Ngàn Năm - Chương 27 - Người tỉnh mộng tan _Chất vấn
Những tia nắng nhạt màu của ngày mới không ngừng len lỏi qua từng tán cây
Long Não xanh um ,rọi vào ô cửa sổ , phủ lên thân thể người trên giường
một tầng sáng bạc nhẹ dịu mỏng manh .Tống Vân Hành hơi động mi mắt , bên tai lại truyền đến những thanh âm rộn ràng nhộn nhịp của một sớm mai
chốn thị thành . Đầu óc hắn nhất thời rơi vào trong một mớ sự tình rối
ren hỗn loạn . Mơ màng mở mắt , Tống Vân Hành ngửi thấy mùi thuốc sát
trùng quanh quẩn nơi chớp mũi hơi cay , hắn thất thần nhìn trần nhà
trắng xóa một lúc lâu . Trong nhất thời không phân biệt được đâu là mơ
còn đâu là thật .Thẫn thờ đưa tay quệt đi giọt nước mắt vẫn còn vương
trên đôi gò má . Từng dòng ký ức xa xưa như những thước phim chiếu chậm
không ngừng tua đi tua lại ở trong đầu .Hắn khô khốc gọi một tiếng ”
Huân nhi ” , thanh âm vừa mềm vừa nhẹ lại khàn đặc đau thương bất lực
đến quặn lòng.
Có tiếng bước chân chậm rãi đến gần , cửa phòng
bệnh bị người bên ngoài đẩy mở , Tống Vân Thu vừa tiến vào đã bắt gặp bộ dạng sống dở chết dở của anh trai .Cô lo lắng ngồi xuống cạnh giường ,
vỗ nhẹ vai Tống Vân Hành dò hỏi :
_ Anh rốt cuộc cũng tỉnh rồi , có thấy không khỏe ở chỗ nào không ?
Tống Vân Hành im lặng không đáp , hắn mờ mịt ngước nhìn khuôn mặt đã quá đỗi thân quen của người ngồi đối diện . Lúc bấy giờ mới hoàn hồn chợt
tỉnh ,dứt khỏi mộng xưa.
_ Vân Thu ! _ Hắn khẽ mấp máy môi , lòm còm nâng người ngồi dậy . _ Anh đã nằm đây bao lâu rồi ?
_ Đã ba ngày rồi . _ Tống Vân Thu thành thật đáp _ Kể từ ngày hôm ấy anh
đã hôn mê sâu tận ba ngày . Có làm gì anh cũng không tỉnh , bác sĩ cũng
đã kiểm tra qua nhưng chẳng cho ra được kết quả gì . _ Nói đoạn , Tống
Vân Thu lại bĩu bĩu môi tỏ vẻ đáng thương _ Anh làm em và mẹ lo chết đi
được . _ Kỳ thực ban đầu cô chẳng mấy tin tưởng vào những chuyện tâm
linh thần quái .Thế nhưng, sau khi chứng kiến một màn bắt quỷ đầy ảo
diệu của Vong Trần đại sư thì thế giới quan của cô như hoàn toàn sụp đổ
và tiến hành đổi thay đến mức lệch đất nghiêng trời .Trên đời này thực
sự có quỷ !
Lời nói vô tình của Tống Vân Thu như một hồi chuông
cảnh tỉnh nhắc nhở Tống Vân Hành về những chuyện trước đó đã xảy ra .
Hắn đã làm cái gì với người chờ đợi hắn suốt ngàn năm ? Hắn chính là mời sư thầy đến để dụ y rơi vào trong pháp trận . Hắn chính là muốn đem hết thảy những chấp niệm yêu thương của y rột rửa sạch sẽ để chuyển kiếp
đầu thai .
Tống Vân Hành ơi Tống Vân Hành ! Sao mày có thể bạc bẽo nhẫn tâm đến mức đó ?
Mạnh mẽ đem kim tiêm truyền dịch cắm ở trên tay giật xuống , Tống Vân Hành
mặc kệ vệt máu đỏ đang không ngừng rỉ ra mà lao thẳng xuống giường .
