Ngàn Năm Say - Nghịch Tuyết - Chương 72: Chuyện đời khi cạn khi sâu, lúc mơ chuyện cũ, khi sầu hôm nay
- Trang Chủ
- Ngàn Năm Say - Nghịch Tuyết
- Chương 72: Chuyện đời khi cạn khi sâu, lúc mơ chuyện cũ, khi sầu hôm nay
Trịnh Khinh Ái ôm lấy Bạch Vân, gót chân đạp vào khoảng không, đẩy cả người về trước, bám vào thành tháp bên dưới. Đỉnh tháp là một mũi nhọn hướng thẳng xuống mặt đất. Có lẽ vì đã trải qua thời gian quá dài bị tà khí ăn mòn mà trở nên loang lổ, cũng sắc nhọn vô cùng.
Bàn tay Trịnh Khinh Ái bị ngọc thạch đâm vào, rỉ ra máu tươi.
Bạch Vân cầm chặt kiếm trong tay, nhẹ giọng bảo nàng ta buông mình ra.
“Không… Bạch Vân…” Trịnh Khinh Ái càng siết chặt bàn tay. “Ta sẽ không để người đi.”
Bạch Vân thở hắt ra, móng vuốt của Lôi Thủy Dạ sư kia đã làm rách một phần váy áo lẫn da thịt nàng, người Bạch Vân giờ đây chỉ toàn là máu, lồng ngực bị cấu xé đến không ra hình dạng, trông như một mảng thịt lẫn lộn.
“Bỏ ra… Nếu không chúng ta sẽ cùng chết mất…” Bạch Vân cố nói, vì mất quá nhiều máu mà giọng cũng không kiểm soát được, cả người không ngừng run rẩy.
“Nàng phải sống… chứ?
Trịnh Khinh Ái kịch liệt lắc đầu, lúc này, một tiếng rít phát ra từ bên dưới, nhện quỷ kia từ lúc nào đã bắt đầu bò lên đỉnh tháp, nay đang ở gần sát hai người. Nó phun ra nọc độc, muốn giết chết các nàng, Trịnh Khinh Ái lại buông tay, thả người thấp xuống để né tránh, sau đó một lần nữa bám lấy thành tháp, bàn tay bị ngọc thạch đâm vào mỗi lúc một sâu, gần như trông thấy cả xương phía bên trong.
“Khinh Ái… Buông tôi ra.”
Bạch Vân càng nói, Trịnh Khinh Ái lại ôm nàng càng chặt, nhện quỷ vung lên móng vuốt, chém về phía các nàng. Bạch Vân cố hết sức nâng kiếm, đỡ lại đòn tấn công của nó.
Hai vật cứng chạm vào nhau gây ra dư chấn quá lớn, khiến cho Bạch Vân rơi khỏi vòng ôm của Trịnh Khinh Ái, Thiên nữ cố vươn người, nắm lại được bàn tay của nàng.
Cổ tay Trịnh Khinh Ái bị đá vụn xuyên qua, huyết dịch từng giọt rơi xuống, chạm lên má của Bạch Vân.
“Giữ chặt ta… Xin người…” Trịnh Khinh Ái thấp giọng cầu xin, sau đó lại cố dùng sức kéo nàng lên. Thế nhưng con quái thú kia nào để sự việc diễn ra dễ dàng như thế, nó lập tức vung vuốt, đâm xuyên qua người Bạch Vân.
Nàng hộc ra một ngụm máu, cơn đau chiếm lấy toàn bộ cơ thể khiến Bạch Vân không thể thở nổi, cả người cũng dần trở nên lạnh lẽo. Không sao, nàng mơ hồ nghĩ, bàn tay ướt đẫm đang dần trượt khỏi người kia, Bạch Vân chẳng đủ sức phân biệt nổi đó là mồ hôi hay máu nữa rồi.
Nàng hé miệng, cố gắng thốt lên những lời cuối cùng với Thiên nữ, nhưng bất thành, nhện quỷ rút ra móng vuốt, để lại trên ngực Bạch Vân một lỗ máu đỏ tươi.
Huyết dịch của nàng chảy dọc xuống, nhuốm lấy Bát Diện Vô Sắc kiếm. Phần ngọc lục bảo bao quanh thân kiếm bỗng nhiên cử động, tách ra khỏi kiếm, đâm xuyên qua đầu của nhện quỷ.
Con quái thú ăn đau gào thét, cố gắng vùng vẫy. Từng đợt móng vuốt ghim sâu vào thành tháp, bức tường bằng ngọc thạch vốn đã bị tà khí ăn mòn, nay để lộ ra một tầng khác.
