Ngân Hà Rơi Xuống - Khúc Tiểu Khúc - Chương 27: Tránh cái gì
Nhưng Giang Tứ rất bình thường.
Vừa ra khỏi nhà, Tống Vãn Chi đã ngồi ở phía sau xe, đáng lẽ Giang Tứ ngồi cùng xe với bà nội Nhậm và Giang Sùng, liền quay người ngồi xuống bên cạnh cô.
Giang Sùng bên trong chiếc xe bên cạnh khẽ cau mày nhìn sang, Giang Tứ lại bình tĩnh dựa vào ghế sau, hỏi tài xế: “Chú có biết đi đâu không?”
Tài xế xấu hổ nói: “Giang tiên sinh nhờ tôi đưa bạn học này trở lại Đại học S.”
“A, vậy chú liền đem tôi cùng chở trở về đó đi.”
Lái xe: “……”
Tống Vãn Chi khó hiểu cau mày, chịu đựng mấy giây, vẫn là nghiêng người về phía Giang Tứ: “Giang Tứ, anh đừng quan tâm đến em.”
“Ai quan tâm đến em?” Giang Tứ gác tay lên tay vịn, ngoài ý muốn ghé đến trước mắt cô, trầm giọng nói: “Tôi giúp em nhiều lần như vậy, em cứ như vậy không biết báo đáp?”
Tống Vãn Chi chần chờ: “Báo đáp thế nào?”
“Đi cùng tôi đến bữa Hồng Môn Yến này. “
Tống Vãn Chi không xác định hỏi: “Em đi làm được gì cho anh sao?”
“Làm như thế nào…” Giang Tứ uể oải kéo dài thanh âm, “Đó là chuyện của tôi, em không cần quan tâm.”
Tống Vãn Chi trầm mặc một hồi, nhưng vẫn chậm rãi gật đầu.
Kỳ thật Giang Tứ không biết.
Chỉ cần anh nhờ cô giúp đỡ, cô nhất định sẽ giúp anh cho dù không có “hiệp ân đồ báo*“.
—–—–—–
*挟恩图报 – hiệp ân đồ báo: giúp đỡ người khác để người ta chịu ơn rồi bắt người ta báo đáp.
—–—–—–
Nhưng hối hận thường đến sớm hơn.
Khi chiếc xe đi vào bãi đậu xe có tấm biển độc quyền “bãi đậu xe ngầm của phòng ăn* xoay tròn XX”, Tống Vãn Chi vẫn chưa nhận ra điều gì. Cho đến khi thang máy ngầm đưa họ lên một tầng lầu cao khiến người phải nhíu mày và cửa thang máy mở ra ——
—–—–—–
*餐厅 – Phòng ăn: phòng lớn để dùng bữa, thường là phòng ăn có tính kinh doanh lập trong các nhà hàng, trạm xe lửa, phi trường…Có khi dùng làm tên hiệu ăn. (vtudien.com)
—–—–—–
Ở cuối tấm thảm mềm mại, thứ đầu tiên đập vào mắt là một lớp kính cao hoàn toàn nghiêng ra ngoài.
Bên ngoài lớp kính có thể nhìn thẳng vào một nửa khu đô thị nhỏ, nhìn xuống các tòa nhà cao tầng như một vùng trũng, xa xa bóng dáng xe cộ và bóng người trên mặt đất nhỏ như con kiến.
Người quản lý dẫn bọn họ đi về phía trước xem, lễ phép giới thiệu: “Hành lang hình tròn này là hành lang ngắm cảnh của chúng tôi, khu ăn uống ở phía sau, bên kia còn có góc nhìn rộng mở 180 độ, chúng ta có thể một bên dùng bữa, một bên đem trọn phong cảnh thành phố đặt vào tầm mắt……”
Giang Tứ là người cuối cùng ra khỏi thang máy ngoài Tống Vãn Chi.
Anh cố ý đi chậm lại, nhưng anh không đợi Tống Vãn Chi đi ngang qua mình như thường lệ. Giang Tứ đút túi quần đôi chân dài dừng lại, quay đầu lại liền nhìn thấy cô gái sắc mặt tái nhợt dừng ở cửa thang máy.
Giang Tứ hơi cau mày đi tới, trước tiên đưa tay kéo cô ra khỏi thang máy.
