Ngàn Năm Say - Nghịch Tuyết - Chương 65: Tìm mai giữa bể lạc hoa, đào bay phấp phới, để ta gặp nàng
- Trang Chủ
- Ngàn Năm Say - Nghịch Tuyết
- Chương 65: Tìm mai giữa bể lạc hoa, đào bay phấp phới, để ta gặp nàng
Thập Thất cắn một miếng bánh, tóc cùng đồng tử đã được Bạch Mặc Tử dùng thuật che mắt mà biến thành màu đen. Sau bao nhiêu ngày ôm bụng đói meo, cuối cùng cũng được ăn no, thế nên em vẫn đang ngồi trên đùi Trịnh Khinh Ái, vui vẻ ăn bánh mà nàng đút cho.
Bốn người còn lại chống cằm, nhìn Thập Thất chằm chằm.
“Đã no chưa?” Trịnh Khinh Ái nhéo lấy má em, cười hỏi. Bạch Vân hiếm khi thấy nàng dịu dàng như thế với người khác, đột nhiên có chút không quen mắt lắm.
Thập Thất gật đầu.
Bạch Mặc Tử gõ bàn, hắn không có thiện cảm với Thập Thất lắm, dù sao thì cũng từng bị thanh kiếm này chém mất nửa cái mạng, giờ mà hắn còn tươi cười với em được thì hắn mới bị điên đó.
“Giải thích đi cây kiếm kia.”
Thập Thất bị dọa sợ, lại vội nép vào lòng Trịnh Khinh Ái, Thiên nữ lại nhẹ nhàng dỗ dành em.
“Yêu vương đại nhân, đừng làm Thập Thất sợ.”
Bạch Mặc Tử “…”
Mẹ nó, Phi Hoan mà thấy cô đối xử với cây kiếm đó như vậy, nàng ta không khóc mới là lạ đó.
“Thập Thất, em nói ra ta nghe nào.” Trịnh Khinh Ái trấn an em.
Thập Thất mím môi, cuối cùng cũng ngoan ngoãn nói.
“Tối hôm đầu tiên đến đây, em chợt có được nhân dạng…” Lúc đó Thập Thất quá đỗi ngỡ ngàng, em là hồn kiếm, bình thường sẽ không bị tác động bởi bất cứ việc gì, muốn xuyên tường thì xuyên tường, muốn ở đâu thì ở đó. Lần trước còn ở Bạch Trung gia viên, khi Thiên nữ đuổi Bạch Vân ra ngoài để nàng thay đồ, Thập Thất cũng ngoan ngoãn chui ra ngoài cửa, đợi nàng ta thay xong.
Em rất ngoan, không có nhìn bậy.
“Rồi em chạy ra ngoài?” Quỳnh An là người hỏi, cô cũng được Bạch Mặc Tử giúp dùng thuật che mắt, giờ đây ra ngoài không còn phải lo trước lo sau nữa.
Thập Thất gật đầu.
“Sau đó em bị lạc… em cứ đi hoài mà không tìm được đường về, rồi em đói bụng. Nhưng mà cứ hễ em muốn chạm vào ai đó để xin một ít đồ ăn thì họ đều bị thương…”
“Thế nên… Thế nên…” Thập Thất nói nửa chừng lại bật khóc. “Thập Thất xin lỗi…”
Trịnh Khinh Ái lại lau nước mắt cho em, nàng quay sang nói với Thất Tinh.
“Ngày mai ngươi mang một ít tiền đến chỗ những người bị thương trong vụ việc này để đền bù đi, cứ bảo là tiền được một phú thương hỗ trợ.”
Thất Tinh gật đầu.
“Trịnh Thập Thất.” Trịnh Khinh Ái khẽ gọi, sau đó quay mặt em về phía mình, nhẹ nhàng giảng giải. “Có rất nhiều thứ không thể dùng tiền để bù đắp, nên sau này phải cẩn thận một chút, biết không.”
Thập Thất sụt sịt mũi, gật đầu.
Mặt của Thập Thất có khoảng năm phần giống với Trịnh Khinh Ái, nên khi hai người trò chuyện cùng nhau, nhìn thế nào cũng giống mẹ đang dạy con.
“Nhưng mà… Em không chạm vào người khác được…” Thập Thất lại nói, Trịnh Khinh Ái không đáp, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay em.
“Chẳng phải đã chạm được rồi sao?”
Bạch Mặc Tử cũng muốn thử, thế nhưng vừa chọt vào Thập Thất, trên ngón tay hắn lập tức bị cắt một đường nhỏ.
Yêu vương ré lên.
