Ngạ Cốt Luân Hồi - Sái Đậu Tương - Chương 18: Cổ người cháy (2)
Tiếng ho lại vang lên, có vài tiếng rất chói tai, lúc này, bên cạnh có người hô lên giờ lành đã điểm, sắp phải bắt đầu bái đường rồi. Nhạc cưới tấu lên cùng lúc, kèn Xô – na tiếng sau chói hơn tiếng trước, một cảm giác phấn khích ngắn ngủi kì lạ trỗi dậy trước cảnh nhà cao sắp đổ, phù dung sớm nở tối tàn, Chung Ngôn cúi đầu, quay lại theo hướng bàn tay đang dẫn dắt mình, không biết một con mèo đen từ đâu nhảy đến, quấn một vòng quanh chân y rồi bỏ đi.
Dây dắt màu đỏ lại lọt vào tay y, Chung Ngôn và Tần Linh mỗi người một đầu, khoảng cách chỉ còn bằng một dây lụa đỏ.
“Nhất bái thiên địa!”
Thiên địa? Thiên địa là thứ gì? Chung Ngôn chưa từng biết, có lẽ trời và đất này chỉ là một thứ hình tượng không có thật, trên đời này chẳng có gì là thật cả. Nhưng y vẫn hơi xoay người, lạy theo Tần Linh.
“Nhị bái cao đường!”
Y tiếp tục xoay người theo Tần Linh để đi về phía trước, chắc là cần phải đi đến trước mặt ông bà Tần. Vậy còn cao đường của y đang ở đâu? Chung Ngôn cũng không biết, y đau khổ tìm kiếm kiếp sau của mẹ mình, thế nhưng chưa từng được gặp. Đường rộng thênh thang, âm dương tuần hoàn, y không tin là mẹ mình không đầu thai.
“Phu thê giao bái!”
Nhạc hỉ đã vang dội, Chung Ngôn tự bước qua, rút ngắn khoảng cách với Tần Linh. Y nhìn về phía bàn tay kia một lần nữa, nó trắng bệch không có sức, xương và gân lộ rõ, đốt ngót tay lạnh buốt, chỉ còn sót lại chút hơi ấm nơi lòng bàn tay. Một bàn tay như thế khiến cho Chung Ngôn liên tưởng đến chiếc đèn cạn dầu, cũng nghĩ đến việc nhà họ Tần đã chuẩn bị sẵn quan tài cho cậu Cả.
Có lẽ hiện giờ vẫn phải diễn tuồng kịch vui này thôi, Chung Ngôn mới vừa định cúi người, tiếng ho lớn đã vang lên trước mặt, khác hẳn với những tiếng ho khác. Tiếng bước chân xung quanh trở nên hỗn loạn, có mấy người đã xông lên, trong đó còn có cả tiếng nói lanh lảnh của cậu thư đồng Nguyên Mặc.
“Cậu ơi! Cậu ơi!” Cậu thư đồng vừa khóc vừa la lối, “Người đâu, cậu chủ ho ra máu rồi!”
Ho ra máu? Mới đây mà đã ho ra máu rồi à? Trong lòng Chung Ngôn sinh nghi, mạch của cậu Cả họ Tần không phải là mạch của người mắc bệnh phổi, phổi của hắn tốt, có lẽ sẽ chết vì tâm mạch suy yếu. Nhưng kì lạ là vì sao hắn lại ho ra máu nữa? Chẳng lẽ có ai đó hại hắn sao?
Bởi vì không thấy mặt mũi của Tần Linh, Chung Ngôn không thể nào đoán được bênh cho hắn. Sau đó, Chung Ngôn nhanh chóng nghe thấy tiếng người đỡ Tần Linh đi, tiếng ho càng lúc càng xa, lúc này lại có người bước đến, nhìn thấy chiếc nhẫn ngọc ban chỉ màu xanh ngọc, Chung Ngôn mới biết đó là cậu Hai.
Ngọc ban chỉ có chất lượng vô cùng tốt, hoa văn khắc bên trên là hoa sen. Chung Ngôn nhìn thêm mấy lần nữa, dùng hoa sen làm hoa văn cho trang sức của đàn ông thật sự có hơi kì lạ.
Mà trên tay cậu Hai còn đang ôm một con gà trống mắt phượng to đội mũ đỏ.
“Đắc tội với chị dâu rồi, bây giờ để tôi bái lạy với chị.” Là tiếng của cậu Hai, “Tôi đã chuẩn bị quà mừng, ngày mai sẽ đích thân đưa đến, chị dâu không chê thì nhận nhé.”
