Nghe Nói Thừa Tướng Quyền Thế Muốn Hoàn Lương - Chương 63 - Chương 63
- Trang Chủ
- Nghe Nói Thừa Tướng Quyền Thế Muốn Hoàn Lương
- Chương 63 - Chương 63
Công bộ Thị lang kia qua đời đột ngột, chuyện liên quan đến trị thủy còn chưa đi vào quỹ đạo, người phụ trách vừa qua đời thì mọi chuyện rối hết cả lên. Cho nên Sơ Trường Dụ cũng chưa kịp chuẩn bị kỹ càng, hai ngày
nay vội vàng thu dọn hành lý, sau đó lên đường.
“Lần này Kính
Thần xuống phía Nam sẽ ở phủ Hồ Châu.” đêm trước khi đi, Lý thị thu dọn
đồ đạc cho y mang theo, huyên thuyên với Cố Lan Dung “Tuy phủ Hồ Châu
vào đông không lạnh, nhưng rất ẩm ướt. Kính Thần không chịu nổi. Vẫn là
chuẩn bị thêm cho nó hai đôi băng gối với áo choàng, kẻo để lại bệnh
căn.”
“Đã đủ rồi.” Cố Lan Dung nói “Mấy bộ này chắc chắn đủ cho
Kính Thần dùng qua năm mới. Đợi đến năm mới, Kính Thần trở về, sẽ chuẩn
bị cho năm sau.”
Nói xong, nàng cẩn thận liếc nhìn Sơ Trường Dụ.
Sơ Trường Dụ ngồi trên ghế sập uống trà, không nói với hai người câu nào.
Cụp mắt ngồi đó như không có ai khác trong phòng. Mà Lý thị cũng không
cảm thấy lạ, cũng tự nói một mình, không để ý thái độ khác thường của Sơ Trường Dụ.
Cố Lan Dung đảo mắt giữa hai người một hồi, nhưng không dám nhiều lời.
“Hẳn bao nhiêu đây cũng đủ rồi.” Lý thị cầm danh sách nói “Ngày thường Kính
Thần ở nhà không quản việc gì. Lúc đi đường thiếu y phục và đồ dùng sẽ
rất phiền phức.”
Sơ Trường Dụ ngồi một bên không đáp.
Cố Lan Dung vội giảng hòa “Kính Thần còn chưa đi, đã bắt đầu nhớ nhà rồi phải không?”
Nàng vừa nói xong, Sơ Trường Dụ mới bất giác ngẩng đầu, nụ cười trên mặt che giấu sự miễn cưỡng, cứ thế gật gật đầu.
Lý thị dừng lại.
“Được rồi, ngày mai nó đi rồi, con đừng ở đây quấy rầy nó nữa.” Lý thị mỉm
cười, đưa danh sách cho Cố Lan Dung “Trên danh sách đã đủ rồi, con đi
xem chỗ bọn họ còn thiếu gì không.”
Cố Lan Dung nghe vậy, nhận lấy danh sách rồi ra ngoài.
Sau đó trong phòng chỉ còn lại hai người.
“Hôm qua, Nhị điện hạ tới đây mấy lần.” Lý thị nói “Đều bị ngăn lại, lần
cuối cùng mẹ phái Không Thanh cản hắn, nói đây là ý của con, nên hôm nay hắn không tới nữa.”
Sơ Trường Dụ không lên tiếng, chỉ cụp mắt uống trà.
Y biết, theo tính tình của Cảnh Mục, chút thủ đoạn tầm thường này sẽ
không ngăn được hắn. Ngay cả khi hắn không vào được cửa chính, cũng sẽ
tìm cơ hội trèo tường, không bỏ cuộc cho đến khi gặp được y.
Nhưng những lời y nói hôm qua quá nặng nề và khó hiểu, dù tính tình Cảnh Mục có tốt cũng không chịu được.
Sơ Trường Dụ thầm nghĩ, thế cũng tốt. Y bị ép phải đi, nói nhiều cũng vô
ích, thà để lại hình ảnh kẻ phụ tình cho Cảnh Mục, còn hơn để hắn vì
mình mà làm chuyện ngu xuẩn.
Lý thị thấy bộ dạng của y, cũng
không muốn ở đây lâu hơn nữa. Vốn bà đã hạ quyết tâm, đau dài chi bằng
đau ngắn, muốn dạy Sơ Trường Dụ một bài học, muốn y từ bỏ.
Mà giờ nhìn bộ dạng tuyệt vọng và nhẫn nhịn này của y, Lý thị thật sự không chịu được.
Nhất thời, thậm chí bà đã nghĩ thôi vậy, con cháu có phúc của con cháu, tự
mình làm sai chịu thiệt, thì sẽ biết chuyện gì không nên làm.
Nhưng bà không dám. Ở vị trí này, chịu thiệt không nhất định chỉ là một bài
học, có thể là mức độ nghiêm trọng khôn lường, không ai gánh vác được.
“… con nghỉ ngơi cho tốt.” Lý thị bỏ lại câu này rồi quay người rời đi.
