Ngạ Cốt Luân Hồi - Sái Đậu Tương - Chương 21: Cổ người cháy (5)
Chung Ngôn chẳng có tâm trạng nhìn trâm gì cả, mà chỉ dán mắt lên người Tần Linh. Hôm qua bọn họ thành hôn lúc chạng vạng, phòng ngủ mờ tối, y cũng không nhìn rõ được mặt hắn. Sau đó nhờ vào hai chiếc đèn cầy long phượng mà nhìn thêm được đại khái.
Bây giờ hắn ra ngoài, Chung Ngôn mới thật sự thấy được vẻ ngoài của hắn. Nếu như không bị bệnh, trông hắn sẽ rất đẹp.
Một cặp lông mày thanh tú, sống mũi nhỏ, cao và thẳng, gò má phẳng đầy đặn, môi dưới mỏng và mềm. Dáng mắt cũng không phải kiểu cụp xuống, nhìn chung chính là kiểu mày kiếm mắt sáng, là gương mặt rất được ưa chuộng, đặc biệt là với phái nữ.
Chỉ là mang bệnh trong người, dù tướng mạo có tốt cũng chẳng được ích lợi gì, cả người bị sắc bệnh bao trùm. Bệnh vướng vào người, vận thế càng lúc càng xuống dốc, trong mắt không còn ánh nước, môi khô đến bong da, xanh xao vàng vọt, mày chau lại, trong mắt đều là oán giận.
“Khụ khụ.” Tần Linh đi hai bước nghỉ một lần, nói với em trai mình, “Nếu như cậu đã hiểu rồi, vì sao còn đến đây?”
“Anh cả đừng trách tội, em chỉ đến hỏi xem chị dâu có còn thiếu gì hay không thôi, có gì thì báo lại cho tiểu nhị ở phòng thu chi một chút để mau chóng bổ sung ấy mà.” Tần Thước gặp Tần Linh vẫn vô cùng cung kính, lớn nhỏ có khác, hai người vừa ra đời đã định là thân phận không giống nhau rồi.
“Chỉ là em thấy anh cả còn chưa ra, cho nên mới nói thêm vài lời với chị dâu, nghĩ rằng anh cả sẽ không tức giận.” Tần Thước nói thêm một câu nữa, “Trâm ngọc này cứ coi như là em mua tặng chị thay anh cả đi. Hôn sự có gơi gấp gáp, nhưng nhà họ Tần chúng ta tuyệt đối sẽ không thất lễ với chị dâu đâu.”
Chung Ngôn bỗng nhiên xoay lại nhìn Tần Thước, “Tên của cậu là chữ nào?”
Thấy Chung Ngôn nói chuyện với em trai mình, Tần Linh lại ho khan thêm mấy tiếng nữa, cơ thể gầy yếu lắc lư lảo đảo.
Tần Thước vui vẻ ra mặt, “Tên chỉ có một chữ Thước, là chữ Thước có lửa và nhạc* ấy.”
(*) 烁 có bộ hỏa ‘火‘ và chữ nhạc/lạc ‘乐‘
“Thước… Tên cậu cũng hay đấy chứ.” Chung Ngôn cười nhẹ, nếu như giờ sinh của cậu ta và Tần Linh chỉ cách nhau có mười lăm phút, vậy thì cũng đều là mệnh kị lửa như nhau, kị thần bát tự là lửa, ngũ hành cũng kị lửa. Lý ra nhà họ Tần đặt tên cho con trẻ không thể không mời thầy bói được, sao mà chỗ này cũng không tránh đi thế nhỉ?
“Chị dâu cảm thấy nó hay có nghĩa là tên tôi may mắn. Trâm ngọc này…” Tần Thước giơ lên, giống như muốn cài cho Chung Ngôn, thế nhưng lại dâng bằng hai tay cho Tần Linh, “Mong anh cả, cài nó lên giúp chị dâu của em.”
Tần Linh đang định mở miệng, hỉ nương và đám nha hoàn đã quét tước xong đi ra, trên tay bưng mâm trái cây hôm qua không đụng vào, những chữ hỉ được cắt sẵn vẫn còn dán nguyên bên trên, chỉ thiếu mất một cái bánh hỉ. Chung rượu nhỏ màu trắng được làm bằng bạch ngọc cũng được mang ra ngoài, rượu sóng sánh tràn đầy, vừa nhìn đã biết là không ai uống.
Tần Thước nhìn thoáng qua, cười hỏi: “Đêm qua anh chị không uống rượu à?”