Quỳnh An, Bạch Vân, Thất Tinh “…”
Tự nhiên chơi ngu chi vậy cha nội…
“Em ấy là hồn kiếm, đừng chạm vào.” Trịnh Khinh Ái nhẹ giọng nói, nhìn vào Quỳnh An đang băng ngón tay của Bạch Mặc Tử thành một cục.
“Sao cô không sao?”
“Ta là chủ nhân của kiếm.”
Bạch Mặc Tử “…”
Hợp lý quá không cãi được.
“Dù sao thì…” Trịnh Khinh Ái lấy ra áo choàng, dịu dàng khoác lên người Thập Thất, sau đó lại bế em lên. “Chúng ta cùng đi dạo lễ Du Xuân thôi.”
Quỳnh An đã đợi ngày được ra ngoài từ lâu, nếu biết Bạch Mặc Tử có thuật che mắt sớm hơn thì cô đâu có đau khổ ở lì trong phòng đợi mọi người mang bánh kẹo về chứ. Giờ được ra ngoài rồi, nay cô phải chơi cho đã.
Bạch Vân ậm ừ đứng dậy, Thập Thất nhìn thấy nàng thì vui vẻ cười lên, em nhỏ giọng nói với Trịnh Khinh Ái mấy câu rồi đưa kẹo cho nàng ta. Thiên nữ lại đặt kẹo vào tay Bạch Vân.
“Thập Thất cho Bạch Vân.”
“Tại sao lại cho tôi?” Bạch Vân khó hiểu hỏi Thập Thất.
“Tại chị cứ nhìn chằm chằm vào em, nên em nghĩ chị muốn kẹo của em.”
Bạch Vân rõ ràng là nhìn Trịnh Khinh Ái “…”
Đoàn người lại dắt tay nhau ra ngoài, nhưng nay Trịnh Khinh Ái bận quấn quýt cùng Thập Thất, Bạch Vân lại đứng với Quỳnh An ở phía sau.
“Em muốn cái này.” Thập Thất chỉ về một cái bánh đậu xanh vẫn còn đang tỏa ra hơi nóng, sau đó quay về phía Trịnh Khinh Ái, chớp chớp đôi mắt nhỏ.
“Thất Tinh.” Thiên nữ khẽ gọi.
Thần thú bước về trước, trả tiền.
“Em muốn cái này nữa.”
“Thất Tinh.”
Giờ phút này đây, Trịnh Khinh Ái, Thất Tinh cùng Thập Thất hệt như một nhà ba người, vô cùng hòa thuận, Bạch Vân bước theo phía sau, nhìn khung cảnh đó, đột nhiên có cảm giác không nói lên lời.
Trông Trịnh Khinh Ái thật vui vẻ. Thập Thất là một phần quá khứ của nàng ta, thứ mà Bạch Vân mờ mịt. Hẳn vì lý do đó mà không khí xung quanh Trịnh Khinh Ái luôn u hoài, buồn bã.
Nếu tối qua nàng đồng ý với nàng ta, liệu nàng có trở thành tương lai của nàng ta không?
Liệu Trịnh Khinh Ái có rời bỏ quá khứ mà nàng ta hằng yêu để bước về phía nàng không.
Câu hỏi không được giải đáp, nàng bật cười.
Bạch Vân quay đầu, dần hòa vào trong dòng người, biến mất như chưa từng tồn tại.
Trong vài giây phút, Trịnh Khinh Ái ngoảnh mặt nhìn về phía sau. Chẳng còn ai nữa.
“Sao vậy ạ?” Thập Thất hỏi nhỏ. “Hai người cãi nhau nữa ạ?”
“Thế nào là cãi nhau nữa?” Thiên nữ chọt lấy má em.
“Là tự nhiên đang vui vẻ thì không nói chuyện nữa đó.” Hồn kiếm khua tay múa chân muốn giải thích. Lúc em còn chưa thật sự có được nhân dạng, Thập Thất đã phải nhìn Trịnh Khinh Ái cùng Bạch Vân âu yếm nhau rất nhiều, đến mức em cũng cảm thấy ngượng luôn.
“Người đó giận người hở?” Thập Thất lại hỏi.
“Không phải người đó.” Trịnh Khinh Ái kiên nhẫn giải thích. “Nàng tên là Bạch Vân.”
“Tiểu thư Bạch Vân?” Nghe tiếng gọi, Bạch Vân vội quay đầu nhìn lại, Lam đang đứng trước một sạp hàng bán quạt, hắn mỉm cười, vẻ mặt cũng hiền lành, thậm chí còn có chút cảm giác… đức độ.
“Trùng hợp quá, gặp được cô ở đây.”
Bạch Vân mỉm cười, nhẹ nhàng xua tay.