Chỉ là trước khi chạm vào, anh thấy cô đột nhiên tỉnh táo, đồng tử co rụt lại, cô như phản xạ hất tay anh ra, thậm chí còn lùi lại hai bước.
Giang Tứ nhíu mày, một tay đề lại cửa thang máy bên cạnh: “Em sao vậy?”
“……”
Sau đó, Tống Vãn Chi mới từ từ ổn định sau cú sốc.
Cô hít sâu một hơi, nắm chặt đầu ngón tay, cúi đầu bước nhanh ra khỏi thang máy: “Xin… xin lỗi.”
Giang Tứ buông tay xuống, híp mắt yên lặng nhìn cô. Sau khi dừng lại thêm một hai giây, anh trầm ngâm xoay phần thân trên của mình và liếc nhìn lại mảnh kính lớn bên ngoài lối vào thang máy, dốc về phía bầu trời.
Tống Vãn Chi điều chỉnh hô hấp, đỡ gò má tái nhợt ngẩng đầu lên: “Đi thôi, mọi người sắp đi xa rồi ——”
“Đợi đã.” Giang Tứ thấp giọng gọi cô dừng lại.
Tống Vãn Chi dừng lại.
Giang Tứ hất cằm về phía cửa kính pha lê: “Em sợ độ cao?”
Tống Vãn Chi im lặng.
Giang Tứ trầm mặc nhìn cô, ánh mắt hơi tối lại: “Không chỉ sợ độ cao, còn là bởi vì lần trước bị ngã sao?”
Bị Giang Tứ đoán được triệt để, Tống Vãn Chi không có chỗ nào phủ nhận, chỉ có thể thấp giọng phản bác: “Không nghiêm trọng.”
“Ra vẻ cứng rắn cái gì.” Giang Tứ không vui kéo cổ tay cô, “Tôi đưa em về trường học.”
“……?”
Tống Vãn Chi sửng sốt một chút, quay đầu nhìn về phía Giang Tứ, thấy anh thật sự nhấn thang máy, chuẩn bị đưa cô xuống lầu, cô vội vàng nắm lấy cổ tay Giang Tứ: “Không được.”
Giang Tứ dừng lại, cúi đầu nhìn bàn tay vô thức nắm chặt của cô gái, sau đó lười biếng ngước mắt lên: “Sao lại không được.”
“Chúng ta đã cùng chú Giang nói xong, anh mà đi bây giờ, vậy cô chú sẽ rất khó xử.”
“Bọn họ chỉ là khó xử, cùng lắm là đuổi tôi tới cửa xin lỗi; Mà em là chấn thương tâm lý. Nặng nhẹ em cũng không biết phân biệt?”
“Thật sự cũng không nghiêm trọng như vậy.” Tống Vãn Chi bất giác lo lắng nắm chặt cổ tay Giang Tứ, “Chỉ cần không nhìn lung tung, liền có thể đi qua.”
Giang Tứ dò xét cô một lát: “Em xác định?”
“Ừm!”
Thấy Tống Vãn Chi kiên trì, Giang Tứ lúc này mới buông tay.
Đi bộ qua lối vào thẳng dài ba mét từ thang máy, hai bên là hành lang chỉnh thể hình tròn quan sát phong cảnh. May mắn thay, chỉ có một góc nhìn mở từ một phía, còn phía bên kia vẫn dựa vào tường. Nhưng dù như vậy, Giang Tứ có thể thấy rõ ngón tay bạn nhỏ buông thõng bên người cũng không kìm được run rẩy, áp sát vào tường suýt chút nữa dán mình lên tường thành đóa hoa dành dành.
Giang Tứ nhìn vừa đau lòng vừa buồn cười.
Anh không chậm rãi đi theo cô nữa, mà tiến lên hai bước, đi đến bên cạnh cô, sau đó cúi người nắm lấy tay cô đặt lên cánh tay mình: “Em luôn tỏ vẻ như vậy sao?”
Tống Vãn Chi vừa ngẩng đầu muốn nói gì đó, liền bị anh chặn lại, cô sững người hai giây, đành cam chịu siết chặt cánh tay anh qua lớp áo mỏng: “Cao như vậy, người bình thường đi lên cũng sẽ sợ hãi.”
“Người bình thường sợ hãi, cũng sẽ không giống em.” Giang Tứ muốn dùng tay kia che đi đầu ngón tay lạnh lẽo của cô, lại bị lý trí ngăn lại, “Sợ đến nỗi tay lạnh như băng.”
