Nếu Như Rừng Sâu Có Cổ Tích - Chương 1-5: Hồi ức giống như một người kể chuyện dai dẳng (4)
- Trang Chủ
- Nếu Như Rừng Sâu Có Cổ Tích
- Chương 1-5: Hồi ức giống như một người kể chuyện dai dẳng (4)
04
Dòng ký ức như một cơn sóng cuồn cuộn, cuốn trôi đi chút tỉnh táo cuối cùng của tôi.
Mọi sự kiềm chế và trốn tránh đều thật sự mỏng manh khi phải đối mặt với câu nói đó như vậy vào lúc này.
…
Ngày 28 tháng 7, trời nắng ấm và gió mát.
Biển xanh, cát trắng, sóng vỗ từng nhịp vào mu bàn chân, bọt sóng tung trắng xoá… Tôi theo bước chân Cung Húc đi về phía trước. Người trước người sau, một loạt dấu chân kéo dài trên nên cát. Tôi ngoảnh lại nhìn, trong lòng âm thầm vui vẻ, thoả mãn. Chàng trai kia không biết suy nghĩ của tôi, còn tôi thì biết tất cả. Bí mật, một chút rụt rè, lén lút, tôi thích cảm giác này.
“Hôm nay thật ra là một ngày đặc biệt.” Cung Húc đi phía trước nói.
“Ngày đặc biệt gì cơ?”
Chúng tôi đến vùng biển này để lặn, không có nơi nào thích hợp với những người đam mê lặn biển hơn vùng biển này.
“Ừ, hôm nay là tớ muốn thử thách phá kỷ lục của chính mình.” Bước chân của anh chậm lại, “Thập Vũ, cậu nghĩ hôm nay tớ có thể thành công không?”
Tôi chắp tay ra sau, nhìn vào gáy cậu, đường chân tóc của anh thật đẹp, cong cong thật duyên dáng.
“Cậu nhất định sẽ thành công.” Tôi nói.
“Sao cậu lại chắc chắn thế?” Cậu quay lại nhìn tôi, ánh mắt rất tập trung, làm như bây giờ cậu mới có thể nhìn thấy tôi.
“Bởi vì cậu là Cung Húc, nếu là Cung Húc, cậu ấy nhất định sẽ thành công.” Tôi kiên định nói.
Nụ cười trên môi Cung Húc càng lúc càng đậm, đôi mắt đẹp cong lên: “Được, nếu cậu đã cho tớ mặt mũi như vậy, thì tớ nhất định sẽ thành công.”
Đến địa điểm lặn, Cung Húc bắt đầu mặc bộ đồ lặn của mình.
Tôi ngồi xổm trên mặt đất và giúp cậu ấy kiểm tra thiết bị lặn xem có còn nguyên vẹn hay không.
“Thập Vũ.” Cung Húc gọi tôi.
“Gì cơ?” Tôi quay lại nhìn, cậu ấy đang mặc bộ đồ lặn, mái tóc mềm mại bị gió biển thổi tung bay, khiến tôi nôn nóng muốn đưa tay ra chạm vào.
“Nếu lần này tớ phá kỷ lục thành công, lên bờ tớ có điều rất quan trọng muốn nói với cậu.” Ánh mắt cậu ấy trở nên nghiêm túc, còn tim tôi đập loạn nhịp.
Tôi cố tỏ ra mình bình tĩnh nhưng trong lòng đã sớm rối loạn một phen: “Được thôi, thực ra tớ cũng có chuyện rất quan trọng muốn nói với cậu đấy.”
Tôi lén lút quay đầu lại nhìn cậu, cũng như tôi, trong mắt cậu ấy có chút bối rối và chờ mong.
Như muốn che giấu đi điều đó, cậu cầm chiếc mũ lặn lên đội vào, giấu mái tóc đen mềm mại vào trong mũ. Cậu ấy bước tới chỗ tôi, cúi xuống và lấy bộ điều chỉnh từ tay tôi.
“Chờ một chút!” Tôi gọi Cung Húc đang chuẩn bị xuống nước: “Tớ xuống cùng cậu.”
“Vậy thì cậu lặn xuống năm mươi mét rồi dừng lại, đợi tớ ở trên đó.” Cậu ấy đồng ý với yêu cầu của tôi.