Sáng hôm sau, Sơ Trường Dụ từ biệt Hoàng đế, xuất phát từ trong kinh.
Càn Ninh đế dường như đã giải quyết được họa lớn trong lòng, cuối cùng cũng có thể thư thả, sắc mặt rạng rỡ, tinh thần cũng tốt, còn nói thêm mấy
câu với Sơ Trường Dụ. Y lơ đãng nghe, rồi nói mấy câu chúc phúc với ông, ví như “phúc thọ vạn niên”.
“Mượn lời tốt lành của Sơ tam lang.” Càn Ninh đế cười đáp, nói tiếp “Nói ra thì, gần đây trẫm thật sự gặp được chuyện tốt.”
Trước khi Sơ Trường Dụ trả lời, Càn Ninh đế cười cười nói tiếp.
“Người của trẫm đã tìm thấy một bán tiên ở núi Chung Nam, nghe nói đại sư này
qua vài năm nữa sẽ vũ hóa thành tiên. Tiên nhân đó nói trẫm chia nguyên
khí cho quốc gia, rải rác khắp tám phương tứ hải, nên hay ôm yếu nhiều
bệnh. Ông ấy có cách giúp trẫm khỏe mạnh trở lại. Hẳn là sau khi Sơ tam
lang trị thủy trở về, trẫm có thể rời thành trăm dặm, cưỡi ngựa đón
tiếp.” nói đến đây, ông bật cười vui vẻ thành tiếng.
Sơ Trường Dụ nhíu mày, mơ hồ cảm thấy vị ‘bán tiên’ này không phải người tốt. Nhưng
một mặt, y lười quan tâm sống chết của Càn Ninh đế, mặt khác bản thân y
sống lại, thế gian vạn vật không thể giải thích rõ ràng, có lẽ thật sự
có ‘tiên nhân’ làm đảo lộn trời đất.
Vì vậy, y cũng không hỏi nhiều, chúc phúc vài câu rồi cáo từ.
Bây giờ không phải thời gian thượng triều, trước cửa cung trống vắng lạnh
tanh, càng toát lên vẻ trang trọng nghiêm túc hơn. Chỉ có một chiếc xe
ngựa đợi y ở đó. Y đứng trước cửa cung, đối diện với quảng trường trống
trải rộng lớn, nhất thời dừng bước đứng đó.
Kiếp trước y ra vào
nơi này không biết bao nhiêu lần, từ lâu đã quen với sự trống trải và
trang nghiêm của quảng trường này. Nhưng giờ khắc này, y cảm thấy nơi
này hơi lạnh.
Dường như y đang đợi ai đó. Y hy vọng một người khác sẽ xuất hiện ở đây.
Nhưng y không đợi được.
Sơ Trường Dụ đứng một lúc mới nhận ra mình đang nghĩ gì. Y ngẩn một hồi,
sau đó giễu cợt nhếch khóe miệng, băng qua không gian trống trải lên xe
ngựa.
Hộ vệ và đội nghi trượng đã chờ ngoài thành từ sớm. Cỗ xe chở y rời thành.
Sơ Trường Dụ ngồi trên cỗ xe lắc lư, nhìn cảnh ngoài cửa sổ, nhất thời
ngây người cảm giác mấy ngày qua giống như giấc mơ. Y nhiều lần vô thức
nhìn về phía bên phải xe ngựa, nhưng không thấy người mặc giáp thị vệ
băng một góc vải trắng nhô ra khỏi tay.
Phải rồi, người đó sao có thể đuổi theo được.
Ra khỏi thành, khung cảnh ngoài cửa sổ trở nên ảm đạm. Sơ Trường Dụ dứt khoát kéo rèm xuống, định nhắm mắt ngủ một giấc.
Đúng lúc này, ngoài cửa sổ có tiếng ngựa hí vang, sau đó xe chợt dừng lại.
Đầu Sơ Trường Dụ đụng nhẹ vào xe, vừa mở mắt thì nghe thấy bên ngoài có
tiếng sột soạt hoảng loạn. Y còn chưa kịp phản ứng đã thấy màn xe bị bên ngoài thô bạo vén lên, ánh sáng chói mắt lập tức ập vào.
Sơ Trường Dụ còn đang cau mày nheo mắt, người đó đã lên xe, kéo rèm rồi đè mạnh y xuống, hôn lên môi y.
Sơ Trường Dụ mở mắt, chạm phải ánh mắt hung ác của Cảnh Mục. Trong khoảnh
khắc ngắn ngủi, Sơ Trường Dụ thấy được bất chấp và đau lòng trong đó.
Ngoài xe nhiều người, Sơ Trường Dụ không dám giãy giụa. Mà cũng không biết có phải do bản thân cam lòng, y không hề có ý muốn giãy giụa, chỉ mở to
hai mắt nhìn hắn, mặc hắn gặm cắn môi mình trút giận.
Sơ Trường
Dụ thầm nghĩ, trông hắn thế này, quả thật vẫn là một thiếu niên. Y nhớ
kiếp trước, khi Cảnh Mục hai mươi tuổi đã trở nên chính trực kiên nghị,
dáng vẻ uy nghiêm lạnh lùng, như thể sinh ra là để trị vì thiên hạ. Khi
đó y còn cảm thấy tên nhóc này nhát gan hèn yếu, phá hư tướng mạo, nhưng giờ xem ra, là do hắn che giấu quá kỹ.
