Ngài Fred! Tại Sao Là Em? - Chương 209 - Tiểu Ý, chào mừng cháu về nhà
Cô ta muốn đến nhìn bé con của mình lần cuối cùng nhưng ông trời lại không chiều lòng người, con của cô ta đã được một gia đình nhận nuôi. Rốt cuộc vẫn vì sự bình an của con gái, cô ta chấp nhận không đi tìm con nữa mà kết liễu mạng sống, trên sân thượng của tòa nhà cao tầng, dưới chân người phụ nữ xinh đẹp, trẻ trung là dòng chữ được viết bằng chính máu của mình: “Ba, con xin lỗi.” Đến cuối cùng cô ta vẫn không tiết lộ cho bất cứ ai về sự tồn tại của đứa con gái, sinh ra trong một gia tộc với nhiều mưu mô, quỷ quyệt như vậy thà rằng để con bé sống một cuộc đời an yên, dù có nghèo khổ cũng hạnh phúc gấp nhiều lần so với cuộc sống sa hoa trong những gia tộc tàn độc như Lê gia. Dù cô ta đã mắc nhiều sai lầm không sao sửa chửa nhưng cô ta là một người mẹ tốt không ai sánh bằng.
Những giọt nước mắt như pha lê mang theo chút ấm nóng thấm ướt cả khuôn mặt trắng nõn của thiếu nữ, Trương Ý Nhi lặng yên ngắm bức ảnh của người phụ nữ trẻ trung, xinh đẹp. Thì ra đây là mẹ ruột của cô, thì ra bà ấy đã luôn chiến đấu với thế gian hiểm ác để bảo vệ cô.
Cô cắn mạnh vào môi dưới, hai mắt nhắm nghiền, ngón tay nhấn vào ảnh người đàn ông tuấn tú để tóc dài, một sự căm phẫn dâng lên ồ ạt. “Còn ông ta… ông ta… còn sống không?”
Lê Đàm Hoan vươn tay như muốn lau nước mắt cho cháu gái nhưng lão lại không dám, sợ kích động đến tâm tình của cô, nghe cô nhắc tới “ông ta”, lão tức giận gằn giọng: “Tên khốn đã sớm chết rồi.” Hắn ta bồ bịch với một người phụ nữ, mà người phụ nữ đó chỉ là muốn lừa lọc để chiếm lấy số tiền mà hắn ta đã dụ dỗ được từ con gái lão. Cuối cùng là xảy ra tranh chấp với cô ả và người yêu của ả, trong quá trình tranh chấp, cả hai bên đều kích động, tên đàn ông của ả vô tình giết chết hắn ta. Lừa người rồi bị người lừa mình. Nhân quả báo ứng, tất thảy là do hắn ta ngu xuẩn, không biết trân trọng người con gái thật lòng với mình, để cuối cùng nhận phải kết cục chết thảm.
“Chết cả rồi sao…” Môi cô giần giật rồi tựa một búp bê sứ nghiêng đầu nhìn Lê Đàm Hoan, đôi con ngươi phủ lớp sương dày đặc, giọng nghẹn ứ, đầy thương tổn: “Chết cả rồi…” Mục tiêu cả đời này của cô bao gồm việc tìm ra đáp án cho câu hỏi “cô là ai”, hiện tại đã tìm được gốc rễ cô sinh ra trên thế gian này, thế nhưng họ đã không còn nữa, thậm chí đã mất từ rất lâu trước đây khi cô chỉ mới chập chững chưa hiểu gì về cảm xúc con người.
Và bây giờ tất cả bọn họ chỉ còn in trên những trang giấy với đầy đủ thông tin từ lúc sinh ra đến thời khắc chết đi.
Người con gái ngồi yên trên giường bỗng bật cười thành tiếng, tài liệu trên tay cứ thế rơi rớt xuống sàn nhà, chỉ còn tấm ảnh của người phụ nữ tươi cười như đóa hoa lan nở rộ rực rỡ lưu trên tay.
Frederick Nhược Đông bước nhanh tới ôm lấy cô vào lòng, hắn không nói tiếng nào, chỉ dùng cái ôm ấm áp xoa dịu nỗi đau tận tim của người yêu.
Lê Đàm Hoan đỏ ửng hai mắt, giọng lão run run: “Tiểu Ý, ông xin lỗi.” Dứt lời lão đắng lòng xoay người rời khỏi phòng bệnh, bóng lưng lão cong xuống hơn bình thường. Không ai hiểu được lão áy náy ra sao. Thân thể lão như thể già hơn vài tuổi, lần đầu tiên lão tin vào luật nhân quả.
Ngày hôm sau, vẫn là một ngày đẹp trời, Trương Ý Nhi nhìn chằm chằm màn hình tivi, kênh nào cũng đưa tin “cháu gái vừa tìm về được của Lê gia là công chúa Frederick Ý Ý của dòng tộc Anh Frederick”.
Điện thoại trên bàn đổ chuông, thu hồi ánh mắt từ tivi, cầm điện thoại lên xem, số điện thoại lạ, do dự vài giây cô bắt máy.
“Alo.”
“Là ông.” Trước đây mỗi lần chạm mặt Lê Đàm Hoan luôn dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô, cô không hiểu mãi cho đến khi biết được sự thật.
Thảo nào cô không bài xích khi ở gần lão, là máu mủ tình thân, người cùng huyết thống. Lão là ông ngoại ruột của cô, đó là lời giải đáp hoàn mỹ nhất.