Muốn đế cho gà trống làm thế thân, thay Tần Linh bái đường với mình đây mà. Nếu đổi thành một cô gái nhà đàng hoàng, chắc chắn là trong lòng sẽ cảm thấy vô cùng nhục nhã, Chung Ngôn nghĩ vậy chứ chẳng quan tâm gì, khẽ cong người xuống, kể ra y cũng không kết hôn thật.
“Buổi lễ kết thúc!” Bên cạnh có người hô lên.
Cứ như vậy, Chung Ngôn mơ hồ bái đường, không biết kế tiếp sẽ phải làm gì. Sau đó có một nha hoàn đến dẫn y đi, dẫn qua nhà trước ồn ào và hành lang gấp khúc, Chung Ngôn chưa từng thấy nhà người ta kết hôn bao giờ, mà đến lượt y thành thân lại trôi chảy như vậy. Nghĩ kĩ thì cũng không có gì lạ, Tần Linh là người sắp chết, trong nhà chẳng màng quan tâm đến cuộc hôn nhân này, chỉ muốn để cho hắn lập gia đình thôi.
“Mợ cả, con là Tiểu Thúy, về sau có việc gì thì mợ cứ sai con, gọi con là Thúy Nhi được rồi ạ.” Nha hoàn dìu y đi mặc một bộ quần áo màu xanh nhạt.
Chung Ngôn hắng giọng một cái: “Đang đi đâu vậy?”
Tiểu Thúy nhìn mợ Cả, thấy nàng cao hơn so với con gái bình thường, giọng nói cũng không mềm mại đáng yêu. Chỉ sợ việc này cũng đã được sắp xếp từ trước, dù sao cậu cả cũng cần người chăm sóc, vóc người thấp bé chắc chắn sẽ không thể chăm nổi.
“Quay về phòng của cậu cả ạ, ông và bà ở nhà trước mở tiệc đãi khách, cố tình dặn dò thân thể của cậu cả không khỏe, đêm nay sẽ không phá động phòng.” Tiểu Thúy đáp, không dám hỏi nhiều.
Không phá động phòng? À, e rằng đây chỉ là một cách để từ chối thôi, ai cũng thấy được phòng tân hôn này vốn chẳng có sức sống gì cả. Chung Ngôn tiếp tục đi theo Tiểu Thúy vào trong, đi rất xa, càng đi càng thấy lạnh lẽo. Nhiệt độ xung quanh như hạ thẳng xuống, mới vừa làm lễ ở nhà trước thấy như là mùa xuân, bây giờ thì giống như cuối thu vậy. Không chỉ lạnh mà còn ẩm nữa, mùi thuốc cũng càng nồng nặc hơn.
Phần rãnh của nền gạch xanh dưới chân mọc một lớp rêu xanh hơi mỏng, đủ để thấy rằng nơi này không có nhiều người tới lắm. Đi đến tận chỗ này, Tiểu Thúy mới kể chuyện trong nhà, Tần lão gia tên là Tần Thủ Nghiệp, năm đó cưới một vợ một thiếp, Tần Linh và cô Tư là do vợ lớn sinh, cậu Hai và cậu Ba đều là do thiếp sinh. Sau khi mẹ của Tần Linh qua đời, Tần Thủ Nghiệp không cưới thêm vợ nữa, cũng không nâng thiếp lên làm vợ, nhưng mà người trong ngoài đều gọi Hà Thanh Liên là phu nhân. Cậu Hai tên Tần Thước, cũng chính là cái kẻ đã ôm gà trống bái lạy với Chung Ngôn, chỉ sinh chậm hơn Tần Linh mười lăm phút, nhưng vì muộn mười lăm phút thôi, Tần Linh đã trở thành con trai trưởng nhà chính rồi.
Kể cũng lạ, mấy năm trước Tần Linh bị một căn bệnh nặng quật ngã, cho đến giờ cũng không có tiến triển gì. Theo lời Tiểu Thúy nói thì mấy năm nay hắn sống chẳng ra người cũng chẳng giống quỷ, uống trăm ngàn viên thuốc cũng không thấy khỏe lên, tính tình của hắn cũng trở nên cáu kỉnh kì cục, cảm xúc lúc này lúc kia.
