Nghịch Lưu (Ngược Dòng) - Tuyết Áp Mi - Chương 5
Giang Bùi Di còn chưa nói hết câu đầu tiên thì Lâm Phỉ Thạch đã không nghe thấy anh ta đang nói gì — chiếc điện thoại kéo dài hơi tàn chạy được nửa phút vẫn không may chết máy do bị nước vào.
Giang Bùi Di nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại tối đen, đau đớn từ vết thương trên lưng kéo đến muộn màng. Cậu không nhịn được mà cười nhạo chính mình.
Trên thực tế, Giang Bùi Di vốn là một người rất ít khi phạm sai lầm, cậu đã quen với việc tính trăm phương ngàn kế, cân nhắc và cẩn thận từng bước. Cộng với khả năng thích ứng tình huống cực kỳ nhanh nhẹn của mình khiến tỷ lệ sai lầm của cậu thấp đến một mức nhất định. Nhưng ngay cả khi cậu dự đoán mọi việc như thần, cậu cũng sẽ không bao giờ ngờ được thôn Tháp Bộ mang hình dạng của một thôn dân bình thường này lại che giấu bí mật và âm mưu lớn như vậy. Chỉ có thể nói là vô ý lật thuyền trong mương.
Giang Bùi Di trước đây chưa bao giờ kí thác sự sống của mình lên người khác. Nhưng sự việc xảy ra đột ngột, bây giờ cậu chỉ có thể hy vọng rằng tên Lâm Phỉ Thạch trông có vẻ không đáng tin cậy kia có thể đáng tin cậy một lần.
Gió đêm thổi qua bên tai, mí mắt cậu càng ngày càng nặng. Nhiệt độ toàn thân nhanh chóng lạnh đi, hai mắt dần dần tối sầm lại.
Edit: Ngư – Beta: Sở ( Ngư Tửu Quán)
….
Ánh đèn của hơn 20 xe cảnh sát sáng ngời xé toang góc tối, cắt ra một đoạn đường trong đêm. Gần trăm cảnh sát từ bốn phương tám hướng bao vây thôn Tháp Bộ chặt như nêm cối*.
(*) đông đúc, lèn chặt đến không thể cựa quậy nổi.
Trong khi những người của các đội khác đã đối đầu với các băng nhóm tội phạm thì Lâm Phỉ Thạch dẫn đầu một đội tìm kiếm tung tích của Giang Bùi Di trong khu rừng gần sông. Điện thoại của Giang Bùi Di vẫn luôn ở trạng thái tắt máy từ sau lần liên lạc kia, nên hiện giờ Lâm Phỉ Thạch không biết cậu rốt cuộc thế nào.
Lúc này đã mười hai giờ đêm, lẽ ra phải là đêm khuya đưa năm ngón tay ra cũng không thấy nhưng trái lại hiện giờ ánh đèn pin cực mạnh trong tay của các đội cảnh sát hình sự đã soi sáng cả khu rừng, sáng như ban ngày.
Trên đường đi tới đây, Lâm Phỉ Thạch giải thích một lượt mọi chuyện từ đầu tới cuối. Các đồng nghiệp trong phân cục thành phố biết tính mạng của đội phó bọn họ chưa từng gặp đang treo lơ lửng nên không khỏi lo lắng.
“Đội phó Giang!”
“Đội phó Giang!”
“Giang Bùi Di! Tôi đến đón anh đây!”
Mười mấy cảnh sát hình sự lục soát trong lùm cây ven sông, Lâm Phỉ Thạch đi dọc theo con đường một hồi, đột nhiên mũi giật giật hai cái, hắn nói: “Các anh có ngửi được mùi gì không?”
Kỳ Liên không biết vì sao hắn lại nói vậy nên “A!” một tiếng.
Edit: Ngư – Beta: Sở ( Ngư Tửu Quán)
Lâm Phỉ Thạch không giải thích, cầm đèn pin đi vòng quanh vị trí ban đầu trong phạm vi bốn năm mét hai lần, sau đó đi về phía đông: “Mùi máu tươi ở nơi này hình như nặng hơn.”
Sau khi bị hắn nhắc nhở, nhóm cảnh sát hình sự không hẹn mà cùng nhau hít hít mũi. Quả thật phát hiện có một mùi máu ẩm ướt mơ hồ phảng phất trong không khí.
“Đội phó Giang! Anh có nghe thấy chúng tôi không!”
“Giang Bùi Di!”
Một nam cảnh sát vô ý chiếu đèn pin, ánh sáng quét qua một thân cây to trơ trụi, vô tình nhìn thấy một đôi giày thể thao cổ cao màu đen.
Còn tiếp