Tôi nhanh chóng mặc bộ đồ lặn vào. Một năm trước tôi còn là một đứa mù mờ, bây giờ tôi đã có thể lặn rồi, nhưng độ sâu giới hạn của tôi chỉ là năm mươi mét.
Điều đó không quan trọng.
Cậu ấy đang ở dưới nước và tôi muốn xuống đó với cậu ấy. Tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói với cậu, tôi muốn xuống nước rồi nói.
“Cậu sẵn sàng chưa?” Cung Húc hỏi tôi.
Tôi ra hiệu “OK” với cậu ấy rồi từ từ lặn xuống.
Trong làn nước biển trong xanh, từng đàn cá đang bơi lội. Càng xuống sâu, màu sắc của những con cá càng sặc sỡ hơn, đến độ sâu khoảng 50 mét thì tôi dừng lại, đợi ở đó.
Cung Húc cũng đang lặn xuống, cậu ấy ở ngay phía sau tôi. Khi cậu ấy lặn ngang qua tôi, có những bọt khí rất lớn tràn ra từ miệng cậu ấy.
Tôi luôn cảm thấy có gì đó không ổn, tại sao lại có nhiều bọt khí nổi lên như vậy?
“Cung Húc?” Tôi giờ tay định bắt cậu, nhưng, cơ thể cậu sượt qua đầu ngón tay tôi.
Trong biển tĩnh lặng chỉ có tiếng nước.
Cảm giác tồi tệ ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn, cuối cùng tôi cũng nhận ra có điều gì đó không ổn! Bọt khí đó thoát ra từ bộ điều chỉnh!
* Bộ điều chỉnh giúp người lặn có thể hít thở không khí từ bình dưỡng khí của mình bằng cách chuyển đổi không khí có áp suất cao thành áp suất môi trường xung quanh. Nó đảm bảo cho người lặn có thể thở tự nhiên và không cần gắng sức quá mức, ở bất kể độ sâu nào
Oxy đang rò rỉ ra ngoài!
Có điều gì đó không ổn với bộ điều chỉnh!
“Cung Húc!”
Suy nghĩ đó vụt qua trong đầu tôi. Không kịp nghĩ ngợi gì nữa, tôi vượt qua giới hạn lặn của mình và nhanh chóng đuổi theo cậu. Nhưng dù tôi có cố gắng đến đâu, dường như khoảng cách giữa tôi và cậu ấy không nhúc nhích chút nào.
Cung Húc, Cung Húc, Cung Húc…
Lòng tôi tha thiết gọi tên cậu mà bật khóc, trái tim tôi như bị một bàn tay to lớn nào đó bóp chặt, nếu còn tiếp tục như vậy sẽ sớm nổ tung.
Cung Húc, cậu sẽ không có chuyện gì đâu! Chúng ta đã đồng ý, sau khi cậu thành công, cậu có điều rất quan trọng muốn nói với tớ mà. Chúng ta vẫn còn rất, rất nhiều điều chưa nói. Sẽ không gì có thể xảy ra với cậu, không gì có thể xảy ra, không gì có thể xảy ra!
Tôi đã dùng hết can đảm và sức lực để lặn xuống nhưng không thể lặn được nữa. Trong làn nước biển tối tăm, tôi dường như nhìn thấy Cung Húc mở mắt ra, sau đó toàn thân cậu ấy chìm xuống nhanh chóng, tay tôi không thể bắt được bất cứ thứ gì.
Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra sau đó, trí nhớ của tôi thật hỗn loạn. Có ai đó vớt tôi lên khỏi mặt nước. Trên bãi biển có rất nhiều người. Tôi không biết họ đang nói gì. Họ ồn ào nhưng tôi chỉ thấy miệng họ mấp máy, không thể nghe rõ nội dung cuộc trò chuyện của bọn họ.
Cung Húc đâu rồi?
Cung Húc sắp lên bờ chưa?
Tại sao cậu ấy không ở đây?
Tại sao tôi tìm hoài trong đám đông mà vẫn không thể thấy Cung Húc?