_ Anh …! Anh làm gì thế ? Sức khỏe của anh vẫn còn chưa hồi phục mà . _ Tống Vân Thu hốt hoảng kêu lên , cô nhanh tay giữ lấy người đang loạng
choạng đi về phía cửa lớn.
_ Huân …nhi ! Anh phải tìm Huân nhi ! _ Tống Vân Hành đáp , giọng lạc đi trong tiếng nấc nghẹn ngào .
_ Anh …. anh nói gì vậy ? Anh đừng làm em sợ . _ Vành mắt Tống Vân Thu
thoáng cái đỏ hoe , cô dùng hết sức lực mà giữ chặt lấy cánh tay của
Tống Vân Hành không để hắn tiếp tục làm loạn .
Rất nhanh liền có
người ở bên ngoài nghe thấy động tĩnh nên vội vã chạy vào . Không phải
đội ngũ y bác sĩ trực ban của bệnh viện mà là Lưu Giai Linh và vị đại sư trẻ tuổi mang pháp hiệu Vong Trần .
Tống Vân Hành thoáng cái
khựng lại , đôi đồng tử đen láy đông cứng lạnh lẽo như hầm băng mà khóa chặt trên khuôn mặt anh tuấn của Vong Trần .
_ Nam…Cung
….Khuyết ._ Hàm răng hắn nghiến chặt ,uất hận gằn ra từng chữ một . _
Là ngươi . _ Không phải câu hỏi cũng không phải hoài nghi mà là một lời
khẳng định chắc nịch rõ ràng .Giờ đây hắn đã lấy lại ký ức của ngàn năm trước ,dù đã qua đi mười kiếp đầu thai ,hắn cũng không tài nào quên
được cái khuôn mặt khốn nạn của tên hôn quân này .
_ A di đà phật ! _ Đứng trước ánh mắt ngập tràn sát khí và hận ý ngút trời của người đối diện ,Vong Trần chỉ bình thản như không mà chấp tay trước ngực không
chút biểu tình .
” Bụp ….”!
Một nấm đấm thật mạnh không hề báo trước mà giáng thẳng xuống khuôn mặt lặng yên trước đời của gã .
Khiến thân thể cao lớn kia lảo đảo ngã về sau . Tống Vân Hành giằng ra
khỏi sự níu giữ của Tống Vân Thu ,hắn hung hăn túm chặt lấy cổ áo vải
nâu của Vong Trần , cất cao giọng chất vấn.
_ Đại sư ….? Ha
…!_ Hắn nhếch môi cười khẩy , nụ cười lạnh lẽo đến thấu xương _ Pháp
lực của ngươi cao như thế ,chắc hẳn cũng có mắt âm dương để nhìn rõ nhân quả luân hồi . Vong Trần …! ngươi nói xem đoạn nhân quả giữa ta và
ngươi nên giải quyết thế nào đây ?
_ Vân Hành , con đang nói nhăng nói cuội cái gì thế ? . _ Lưu
Giai Linh thất sắc kêu lên , bà luống cuống đem tay của Tống Vân Hành
tháo gỡ , kéo hắn lùi ra xa.
Vong Trần vẫn như cũ mà đưa tay lên
vuốt phẳng lại nếp áo . Gã chấp tay cúi đầu trước Lưu Giai Linh ,không
buồn không giận nói :
_Lưu thí chủ ,phiền bà và cô Tống đây ra
ngoài trong giây lát . Giữa bần tăng và anh Tống có một đoạn nhân quả ở
tiền kiếp cần phải được giải bày. _ Ngày trước khi gặp được Lưu Giai
Linh ở chùa Vạn Phúc ,Vong Trần đã sớm nhìn ra được cội nguồn phát sinh trong gia đạo của bà . Cũng sớm nhận ra được mối liên hệ giữa gã và
Tống Vân Hành ở trong ngàn năm trước . Chung quy đạo trời chính là thế , đi một vòng thật lớn rốt cuộc có nợ ắt phải trả , gieo gió thì gặt bão
thôi.