Cũng không biết lần gặp tiếp theo, hắn sẽ trông thế nào.
Sơ Trường Dụ cứ vậy mở to mắt, như muốn khắc sâu toàn bộ dáng vẻ của Cảnh
Mục vào mắt vào tim. Nhưng ánh mắt y trời sinh lạnh nhạt, khi y không
mang theo một chút cảm xúc gì nhìn chằm chằm người ta, dáng vẻ lạnh lùng nghiêm túc của y khiến người ta lạnh cả người.
Cảnh Mục không để ý. Hắn giống như sói con tức giận, nhìn thẳng vào mắt Sơ Trường Dụ,
hung hăng hôn môi y, siết mạnh cổ tay y, đè y xuống dưới.
Thật
lâu sau, Sơ Trường Dụ còn cảm thấy ánh mắt của hắn thật khiến người ta
đau lòng. Y giơ tay đẩy Cảnh Mục ra, bảo hắn ngồi dậy.
Cảnh Mục mặc kệ y, yên lặng quấn lấy y trong xe ngựa. Lúc tách ra, hai người đều thở hồng hộc, ánh mắt chạm nhau.
“Tại sao.” Cảnh Mục nghiến răng nhỏ giọng hỏi.
“Ngày đó ta đã nói với ngươi rồi.” Sơ Trường Dụ nhẹ giọng nói, quay đầu đi chỗ khác.
Không ngờ một giây sau, Cảnh Mục giơ tay nắm cằm y, ép y quay mặt lại, ép y nhìn mình.
“Ta không tin.” Cảnh Mục nói “Ngươi nói dối.”
Sơ Trường Dụ không lên tiếng.
“Ăn năn hối lỗi gì, không biết tiết chế gì! Sơ Trường Dụ, ngươi đừng hòng gạt ta, ngươi vốn không nói thật với ta.”
Sơ Trường Dụ cụp mi “Vốn là như vậy.”
Câu này của y đổi lại một lần Cảnh Mục cắn mạnh lên môi y.
“Nói lại.” Cảnh Mục trầm giọng nói.
Sơ Trường Dụ ngập ngừng.
Y đã rất quen thuộc cảm giác tay chân hai người đan vào nhau. Tuy Cảnh
Mục còn nhỏ, nhưng vòng tay của hắn luôn vững chắc ấm áp. Mỗi lần dựa
vào lòng hắn, Sơ Trường Dụ không kịp nghĩ gì đã vùi đầu vào sâu hơn.
Y nghiến răng mấy lần, lần nữa ngước mắt lên, ánh mắt đã trở nên rõ ràng.
“Lúc ở Trực Lệ, ta không nghĩ gì nhiều.” Sơ Trường Dụ chậm rãi nói, nhưng
giọng nói trong trẻo kiên định “Ta vốn tưởng mình trải qua một kiếp,
kiếp này không cần gì khác, chỉ cần có ngươi là đủ rồi. Nhưng khi về
kinh, ta cảm thấy khắp nơi đều có ràng buộc, thậm chí còn không thể
thoát khỏi ràng buộc của mẫu thân. Cảnh Mục, kiếp trước ta đã quen làm
chủ thiên hạ, hiện giờ không muốn làm bèo dạt mây trôi. Sơ Trường Dụ ta
muốn gì sẽ tự mình đoạt lấy. Hiện giờ ta ở Công bộ, làm những việc nhỏ
thì mãi không có ngày ngóc đầu lên được, chỉ khi đi trị thủy, ta mới có
thể sớm ngày lập công, trở về vị trí đó.”
Chỉ có giải thích như vậy, hành động của y mới rõ được.
Mắt Cảnh Mục đỏ hoe, cứ nhìn chằm chằm y như vậy “Cho nên, ngươi không cần ta nữa?”
Giọng nói u uất, tràn ngập cảm xúc vô biên, nhưng âm đuôi lại run rẩy khó nhận thấy.
Sơ Trường Dụ giả vờ lạnh lùng dời mắt, nét mặt có phần lãnh đạm “Chuyện đó nói sau đi. Ta cần để bản thân mình sống thoải mái trước đã, sau đó mới nghĩ đến chuyện khác.”
Cảnh Mục hồi lâu không trả lời.
Một lát sau, Cảnh Mục hung hăng hôn lên môi y.
“Sơ Trường Dụ, ngươi chờ đó.” lúc môi răng chạm nhau, Sơ Trường Dụ nghe thấy Cảnh Mục hung dữ nói “Ngươi chờ đó.”
Y mở mắt, thấy nét mặt tên nhóc này mong manh bất lực hơn bao giờ hết.
Nhưng đôi mắt lại quật cường nhìn y, muốn dữ bao nhiêu có bấy nhiêu.
Tiếp theo, hai hàng nước mắt trượt xuống từ đôi mắt đó, thấm vào đôi môi đang chạm nhau.