“……”
Tống Vãn Chi không nói lại anh, cũng không dám phân tâm, cô vẫn cẩn thận nhìn chằm chằm hành lang đường cong trước mặt, nơi luôn khiến cô chỉ nhìn thấy hành lang trong suốt trên cao.
Giang Tứ cũng chú ý tới, ghé sát vào: “Càng chú ý, em sẽ càng khẩn trương cùng sợ hãi.”
“Em không thể không chú ý.” Tống Vãn Chi thì thầm, “Ở đây không có gì để chuyển hướng sự chú ý.”
Giang Tứ cười lạnh một tiếng: “Tôi trong mắt em đã vô hình rồi sao?”
“?”
Tống Vãn Chi ngơ ngác quay đầu nhìn lại, nhưng mới quay được nửa vòng, cô thoáng thấy bầu trời trong trẻo bị bóng dáng của Giang Tứ chắn ngang, ở rất gần. Tống Vãn Chi quay mặt đi một lần nữa.
Giang Tứ cười thở dài, xoay người: “Được rồi, bình tĩnh đi.”
Lời vừa dứt, một bóng người phụ nữ quấn khăn choàng xuất hiện sau góc tròn trước mặt.
Giang Tứ dừng lại, Tống Vãn Chi đi theo dừng lại, cô khẩn trương lại không hiểu ngước mắt.
“Mẹ.” Giang Tứ hỏi, “Mẹ tại sao đến đây?”
“Mẹ nghe cha con nói con mang theo một người bạn học. Thấy các con vẫn chưa đến, mẹ đến xem tình hình.” Đôi mắt của Vương Uyển Thanh nhẹ nhàng rơi xuống bàn tay đang nắm Giang Tứ của Tống Vãn Chi.
“Bạn nhỏ sợ độ cao nên đi chậm.” Giang Tứ nắm lấy bàn tay sắp rút lại của Tống Vãn Chi, anh cười nói: “Mẹ đi trước đi, lát nữa chúng con sẽ đến. ”
Vương Uyển Thanh vẻ mặt tựa hồ có chút bất đắc dĩ: “Có lẽ con hẳn là trước cùng mẹ giới thiệu một chút, người bạn nhỏ của con?”
Giang Tứ nghe được cúi đầu cười một tiếng.
Tống Vãn Chi còn chưa kịp giải thích liền đỏ mặt, anh nhịn không được muốn trêu chọc cô, nhướng mắt: “Không phải bạn nhỏ của con, mẹ không nghe bà nội con giới thiệu sao?”
Truyện được đăng tại @yingru2205 trên Wattpad.
“Mẹ nghĩ con sẽ có điều gì đó để bổ sung.” Vương Uyển Thanh liếc nhìn Giang Tứ một cách đầy ẩn ý, sau đó bà quay sang Tống Vãn Chi, “Dì là mẹ của Giang Tứ, dì nghe nói con cũng là sinh viên của Đại học S? “
“Con chào dì, con là sinh viên năm nhất Đại học S.” Tống Vãn Chi cúi chào Vương Uyển Thanh.
“Quả nhiên là một bạn nhỏ rất lễ phép, đáng tiếc là biết người không tốt, còn chọn sai trường.” Vương Uyển Thanh cười nhẹ.
“?” Tống Vãn Chi chết lặng.
Giang Tứ khẽ tặc lưỡi, quay đầu lại và giải thích với Tống Vãn Chi: “Bà ấy là giáo sư khoa Toán của Đại học F. Theo ý kiến của bà ấy, tất cả những hạt giống tốt đều nên đến Đại học F của họ.”
Tống Vãn Chi giật mình.
Giang Tứ thẳng người trở lại: “Mẹ cũng đừng hỏi ở đây, em ấy là thật sự sợ độ cao.”
“Được rồi, vậy mẹ về bàn trước?”
“Ừm.”
Khi bóng dáng của Vương Uyển Thanh đi vào điểm mù của tầm nhìn, Tống Vãn Chi quay đầu lại và hỏi Giang Tứ một cách nhẹ nhàng: “Dì là giáo sư của Đại học F, nhưng sao anh lại thi vào Đại học S?”
“Hửm, tôi đã rút thăm trước khi điền vào đơn đăng ký của mình, và tôi đã thắng hai trong ba vòng vào Đại học S.” Giang Tứ thuận miệng đùa cô. Tống Vãn Chi mím môi dưới.