Tuy không hiểu rõ sự tình đang diễn ra là như thế nào , thế nhưng Lưu Giai Linh vẫn nghe lời mà rời đi cùng với Tống Vân Thu .
Cánh cửa phòng vừa khép , Tống Vân Hành đã ném cho Vong Trần một ánh nhìn ác liệt như muốn xẻo thịt phanh thây .
_ A di đà phật . _ Vong Trần thấp giọng niệm một tiếng , thản nhiên mà
bình tĩnh đón nhận ánh mắt hình viên đạn của Tống Vân Hành . _ Nếu thí
chủ nhớ được tường tận chuyện cũ . Vậy bần tăng cũng xin phép dùng thân
phận hoàng đế Thiên Triều _ Nam Cung Khuyết mà đối diện với người .
_ Được .! _ Tống Vân Hành trầm mặc đáp ứng . Hắn thẳng lưng đứng trước mặt Vong Trần , mang theo loại khí thế cương trực sát phạt của vị mãnh
tướng trẻ tuổi năm xưa _ Nếu ngươi đã lấy thân phận hoàng đế ra để đối
mặt với ta , vậy ta cũng lấy thân phận đích trưởng tử Chu gia _ Đại
tướng quân Thiên Triều – Chu Thư Hành ra để cùng ngươi nói chuyện _ Hai mắt của Tống Vân Hành thoáng hằn đầy tơ máu, là phản nghịch bất tuân
cũng là oán hận nén dồn _ Bệ hạ ! . _ Hắn đay nghiến gọi . _ Thỉnh
người nói cho thần biết , vào mùa đông Thái Ninh năm thứ mười khi ba
mươi vạn quân Chiến quốc đổ bộ sang Thiên Triều đánh chiếm lần hai ,
quân lương ở Bất Dạ thành sắp hết , thần gửi thư về Thượng Kinh đã hai
tháng ,nhưng cớ sao chờ mãi vẫn chẳng thấy hồi âm ?
Hàng mi dài
của Vong Trần hơi rũ , che lấp đi sự áy náy và chột dạ hiện lên nơi đáy
mắt , gã thở dài một tiếng . Thẳng thắng thú nhận :
_ Là trẫm hồ
đồ mụ mị nghe theo gian thần tận diệt trung lương . _Thuở ấy ,khi vừa
mới lên ngôi , căn cơ chưa vững , Nam Cung Khuyết chẳng còn cách nào tốt hơn ngoại trừ việc giữ lại Chu Thư Hành ở dưới trướng để làm quân chốt
thí .Gã để hắn phối hôn cùng Nam Cung Nguyệt ,trở thành Phò Mã đương
triều , một phần vì muốn thắt chặt tình xưa, dùng mối hôn sự này làm
ràng buộc . Vừa có thể nâng Chu gia lên một độ cao nhất định để xứng với địa vị xuất thân của Hoàng hậu – Chu Thư Tranh . Lại vừa có thể để nhà họ Chu luôn nằm trong tầm kiểm soát khi mọi nhất cử nhất động của Chu
gia điều được Nam Cung Nguyệt âm thầm báo lại .Thế gian nhiều người vô
số kể , kẻ có tài như Chu Thư Hành cũng chẳng có thiếu chi , thế nhưng ở thời điểm ngai vàng còn chưa ngồi vững thì năng lực của hắn lại là thứ
gã cần để bổ trợ cho bản thân .Có ngờ đâu, sau trận đánh ở ải Lĩnh Khê
rồi tới Phong Đô thành , uy vọng của Chu Thư Hành ngày một lớn mạnh .Mà
Lang Nha Quân lại chỉ một lòng nghe lệnh người họ Chu . Kể từ khi Chu
Thành chết không minh bạch ở trong ngục , Lang Nha Quân đã sớm sinh lòng bất mãn với triều đình . Án cũ không thể nào lật lại ,vì một khi lật
lại sẽ phơi bày những mưu hèn kế bẩn mà tiên đế gây ra để hãm hại Trấn
quốc công . Suy đi tính lại , chung quy một thanh bảo đao tuy tốt nhưng
nó có thể sắc bén nên mức làm đứt tay thì vẫn là dùng xong thì nên bỏ.