Nhện quỷ sau khi chấm dứt lần cuồng bạo cuối cùng, cũng chậm rãi rơi xuống mặt đất, Trịnh Khinh Ái buông tay khỏi thành tháp, ôm lấy Bạch Vân, cẩn thận dùng Đạp diệp thâu thiên dẫm lên quái thú, nhảy vào bên trong tầng tháp ẩn kia.
Nội lực vì tổn hao quá nhiều mà không còn đủ sức để có thể dùng khinh công nữa, Thiên nữ ôm Bạch Vân trong lòng, lảo đảo khuỵu xuống mặt đất, nhưng rồi lại cố gắng đứng dậy, từng bước từng bước đi vào sâu hơn trong tầng tháp, bên ngoài giờ đây quá nguy hiểm, nàng không biết được liệu có thứ nào khác sẽ xông vào hay không, vì vậy Trịnh Khinh Ái chỉ có thể cố gắng hết sức để mang Bạch Vân đến nơi mà nàng nghĩ là an toàn.
“Tỉnh lại… Bạch Vân… Nhìn ta…” Trịnh Khinh Ái ôm Bạch Vân trong lòng, không dám tùy tiện chạm lung tung. Người này giờ đây quá mức yếu ớt, tựa như có thể biến mất bất cứ lúc nào, trước ngực nàng là một mảng máu thịt lẫn lộn, chất lỏng đỏ sẫm vẫn không ngừng tràn ra, đọng lại trong không khí một mùi vị chết chóc quen thuộc đến mức khiến cho người khác muốn nôn mửa.
“Xem kìa, xem kìa…”
Xà yêu ôm lấy Trịnh Khinh Ái từ phía sau, nhẹ nhàng hôn lên cổ nàng. Những ngón tay của ả ta vươn về trước, dường như lại muốn đâm vào trong da thịt Bạch Vân, Thiên nữ muốn vươn tay ngăn chặn, ả lại biến mất.
“Nhân loại thật yếu ớt làm sao…”
Ả ta khẽ cười, lại xuất hiện ở trước mặt nàng, đôi mắt đỏ đảo qua Bạch Vân, rồi lại trở về với Trịnh Khinh Ái.
Ngón tay xà yêu chạm đến gò má trắng bệch của Bạch Vân, miết nhẹ lấy, nhưng chẳng có gì vương lại, tựa như ả không hề tồn tại
“Nàng sắp chết, còn cô thì không thể cứu được nàng.”
“Câm miệng! Câm miệng! Câm miệng!” Trịnh Khinh Ái điên cuồng quát lên, nhưng đáp lại nàng cũng chỉ là một tràng tiếng vọng nơi tầng sâu tĩnh mịch.
Trịnh Khinh Ái nhìn về phía Bạch Vân, vải che mắt vì nhuốm máu mà trở nên loang lổ sắc đỏ. Nàng muốn dùng tay lau đi vệt máu bên má người kia, nhưng càng lau, lại càng khiến người kia dính càng nhiều máu.
“Không… S… Bạch Vân, làm ơn… Đừng rời bỏ ta, đừng rời bỏ em…”
Tiếng nói tựa như tiếng khóc, Trịnh Khinh Ái lấy ra băng vải, muốn dùng nó để cầm máu cho nàng, nhưng vải cũng dần nhuốm đỏ, từ quần áo, đến bàn tay nàng, không nơi nào là không dính máu cả.
Vào lúc này, làn da trắng bệch của nàng ta dường như nổi bật giữa những sắc màu chết chóc kia.
Trịnh Khinh Ái nâng lên tay trái, từng ngón đâm mạnh vào cổ tay còn lại, hệt như muốn đem xương cốt trong đó rút ra. Huyết dịch không hề mang theo mùi tanh, mà ngược lại là một hương vị ngọt ngào đến mức rùng mình, Trịnh Khinh Ái khẽ ho lên, rồi nhịn lại từng đợt máu tươi đang trào ra khỏi cuống họng. Một vài tia máu tràn ra khỏi khóe miệng nàng, cũng chẳng phải đỏ, mà là đen, trái ngược với thứ huyết dịch ngọt ngào trên cổ tay kia.
“Chẳng phải ngươi nói máu trong người ta là của bậc thần quân sao?” Trịnh Khinh Ái lẩm lẩm, ngón tay lại đâm sâu hơn vào trong, huyết dịch ngọt ngào kia rơi xuống, chảy vào trong miệng của Bạch Vân. “Nếu là thần huyết, chắc chắn sẽ cứu được nàng.”
“Không, chắc chắn phải cứu được nàng.”
