Ngài Fred! Tại Sao Là Em? - TiSa Nguyễn - Chương 216: Hòn đảo chết
Khách sạn có nhà ăn, sảnh bên dưới bày biện bàn ghế gỗ bình thường, không sang trọng gì cho cam nhưng mọi thứ đều được sắp xếp hợp lý và tiện lợi.
Cẩn thận kéo ghế cho cô ngồi, xong Frederick Nhược Đông mới ngồi xuống bên cạnh, Trương Ý Nhi buồn cười nhỏ giọng: “Em mới mang thai ba tuần thôi, không có chuyện gì đâu, bác sĩ Nhạc cũng đã nói rồi, thai nhi rất tốt.”
Hắn liếc cô, chẳng nói chẳng rằng, chỉ vươn tay vỗ lên mu bàn tay cô hai cái.
Lê Thoát vui mừng, khoái chí ra mặt, anh ta liên tục gắp đồ ăn vào bát của cô, còn ra dáng một người anh trai hết dặn cái này rồi dặn cái nọ, bị Đan Đan cắt ngang: “Anh còn nói nhiều hơn cả con vẹt nữa.”
Lê Thoát nghẹn họng, trừng cô nàng một cái rồi ngậm miệng thôi gắp đồ ăn cho cô, vì ánh mắt cảnh cáo của Frederick Nhược Đông đã bắn tới.
Ăn mấy miếng cải xào không sao, đến miếng cá hấp còn chưa kịp ăn, dạ dày đã cồn cào một trận, Trương Ý Nhi đặt đũa xuống ôm miệng, ngay sau đó đứng dậy chạy nhanh đến nhà vệ sinh.
Thấy cả đám đàn ông ngơ ngác, bày ra vài biểu cảm lo sợ, Huyền Nhạn buồn cười giải thích cho bọn họ: “Thời kỳ thai nghén, không sao đâu.”
Frederick Nhược Đông đã chạy theo phía sau cô, hắn xông vào nhà vệ sinh, tay chân luống cuống không biết làm sao chỉ có thể vỗ vỗ lưng vợ, càng nghĩ càng cảm thấy đứa nhóc này thật đến không đúng lúc. “Ổn chưa em?” Hắn đau lòng không thôi, chỉ muốn thay cô chịu phần khổ sở này.
Sau khi nôn toàn bộ, Trương Ý Nhi phờ phạc gật đầu: “Đỡ rồi ạ.”
Không thể ăn được mấy đồ tanh, nhà bếp nấu cho cô một chén cháo hành, may là món này trôi lọt bụng.
Vì sức khỏe của Trương Ý Nhi, cả nhóm ở lại làng cổ nghỉ ngơi thêm một ngày mới xuất phát đến cảng biển.
Henry ngồi bên cạnh thuyền trưởng, thỉnh thoảng sẽ ngó bản đồ trên tay, lúc thì quan sát la bàn chỉ dẫn.
Đang trong mùa hạ, thời tiết rất tốt, không cần quá lo lắng sẽ gặp thiên tai gì đó.
Chưa bao giờ được đi tàu thuyền lớn thế này, Trương Ý Nhi hết sức phấn khích, chẳng còn nhớ mình đang mang “tiểu Nhược Đông”, trở lại là một cô nhóc hoạt bát, nghịch ngợm, hết đứng chỗ này lại chạy đến chỗ kia. Một đám đàn ông khô khan, mặt lạnh cũng bị cô chọc cười, không khí trên tàu rất dễ chịu.
Frederick Nhược Đông ngược lại có chút đau đầu với cô vợ của mình, nhìn xem có giống phụ nữ có thai không cơ chứ.
Mãi đến khi Tống Gia Minh lôi cô về từ mui thuyền, vừa đỡ cô vừa quan tâm: “Em đừng chạy lung tung, trên biển rất nguy hiểm.”
Trên trán cô lấm tấm mồ hôi, lúc này cũng mệt mỏi rồi, xoa nhẹ bụng mình cười với anh: “Em biết rồi mà.”
Chợt nghĩ tới một chuyện thú vị, hai mắt sáng rực, thần thần bí bí hỏi: “Anh với Quý Nhân dạo này có liên lạc không?”
Bất ngờ nghe tới tên người nọ, vành tai hơi đỏ, Tống Gia Minh có chút xấu hổ cào tóc: “Cũng… thỉnh thoảng.”
