Ngàn Năm - Chương 15 - Đoạn tình
Sập tối , Tống Vân Hành không về
lại căn hộ riêng ở trung tâm Thủ đô mà bắt một chiếc taxi đi về hướng
nhà chính .Hắn thẫn thờ nhìn những ánh đèn neon rực rỡ màu sắc lướt qua trên cửa kính ô tô,đáy lòng không khỏi trầm xuống ,lẩn quẩn rối ren như một đống tơ vò .
Đã có rất
nhiều lần hắn muốn bảo tài xế quay xe lại ,không muốn về nhà nữa, cũng
không muốn đem người ấy đi nữa .Thế nhưng lời vừa đến bên môi đã bị sợi
dây lí trí còn sót lại trong đầu cường ngạnh ngăn lại, nuốt ngược vào
trong .Thế giới này rất đẹp …. người đó xứng đáng được sống một cuộc
đời mới, làm một con người mới . Y phải đứng dưới ánh mặt trời dương
quang xán lạn ,dùng đôi mắt hồ ly linh động nhìn ngắm khắp thế gian .Y
phải vui cười , phải hạnh phúc chứ không phải yên lặng đứng chờ mãi một
người nơi địa ngục lạnh lẽo .Hắn không xứng , không xứng để y phải đánh
đổi nhiều đến như thế
Nặng nề
khép lại đôi mắt đã có phần cay xè ,nóng rát , Tống Vân Hành như một kẻ
bị rút hết sinh lực mà chết lặng ngồi tựa lưng lên thành ghế phía sau .
Qua vài lần rẽ hướng , chiếc taxi rốt cuộc cũng vững vàng đỗ lại ở trước cổng biệt thự Tống gia .
Tống Vân Hành chậm rãi bước xuống xe , hắn nhìn cửa lớn đóng chặt ,bàn tay
cứ nâng lên rồi hạ xuống , hạ xuống rồi lại nâng lên ,chần chừ mãi không dám đẩy cửa tiến vào .Hắn nghĩ rồi lại nghĩ , lí trí và tình cảm cứ
không ngừng đang xen ,đối chọi lẫn nhau . Lí trí nói cho hắn biết ,siêu
độ là cách tốt nhất để vẹn cả đôi đường . Từ đây mỗi người mỗi ngã , y
tái sinh sống cuộc đời mới của y , hắn trở lại với cuộc đời bình yên hào nhoáng của hắn .Thế nhưng ở một nơi nào đó rất sâu trong tâm thức , sâu đến độ đã bị tầng tầng ký ức phủ mờ, có một phần tình cảm phức tạp
đang không ngừng quấy nhiễu khiến hắn phải đắn đo lưỡng lự không dám
quyết.
Mệt mỏi nhắm chặt mắt ,
hít vào một hơi thật sâu để bình ổn tâm tình . Đợi đến khi đầu óc của
Tống Vân Hành lần nữa trấn tĩnh thì trong đôi đồng tử đen láy chỉ sót
còn lại chút ưu thương đạm mạc . Lí trí của hắn đã thắng , thắng một
cách triệt để .
Nhẹ nhàng vặn
mở chốt cửa ,nhấc chân tiến vào bên trong , Tống Vân Hành còn chưa kịp
nhìn rõ mọi thứ xung quanh đã bị người túm lấy bả vai đẩy sang một bên.
Một đạo ánh sáng màu vàng huyễn hoặc không biết từ đâu xuất hiện bắn thẳng về phía sau lưng của hắn .
Chỉ nghe thanh âm quen thuộc của Tiêu Huân đau đớn rít lên . Tất cả các
thiết bị đèn trong phòng liền đồng loạt tắt ngóm .Ánh sáng lui đi chỉ
còn lại bóng tối âm trầm mờ mịt , thân ảnh bạch y thanh thoát của Tiêu
Huân như một con diều đứt dây loạng choạng lảo đảo lê từng bước tiến về phía Tống Vân Hành .
_ Ngươi lừa ta ? _ Giọng của y nghẹn ngào mà chua chát .Ánh mắt vừa thương tâm lại vừa thất vọng nhìn thẳng Tống Vân Hành.
Hắn lại chẳng dám nhìn y ,hai bàn tay âm thầm siết chặt ,hổ thẹn cúi thấp đầu .
_ Tôi chỉ muốn tốt cho cậu ._ Hắn yếu ớt nói, thanh âm nhỏ đến mức tưởng chừng như đang tự mình độc thoại .
