Ngây Thơ Khó Cưỡng - Trang San - Chương 119: Ngày Quan Trọng
“Kiều Mộng, sao không ngủ thêm tí nữa? Chuyện nấu bếp không phải của em, em phải biết lo cho sức khỏe của em chứ, mai mốt không được thức sớm như thế này nữa nhé!”
“Dạ, chị Ly dậy rồi sao? Chị giúp em nếm thử nước dùng nha, em nấu nhưng sợ không hợp khẩu vị của mọi người.”
“Ôi, bạn gái của ông chủ nhà hàng mà, lo gì, nghe mùi thôi là đã biết ngon và chất lượng rồi. Bà chủ với ông chủ về mà biết được thì sẽ vui lắm đấy.”
“Ủa chị Ly, chị biết bà nội và ba đi đâu không ạ? Em có nghe nói hôm nay sẽ về sớm, nhưng có về trước chín giờ không chị?”
Nét mặt của chị Ly bỗng sượng lại rồi chị ấy nhìn cô sau đó thở dài nói:
“Vậy em vẫn chưa biết ngày hôm nay là ngày gì à?”
“Ngày gì thế chị? Em không biết!”
“Nếu tính đúng thì ngày hôm nay là ngày giỗ của bà chủ quá cố đấy, là mẹ của cậu Duy Nam, nhưng do vì trùng ngày nên hai bên thông gia cùng bàn với nhau, làm giỗ ngày sống chứ không làm ngày chết. Thật ra thì ngày hôm nay cũng có cúng, nhưng cúng trong âm thầm, không muốn cho cậu Duy Nam nhìn thấy!”
Kiều Mộng thấy khó hiểu lắm vừa định hỏi lý do tại sao không muốn cho Duy Nam thấy thì bên ngoài đã nghe tiếng chuông cửa vang lên, chị Ly nói chắc bà nội và ông Thành về nên đã chạy vọt ra phòng khách lấy chìa khóa để ra cổng mở cửa cho họ.
Cô rất tò mò nhưng lúc này Duy Nam đã bước vào phòng bếp, tiến đến ôm chặt lấy cô từ phía sau, anh nói:
“Sao em thức sớm vậy? Em tự nấu sao?”
“Sao giờ này anh đã dậy rồi, em nhớ ít nhất cũng gần tám giờ anh mới dậy mà.”
“Anh giật mình thức dậy, không thấy em nên anh đi tìm, không ngờ em lại trốn ở đây để nấu bữa sáng.”
Kiều Mộng thích cái cảm giác được Duy Nam ôm từ phía sau lắm nhưng cô đành gạt tay của anh ra sau đó bảo anh qua bên bàn ngồi xuống vì cô sợ bà nội và ông Thành sẽ nhìn thấy cảnh tượng này.
Bà nội và ông Thành cũng đã nghe chị Ly nói lại chuyện hôm nay cô dậy sớm để nấu bữa sáng nên vừa vào nhà thì liền bước nhanh xuống phòng bếp ngay.
“Để ta đoán nhé, mùi thơm này có phải cháu đang nấu phở không?”
“Dạ, cháu nấu phở cho cả nhà ạ, nhưng không biết có hợp khẩu vị không, bà nội và ba ngồi vào bàn chờ cháu một chút nữa nhé.”
Rất nhanh nhưng bát phở nóng hổi đã được dọn lên bàn ăn, bà nội rồi đến ông Thành đều khen tới tấp làm cho cô cảm thấy rất vui, cả nhà cùng nhau ăn bữa sáng xong.
Duy Nam nói hôm nay anh không có tâm trạng làm việc nên muốn ở nhà một hôm, cô thấy như thế cũng tốt, có anh bên cạnh cô sẽ dễ dàng nói hết mọi chuyện ra cho bà nội và ông Thành biết.
Ăn sáng xong, cô mời mọi người ra phòng khách, chị Ly thì dọn dẹp rửa bát còn cô thì lấy hoa quả ra ép để mang lên cho cả nhà dùng, đặt nước ép lên bàn, cô thở một hơi rồi cười thật tươi ngồi xuống ở ghế đối diện với bà nội và ông Thành, cô từ từ cất lời nói:
“Dạ, thưa bà nội, thưa ba… ơ… không phải, cháu phải gọi là bác Thành mới đúng, cháu xin lỗi, xin lỗi cả nhà vì thời gian qua cháu đã lừa gạt bà và bác…”
Bà nội và ông Thành nhìn nhau rồi không ai nói bất cứ lời nào hết, cô lúc này khóe mắt đã đỏ hoe, cố ngăn không cho nước mắt rơi ra, cô nói tiếp:
“Ngày hôm nay, cháu muốn nói cho cả nhà biết sự thật là bấy lâu nay cháu đã lừa gạt mọi người, vì tiền… tất cả cũng vì tiền mà cháu đã gạt mọi người… cháu xin lỗi!”