Tần Linh cố nén lửa giận: “Thầy lang nói, anh không thể uống rượu.”
“Thế thì cứ nghe theo thầy lang vậy, anh cả phải quan tâm đến sức khỏe mà.” Tần Thước thấy Tần Linh không cầm trâm ngọc, bèn đặt trâm lên bệ cửa sổ. “Không biết anh cả có chuẩn bị quần áo cho chị dâu chưa, nếu như vẫn chưa, em đây sẵn lòng làm thay.”
“Đương nhiên là chuẩn bị… Chuẩn bị rồi, không cần cậu phải vất vả.” Tần Linh liếc cây trâm ngọc, “Cũng không cần thứ này đâu, chẳng lẽ anh không lo được?”
Tạm thời Chung Ngôn không rảnh quan tâm anh em bọn họ đôi co, y còn có chuyện quan trọng hơn cần phải làm. Lúc này, hỉ nương đi ra, nha hoàn sau lưng cúi đầu, trong tay đang cầm chăn nệm chuẩn bị đem đi phơi nắng, trên cùng chính là tấm khăn lụa màu trắng kia.
Chiếc khăn sạch sẽ, hôm qua mang vào như thế nào, hôm nay mang ra như thế ấy, vừa nhìn là hiểu ngay. Chung Ngôn đành chịu, Nguyên Mặc thật sự không biết giấu thứ gì cả, giấy thôi vợ đã bị tịch thu, khăn lụa cũng không ở đúng chỗ của nó.
Đương nhiên là việc này không cần phải nhiều lời, rõ ràng đêm qua hai người không chung chăn gối. Trên mặt Tần Linh càng toát ra vẻ không nhịn nổi nữa nhưng vẫn cố nhịn. Có điều như vậy mới là đúng, nếu như bên trên có gì đó, vậy thì đúng là gặp quỷ thật rồi.
Tần Thước nhìn chằm chằm chiếc khăn lụa một hồi lâu, bỗng nhiên khuyên nhủ: “Anh cả đừng nóng vội, chỉ cần chăm sóc cơ thể thật tốt thì chẳng cần lo không đến ngày có thể sinh con đẻ cái.”
“Cậu hai vẫn nên… Tập trung cho việc học hành đi, chuyện trong phòng anh không đến lượt cậu quan tâm.” Sắc mặt Tần Linh đã lạnh xuống, xoay người vịn tường chậm rãi đi về, đi hai bước sẽ phải ngừng lại, màu sắc của mu bàn tay không khác gì màu bức tường cả, chẳng có chút huyết sắc nào. Tần Thước lại cười, “Chị dâu cũng đừng trách, tính cách của anh cả là như vậy đấy, nếu như anh ấy có khiến chị tủi thân, chi có thể tới tìm tôi nói…”
“Chuyện trong phòng bọn tôi, tại sao phải nói với cậu chứ?” Chung Ngôn chợt hỏi.
Tần Thước sững người, “Tôi mạo phạm rồi.”
“Biết mình mạo phạm là được rồi, anh cả cậu sức khỏe yếu, lại còn là con trai trưởng nhà họ Tần, nếu như anh ấy đã kết hôn, vậy thì về sau trong viện này có nữ quyến rồi, không phải nơi mà cậu muốn vào là vào.” Chung Ngôn khép áo ngoài lại.
“Tính tình chị dâu cũng mạnh mẽ thật, vậy về sau tôi làm theo là được.” Tần Thước không hề tức giận, “Chị dâu rắn rỏi, chỉ mong sau này tôi kết hôn cũng có thể lấy được một người giống như chị dâu.”
“Cậu muốn lấy cái gì thì lấy, đi đi, không tiễn khách đâu.” Chung Ngôn vứt lại một câu rồi về phòng đóng cửa, nhà họ Tần đúng là chẳng cho người ta an ổn gì cả. Bây giờ thì hay rồi, cái kẻ kiên cường cố gắng bước được xuống giường lại bị khinh thường, nói không chừng chẳng thở nổi thêm một hơi nữa mà tắt bóng luôn rồi ấy chứ.
Thế nhưng Chung Ngôn không vội vào giường nhìn hắn mà đi đến bàn trang điểm.
Phòng ngủ của đàn ông phải đợi sau ngày đại hôn mới có thể đặt thêm bàn trang điểm của phụ nữ vào, vừa rồi y đã đặt một khúc gỗ khô và một chén nước trong lên bàn trang điểm. Mệnh của Tần Linh kị lửa, trong phòng nuôi cổ người cháy đã phạm phải điều kị, tạm thời không thể thải độc dương trong cơ thể ra ngoài được nên đành phải sửa lại phong thủy trong phòng trước.