_ Tốt cho ta ? _ Tiêu Huân khẽ nghiêng đầu , đôi đồng tử nhạt màu dần
dần nhuộm đỏ huyết sắc . Khóe môi y khẽ nhếch , bật ra một tiếng cười
lạnh lẽo thấu xương _ Thật sự là tốt cho ta…. hay là tốt cho ngươi ? _ Y hỏi ,giọng mang theo vài phần chất vấn châm chọc . Sau đó lại khổ
sở cười to , y cười thật sảng khoái , cười thật điên cuồng .Thế nhưng
nước mắt lại lăn dài trên đôi gò má tái xanh nhợt nhạt . _ Chu Thư
Hành ! _ Y gằn giọng gọi . Lại như nhớ ra điều gì đó liền khổ sở lắc đầu _ À không ! Bây giờ phải gọi ngươi là Tống Vân Hành mới đúng . Chỉ mới
đây thôi , chỉ mới đây …ta còn đang vui mừng khi được ngươi kéo vào
lòng ôm chặt .Ấy vậy mà …. _ Nói đến đây , cổ họng của Tiêu Huân như
có thứ gì đó nghẹn lại chẳng thể thốt nổi nên lời . Y cười trong chua
chát _ Ấy vậy mà … vừa quay lưng một cái ngươi lại muốn tàn nhẫn bỏ
rơi ta . _Tiêu Huân buồn bã khép lại mi mắt _ A Hành ! Ngươi làm ta đau
quá ! _ Y thấp giọng than thở , tay lại bấu chặt nơi ngực trái vừa mới
bị linh lực mạnh mẽ làm tổn thương .
_ Tôi …. _ Trái tim của Tống Vân Hành như có thứ gì đó đè nặng ,siết
chặt đến mức nghẹt thở . _ Tôi chỉ muốn giúp cậu nhanh chóng siêu độ mà
thôi .
Lời nói của hắn vừa dứt , đã thấy ánh mắt đỏ ngầu hằn đầy tơ máu của Tiêu Huân chòng chọc nhìn sang .
_ Siêu độ ? _ Y hung ác nghiến răng.Sau đó lại cười lạnh _Ta không
cần độ, cũng không ai có thể độ được ta . _ A Hành ! _ Y nỉ non một
tiếng , nét cười trên môi đã biến chất vặn vẹo_ Ta vốn nghĩ chỉ cần bản
thân an phận làm một cái bóng đi theo ngươi đến cuối đời là đã đủ mãn
nguyện rồi . Thế nhưng bây giờ ta đổi ý ….A Hành ! Ta muốn ngươi
xuống địa ngục để bồi ta .
Dứt lời ,bàn tay trắng bệch nổi đầy gân xanh của Tiêu Huân liền vung đến
,muốn tóm lấy yết hầu của Tống Vân Hành vặn gãy . Thế nhưng ,y chỉ vừa
mới động ,một thân ảnh cao lớn nghiêm nghị đã nhanh chóng vọt tới .
Người nọ mặc một bộ cà sa màu vàng của nhà Phật .Tay vừa vung lên , một
chuỗi tràng hạt bồ đề liền ảo diệu quấn lấy cổ tay của Tiêu Huân, mạnh
mẽ đem hai tay y trói chặt .
Người nọ nhẹ nhàng xuất ra một chưởng liền đem thân ảnh cao gầy mảnh khảnh của y đánh bay .
_ A di đà phật ! _ Vong Trần chấp tay trước ngực ,ánh mắt trầm tĩnh như
đã thấu tỏ trần đời ,vô thưởng vô phạt nhìn về phía Tiêu Huân . _Thí chủ tội tình gì mà phải như thế ? Sớm ngày buông bỏ chấp niệm ,chuyển thế
đầu thai không phải tốt hơn sao ?
_Câm miệng ! _ Tiêu Huân cao giọng quát , trong đôi đồng tử đỏ lòm chỉ còn sót lại oán hận và sát khí ngút trời ._ Một hòa thượng như ngươi thì
hiểu cái gì mà đứng đây lên tiếng . _Vừa nói y vừa cử động thân thể ,
đem toàn bộ âm khí hắc ám lạnh lẽo trong người phóng ra . Khóe môi y khẽ nhếch , tràng hạt trói tay liền vỡ tung ,đứt đoạn rơi xuống nền đất . _ Buông bỏ chấp niệm ?_ Y ngửa đầu cười lớn _ Ta chỉ vì một lời hứa của
người mà kiên trì chờ đợi suốt ngàn năm , các ngươi lại nhẹ bẫng không
chút để tâm gì mà kêu ta buông bỏ ? Ta làm sao có thể cam tâm buông bỏ
được đây ?
Nói rồi y vung mạnh
vạt áo ,tay vươn ra ma trảo hung ác nhắm thẳng đến chỗ Vong Trần.
Đáng tiếc , thân thể y vừa động ,hai tay đang chấp ở trước ngực Vong
Trần đã nhanh nhẹn kết ấn , làm ra một loạt các thủ thế kỳ lạ .