Giang Tứ chú ý tới cái gì, cụp mắt xuống, cười nửa miệng hỏi: “Em không tin?”
“Anh đang gạt người.”
Giang Tứ nhíu mày: “Làm sao em biết?”
“Chính là… Biết.”
Bởi vì đó là ngày cô phát hiện ra, lần đầu tiên cô lấy hết can đảm nói câu đầu tiên với anh, để rồi nhận được lời chúc anh viết một cách hững hờ.
Núi cao sông dài, hẹn gặp ở Đại học S.
Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban
Cô mới trèo núi vượt sông để gặp lại anh.
Tầm nhìn ở cuối hành lang đột nhiên mở ra.
Lấy quầy rượu làm đường cắt, phòng ăn nửa vòng tròn vào trong tầm mắt.
Trước khi đi tới, Tống Vãn Chi chủ động buông cổ tay Giang Tứ ra.
Giang Tứ cúi đầu nhìn cô.
Người kia mặc dù không nói chuyện, nhưng Tống Vãn Chi tựa hồ cũng hiểu được vẻ mặt tươi cười nhưng có chút không vui của anh, cô do dự một chút, sau đó mấp máy môi, nhẹ giọng giải thích: “Anh tới xem mắt, chú sẽ tức giận.”
“Anh trai em gái giúp đỡ cổ tay mà thôi, ông ấy tức cái gì?”
“……”
Tống Vãn Chi biết rằng Giang Tứ luôn không kiềm chế được mà phóng túng, nhưng cô vẫn không thể quen với những lời tán tỉnh của anh dành cho mình.
Thế là cô thoáng bước nhanh, càng muốn cách xa anh một chút.
Nhưng mà, Giang Tứ chú ý tới, không vội vàng đi theo: “Hôm nay em tới đây là có nhiệm vụ trong người.”
Tống Vãn Chi tự nhiên biết anh đang suy nghĩ gì, có chút khó khăn nhíu mày.
Giang Tứ chậm rãi bổ sung: “Em không cần nói cũng không cần làm, chỉ cần tiếp nhận là được.”
“Được.” Tống Vãn Chi nhẹ nhàng thở ra, vội vàng đáp ứng.
Giang Tứ dừng một chút, cười khẽ nói: “Lấy tinh thần trách nhiệm của em, em gia nhập Hội Sinh Viên chẳng phải rất thích hợp sao?”
Tống Vãn Chi bị trêu đến nóng cả mặt, chỉ còn cách giả vờ không nghe thấy.
Cha mẹ của Giang Tứ có lẽ đã giới thiệu với ba thành viên của Mạnh Gia lý do Tống Vãn Chi đến, vì vậy Tống Vãn Chi chậm rãi bước tới đây, ba người trung niên nam nữ và cô gái trẻ lạ mặt bên cạnh bàn vẻ mặt không có gì bất ngờ.
Ngược lại, cô gái với mái tóc dài màu hạt dẻ vừa bưng ly nước vừa liếc qua đến, dường như cố ý dừng lại ở mắt cá chân hơi khập khiễng của Tống Vãn Chi.
Ánh mắt đó vô tình hay cố ý đụng vào tầm mắt của Tống Vãn Chi, không che giấu được vẻ giễu cợt.
Tống Vãn Chi ánh mắt có chút tối sầm lại, có chút muốn nghiêng người, Giang Tứ lại đột nhiên kéo nhẹ cổ tay trái của cô: “Tránh cái gì?”
“… Hửm?” Tống Vãn Chi không kịp phản ứng.
“Để bọn họ nhìn.” Giang Tứ trầm giọng nói, “Em không phải chính mình nói sao, em không có làm sai. Tại sao lại trốn?”
Tống Vãn Chi muốn nói lại thôi.
Giang Tứ nhẹ nhàng nâng thắt lưng của cô thẳng lên, đồng thời nghiêng người hơi ghé sát vào: “Em gái tôi đẹp hơn cô ấy rất nhiều, không cần phải che giấu.”
“——!”
Nếu không phải đáp ứng với Giang Tứ sẽ phối hợp, với những hơi thở mơ hồ và nóng bỏng đó trên dái tai và cổ của cô trong một hoặc hai giây, cô có lẽ đã không thể cưỡng lại việc đẩy Giang Tư ra.