Còn về phần bệnh gì, Chung Ngôn không hỏi, đã nhiều thầy lang xem mà vẫn không rõ bệnh, bản thân y cũng không đủ năng lực, chỉ biết bắt quỷ trừ tà. Sau đó bọn họ bước qua một cánh cửa, vừa bước vào, xâu đồng tiền trên cổ tay trái của Chung Ngôn đã khẽ rung lên.
Đồng tiền khẽ rung lên, Chung Ngôn càng thêm chắc chắn rằng Tần trạch này u ám quái dị.
“Mợ cả, chúng ta đến nơi rồi.” Tiểu Thúy đưa y vào trong, bên trong có mùi thuốc xen lẫn với mùi trúc nhàn nhạt, còn có cả hương quả lê nữa. Chung Ngôn đang đội khăn cô dâu, đi từng bước theo Tiểu Thúy, chật vật vào trong nhà, còn suýt vấp té ở bậc cửa.
Tiểu Thúy vội vàng đỡ y: “Mời mợ cả ngồi, mợ chờ một lát nhé.”
“Được rồi, lui xuống đi.” Chung Ngôn khẽ gật đầu, muốn ở đây một mình cho yên, thế nhưng có tiếng “kẽo kẹt, kẽo kẹt” kì lạ vang lang cắt đứt dòng suy nghĩ của y. Tiếng động này giống như tiếng mảnh gỗ ma sát vào nhau, cũng cay đắng giống như tất cả mọi thứ trong mảnh sân này vậy. Rất nhanh, tiếng động này đã đến ngay trước mắt, Chung Ngôn nhìn thấy một cây gậy hỉ bọc lụa đỏ đưa vào phía dưới khăn trùm, chiếc khăn sắp bị nhấc lên rồi.
Thế nhưng cánh tay cầm gậy hỉ kia dường như không có sức, thử mấy lần cũng không vén lên được, cuối cùng Chung Ngôn phải lắc nhẹ một cái, khăn trùm cô dâu màu đỏ trượt xuống theo tóc y, rớt mất.
Hai mắt sáng lên, nhờ vào ánh sáng mà y nhìn thấy rõ tướng mạo của đối phương, cả hai đều ngạc nhiên, mãi một lúc cũng không có ai lên tiếng.
Chung Ngôn ngạc nhiên vì tuổi của hắn không lớn, còn tưởng cậu Cả nhà họ Tần là một người trên hai mươi tuổi, không ngờ là một khuôn mặt trẻ măng, có lẽ chỉ tầm mười bảy, mười tám tuổi thôi.
Hắn có vẻ ngoài sáng sủa, mặc dù gầy nhom nhưng hai mắt vẫn trong veo. Có điều diện mạo tốt đẹp đã bị bệnh đau tra tấn chẳng còn gì, chỉ chừa lại vẻ mệt mỏi.
“Khụ khụ…” Tần Linh ngồi trên chiếc xe lăn gỗ, máu trên môi vẫn chưa được lau sạch. Người phía dưới khăn cô dâu còn mặc áo cưới đỏ, đeo mũ phương tinh xảo và khuyên tai ngọc màu đỏ, hắn không dám nhìn thẳng, sợ mạo phạm người đẹp. Chỉ hơi liếc mắc sang, thấy vị giai nhân này không có sợ hãi như trong tưởng tượng của hắn, trái lại còn đang quan sát hắn.
Nhưng quan sát như vậy lại đột nhiên khiến cho hắn cảm thấy hơi bực bội, điều mà người bệnh không thích nhất là bị người ta đánh giá.
“Em thích…” Hắn không nhịn được lên tiếng, dù mệt mỏi nhưng vẫn bị đủ thứ suy nghĩ quấy rối, ỷ hai người đã bái đường rồi, hắn vươn cánh tay run rẩy ra hái đóa hoa hồng bên tóc mai của Chung Ngôn xuống, để trước mặt nghiêm túc nhìn: “Cài hoa?”
Chung Ngôn không đáp, nếu như y là một cô gái thật thì họ cũng được tính là vợ chồng trẻ rồi.
“Cái này… Khụ khụ, em thích cài hoa gì?” Tần Linh hỏi lại.
Chung Ngôn vẫn không đáp, nhưng y nhận ra được suy nghĩ của Tần Linh vẫn còn con nít lắm, hắn chưa từng gặp nhiều cô gái và tò mò về trang sức của họ.
“Em nhìn tôi làm gì?” Tần Linh nói xong thì lại ho một trận, ho hơn mười tiếng mới ngừng lại, cố nhịn hỏi, “Nhìn xem tôi… Bệnh thành cái dạng gì sao?”