Mà trong suốt mười năm Chu Thư Hành rong ruổi chốn biên quan , Nam Cung
Khuyết cũng đã chọn ra không ít những nhân tài từ hàng loạt các khoa thi để âm thầm bồi dưỡng . Gã không cần một con sói hung mãnh gan dạ ,thứ
gã cần là một con chó biết vẫy đuôi quỳ rạp nghe lời .Thế nên ,khi nhận
được thư khẩn gửi về từ chiến trường phương Bắc , gã lựa chọn làm ngơ .
Muốn dồn Chu Thư Hành và Lang Nha quân vào con đường tử chiến .Để họ
dùng mạng đổi mạng với quân thù .Còn gã ,chỉ việc ngồi chờ đến lúc tàn
cuộc nhìn trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi .
_ Vậy còn viện binh
do Ưng Bắc Vương – Nam Cung Quyết thống lĩnh thì sao ? _ Gương mặt Tống Vân Hành lạnh đến cực điểm , hắn cười khinh một tiếng . _ Ta cùng Lang
Nha quân tử thủ ở Bất Dạ thành suốt bảy ngày dài dằng dặc , thứ đợi
được là gì ? Bệ hạ ! Người nói cho ta biết đi ! Nói cho tên thần tử
thấp cổ bé họng này biết đi ! Thứ mà thần kiên trì chờ đợi rốt cuộc là
gì ? _Thanh âm của Tống Vân Hành ngày một cất cao , thế nhưng phần tình
trong mắt lại ngày một tối tăm lạnh lẽo . Hắn tự mình hỏi rồi cũng tự mình chua chát đáp lời _ Là một đao bén nhọn không chút lưu tình đâm
thẳng vào tim . Là một câu quân muốn thần chết thần không thể không chết . Nam Cung Khuyết ! _ Tống Vân Hành giương mắt nhìn thẳng người đối
diện _ Ngươi nói xem , ba đời Chu gia ta …rốt cuộc là tận trung hay là NGU TRUNG đây ?
Thân thể của Vong Trần thoáng cái chấn động , gã hổ thẹn cúi đầu . Sau một hồi lặng thinh không đáp , gã vén lên vạt áo
cà sa quỳ thật mạnh dưới chân người đối diện.
_ Xin lỗi . _ Gã
thành khẩn dập đầu .Thế nhưng tất thảy lại chỉ đổi lấy một tràn cười chế giễu ,và lời lẽ cay đắng của Tống Vân Hành .
_ Ngươi quỳ để làm
gì ? Ngươi quỳ thì được gì ? Một câu xin lỗi của ngươi liền có thể đem
mọi chuyện ở tiền kiếp vãn hồi sao ?Có thể đem ngàn năm chia cách giữa
ta và Huân nhi vãn hồi sao ? _ Nói đoạn ,như nhớ ra gì đó , Tống Vân
Hành liền tức giận túm lấy cổ áo của Vong Trần rống lớn _ Ngươi mau trả
Huân nhi lại cho ta ! Trả hồn phách của Huân nhi lại cho ta !
Đối mặt với ánh mắt phát hoảng như điên cuồng rồ dại của Tống Vân Hành , Vong Trần chỉ càng thêm phần cắn rứt lương tâm .
_ Thật xin lỗi .Là ta sơ suất đã để ba hồn bảy phách của Tiêu thí chủ bị cướp gì rồi.
_ Ngươi nói gì? _Giọng của Tống Vân Hành trầm đến mức khó nghe , bàn tay
đang siết chặt lấy cổ áo của Vong Trần nổi đầy đường gân dữ tợn _ Là ai
?… Là ai đã cướp em ấy đi ? _ Hắn sốt ruột hỏi , thanh âm đã bắt đầu
run run .
_ Là trợ lí của cậu …Olwen . Tiền kiếp của cậu ta chính là thất hoàng tử của Thiên Triều Yến Nam Vương _ Nam Cung Yến .