_ Độ linh trận ….Khởi ! _ Vong Trần thấp giọng quát khẽ một tiếng . Chỉ thấy không gian trong phòng thoáng cái biến chuyển , đồ đằng ngoằn
nghèo kỳ lạ được tô vẽ bằng chu sa dưới sàn nhà liền đột ngột phát sáng
.Vây kín Tiêu Huân trong một vòng tròn biệt lặp . Từng dòng kinh siêu độ bằng chữ Phạn của chú Vãn Sanh không ngừng dâng lên từ dưới đồ đằng ,
đem từng đoàn hắc khí trên người Tiêu Huân gột rửa tiêu tan .
Hai mắt y tức giận trợn lớn ,long sòng sọc nhìn về phía Vong Trần . Âm khí
trong người toàn bộ phóng ra , điên cuồng nệm lên bức tường linh lực
trong suốt.
Trên trán Vong Trần không khỏi rịn ra mồ hôi lạnh chảy dọc xuống hai bên thái dương , bàn
tay đang kết ấn cũng bắt đầu run lên nhè nhẹ . Gã cắn răng nuốt xuống
một ngụm máu tươi đã dâng đến cổ họng ,nhìn pháp trận được bày bố kỹ
lưỡng đang dần dần yếu đi trong nháy mắt . Rốt cuộc cũng chỉ đành từ bỏ
thủ ấn , cắn răng cởi xuống lớp áo cà sa bên ngoài ,đem nó tung về phía
Tiêu Huân .
Chỉ thấy chiếc áo
cà sa màu vàng hình chữ nhật mang theo công đức kim quang và pháp lực
mạnh mẽ trùm lên người Tiêu Huân . Diệt trừ toàn bộ âm khí và sát ý điên cuồng phóng ra từ thân thể y .
Chỉ nghe Tiêu Huân hét thảm một tiếng ,sau đó liền ngã lăn ra đất .Đau đớn
quằn quại bấu chặt lấy sàn nhà , hai mắt y đẫm lệ,chua xót mà tang
thương nhìn về phía Tống Vân Hành .
Trái tim hắn thoáng cái co rút ,nặng nề khó thở như bị ai đó dùng búa nện
vào . Hắn có chút không nỡ ,liền muốn tiến lên ngăn cản thế nhưng chân chỉ vừa mới bước tay đã bị Lưu Giai Linh và Tống Vân Thu giữ chặt.
_ Vân Hành , đó là quỷ .. không phải người . _ Lưu Giai Linh thấp giọng nhắc nhở .
_ Nhưng .. _ Tống Vân Hành khó khăn biện giải ,lời đến bên môi lại chẳng biết phải bày tỏ thế nào .
_ A di đà phật . _ Vong Trần
chầm chậm tiến đến ,ngón tay mang theo nồng đậm linh lực điểm nhẹ lên
mi tâm của Tống Vân Hành . _ Mời thí chủ nhìn rõ ,đây chính là duyên âm
của người .
Ngón tay thon dài
của Vong Trần vừa rời đi , Tống Vân Hành liền nhìn thấy một sợi tơ hồng nửa đỏ nửa đen đang quấn chặt lấy cổ tay của hắn và Tiêu Huân .
_ Thí chủ nên biết , người quỷ khác biệt ,không thể chung đường . Duyên
âm đã kết thì chỉ có thể rơi vào hai trường hợp . _ Vong Trần ngừng một
chút ,đánh giá sắc mặt của Tống Vân Hành . Thấy hắn đã có phần dao động , liền nhàn nhạt nói tiếp ._ Trường hợp thứ nhất là Thiên đạo khó dung
,quỷ hồn kia hoặc là bị âm binh dưới địa phủ vây bắt , hoặc là bị Thiên
lôi đánh đến hồn phách tiêu tan . Trường hợp thứ hai là âm dương cộng
hưởng , một khi đã ở chung lâu dài , dương khí trên người thí chủ sẽ dần dần bị âm khí nuốt trọn.Đến cuối cùng cũng khó lòng thoát khỏi tình
huống thân tẫn mạng vong .Nghiệt duyên này là nên giữ hay nên cắt.. chắc hẳn thí chủ cũng đã biết .
Nói rồi , Vong Trần đem một con dao nhỏ được làm từ thân gỗ đào đưa đến
trước mặt Tống Vân Hành .Hắn có chút chần chừ nhận lấy , tầm mắt lại
không kiểm soát được mà rơi lên thân ảnh yếu nhược đang thống khổ vặn
vẹo trên nền đất của Tiêu Huân .
_ A Hành ! _ Hắn nghe thấy thanh âm nức nở nỉ non của y vang vọng ở bên
tai . Tim lại đau đến mức thắt nghẹn , con dao nhỏ trên tay cũng từ từ buông lỏng .
_ Vân Hành ,con
còn đang chần chừ cái gì nữa . Đó là quỷ , con không thể ở cùng với cậu
ta . _ Lưu Giai Linh mang theo lo lắng thúc giục .