Hương vị máu tươi ngọt ngào đến mức kỳ dị khiến Bạch Vân chau mày, nàng kịch liệt lắc đầu, dẫu đang hôn mê cũng không muốn uống nó.
“Bạch Vân… Ngoan, đừng như vậy, người sẽ chết mất…” Trịnh Khinh Ái run rẩy nói, gần như là nức nở cầu xin. Xà yêu vẫn quấn quanh người nàng, ả nheo lại đôi mắt đỏ, bật cười, tiếng cười sắc bén như lưỡi dao đâm xuyên qua màng nhĩ.
“Ả ta chê cô bẩn đúng không? Trịnh Khinh Ái, nực cười thật. Dù cô có cố gắng thế nào thì đối với nàng, cô cũng chỉ là một kẻ bẩn thỉu mà thôi.”
“Câm miệng của ngươi lại! Nàng không có, nàng sẽ không đối xử với ta như thế!”
“Nàng không có!”
“Nàng sẽ không…”
Trịnh Khinh Ái ôm lấy đầu mình, liên tục hét to bảo ả im đi, nhưng xà yêu hệt như một oan hồn, cứ liên tục đeo bám lấy nàng.
Bất chợt, bàn tay của Bạch Vân nâng lên, chạm đến má của nàng ta. Bạch Vân mơ hồ nâng mắt, cơn đau ở ngực khiến nàng không thở nổi, nhưng Trịnh Khinh Ái sao vậy?
Sao lại đau đớn như vậy?
“Kh-Khinh… Ái…”
Phút chốc, âm thanh của xà yêu biến mất, móng tay Trịnh Khinh Ái đâm sâu vào cổ tay thanh mảnh, nàng ngẩng đầu lên, rót lấy toàn bộ huyết dịch ngọt ngào đó vào miệng mình, để rồi hôn lên môi Bạch Vân.
Bạch Vân cố sức kháng cự, nhưng cũng dần chẳng phân biệt được đâu là máu, đâu là hương vị môi lưỡi của người kia nữa.
Và rồi xương liền xương, máu hòa máu, thịt liền với thịt và da nối cùng da.
Bạch Vân đẩy ra Trịnh Khinh Ái, vết thương lành được nửa chừng lại tiếp tục tràn ra máu tươi. Nàng kinh hãi sờ lên ngực mình, cảm giác ngọt ngào kia vẫn còn đọng lại trong khoang miệng, nỗi kinh tởm đó khiến Bạch Vân lợm giọng.
Nàng đã uống máu người. Mà Trịnh Khinh Ái chính là người đã đút nó cho nàng.
Những ký ức chạy ngược về những ngày xuân ở Bạch Trung gia viên, về thứ cỏ lam hoàn trở thành màu tím sẫm, về hương vị ngọt ngào mà nó mang lại.
Trịnh Khinh Ái che miệng, không ngừng nôn ra máu đen, nàng ta nằm co người dưới mặt đất, vết thương trên tay lấy tốc độ mà mắt thường có thể thấy được nối liền lại, thế nhưng một chút đau đớn cũng không thuyên giảm, ngược lại càng khiến nàng khổ sở không thôi.
Nỗi kinh tởm trong miệng Bạch Vân vẫn chưa vơi hết, máu càng lúc càng nhiều, dường như vây kín cả tầm mắt nàng. Bạch Vân loáng thoáng nhớ lại lần phát bệnh của Trịnh Khinh Ái ở Bạch Trung gia viên. Nàng muốn tiến lên về phía trước, nhưng Bạch Vân vừa trải qua những gì chứ, cải tử hoàn sinh, nối liền những vết thương bằng cách uống máu người khác. Đó không phải là thứ mà người thường có thể tiếp nhận được.
Bạch Vân là ai chứ? Nàng chỉ là một kẻ tầm thường.
Đôi chân của Bạch Vân như chết lặng tại chỗ, nhấc cũng chẳng nhấc lên được, mãi đến lúc Thiên nữ dần bấu lấy ngực mình, hệt như muốn đem da thịt xé rách, Bạch Vân mới cắn chặt môi, bỏ qua nỗi sợ, vội chạy đến ôm nàng ta vào lòng.
Nội tạng Trịnh Khinh Ái như bị đao kiếm xuyên qua, ngực trái lại tựa như bị ai đó đạp lên. Cả tay chân cũng chẳng còn sức để cử động, nàng ôm siết lấy bản thân mình, răng nghiến lại với nhau, ngăn cản cơn đau kia thoát ra khỏi miệng.