Ông Thành bình tĩnh nói: “Con nói rõ ra hơn đi, kể hết mọi đầu đuôi ra cho ba và bà nội biết!”
“Dạ, thưa bác, cháu… cháu đã nói dối cả gia đình mình, cháu thật sự không có thai, cháu vì tiền nên chấp nhận đóng kịch lừa gạt bác và bà nội, cháu xin lỗi… mong cả nhà tha lỗi cho cháu!”
Bà nội lúc này mới nói: “Vậy suốt bấy lâu qua, cháu đã lừa dối nhà ta sao?”
“Cháu… cháu xin lỗi…”
“Vậy còn chuyện em trai của cháu tên là Trịnh Kiều Quang và mẹ của cháu hiện tại đang sống ở thành phố này, tại sao lại không nói ra?”
Từ nãy đến giờ Kiều Mộng gục mặt nhìn xuống nền gạch vì cô xấu hổ không dám đối diện với bà nội và ông Thành, nhưng khi nghe được những lời nói đó của bà nội thì cô bị giật mình mà ngay lập tức ngước mặt lên nhìn bà nội, cô ấp úng nói không ra lời:
“Bà… bà nói vậy… nghĩa là… nghĩa là bà đã biết cháu lừa dối bà sao?”
“Trước cái ngày cháu từ bệnh viện về thì Duy Nam đã thú nhận hết mọi tội lỗi rồi, như thế mới đáng mặt đàn ông chứ. Nhưng ta không trách cháu mà ta càng xót thương hơn cho hoàn cảnh của cháu. Ta không ngờ cháu lại khổ cực đến như thế, là một người chị cả, biết lo nghĩ cho gia đình, bấm bụng đến nhà người lạ sinh sống, ta hiểu được nỗi đau cháu phải chịu. Còn chuyện đứa bé, ta và ba của Duy Nam rất đau lòng khi đứa bé không còn nữa, nhưng qua chuyện đó, ta mới biết rằng mình đang nuôi một con rắn độc ở trong nhà. Vì chuyện của cháu, mà cô ta đã bị tạm giam suốt khoảng thời gian qua không biết đến khi nào mới đưa ra xét xử, nhưng cháu yên tâm, lần này dù ta không bao giờ bao dung cho cô ta nữa đâu, nhất định cô ta và cả gia đình họ Nguyễn phải trả giá với việc tàn ác mà họ đã làm.”
Cô không ngờ được rằng bà nội và ông Thành đã biết hết tất cả mọi chuyện, vậy mà Duy Nam không hề cho cô hay biết, cô thật rất bất ngờ khi hai người họ bao dung cô đến thế, không la mắng cô mà ngược lại luôn đối xử tốt với cô.
Nhưng Kiều Mộng vẫn thấy bản thân mình có lỗi, đâu ai hay được chữ ngờ khi mọi chuyện trôi qua suôn sẻ đến như vậy.
Từ nãy đến giờ Duy Nam không nói bất cứ lời nào cả, cô lúc này mới liếc mắt nhìn anh, bỗng anh không nói lời nào mà bước cất bước đi lên phòng, cô không biết tại sao anh lại làm như vậy. Nhưng khi anh đi rồi thì bà nội mới đứng dậy bước qua chỗ của cô, nắm lấy bàn tay cô, bà nội nói:
“Phải rồi, hôm nay là sinh nhật của Duy Nam, cháu đừng khóc nữa, mỗi khi đến ngày này thằng bé rất nhạy cảm. Nó không muốn nhìn thấy ai khóc đâu, ta biết, cháu đang rất khó xử, nhưng cháu đừng có sợ hay lo lắng gì hết. Hạnh phúc của cháu và Duy Nam, không ai có quyền xen vào, vì hạnh phúc là của cả hai chứ không phải của ta hay là của ba Duy Nam. Cháu hiểu ý ta nói chứ? Đừng khóc nữa, ta và ba của Duy Nam trông cậy vào cháu đấy, mau lên với Duy Nam đi Kiều Mộng. Ta biết giờ phút này nó chỉ muốn ở bên cháu mà thôi!”