Chung Ngôn không lắc đầu mà khẽ gật đầu: “Đúng vậy, tôi đang xem anh bệnh thành cái dạng gì đấy, nhưng nó nghiêm trọng hơn tôi nghĩ nhiều.”
Giọng điệu này không giống với những gì Tần Linh tưởng tượng, nghe không ngượng ngùng nhát gan, trái lại lớn mật thẳng thắn, thẳng thừng chọc vào bệnh tình của mình. Thế là Tần Linh càng tức giận hơn nữa, trong nháy mắt máu nóng sôi sục, ho đến mức hai gò má đỏ ửng lên, lúc này thư đồng Nguyên Mặc chạy từ buồng trong ra, ánh mắt nhìn Chung Ngôn tăng thêm mấy phần ghét bỏ.
“Sao mợ lại nói chuyện với cậu chủ của chúng con như vậy! Dù sao hai người cũng đã bái đường trở thành vợ chồng, sao mợ lại chọc tức cậu chứ!” Nguyên Mặc còn tức giận hơn cả Tần Linh, khuôn mặt nhỏ lập tức đỏ gắt lên, “Cậu chủ à cậu đừng chấp nhặt với mợ ấy nữa… Con đẩy cậu vào phòng nghỉ ngơi, đến giờ ăn cơm rồi.”
“Đẩy cậu đến… đến thư phòng.” Tần Linh vốn đã đi không vững, lúc nãy đi đến nhà trước bái đường hắn đã dùng hết sức rồi. Nguyên Mặc muốn cậu chủ đi nghỉ ngơi nhưng lại không dám cãi lời, đành phải hung dữ trừng mắt với mợ Cả mới gả vào nhà, đẩy xe lăn đi đến thư phòng.
Đến thư phòng, Tần Linh duỗi cánh tay phải run rẩy ra lấy bút lông, nhưng bút cứ rơi xuống bàn mãi, Nguyên Mặc không nhịn được lén lút lau nước mắt, sau đó gượng cười: “Cậu chủ à cậu muốn viết cái gì, con viết cho cậu.”
“Mài mực… Cho cậu, khụ khụ.” Tần Linh cầm bút lên lại, ngực thở gấp đến nỗi sắp thành cái ống bễ rồi.
“Rốt cuộc là cậu muốn viết gì vậy ạ?” Nguyên Mặc đành phải đi tìm nghiên mực, Tần Linh đợi đến khi giấy bút được chuẩn bị xong mới tức anh ách đáp: “Giấy thôi vợ!”
Giấy thôi vợ? Nguyên Mặc quay đầu lại nhìn thoáng qua, mợ Cả cũng không có ý gì là muốn vào săn sóc người ta hết, thật sự là đáng giận.
Chung Ngôn thật sự không có ý định vào đó săn sóc người ta, y chỉ cảm thấy mảnh sân nhỏ này có gì đó bất thường, thế nên đã bước ra khỏi nhà. Viện này nói nhỏ cũng không nhỏ, nơi mà nhà họ Tần chia cho cậu Cả tuy vắng vẻ không người, nhưng không hề bạc đãi hắn, khắp nơi đều để lộ ra sự tinh tế. Song cửa sổ chạm khắc rỗng các chi tiết mai, lan, cúc, trúc, phòng nằm hướng bắc phía sau hướng nam, chỉ là một mảnh sân tốt như vậy không có ai quản lý thì cũng sẽ hoang tàn thôi, cỏ dại cũng mọc cao đến eo rồi.
Có một chiếc kiệu hỉ màu đỏ được đặt ở giữa sân, có lẽ chính là chiếc đã đưa y đến đây.
Phía sau bãi cỏ dại là một cánh rừng trúc rộng bạt ngàn, nhìn vào ban ngày chắc chắn sẽ đẹp hơn, nhưng bây giờ là buổi tối, nó chỉ còn lại một cảm giác thê lương, thậm chí là… đáng sợ.
Mặc dù áo cưới rất dày, nhưng cả người Chung Ngôn vẫn toát mồ hôi lạnh. Có thể mơ hồ nghe thấy tiếng nhạc, hẳn là những người ở nhà trước đang ăn tiệc linh đình, chúc mừng tân hôn của Tần Linh, cũng là vì chuyện này mà cười vui một trận trước khi đau buồn. Thế nhưng nhân vật chính của cuộc vui này lại không thể tham gia, chẳng ai coi trọng hắn, còn hắn thì ở trong thư phòng ho liên miên.