Hít sâu một hơi, Trương Ý Nhi nhếch môi, cô nhẹ giọng: “Vâng.”
“Ông không mong cháu sẽ tha thứ cho ông, chuyện năm xưa cũng là do ông không điều tra rõ ràng, không bảo vệ tốt cho mẹ cháu. Ông đáng nhận phải trừng phạt.”
Nghe những lời nhận lỗi của lão, thật ra ngẫm nghĩ thật công bằng thì lão cũng không có lỗi gì lớn, vốn lão đã làm đúng một chuyện là nghiêm cấm mẹ cô và bố cô quen nhau, chỉ trách mẹ cô bị gã đàn ông xấu xa kia lừa lọc.
Hai chú bồ câu trắng bay vụt tới đáp trên đùi, Deri không còn hùng hổ đòi ăn thịt chúng nữa rồi. Vừa vuốt ve bộ lông mượt mà của bồ câu cái, cô vừa nói với người bên kia: “Chuyện đã qua rồi. Ông cũng là bị dì ta qua mắt.” Người dì kia thật sự quá độc ác, nếu không phải dì ta gài bẫy thì mẹ cô đã không kết thúc mạng sống sớm như vậy, nhưng nếu vậy cô cũng chẳng tồn tại trên đời này. Thế nên… mọi chuyện đều là lẽ tự nhiên, không tránh được.
Nhận được sự an ủi của cháu gái, Lê Đàm Hoan nheo mắt ngắm bức ảnh treo tường trong phòng, dường như nụ cười của người con gái trên ảnh càng tươi hơn, rõ hơn. Mọi khúc mắc nên được hóa giải tại đây rồi. Lão chợt nghĩ đến khung cảnh mà bản thân đã tưởng tượng qua không biết bao nhiêu lần. Lão ngồi bên hồ câu cá, cháu gái cháu trai đùa giỡn vui đùa xung quanh, còn có chắt trai chắt gái khanh khách cười bên tai. Cả một đời chìm trong bom đạn vô hình, đến cùng chỉ còn muốn con cháu hòa thuận vây quanh.
Hai ông cháu không ai cúp điện thoại, cả hai đều đang nghĩ về những gì đẹp đẽ, tuy là những ảo mộng chưa thực hiện được nhưng đều tốt đẹp. Trong giây phút trước khi con bé chào tạm biệt, lão nghe chính mình ôn hòa nói: “Tiểu Ý, chào mừng cháu về nhà.”
Trương Ý Nhi đặt điện thoại trên bàn, câu nói cuối của ông ngoại luẩn quẩn quanh khoang tai, chầm chậm len lỏi rồi nhuộm ấm toàn bộ trái tim cô. Cuối cùng cô đã có nhà thật sự.
Sau khi tin tức cô là con cháu của Lê gia được đưa ra ánh sáng, nhóm chat bọn cô bùng nổ, nhất là Lê Thoát.
Cậu chàng đó khoa trương muốn xuyên qua màn hình mà bày tỏ tình cảm với cô, còn nói cái gì mà hóa ra cả hai là anh em họ, thảo nào từ lúc mới gặp nhau đã thâm tình.
Thâm tình cái khỉ ấy. Tình huống lần đầu bọn họ gặp nhau phải nói là muốn lao vào đấm nhau.
Tiểu Trì tỉnh lại đã là năm ngày sau, Trương Ý Nhi vừa nhận được tin đã vội chạy đến phòng bệnh của Tiểu Trì ngay lập tức.
Nhưng chưa kịp hành động đã bị Frederick Nhược Đông kéo lại trừng mắt: “Cậu ta cũng không biến mất, em vội cái gì.”
Trương Ý Nhi bĩu môi than: “Em mừng quá đó, dù sao anh ta cũng vì em mới bị thương như vậy.”
Không nói nữa, hắn ôm cô đến phòng Tiểu Trì thăm người.
Tiểu Trì nhìn ông bà chủ của mình mà muốn rơi nước mắt. Định ngồi dậy chào nhưng Trương Ý Nhi đã chạy tới ngăn lại. “Đừng, cứ nằm nghỉ ngơi đi.”
“Phu nhân không sao chứ?” Tiểu Trì nhìn cô chớp mắt hỏi, tuy lúc đó anh ta đã dùng thân mình bảo vệ cho cô nhưng mức độ va chạm không nhẹ. Anh ta chẳng thèm lo cho mình thế nào, chỉ sợ phu nhân bị thương nặng.
Trương Ý Nhi cảm động vô cùng, cô ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, lắc lắc đầu để anh ta yên tâm: “Tôi ổn rồi, thương tích không nặng.” Thấy anh ta phở phào nhẹ nhõm, Trương Ý Nhi cay mắt nhìn anh ta đoạn nói: “Tiểu Trì, cảm ơn anh.”
Tiểu Trì lắc đầu: “Đó là trách nhiệm của tôi, phu nhân không cần cảm ơn. Cô là vợ của ngài Fred, ngài ấy lại là tín ngưỡng của tôi, mạng của tôi chính là của ngài ấy, tôi làm tất cả những chuyện này đều là cam tâm tình nguyện.” Một kiếp nguyện trung thành tuyệt đối với ngài Frederick, mà Trương Ý Nhi không những là nữ chủ nhân của anh ta mà còn là bạn của anh ta. Anh ta chưa có giây phút nào hối hận cả, thậm chí dù có quay lại trăm lần giây phút sinh tử đó, anh ta vẫn nguyện bảo vệ cô như cũ.