Trịnh Khinh Ái cắn chặt răng, cố chịu đựng cơn đau đến từ trong lồng ngực, nàng càng run rẩy, Bạch Vân lại ôm nàng càng chặt, dường như không có thứ gì có thể tách rời hai người lúc này.
Đây là động phong thần, thần thú và thần khí ở nơi này sẽ bị mất đi sức mạnh của mình, trở thành một yêu thú hoặc một món vũ khí tầm thường. Tuy nhiên, nếu người tiến vào là thần quân thì vẫn còn khả năng sử dụng quyền phép của mình, nhưng cố gắng động đến thần lực tại nơi này, thì sẽ dần bị nó rút cạn sinh lực, cuối cùng tử vong.
“Xà yêu… Giết ta… Mau giết ta…” Có lẽ vì quá đau đớn mà trở nên mê sảng, Trịnh Khinh Ái giờ đây không ngừng lẩm bẩm những câu từ không rõ ràng. Xà yêu là ai? Tại sao Trịnh Khinh Ái lại muốn ả ta giết nàng?
“Thiên nữ? Khinh Ái? Tôi ở đây.”
“Giết ta đi… Xà yêu… Ta van ngươi…” Thiên nữ nắm lấy gấu áo Bạch Vân, cả người không ngừng run rẩy, dường như lầm tưởng Bạch Vân là xà yêu nọ, giờ đây lại không ngừng van xin nàng.
“Đau quá… Xà yêu… Mau… Đưa ta đi…”
“Đưa ta về với người…”
“Trịnh Khinh Ái.” Bạch Vân ôm siết lấy nàng ta, hai vai không khống chế được mà run lên. Nàng nắm lấy tay của Thiên nữ, đặt lên má mình, như muốn để người kia cảm nhận được rằng nàng không phải xà yêu nào đó, nàng sẽ không giết Trịnh Khinh Ái.
Bạch Vân áp má mình lên trán người kia, rồi hôn lên cùng khắp, giọng nói cũng dần trở nên khản đặc, khẩn cầu.
“Nhìn tôi đi… Tôi đang ở đây mà…”
Trịnh Khinh Ái dường như nghe được lời nàng, cuối cùng chỉ tựa vào lòng Bạch Vân mà khẽ run, không tiếp tục mê sảng nữa.
Bạch Vân nhận ra, tinh thần của Trịnh Khinh Ái dường như không ổn lắm, nàng ta rất hay ngẩn người, rồi lại thường xuyên hỏi những câu không đầu không đuôi, chưa kể rất dễ bị kích động. Thế nhưng bình thường vẫn thể hiện ra vẻ tỉnh táo, như chẳng hề có chuyện gì.
Sau hồi lâu, cơn đau từ tận trong cơ thể của Trịnh Khinh Ái vơi đi, rốt cuộc không còn run rẩy nữa. Thế nhưng điều đầu tiên mà nàng ta quan tâm của chẳng phải chính mình, mà lại lại Bạch Vân. Trịnh Khinh Ái vươn tay về trước, nhẹ nhàng nắm lấy tay áo của nàng, thì thào.
“Bạch Vân… Vết thương… Mau băng lại…”
Trịnh Khinh Ái nhắc về vết thương, Bạch Vân liền cảm thấy đau. Nhưng đau thì đã sau, nó chỉ là một vết thương trên cơ thể, nếu nàng chết, nàng sẽ không cảm nhận được, nếu nàng sống, nó rồi sẽ lành.
Nhưng giờ đây Bạch Vân chỉ thấy đau lòng.
“Băng lại, được không?” Thiên nữ hỏi, nhưng lại giống như cầu xin hơn. Bạch Vân không đáp, chỉ ôm chặt nàng ta trong vòng tay của mình. Trịnh Khinh Ái như sợ động vào vết thương của nàng, muốn vùng vẫy tách ra, nhưng Bạch Vân chỉ hơi chau mày một chút, nàng ta liền nằm yên không dám cử động nữa.
“Nàng sẽ không đi đâu cả.” Bạch Vân ôm siết lấy Trịnh Khinh Ái, chặt đến mức Thiên nữ tưởng như mình sẽ chết trong vòng ôm của nàng.
“Tôi sẽ không để bất kỳ ai cướp nàng đi.”
Thiên nữ im lặng, cuối cùng nhẹ nhàng đặt tay lên má nàng.
“Bạch Vân không muốn hỏi gì sao?” Trịnh Khinh Ái chợt cất tiếng. Bạch Vân quay đầu nhìn nàng ta, sau đó chậm rãi tiến tới gần.
“Nếu tôi hỏi, nàng sẽ nói sao?”
