếp tế. Cố Dĩ An
vừa thấy thê tử đã không chờ được mà chạy ra, ôm lấy nàng. Ngay trước
mặt mọi người.
“Xin lỗi, ta về muộn quá”
“Không sao, an toàn là được. Ta và Tiểu Lạc Hi chờ chàng quay về” Cố Nhược Nhiên rưng rưng
Nhưng nàng nhìn mãi không thấy Tôn Từ Y và Trương Từ Hiểu đâu.
“Phu thê Tướng quân đâu?”
Chuyện này cũng rất khó nói…
Nhưng giữa lúc sắp thoát
khỏi Tây Triều, Cố Khải Ngôn lại kiên quyết quay lại. Trương Thừa tướng
thấy tên kia làm loạn nên lên tiếng:
“Ngươi muốn làm gì?”
“Nếu không có con gái ta quyết không rời khỏi đây”
Mái tóc dài Tôn Từ Y tung bay trong gió lớn, cô đang bạo phát sức mạnh của
bóng đen muốn nuốt chửng bóng đen trong người của Cố Đạt. Lúc này cô cảm nhận được bụng truyền đến cảm giác đau đớn. Cố Đạt cũng thấy được, hắn
không sợ chết, chết dưới tay nữ nhân hắn yêu không tồi.
“Nàng mau dừng lại, nàng thật sự muốn kéo đứa bé theo chúng ta?”
Cơ thể Tôn Từ Y vốn yếu nên chưa gì đã nôn một ngụm máu tươi.
“Miễn là ngươi có thể chết”
“Đứa bé là của Trương Từ Hiểu, nó không có tội”
Tôn Từ Y kinh ngạc, Cố Đạt hắn cũng biết, vậy tại sao hắn không tức giận, còn nói đứa trẻ là con hắn, ban thưởng.
“Tôn Từ Y, thật ra…nàng lên kế hoạch rất tốt nhưng ta cái gì cũng biết.
Ban đầu ta chỉ muốn để nàng tự do một chút, nay cả việc đêm đêm nàng đều đến tìm hắn ta cũng nhắm mắt cho qua. Ta biết Trương Từ Hiểu sẽ không
quay về nên nàng sẽ sớm từ bỏ thôi”
Cố Đạt nhìn Tôn Từ Y mà cười
chua chát, trước sự tấn công của cô hắn không có ý bảo vệ thân mình. Bởi vì nếu làm vậy Tôn Từ Y của hắn có thể sẽ bị thương. Tôn Từ Y cảm thấy
mình bị trêu đùa, thì ra cái gì hắn cũng biết, chỉ là giả vờ không biết.
“Nhưng ta không ngờ nàng sẽ một lần nữa có một đứa trẻ với Trương Từ Hiểu. Ta
cũng không vạch trần vì lúc đó nàng đã từ bỏ rồi. Ta nghĩ nàng lừa ta
chỉ vì đổi Bắc Triều và người thân bình an. Nàng vậy mà muốn chết cùng
ta”
“Bớt nhiều lời!”
Bóng đen cuối cùng cũng hòa làm một với cơ thể Tôn Từ Y. Cố Đạt không hề phản kháng, bởi hắn biết sức mạnh của
Tôn Từ Y lớn hơn hắn.
Khi sắp thành công, đột nhiên kiếm khí chém
đến tách Cố Đạt và Tôn Từ Y ra. Luồng khí đen dần biến mất, xuất hiện
một nam tử mặc huyền y. Hắn cầm Đông Quân kiếm nóng lòng xông lên, ôm
lấy thân thể Tôn Từ Y.
“Trương Từ Hiểu?” Tôn Từ Y ngây người nhìn nam nhân ôm mình
“Xin lỗi phu nhân, ta đến muộn” Trương Từ Hiểu cười nhẹ, một tay ôm thê tử, tay còn lại chĩa mũi kiếm về phía Cố Đạt
Cố Đạt lau máu trên khóe miệng:
“Trương Từ Hiểu, tỉnh lại rồi sao?”
“Nếu không phải tại ngươi, ta cũng không làm ra những việc nhục nhã như vậy”
“Ngữ khí này…” Tôn Từ Y rưng rưng nhìn phu quân, chàng trở về rồi.
Đông Quân kiếm cũng quay về với Trương Từ Hiểu, đây không phải mơ.