Bàn tay cầm dao của Tống Vân Hành vô thức siết chặt . Hắn khổ sở nhắm mắt , tay kia vừa vung lên , sợi dây tơ hồng liên kết giữa hắn và Tiêu Huân
liền nhẹ nhàng đứt đoạn .
_
Khônggggg…. ! _Tiêu Huân đau đớn rít lên . Mái tóc đen dài luôn được
búi gọn nay xõa tung ,bốc lên hắc khí ,kéo dài ra như những dợi tơ mỏng đánh về phía Vong Trần .
Vong Trần lùi về sau một bước , mạnh mẽ đem tràng hạt trầm hương vẫn luôn đeo trên cổ ném về phía Tiêu Huân .
Chỉ thấy thân thể của Tiêu Huân run lên bần bật ,sau đó liền hóa thành một
làn khói trắng chui vào trong tràng hạt ,bị linh khí nồng đậm mạnh mẽ
bên trong vây nhốt kín kẽ không có lối ra .
_ Huân Nhi ! _ Tống Vân Hành như phát điên mà lao thẳng tới chỗ Tiêu Huân vừa biến mất . Hai tay hắn không ngừng quơ quào mò mẫm trên sàn nhà
lạnh lẽo . Rốt cuộc lại nhặt được một cây trâm gỗ nằm bên cạnh tràng hạt trầm hương. Ngón tay thon dài tinh tế của hắn khẽ khàng chạm qua từng
cánh hoa đào mỏng manh uốn lượn được trạm trổ tỉ mỉ ở bên trên .Như lướt qua thời không mà vạch mở tầng tầng ký ức xa xưa đã bị tiềm thức chôn
vùi giấu nhẹm.
_ ” A Hành ! Hai vò Hồng nhan tửu này là ta đặc biệt ủ cho ngươi !
_ ” A Hành ! Sao ngươi lại để bản thân bị thương nữa rồi !
_ ” A Hành ! Thượng Kinh rất đẹp sao ?
_” A Hành ! Tâm ta duyệt ngươi , chỉ duyệt mỗi ngươi . Đời này của ta
không cầu vinh hoa phú quý, không cầu lợi lộc công danh , cũng không
cầu gia thất đuề huề sung túc. Chỉ cầu được cùng ngươi làm lễ tam bái ,
kết thành phu phu , cùng nhau sống đến trọn đời .
_ A Hành ! …Chu Thư Hành ! …
Bên tai không ngừng vang lên tiếng gọi ngọt ngào quen thuộc , trong đầu lại mơ hồ hiện lên từng mảnh ký ức lẻ tẻ rời rạc . Tống Vân Hành như mất
hết lí trí mà dùng tay đánh mạnh vào giữa trán , cố gắng xâu chuỗi lại
từng dòng sự kiện đang hiện hữu một cách hỗn loạn ở trong đầu . Hắn đau đớn ôm ngực , phun ra một ngụm máu tươi liền mềm nhũn ngã khụy xuống
sàn nhà. Trong cơn mơ hồ hắn nhìn thấy hình ảnh của bản thân mình đang
ôm chặt lấy thân thể gầy gò của người kia ,thấp giọng thề thốt :
_ Huân nhi !Đời này của Chu Thư Hành ta tuyệt đối sẽ không phụ ngươi .
Huân nhi của ta là tài tử nổi danh nhất Giang Nam , ta sao có thể để
ngươi chịu ủy khuất .Chờ ngày thành niên , Chu Thư Hành ta nhất định sẽ
mang đủ sính lễ , kiệu tám người khiêng ,thập lý hồng trang đón ngươi
vào Chu phủ .
Nặng nề khép lại mi mắt đã ướt nhòa vì lệ nóng , Tống Vân Hành như rơi vào giấc mộng dài đã cách biệt tận một ngàn năm .
Cùng lúc đó , Olwen vẫn luôn đứng lặng ở một bên quan sát bất ngờ vọt tới .
Cậu nhanh tay đoạt lấy tràng hạt trầm hương chứa đựng hồn phách của Tiêu Huân ,cười một cách đắc ý ,đôi mắt phượng hẹp dài mang theo ngoan lệ
nhìn về phía Vong Trần .
_
Hoàng huynh , đa tạ huynh đã giúp ta một bước . _ Dứt lời cậu liền vung
tay ném ra một đạo phù chú, hung ác đánh thẳng vào đầu của Vong Trần .
Vì không phòng bị trước ,Vong Trần liền trúng chiêu ,bị tà khí âm độc ở
trong huyết phù phóng ra đánh bật về phía sau mấy bước . Đợi đến khi
định thần nhìn lại , thì bóng dáng của Olwen đã biến mất chẳng thấy tăm
hơi .