Trịnh Khinh Ái im lặng một chút, nhẹ nhàng đáp.
“Ta không phải thần linh, Bạch Vân.” Trịnh Khinh Ái nghiêng đầu sang hướng khác. “Ta căm ghét thần linh. Thế nên ta không phải là một trong số họ.”
Nghe thật nực cười, đôi khi có những thứ không thể chỉ chối bỏ là được. Trịnh Khinh Ái có thần huyết, cũng có thần nhãn, vì sao lại không phải thần linh?
Thế nhưng thay vì cố gắng chất vấn Trịnh Khinh Ái, Bạch Vân lại cất lời.
“Tôi không quan tâm.”
Lời thoát ra khỏi miệng, cả hai đều đồng loạt ngẩn người. Thiên nữ nhìn nàng, khó hiểu nghiêng đầu. Bạch Vân mím môi.
Nàng không thể chấp nhận việc Trịnh Khinh Ái che giấu mình, nhưng cũng không thể không thừa nhận rằng nàng tha thiết Trịnh Khinh Ái. Và vì Bạch Vân như thế, nên cũng nguyện bỏ qua mọi dối trá mà người kia che giấu.
Nàng có thể đợi, đến khi Trịnh Khinh Ái đồng ý nói ra. Cũng như, đợi đến khi bản thân chiếm trọn mọi ngóc ngách trong hiện tại, tương lai và quá khứ của nàng ta.
Thiên nữ hé miệng, muốn nói lại thôi, cuối cùng mệt mỏi rũ mi.
“Bạch Vân, ta muốn ngủ.”
Bạch Vân chạm tay vào má nàng ta, nhẹ nhàng hỏi. “Nàng cởi quần áo ra xem vết thương trước đã, sau đó ngủ cũng không muộn, được không?”
Thế nhưng lời còn chưa nói trọn vẹn, tiếng thở yếu ớt của Trịnh Khinh Ái đã vang lên bên tai nàng. Bạch Vân bất đắc dĩ buông tay khỏi Trịnh Khinh Ái, đặt nàng nằm xuống, tựa vào một bên tường, sau đó tự mình cởi quần áo ra, rồi lại tự mình lấy băng vải từ nhẫn không gian, băng bó cho bản thân.
Vết thương kia vốn rất sâu, Bạch Vân nhớ được, nó gần như biến ngực nàng thành một bãi thịt vụn, nội tạng dập nát, thế nhưng giờ đây chỉ còn là một đường cắt trông như bị kiếm chém, dẫu vẫn còn khá sâu, nhưng chỉ là vết thương ngoài da. Mà thứ có thể khiến hàn gắn máu thịt con người với tốc độ như thế dường như chỉ có cái gọi là “thần huyết”, hay nói đúng hơn là máu thần.
Làm xong tất cả, Bạch Vân thở hắt ra, tự khoác vào người mình một chiếc áo, rồi lại đỡ người kia nằm lên đùi mình.
Dẫu như thế, Trịnh Khinh Ái vẫn không thức giấc. Người học võ trước nay ngũ giác minh mẫn, dường như chỉ cần gió thổi, cỏ lay đều dễ dàng nhận ra. Trịnh Khinh Ái nội lực thâm hậu, võ công của nàng càng mạnh mẽ, làm sao có thể ngủ say như thế được.
Mà nàng biết, một lần khác Trịnh Khinh Ái ngủ say như thế nữa chỉ có ở Nhân Hòa thôn kia, trước khi cho nàng xem bàn tay trái của mình. Vì dẫn cổ cho nàng, Thiên nữ bỏ đi bàn tay, rồi lại lo nàng phát giác, mệt mỏi ngủ say để da thịt lần nữa tái sinh.
Bạch Vân nhẹ nhàng chạm vào bàn tay trái của Trịnh Khinh Ái, bật cười, rồi lại khóc.
Bát khổ có chạm đến tâm can Khinh Ái hay không?
Nực cười…
Mày còn muốn nực cười bao nhiêu lần nữa đây Bạch Vân?
Bạch Vân ngỡ như mình đã bỏ qua được quá khứ của nàng ta, để không còn chấp nhất về một khoảng thời gian mà bản thân mình chẳng thể với tới nữa thì giờ đây nàng lại bắt đầu lo được lo mất.
Nàng chẳng lo nó sẽ cắt đứt mối duyên mà nàng hẳng mong ước.
Bạch Vân chỉ sợ rằng thứ quá khứ bủa vây kia sẽ nuốt chửng của Thiên nữ của nàng.
Mà bản thân nàng thì bất lực, như lúc này đây.