Ngắm Bắn Trúng Tim Anh - Triệu Thừa Dư - Chương 75
Mà người nào đó vẫn luôn tỏ ra bình tĩnh.
Cô lấy lại bình tĩnh, chộp lấy ly uống nước trên tủ đầu giường, tu một hơi cạn sạch nước trái cây trong đó.
Trong phòng bệnh yên tĩnh, tiếng ùng ục của ống hút nuốt không khí vang lên.
Lâm Trạm đang chờ đợi câu trả lời, thực sự trong lòng cũng không bình tĩnh. Anh lớn như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên anh nói anh thích một cô gái… Anh không ngủ cả đêm nghĩ về những lời nói đó, vậy mà anh đã bị ai đó quay lưng lại.
Có lẽ giống như những gì anh nói với Tiểu Tả Hành, tâm hồn nhàm chán của anh thường thể hiện trên khuôn mặt anh.
Anh hơi lo lắng, cô vẫn ổn chứ? Có phải đã làm cô sợ rồi không?
Trong sự bối rối, Lâm Trạm tốt bụng nhắc nhở: “Đồ uống tối qua cô đã uống xong rồi, nếu cô còn muốn uống, tôi đi mua cho cô nhé?”
Nhiễm Nhị vốn đã rất xấu hổ lại càng xấu hổ hơn, anh không thể không chọc thủng nội tâm lo lắng và sự rục rịch trong lòng cô sao?
“Khụ khụ.” Lâm Trạm hắng giọng, đứng dậy đi đến phía sau Nhiễm Nhị. Diễn biến của tình huống dường như đã nằm ngoài dự đoán, anh hơi lo lắng cho hai tay vào túi, nghiêng đầu hỏi cô: “Cô… Sẵn sàng thử với tôi không?”
“Khụ khụ khụ khụ khụ…”
Nhiễm Nhị bị sặc nước bọt của chính mình.
Suy nghĩ sai lầm.
Hãy suy nghĩ… Quanh co.
Khi Nhiễm Nhị nằm trên giường, tuy tâm trạng đã ổn định một nửa, nhưng khuôn mặt cô vẫn đỏ rực tựa như đại cô nương trên kiệu hoa.
“Làm sao mà thử chuyện này được cơ chứ?” Nhiễm Nhị xoắn những đầu ngón tay vào nhau, suy nghĩ trong đầu bắt đầu nhảy nhót.
Ban đầu chỉ nói hôn thử thôi, cũng không nói đến việc thử hẹn hò, nói cách khác, vốn vì hẹn hò nên mới hôn thử, cứ suy nghĩ như vậy, thử hẹn hò xong rồi, chẳng lẽ hai người sẽ kết hôn luôn sao?
“Vậy…” Lâm Trạm cúi người nhìn cô: “Đừng thử nữa, theo tôi đi.”
Nhiễm Nhị ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn anh, sau đó từ đáy lòng nhận ra một sự thật, anh thật sự rất cao.
“Tại sao anh lại thích tôi?” Cô đột nhiên hỏi.
Lâm Trạm trêu cô: “Dáng vẻ xấu xí nhất của cô đã bị tôi thấy cả rồi, cô lại không thể giết chết tôi, vậy hãy làm bạn gái tôi đi, như vậy tôi sẽ không nói những chuyện đó ra ngoài.”
Anh nở nụ cười, anh muốn trêu cô một chút, vốn muốn làm dịu bầu không khí có phần nghiêm túc này, nhưng lại phát hiện ra Nhiễm Nhị không cười, lúc này nụ cười trên môi cũng dần biến mất theo, có lẽ anh thực sự không hợp làm một người thích đùa.
“Vừa nãy trông tôi thật sự rất xấu sao?”Nhiễm Nhị hơi bĩu môi: “Cũng đúng, chắc rất giống con tôm luộc.”
Quả thực rất khó chịu, thế nhưng lại phải cảm thông và thương hại người vừa tỏ tình, có
ai khổ hơn cô không?
Lâm Trạm có chút bối rối: “Không phải đâu, vẫn rất xinh mà, dù cô bị ốm cũng vẫn rất xinh.”
Đây là lần đầu anh bối rối đến vậy, anh hơi cúi đầu đứng trước mặt cô gái bé nhỏ, không nhìn ra đang nghĩ gì.
Anh có chút bất đắc dĩ, vốn biết tâm tư phụ nữ luôn khó đoán, từ trước đến nay anh chưa dám thử đoán, chỉ sợ đoán nhầm lại thành đắc tội với người khác.
Lâm Trạm nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt cô, suy nghĩ xem nên nói gì tiếp.
Nhưng anh phải nói gì đây?
Cô gái quá đỗi im lặng, có phải do anh lái xe không cẩn thận không, hơn nữa nhìn mặt Nhiễm Nhị ngây thơ như vậy, hẳn cô chỉ là ma mới ở rạp hát nhỏ.
Nhưng hành động của Lâm Trạm trong mắt cô chính là, chẳng lẽ anh đã nhìn cô chằm chằm cả đêm khi cô đang ngủ nên mới kết luận như vậy sao?
Đêm qua cô ngủ thế nào vậy?
Có nói mớ không?
Còn cả mấy nốt ửng đỏ trên mặt nữa, có phải cực kì ảnh hưởng đến giá trị nhan sắc hay không?
Cuối cùng, cô nghĩ bụng, mình không thể buồn thêm nữa, đang lúc suy nghĩ mông lung, một đôi giày đen dần xuất hiện trong tầm mắt cô.
Cơn choáng váng ập đến, cả người Nhiễm Nhị bị anh bế lên, cô phải vươn tay túm lấy cổ anh mới có thể ngồi vững, cơ thể tựa vào lồng ngực của anh,
Từ từ cảm nhận được lồng ngực vững chãi, ấm áp lại đáng tin cậy của người đàn ông, trái tim đang đập loạn cũng vì thế mà dần bình tĩnh lại.
“Trước tiên, cô xuất viện đi.” Lâm Trạm bế cô ra ngoài, bước xuyên qua hành lang, không để ý ánh mắt của những người xung quanh.
“Không có lí do gì hết.” Anh hạ giọng, lại nói: “Tôi thích cô, bản thân tôi cũng không biết tại sao tôi lại thích cô.”
“Vậy sao.” Trong chốc lát, Nhiễm Nhị không còn gì để nói.
“Nếu cô không thích tôi, đừng ngại, cứ nói thẳng với tôi, không cần quan tâm đến cảm nhận của tôi.”
Lâm Trạm bước lên từng bậc cầu thang.
Nhiễm Nhị đứng hình mất ba giây, không phải mà! Cô nhìn chằm chằm vào đường cong quai hàm hoàn mĩ của anh, anh vừa nói gì vậy? Anh đã từ bỏ rồi sao? Có phải cô đã lỡ nói sai điều gì không?
Không phải, rõ ràng cô còn chưa nói gì mà.
A, bởi vì cô chưa nói gì hết! Vì vậy anh mới…
Anh bước qua bậc thang cuối cùng.
– —
Caphemuoi: Có ai theo dõi truyện này không?