Thời tới rồi đây, Trương Ý Nhi lập tức nhân cơ hội này giúp đỡ bạn yêu: “Quý Nhân tuy là tiểu thư nhà quý tộc nhưng cô ấy tốt lắm, thẳng thắn, tốt bụng, nếu cô ấy sống ở thời cổ đại sẽ là một nữ anh hùng hành hiệp trượng nghĩa. Nếu ai được cô ấy yêu thích, đảm bảo cô ấy sẽ yêu đến chết thôi.”
Hai mang tai bạn trai nào đó càng đỏ rực, mặt mũi nóng bừng, lại không biết đáp lại thế nào. Từ nhỏ đến lớn cô gái duy nhất mà anh tiếp xúc, thân cận chỉ có Trương Ý Nhi, gần đây mới xuất hiện một Lạc Quý Nhân. Quý Nhân đúng là quý nhân. Anh cảm thấy mình rất vinh hạnh khi được cô ấy yêu thích nhưng anh lại không thể có tình cảm nam nữ gì đó với cô. Ánh mắt liếc sườn mặt thanh tú của người bên cạnh, chỉ hai giây đã thu hồi, anh cụp mi thầm nghĩ, tín ngưỡng dành cho Trương Ý Nhi quá lớn, để buông bỏ cảm tình sâu kín tồn tại suốt nhiều năm nay thật sự quá khó. Anh chỉ hy vọng Lạc Quý Nhân thông suốt điều đó, anh không muốn khiến cô gái tốt bụng ấy tổn thương. Không hẳn chỉ vì cô ấy là bạn thân của Trương Ý Nhi, trên hết là Lạc Quý Nhân xứng đáng với người đàn ông tốt hơn anh gấp nhiều lần.
Hai ngày trên tàu thuyền trôi qua, Henry thông báo khoảng nửa ngày đường nữa sẽ đến điểm cuối cùng.
Ai cũng mang tâm trạng hồi hộp, quá trình thuận lợi thì kết quả sẽ không dễ gì tốt được. Dù vậy cũng không khiến bọn họ nhục chí, còn kích thích hơn là đằng khác.
Đan Đan hâm một ly sữa nóng mang đến phòng khách cho Trương Ý Nhi.
“Cảm ơn.” Triệu chứng thai nghén diễn ra thường xuyên, khẩu vị của cô rất tệ, chẳng ăn được bao nhiêu.
Frederick Nhược Đông thấy cô lại gầy hơn một vòng mà đau lòng muốn chết, ngoại trừ những lúc tập trung cùng mọi người bàn chuyện thì đều bám dính lấy vợ, sợ cô khó chịu.
Như hiện tại, mặc kệ nhiều người đang có mặt hắn thản nhiên ôm cô ngồi trên đùi mình, nhìn cô uống từng ngụm sữa nhỏ.
Bàn tay áp trên bụng ma sát.
Henry chống cằm ngó lại ngó, cuối cùng thầm than thở, ước gì cũng có một cô vợ bên cạnh.
Nhìn cái biểu tình sầu đời của Henry, Lion giật giật mi mắt nghiêm túc góp ý: “Tôi thấy mấy cô nàng trong lâu đài Frederick rất được.”
Henry rất xấu hổ, bị người ta nhìn thấu suy nghĩ mà nổi cấu, hừ một tiếng: “Không mượn anh lo nhé.”
Lion chớp mắt, rồi im lặng trở lại tập trung quan sát tấm bản đồ treo giữa phòng.
Từ xa mọi người đã nhìn thấy hòn đảo đó thực sự tồn tại.
Frederick Nhược Đông đứng sau lưng ôm chặt vợ tránh cho cô vươn người ra trước.
“Trông âm u quá anh.” Cô nheo mắt nhìn địa hình không ánh lên chút màu sắc rực rỡ nào ngoại trừ xám và đen.
Người sau lưng thấp giọng “ừ”: “Là một hòn đảo chết nên không có trên bản đồ thế giới.” Chắc chắn thực vật không sống nổi ở nơi đó, chướng khí mù mịt như vậy thoáng qua đã đoán được.
Sự lo lắng càng dâng lên, mọi người lâm vào trầm tư suy nghĩ.
“Lỡ trên hòn đảo có khí độc thì sao?”
“Kiểu như chất độc màu da cam.”
Dạ Huyền lạnh nhạt phát biểu: “Đã đến rồi thì phải chơi tới cùng.” Y đưa ra ý kiến: “Trước hết cữ vài người thăm dò tình hình trước.” Liếc mắt sang Trương Ý Nhi: “Em cứ ở trên tàu.”
Lần này Frederick Nhược Đông cũng cùng suy nghĩ với y, hắn hôn đỉnh đầu vợ một cái: “Sức khỏe của hai mẹ con là quan trọng nhất.”
Trương Ý Nhi chỉ có thể gật đầu nghe theo.