Cành khô bén lửa, nước chảy hướng đông, y vốn bày một trận nhỏ, bây giờ chỉ còn lại chén nước, cành khô không còn nữa.
Không có vật nhóm lửa, trận pháp phong thủy đã bị ai đó phá rồi. Chung Ngôn làm như vậy là để xem quanh đây có ai hiểu biết về huyền thuật hay không, quả nhiên là y đã đoán đúng.
Vừa rồi có rất nhiều nha hoàn vào phòng, còn có cả hỉ nương, như vậy rốt cuộc là ai chứ? Chung Ngôn không dám đoán bừa, tuy rằng hỉ nương ác, nhưng lại không phải là người của Tần trạch, vậy thì nhất định là trong số những nha hoàn kia có vấn đề. Tiếp nữa, hẳn là nha hoàn đó đã biết rõ cổ người trong phòng cậu Cả không còn nữa, chắc chắn những ngày này cô ta sẽ quay trở lại thu sâu độc.
Chung Ngôn không bóp chết con sâu kia là để dẫn rắn rời hang. Vào cái ngày thu sâu độc nhất định sẽ thấy máu.
Tiếng ho trên giường đã cắt ngang suy nghĩ của y, vốn đã định đi rồi, nhưng Chung Ngôn lại nhìn sang bộ dạng ốm đau bệnh tật của người nọ… Thôi vậy, y không thể làm việc này được nữa.
“Giận à?” Chung Ngôn cười, đặt mông bên giường.
Tần Linh tựa vào gối đầu, ngồi nghiêng, giận đến nỗi mặt đỏ bừng lên.
“Em và… Em và nó quen biết nhau sao?” Tần Linh cảm thấy trong lòng khó chịu.
Chung Ngôn lại bật cười, “Hầy, chuyện này à, còn tưởng anh tức giận vì cái gì chứ… Tôi là do nhà anh mua về, làm sao có thể quen cậu ta được?”
“Vậy vì sao nó và em…” Hai chữ sau đó, Tần Linh nghiến răng nói ra, “Đối bái.”
“Cũng không hẳn là tôi đối bái với cậu ta, thứ bái với tôi chính là con gà trống nhà anh đó, cậu ta chỉ cầm con gà thôi.” Chung Ngôn vươn tay lau mồ hôi cho hắn, “Giận thật à?”
“Quả nhiên là em ghét bỏ tôi.” Tần Linh nghiêng mặt đi, lồng ngực phập phồng, “Là một tên vô dụng!”
Chung Ngôn còn chưa kịp đáp lại, cửa viện vừa đóng lại mở ra, Nguyên Mặc lôi Tiểu Thúy chạy vào, vào phòng liền thấy cậu cả và mợ đang ngồi trên giường nói chuyện, hai người không dám vào, vì sao cậu chủ lại tức giận rồi?
“Nguyên Mặc!” Tần Linh gọi Nguyên Mặc đến, “Con đi đâu đó!”
Nguyên Mặc giật bắn mình, cậu rất ít khi thấy cậu chủ nổi trận lôi đình như vậy, “Mợ bảo con đuổi con gà trống ở trước cửa viện đi, kể cũng lạ, con gà đó cứ bay ngược lại vào trong sân của chúng ta mãi, một mình con không lại nó, kêu biết bao nhiêu người lại mới nhốt nó vào chuồng được.”
Chung Ngôn nghe thấy gà bị nhốt vào chuồng rồi mới yên tâm, quay đầu nói với Tần Linh: “Phải đấy, tôi sợ gà lắm, lần sau anh đừng vẽ con rùa cho tôi nữa, vẽ con gà trống ấy.”
“Em sợ gà thì liên quan gì đến tôi… Khụ khụ.” Tần Linh vẫn không chịu quay mặt ra như cũ, làm một tên vô dụng đau khổ, chỉ có thể lặng lẽ nuốt tiếng nấc nghẹn vào bụng, “Dù sao tôi cũng sắp chết rồi.”
Nguyên Mặc và Tiểu Thúy nghe vậy thì kinh hồn bạt vía, vội vàng nháy mắt ra hiệu cho mợ cả, có thể đừng nhắc mấy chữ “bệnh”, “chết” gì đó trước mặt cậu cả được không, y mà nói ra thì coi như xong đời. Nhưng mà Chung Ngôn đâu có nghe, y vươn tay vén quần áo của Tần Linh lên, “Đúng đó, anh bệnh sắp chết rồi.”