Biểu cảm của cô gái vẫn còn trong tầm mắt của Tống Vãn Chi đột nhiên thay đổi.
Cô ấy nắm chặt chiếc ly và đặt nó trở lại, quay mặt đi.
Đến bàn dài bên cạnh.
Giang Tứ đi trước Tống Vãn Chi một bước và kéo chiếc ghế trống cách xa cửa sổ kính pha lê từ trần đến sàn nhất. Cô gái ngồi ghế bên cạnh còn chưa kịp nở nụ cười, anh đã nghiêng đầu nhìn Tống Vãn Chi: “Em ngồi ở đây đi.”
Bàn dài bên kia, Giang Sùng dừng lại trò chuyện: “Giang Tứ, kia là chỗ ngồi của con, để em gái của con ngồi bên trái của con đi.”
“Không được.” Không giống như Vương Uyển Thanh, Giang Tứ không nói một lời nào về chứng sợ độ cao của Tống Vãn Chi, nhưng sau khi ấn Tống Vãn Chi ngồi xuống, anh đi thẳng đến bên trái của Tống Vãn Chi, “Con thích nhìn phong cảnh từ góc độ này.”
“……”
Ở bên trái, Vương Uyển Thanh bất lực liếc nhìn anh.
Giang Tứ dựa vào lưng ghế, mỉm cười thản nhiên và vô vị.
Về sau, cho dù Giang Sùng hay Mạnh gia có cố gắng đưa ra chủ đề giữa Giang Tứ và cô gái đó như thế nào, Giang Tứ vẫn chưa một lần hợp tác. Hầu hết là qua loa, có lúc không nhìn, ngược lại Tống Vãn Chi bên này ——
Giang Tứ đã thể “hiện sự chăm sóc tỉ mỉ” của anh trai đối với “em gái” của mình.
Ở giữa cô gái Mạnh gia kia đại khái là thực sự nhịn không được, nhếch cười “Khen” một câu: “Giang Tứ cùng em gái tình cảm coi như không tệ, hẳn là kiểu người rất biết chăm sóc người khác.”
“Không phải, tôi là một tên cặn bã.” Giang Tứ thuận miệng nói, đem chén súp nhỏ chưa động đến trước mặt Tống Vãn Chi, sau đó anh lười biếng ngước mắt lên, “Đơn thuần là muội khống.”
“… Khục, khụ khụ……”
Tống Vãn Chi thành công bị canh làm sặc.
Cô che lấy cằm, cố gắng ho nhẹ vài tiếng mới lấy lại được bình tĩnh, lợi dụng góc độ không có người nhìn, cô xấu hổ tức giận liếc Giang Tứ một chút.
Vì vậy Giang Tứ không kiềm chế được cảm xúc thật của mình, đôi mắt đào hoa cụp xuống, cười thầm.
Không hiểu sao, nụ cười này khiến Tống Vãn Chi đỏ mặt hơn so với màn trêu chọc trước đó.
Cô không ngồi yên được nên đẩy ghế ra đứng dậy: “Thật có lỗi, con đi rửa tay.”
Cạch.
Không cần nghĩ ngợi, Giang Tứ đã giơ tay và nắm lấy cổ tay đang xuôi bên người của Tống Vãn Chi trước khi ngước mắt lên.
Trên bàn im lặng, vài tia ánh mắt lướt qua.
Cảm giác được Tống Vãn Chi trong mắt hoảng sợ, Giang Tứ dừng lại, chậm rãi buông tay, đứng dậy: “Tôi đưa em đi.”
Ở cuối bàn dài, Giang Sùng rốt cục chịu không nổi: “Giang Tứ, con có chừng mực một chút.”
“A, chừng mực cái gì?” Giang Tứ đút túi quần, lạnh lùng quay đầu lại, “Em gái con còn nhỏ, một mình ở nơi xa lạ như vậy, con cũng không yên lòng, em ấy có chuyện gì thì sao? Nếu ai đó bắt cóc em ấy, ba sẽ đền trả cho con sao?”
Giang Sùng để đũa xuống, sắc mặt tối sầm.
Nhưng ông còn chưa mở miệng, người đàn ông trung niên Mạnh gia lập tức dùng nụ cười ân cần khuyên ngăn cục diện bế tắc: “Này, lão Giang, người trong nhà ăn bữa cơm tại sao lại muốn khách khí chừng mực? Giang Tứ, nhanh chóng đưa em gái của con đi đi.”
