Ngài Fred! Tại Sao Là Em? - Chương 212 - Yếu đuối vì người ấy lần cuối cùng
“Nếu vậy kho báu này có khi cũng chỉ là một thứ vô dụng mà hắn ta muốn đùa
bỡn chúng ta.” Lời Lê Đàm Hoan vừa kết, Trương Ý Nhi đã lắc đầu.
“Cháu không nghĩ vậy, cháu tin Lạc Hồ Vận không ấu trĩ đến mức đó. Kho báu…
cháu có linh tính liên quan đến những gì mà hắn đã làm tại nhà rửa tội.”
Video ghi lại tội ác của Lạc Hồ Vận tại nhà rửa tội mà hắn từng gửi cho cô
xem, tuy lúc đó cô đập nát điện thoại theo ý của hắn ta nhưng cô đã sớm
chuyển video qua mail, đưa nó vào tệp ẩn.
Khi cô mở video đó ra để bọn họ xem, còn mình thì vùi vào ngực Frederick Nhược Đông, video kinh
khủng ấy cô chỉ có can đảm nhìn một lần mà thôi.
Frederick Nhược Đông đã xem nó từ trước, cụp mi ngó cái đầu nhỏ trước ngực, hắn ôn nhu hôn lên tóc cô, tay vỗ nhẹ eo cô vỗ về.
Thấy mọi người đã xem xong, lúc này hắn mới lên tiếng: “Tiểu Ý nói không
sai, Lạc Hồ Vận sẽ không làm chuyện gì mà không có mục đích. Thậm chí
mục đích thành lập nhà rửa tội cũng được hắn ta lên kế hoạch từ đầu.”
Lac Hồ Nhuận ho một tiếng thử đoán: “Có phải thứ thuốc đại loại như trường sinh bất tử không?”
Dạ Huyền nhàn nhạt nhắc nhở: “Từ khi loài người được sinh ra không một ai có thể điều chế ra loại thuốc cải tử hồi sinh.”
“Giống giống thế, như trẻ hóa chẳng hạn.” Lạc Hồ Nhuận nhíu mày sửa lại lời.
Cuối cùng buổi thảo luận, lên kế hoạch cho chuyến hành trình sắp tới đây
cũng đạt được kết quả đồng nhất ý kiến sẽ xuất phát vào một tuần sau
bằng phi cơ riêng. Lần đi này không thể mang theo nhiều người, quan
trọng nhất là Trương Ý Nhi, và người đại diện của năm gia tộc lớn.
Bút tích kia đã ám chỉ rõ ràng như vậy, nếu bọn họ còn không nhận ra ý đồ
của Lạc Hồ Vận thì chính là nói IQ của cả đám bị keo dán sắt bịt kín
rồi.
“Dì Ngô cho người dọn bữa trưa.” Frederick Nhược Đông dặn dò dì Ngô xong thì kéo tay Trương Ý Nhi đứng dậy.
Tuy hắn không nhiệt tình giữ cả đám đàn ông ở lại địa bàn của mình ăn trưa
nhưng cũng không thể không lịch sự đuổi người được, huống chi chuyện kho báu nếu chỉ mình hắn vốn không thể giải quyết, lại nói có lão Lê ở đây, ít nhiều lão cũng là ông ngoại của vợ hắn, hắn nên bày tỏ sự kính trọng một chút.
Bữa cơm thịnh soạn xong, Mạc Chính Thiên không rời khỏi tứ hợp viện Frederick cùng những người khác mà hỏi ý Frederick Nhược
Đông rằng y muốn thăm quan một chút.
Frederick Nhược Đông nhìn khuôn mặt như cười như không của y rồi
hấc cằm với Đan Đan đứng một bên: “Cô dẫn Mạc thái tử đi.” Hắn thừa rõ
tình ý mà nữ thuộc hạ của hắn dành cho Mạc Chính Thiên, hắn cũng từng
nhắc nhở Đan Đan về sự khác biệt giữa bọn họ, cũng thẳng thắn nói rõ
giữa hai người là không có khả năng có điều Đan Đan hình như đến tận
hiện tại cũng chưa buông bỏ được đoạn tình đầy gập ghềnh của mình. Hắn
không phải vô tình ngăn cấm, hắn chỉ đứng trên lập trường là một người
quan tâm tới lợi và hại của thuộc hạ dưới trướng mình mà thôi. Nếu cuối
cùng Đan Đan vẫn kiên quyết, vậy thì hắn sẽ để cô tự do.
Sau tứ
hợp viện có một hồ nước nhân tạo nhỏ, bên cạnh hồ nước là một cái đình
dựng bằng gỗ, Đan Đan dẫn Mạc Chính Thiên thăm quan một vòng tứ hợp
viện, đương nhiên chỉ dạo quanh tứ hợp viện, nơi không nên giới thiệu cô sẽ không dẫn y đến.
Lúc này cả hai ngồi an vị trên bộ bàn gỗ đã đặt sẵn trong ngôi đình.
Gió nhẹ thổi qua rất mát mẻ dù là trong mùa hạ oi bức.
“Đan Đan.” Chợt chất giọng êm đềm cũng mang sự nghiêm túc hiếm có lọt vào tai.
Đan Đan nâng mắt, bốn mắt giao nhau, cô bình tình đáp: “Anh có chuyện gì muốn nói sao?”
Mỗi lần bọn họ gặp nhau hoặc nói chuyện đều chẳng nghiêm túc, không tranh
cãi cũng là mỉa mai nhau. Đây là lần đầu tiên cả hai có thể cạnh bên đối phương hòa hảo thế này. Nhưng Đan Đan cảm nhận được những gì Mạc Chính
Thiên sắp nói sẽ khiến cô đau đớn hơn vô số lần trước.
Tiếng ve
kêu hòa trong âm thanh lá cây xào xạc, còn cả tiếng những chú cá nhỏ đùa giỡn trong hồ nước tạo nên một bản nhạc trong trẻo, tiếc rằng còn chưa
kịp cảm thụ đã bị từng câu chữ của người đàn ông phá tan.
“Đan
Đan, đừng thích tôi nữa. Tôi không đáng để cô thích.” Y ngập ngừng vài
giây, ánh mắt không nhìn cô gái đối diện mà thả nó vô định chạm vào bất
cứ thứ gì chỉ cần không phải cô. “Không phải chỉ vì trong trái tim tôi
có một người con gái, mà còn vì… tôi không sạch. Hơn cả là tâm tôi dường như đã chết, không muốn miễn cưỡng thêm ai vào nữa. Vì vậy…” Cuối cùng
Mạc Chính Thiên cũng chuyển tầm mắt phức tạp trở lại khuôn mặt tái nhợt
của Đan Đan, y đứng dậy, trước đôi con ngươi phủ đầy hơi nước trong veo, người đàn ông đến gần, mùi hương sạch sẽ chỉ thuộc về riêng y bao trọn
tâm hồn chằng chịt vết cắt của Đan Đan, trên vầng trán trắng nõn được
một cổ mềm mại chạm phớt qua.
“Rồi sẽ có người yêu em hơn cả em yêu tôi.”
Tiếng bước chân xa dần cũng mang theo sự ấm áp từ vầng trán đi mãi. Người con gái không quay lại nhìn y. Bóng lưng cô thẳng tắp, hai tay đặt chỉnh tề trên đùi, như thể cô mãi mãi là người phụ nữ không bao giờ biết đau.
Chỉ có từng giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp phi
giới tính. Yếu đuối vì người ấy lần cuối cùng, sau này trong đời cô sẽ
không còn Mạc Chính Thiên nữa.