Đi theo mùi lê, Chung Ngôn nhìn thấy mấy cây lê.
Đột nhiên, Nguyên Mặc ở trong phòng gọi người, Chung Ngôn không thể không quay về, chỉ thấy Tần Linh đã hết sức chống đỡ, chóng mặt ngồi trên ghế xe lăn, trên bàn đặt một tờ giấy thôi vợ.
Chung Ngôn đi qua xem, thán phục hắn bệnh thành như vậy rồi mà viết chữ vẫn đẹp! Không thể không ghi nhớ nét chữ của hắn trong lòng, bởi vì y không rành về chữ nghĩa, người tu quỷ đạo sẽ không học những thứ này, cho nên vô cùng ngưỡng mộ người dọc sách thanh cao bất phàm.
Từ trước đến nay, người đọc sách, tu chính đạo là những thành phần luôn xem thường ma đạo tà môn như bọn họ.
“Cậu chủ mệt rồi, con phải đỡ cậu đi nghỉ ngơi, mợ nhường đường chút đi!” Nguyên Mặc không hề nể nang Chung Ngôn, “Cậu chủ còn nói, sáng mai mợ hãy cầm giấy thôi vợ rồi đi di, tránh ra!”
“Chờ chút đã.” Chung Ngôn cũng không có ý định ở lâu, chắc chắn là khi trời vừa sáng y phải đi, bởi vì con gà trống mắt phượng đã bái đường cùng y sẽ đến gây phiền phức, “Bình thường anh ta ngủ ở đâu?”
“Mợ quan tâm cậu ngủ ở đâu làm chi, tránh ra mau!” Nguyên Mực hậm hực đẩy xe lăn vào trong phòng, đừng xem thường cậu nhỏ nhắn, cậu biết rõ cách để di chuyển một bệnh nhân đấy, mà cũng có thể là do Tần Linh thật sự rất gầy, cho nên cậu nâng được, không nặng lắm.
Ai ngờ lên đến giường rồi, trong lúc ngủ mê Tần Linh lại đổ mồ hôi đầy người, nằm ngủ không yên, giống như bị lửa thiêu vậy.
“Con dời anh ta đi đi.” Lúc này, Chung Ngôn yên lặng đứng sau lưng Nguyên Mặc nhìn thấy hết thảy mới mở miệng.
“Rốt cuộc là con người mợ có lương tâm không? Cơ thể cậu chủ yếu ớt như vậy, dời đi thì phải ngủ ở đâu đây?” Nguyên Mặc không thèm nhìn Chung Ngôn, xoay người muốn đi. Không ngờ Chung Ngôn tự tay làm luôn, y ôm Tần Linh đang ngủ mê trên giường lên đặt xuống đất.
“Mợ!” Nguyên Mặc sợ đến nỗi suýt nữa là khóc òa lên, vội vàng cởi áo ngoài đắp lên người cậu chủ, trong miệng không ngừng trách cứ. Chung Ngôn mắt điếc tai ngơ trước tiếng mắng nhiếc của cậu, chỉ cầm một ly rượu hợp cẩn trên bàn hỉ, cắn rách đầu ngón tay, nặn một giọt máu vào trong ly.
Máu đỏ nhỏ vào rượu, loáng cái đã hòa tan, Chung Ngôn tưới rượu lên chiếc giường khô ráo mềm mại, chẳng chừa lại giọt nào trong ly.
“Mợ! Mợ cút đi!” Nguyên Mặc đã hoàn toàn nổi giận, cái người này không chỉ ném cậu chủ xuống khỏi giường mà còn muốn phá giường của cậu nữa.
Chung Ngôn không nói một lời, chỉ đứng nhìn lên giường, không lâu sau đó, một luồng hơi nước bốc lên khỏi giường, giống như làn khói trắng phả ra trong hơi thở ngày đông lạnh vậy.
Đến máu của mình cũng bốc hơi được, cái giường này có gì đó kì lạ. Quả nhiên là trong Tần trạch này có kẻ muốn hãm hại Tần Linh. Chung Ngôn sờ lên chiếc giường gỗ được chế tạo khéo léo này, làm một người can đảm đưa ra quyết định.
Để cứu lấy con ma ốm bệnh tật liên miên này, vào đêm thành hôn đó, y đã phá mất giường.
==
Chung Ngôn: Mệnh tôi là cái mệnh quái quỷ gì đây hả, vừa thành hôn xong đã bị chồng bỏ.