Lộp cộp hai tiếng, Nguyên Mặc và Tiểu Thúy đồng thời quỳ xuống, cả nhà họ Tần này chẳng ai dám nói những lời này với cậu Cả hết.
“Quả nhiên là em…” Tần Linh đẩy mạnh tay Chung Ngôn ra, “Đi đi! Cầm giấy thôi vợ rồi đi đi!”
“Anh đừng vội, mấy ngày nữa tự nhiên tôi sẽ cầm giấy rồi đi thôi. Bây giờ tôi hỏi anh, bệnh mẩn ngứa của anh đã bị bao lâu rồi?” Hôm qua chưa kịp xem, vừa rồi hắn khẽ động đậy, Chung Ngôn mới nhìn thấy trên ngực hắn chi chít mẩn ngứa. Có mấy vết bị gãi rách da, có vết còn chảy máu.
Tần Linh đẩy Chung Ngôn ra, còn mình thì ngã xuống giường ho kịch liệt. Nguyên Mặc nghe xong giật mình, đầu nhảy số, thì ra là muốn chữa bệnh, cậu nhanh nhảu đáp: “Đã hơn một năm rồi ạ, khoảng đầu thu năm ngoái thì bắt đầu bị.”
“Mùa thu năm ngoái à… Được rồi, kể từ hôm nay, vứt hết tất cả thuốc thầy lang kê đi, không được dùng tiếp nữa.” Nụ cười trên môi Chung Ngôn vụt tắt, đi lại bàn viết hai đơn thuốc sinh cơ, chữ viết vẫn nghuệch ngoạc như trước, “Thúy Nhi, con cầm cái này đi phối thuốc đi, không đủ đồ thì hỏi nhà bếp, buổi tối đem về đây.”
Tiểu Thúy không biết chữ, nhưng nghe nói đến chuyện chữa bệnh cho cậu chủ, cô bé vội vàng nhận lấy, không ngừng nói cảm ơn. Chung Ngôn lại thở dài, e là số người bên cạnh không hãm hại Tần Linh chỉ có bấy nhiêu đây thôi, mệnh của hắn quá tốt, chỉ sợ vừa ra đời đã có người tìm cách mượn vận, hại hắn sống không bằng chết.
“Nguyên Mặc, lát nữa con đi nấu trà đậu hành rồi ra ngoài hái một nắm lá trúc đắng, đừng lựa lá tươi quá, sau đó lấy ba đấu gạo tẻ, ba phân đường cát, nửa lạng thạch cao nghiền.” Chung Ngôn vừa nói vừa ghi ra, “Dùng một chén nước đun cùng thạch cao và lá trúc đắng, đun sôi mười lần rồi chắt lấy nước, bỏ gạo tẻ vào nấu thành cháo, sau cùng thắng đường cát rồi cho vào chung.”
Nguyên Mặc trợn tròn mắt nghe, từ trước đến giờ đơn thuốc đều là do thầy lang kê cho, chưa từng nghe đến dược thiện*. “Mợ… Làm sao mợ biết những thứ này?”
(*) Dược thiện là từ ghép bởi Dược tức “dược liệu” và Thiện tức “món ăn”. Vậy Dược thiện chính là những sản phẩm ẩm thực mang tính chất trị liệu. Dược thiện chính là tinh hoa của Đông y dùng thực phẩm làm chủ thể, phối cùng với những dược liệu có các tác dụng khác nhau, qua chế biến, đun nấu mà thành.
“Những thứ này á, mợ học từ mẹ mợ đấy.” Chung Ngôn lại nhớ đến mẹ rồi, y là quỷ đói nhưng lại nấu ăn rất ngon. “Còn cần phải hái một cành đào Đông Dẫn, gọt vỏ và đập dập bảy hạt đào, sau đó đem đun với rượu trắng cùng cành đào.”
“Cậu chủ không thể uống rượu ạ.” Nguyên Mặc vội nói.
“Rượu thuốc hoa đào vốn là để uống, đương nhiên là anh ta không uống được rồi, cứ nấu rượu này lên rồi đặt ở đầu giường để cho anh ta xông, món này dùng để điều trị chứng đau ngực. Còn nữa, mợ thấy trong sân có mấy cây lê, một lát hai đứa cũng đi hái mấy quả lê đi, vắt lấy nước, thêm mật, nấu thành mứt.” Chung Ngôn nói.
Nhắc tới cây lê, Tần Linh vẫn luôn tức giận bỗng nhiên nhướn mày.
==