“Anh cứ gọi tôi là Bạch Vân bình thường thôi, tôi cũng sẽ gọi anh là Lam.”
Lam gật đầu, hắn ngỏ ý mời Bạch Vân đến một quán trà gần đây, dù sao nàng cũng không có gì để làm, đi uống trà một chút cũng được.
Hai người sóng vai nhau đi đến một quán trà nhỏ, Lam có vẻ rất hiểu lòng người, hắn không muốn Bạch Vân phải bối rối, vì vậy cũng để cho nàng chọn chỗ ngồi.
Bạch Vân ngồi xuống ghế, Lam lại đợi nàng gọi món, hắn giơ tay kêu tiểu nhị đến, Bạch Vân hầu như chẳng tốn chút công sức nào.
Nàng kêu một vài món đơn giản để nhấm nháp, sau đó vô thức nhìn ra bên ngoài, anh đào đã bắt đầu rơi. Bạch Vân ngơ ngác trông theo những cánh hoa kia, bỗng nhiên một cơn gió nổi lên, cuốn từng xác hoa màu phấn hồng thành những cơn lốc nhỏ.
Một cánh hoa bay vào trong quán trà, lang thang trên không trung, sau đó rơi lên vai nàng.
“Có một vài truyền thuyết dân gian kể về những cánh anh đào định mệnh ở thành Vãn Xuân này.” Trịnh Khinh Ái mỉm cười, một vài cánh hoa vướng vào suối tóc sau lưng nàng ta, nhưng rồi cũng dễ dàng trôi đi.
“Khi bắt được một cánh anh đào, hãy cầu nguyện với nó, sau đó thả vào lòng hồ. Khi cánh hoa theo nước sông chảy đến biển lớn, điều ước sẽ thành sự thật.”
Bạch Vân nhìn cánh hoa anh đào mà ngẩn người, đến khi tiểu nhị mang theo đồ ăn trở ra, nàng mới như tỉnh mộng, nhẹ nhàng mỉm cười đầy hối lỗi với Lam ngồi trước mặt mình.
“Thời tiết đẹp như thế này, cô có nhã hứng làm thơ không?” Hắn chợt hỏi.
“Không…” Bạch Vân day trán, bất đắc dĩ lắc đầu. “Tôi làm thơ tệ lắm, tri… em gái của tôi mới giỏi.”
Lam phì cười, cũng không có vẻ gì là mất hứng, hắn rót cho mình một chén trà, nhẹ nhấp một ngụm.
“Hôm nay cô không đi cùng em gái của mình sao?”
“Nàng ta bận chăm con rồi.” Bạch Vân nói ngắn gọn.
“Hả?” Lam đơ ra.
Bạch Vân xua tay, bảo là mình muốn tự dạo chơi một mình nên tách ra, dù sao cũng không nên dính vào người kia suốt được.
Lam gật đầu.
“Bạch Vân rất có tài năng.” Hắn nhận xét. “Phải tách ra mới dễ dàng phát triển.”
Bạch Vân im lặng đôi chút. Thật ra thì nàng được khen như thế không phải là ít, thế nhưng Trịnh Khinh Ái thì chưa bao giờ. Bất biến di bộ người bình thường muốn luyện được phải mất một năm, Bạch Vân chỉ cần bốn tháng.
Đến Thất Tinh còn không khỏi ngạc nhiên, riêng Trịnh Khinh Ái chỉ nhàn nhạt mỉm cười.
“Được rồi, bỏ qua tôi đi.” Bạch Vân gắp cho mình một miếng thịt. “Chuyện ở Lý phủ thế nào rồi? Tôi có chút tò mò.”
Dừng một chút, tránh để hắn bối rối, nàng lại nói.
“Nếu như không nói được cũng không sao. Tôi không ép anh.”
Lam ngược lại lắc đầu.
“Có một ngọn núi kỳ lạ.” Hắn nói, trong chốc lát lướt qua mắt nàng, sau khi nhận ra Bạch Vân hiểu được, mới chậm rãi nói tiếp.
“Ngọn núi đó tỏa ra tà khí, những người chết đều là thợ mỏ ở đó.”
Bạch Vân xoa cằm, tất cả những gì nàng suy luận từ trước đến giờ đều đúng, nhưng vẫn có gì đó thiếu sót mà nàng không thể giải thích rõ được.
“Tôi nghi ngờ rằng nó có liên quan đến một thần thú tên là Đọa Lạc Điêu Linh.” Lam nói tiếp. “Nếu cô không biết thì đây là thần thú chuyên đi gây họa cho chúng sinh, tà khí của nó rất mạnh, theo sư phụ tôi kể lại, đồng môn của người ở Nhất Kiếm đảo cũng vì thù riêng mà đi tìm giết nó, cuối cùng chẳng trở về được.”