Ánh mắt Giang Tứ dừng một chút, khẽ gật đầu: “Cám ơn chú.”
Trong giọng nói trầm thấp này, thái độ của anh vẫn thản nhiên như trước, nhưng lại đàng hoàng lạ thường, khiến đối phương sửng sốt một lúc.
Nhưng đối phương còn chưa kịp hiểu ra, Giang Tứ đã xoay người đi cùng Tống Vãn Chi về phía toilet.
Nhà vệ sinh nằm ở phía bên kia của toàn bộ phòng ăn xoay tròn.
Sau khi dừng lại, Tống Vãn Chi do dự nói: “Giang Tứ, em biết không nên nhúng tay vào chuyện của gia đình anh, nhưng là……”
Giang Tứ dựa vào bức tường ngăn bên ngoài phòng toilet, không đợi nửa câu sau của Tống Vãn Chi.
Anh trợn mắt, nhẹ giọng cười nhạo: “Nhưng là cái gì?”
Tống Vãn Chi hiếm thấy lộ ra vẻ đau khổ: “Em cũng không biết nên nói như thế nào, nhưng em luôn cảm thấy ngươi làm như vậy, chính anh trong lòng cũng không thoải mái.”
Giang Tứ ánh mắt khẽ động, nhưng vẫn là tùy ý cười nói: “Không thoải mái cái gì, thừa nhận mình là muội khống sao?”
Tống Vãn Chi nghẹn ngào, hơi hơi khó chịu giương mắt: “Anh biết em không phải đang nói chuyện này.”
“Tôi không biết.” Giang Tứ không nhanh không chậm nói, hướng cô đi tới, “Nếu như tôicảm thấy không thoải mái, đó cũng là bởi vì đến đây, mà không phải bởi vì lời nói hay hành động của bản thân.”
Tống Vãn Chi cắn môi, trầm mặc.
Giang Tứ dừng ở trước mặt cô, đỡ bồn rửa mặt bên cạnh cô, hạ thấp người xuống: “Bất quá, thời gian sau nếu em muốn tôi không làm như vậy cũng không sao.”
“Hả?” Tống Vãn Chi có chút kinh hỉ.
Giang Tứ trêu cợt cười lên: “Kêu một tiếng “Anh Giang Tứ’, tôi liền bỏ qua cho em cũng bỏ qua cho bọn họ.”
“——!”
Tống Vãn Chi thề, hôm nay là mặt “ác liệt” nhất của người này mà cô từng thấy kể từ khi gặp Giang Tứ.
Anh chỉ đơn giản coi việc bắt nạt và trêu chọc cô là một thú vui bắt buộc.
Tống Vãn Chi mười phần ảo não trước sự yếu đuối của mình trước mặt anh, cô tức giận cúi đầu cắn môi nghĩ biện pháp đối phó.
Có lẽ vì quá háo thắng nên trong đầu cô thực sự lóe lên một tia sáng.
“Gọi liền gọi.” Cô gái giương mắt, nghiêm túc lại an tĩnh nói.
“?”
Giang Tứ kinh ngạc vài giây, không khỏi cười nói: “Được, gọi đi. Tôi nghe.”
Tống Vãn Chi chịu áp lực từ người đang đứng trước mặt cô.
Cô dừng lại vài giây, dùng đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm người đàn ông, sau đó nhếch môi: “A Tứ.”
Ánh mắt đang cười của Giang Tứ cũng trì trệ.
Dưới mí mắt anh, cô gái với mái tóc đen dài lần đầu tiên ngẩng mặt lên cười rạng rỡ và xinh đẹp ở khoảng cách gần như vậy trước mặt.
“Có chút giống con gái,” cô nhẹ nhàng nói, cong mắt ngước nhìn anh, “A, Tứ.”
“——”
Đập nước nơi đáy lòng Giang Tứ giờ phút ấy gần như sụp đổ, bị cảm xúc dâng trào vỡ vụn.
Giằng co mấy giây, Giang Tứ chậm rãi hướng cô cúi người, cười.
“Tống Vãn Chi!” Lần đầu tiên anh gọi cô bằng tên đầy đủ, cơ hồ là dán vào vành tai cô, “Không muốn bị tôi chọc cho khóc thì đừng kêu loạn.”