Đúng vậy, manh mối mới khiến Bạch Vân sáng tỏ, nếu đúng theo lời của Bạch Mặc Tử từng kể, Đọa Lạc Điêu Linh cũ đã chết từ lâu rồi, ít nhất cũng khoảng 100 năm trước. Vì thế nên suốt mấy chục năm nay nhà Hán mới được yên ổn, chỉ có mỗi nạn đói hoành hành mà thôi.
Vậy nếu như người đồng môn mà Lam nói, thì chẳng phải người kia đã giết được Đọa Lạc Điêu Linh cũ sao? Khả năng cao là cả hai đã cùng chết. Nhưng biến động cách đây vài tháng mà Bạch Mặc Tử cảm thấy là gì? Và tại sao lại có tà khí ở ngọn núi này? Trong khi núi Trà ở tận thành Thính Thu?
Yêu vương bảo rằng Sơn Trà quỷ và Đọa Lạc Điêu Linh ở cùng nhau tại núi Trà, nhưng vì một vài lý do mà tách ra. Sau đó Đọa Lạc Điêu Linh lại vì một lý do nào đó mà xuất hiện ở thành Vãn Xuân này.
Bạch Vân càng nghĩ càng rối, cuối cùng lựa chọn ăn thêm một miếng thịt nữa.
“Sáng hôm nay, tà khí phát ra từ ngọn núi kia đã biến mất.” Lam lại nói. “Lý phủ định ngày mốt sẽ tiến vào đó xem xét.”
Bạch Vân nào hiểu rõ ý tứ của Lam nữa, nàng vừa vô vị ăn thịt vừa nghĩ về những bí ẩn chưa được giải đáp của câu chuyện này.
Trong vô thức, ánh mắt Bạch Vân hướng ra bên ngoài, bất ngờ trông thấy một đôi nam nữ đang cầm một bông hoa mai được gấp bằng giấy.
“Hôm nay là lễ tầm mai kết duyên?”
Lam ngẩn ra, có vẻ không ngờ nàng sẽ hỏi như vậy, nhưng sau đó cũng chậm rãi gật đầu.
“Muốn ra ngoài dạo không?” Hắn hỏi, sau khi được Bạch Vân đồng ý liền đứng dậy trả tiền, cùng nàng sóng bước rời khỏi quán trà.
Lễ tầm mai kết duyên diễn ra ở quanh hồ Lạc Hoa. Nam nữ yêu nhau sẽ mua một bông hoa mai được gấp bằng giấy, ghi tên của mình lên đó rồi treo trên cây anh đào, chờ đến hết xuân, gió sẽ thổi những bông hoa giấy đó rơi xuống lòng hồ, đợi chúng trôi theo sông ra biển lớn, chẳng cầu bên nhau mãi mãi, chỉ cầu bên nhau dài lâu.
Nhưng lễ tầm mai kết duyên này còn nổi tiếng hơn nữa bởi vì những ai chưa có ý trung nhân có thể đến đây, ghi tên mình vào hoa mai giấy kia, treo lên cây anh đào, đợi người hữu duyên đến lấy xuống.
Rất nhiều chuyện tình đẹp đã diễn ra ở nơi này, vì thế nó còn được họa lại bằng nét thơ.
Mai đâu mọc ở cành đào?Đợi ngày xuân hết, bên nhau lâu dàiĐào đâu lại trổ hoa mai?Cho ai lẻ bóng được ngày bén duyên.
Bạch Vân mua một bông hoa cho mình, sau đó lại nắn nót ghi lên trên. Lam nhìn nàng, cười hỏi.
“Tôi không ngờ cô cũng sẽ tin vào mấy thứ này, cô thích ai sao?”
Bạch Vân im lặng không đáp, phút chốc lại nghĩ đến dáng vẻ của Trịnh Khinh Ái.
“Người tôi thích, còn vướng bận nhiều thứ lắm. Chưa sẵn sàng hồi đáp tôi.”
“Thế Bạch Vân định thử vận may sao?” Lam cất tiếng, ánh mắt như có như không liếc đến hoa mai giấy trên tay nàng.
“Không hẳn.” Nàng đáp, mi mắt buồn bã rủ xuống. “Tôi làm điều này… để thỏa mãn bản thân thôi.”
“Tôi chưa được bước vào quá khứ của người đó, nên nhỏ mọn muốn cướp lấy mối duyên tương lai của nàng.”
“Để mơ mộng được thành đôi cùng nàng.”
“Thật nực cười, nhỉ?”
Và thật đáng thương làm sao.