Tôi lo lắng, sợ hãi tột độ. Cậu ấy đã sượt qua đầu ngón tay tôi và bọt khí tràn ra từ miệng cậu ấy. Thực ra, trong lòng tôi đã mơ hồ hiểu được, hiểu rằng có lẽ Cung Húc đã ngủ quên dưới biển sâu mãi mãi, có lẽ cậu sẽ không bao giờ quay trở lại nữa.
Tôi không muốn nghĩ tới nữa, mỗi khi nghĩ đến điều đó khiến tôi rất khó chịu. Nhưng thực tế không phải bản thân tôi không muốn nghĩ, không muốn nghe là có thể tạm dừng được sự việc, tạm dừng thời gian. Mọi thứ vẫn tiếp tục tiến về phía trước.
Những người trên bãi biển đến rồi đi và đến rồi đi.
Cung Húc được vớt lên, mũ lặn của cậu rơi ra, mái tóc mềm mại phủ đầy cát. Tôi quỳ xuống bên cạnh cậu, dùng tay chậm rãi lau cát.
Cậu ấy là một chàng trai sạch sẽ, có nụ cười rạng rỡ nhất, giọng nói ấm áp nhất, nhưng giờ cậu ấy nằm đây, lạnh lẽo, sẽ không bao giờ mở mắt nữa.
Tôi lau cát và thì thầm bên tai cậu. Tôi thậm chí còn không nhận thức được mình đã nói gì. Có lẽ tôi chẳng thể nói được câu nào hoàn chỉnh, không một ai có thể hiểu được những gì tôi đang nói.
Tại sao dù có lau mạnh đến mấy cũng không thể lau sạch được đất cát? Tại sao dù tôi có chà mạnh thế nào đi chăng nữa thì mái tóc đen của cậu ấy vẫn bị vấy bẩn?
Tại sao khuôn mặt nhợt nhạt của cậu ấy lại càng trở nên nhợt nhạt hơn khi ánh nắng chiếu vào?
Tớ phải làm sao đây, Cung Húc?
Lau không sạch được, lau mạnh thế nào cũng không lau sạch được!
Tôi ôm đầu anh, quỳ xuống ngồi giữa đám đông, khóc oà lên.
Mọi cảm xúc dường như đã tìm được lối thoát để trút bỏ, ùa ra ngoài ra theo nước mắt.
Tại sao chuyện này lại xảy ra?
Tại sao chuyện này lại xảy ra?
Cung Húc, cậu ấy chìm ngay trước mặt tôi, sượt qua đầu ngón tay tôi. Giá như tôi bắt được cậu ấy, giá như tôi đưa được cậu vào bờ thì cậu đã không chết.
“Tiểu Húc!”
Một tiếng hét đau đớn lọt vào tai tôi, rồi tôi bị kéo ra. Người đến là bố mẹ Cung Húc, nét mặt họ đau khổ và tức giận, ánh mắt họ nhìn tôi tràn đầy căm phẫn.
Tôi nắm chặt lấy tay Cung Húc không chịu buông, cũng không dám buông, tôi sợ rằng nếu lúc này buông tay, tôi sẽ không bao giờ gặp lại cậu ấy nữa.
“Buông ra!” Một cô gái trẻ đi tới, vung tay tát vào mặt tôi một tiếng “chát”, “Chính chị đã hại chết anh trai tôi! Chính chị đã giết anh ấy! Buông ra, tôi không cho phép chị nắm tay anh trai tôi!”
“Phải, tất cả là lỗi của chị. Chị đã hại cậu ấy. Chị xin lỗi, cháu xin lỗi, tôi xin lỗi…” Tôi nói đi nói lại lời xin lỗi nhưng không ai muốn nghe, không ai muốn tha thứ cho tôi, ngay cả bản thân tôi còn không thể.
Cô gái đó chính là Cung Nhã, em gái của Cung Húc. Cô ấy tách từng ngón tay của tôi, hung hăng đẩy tôi ra. Cô ném bộ điều chỉnh bị hỏng vào người tôi rồi điên cuồng hét lên: “Tại sao chị không kiểm tra nó? Tại sao? Tại sao người dùng bộ điều chỉnh này không phải là chị? Tại sao lại là anh trai tôi? Anh trai tôi chết rồi mà sao chị vẫn còn sống? Sao chị không chết luôn đi…”
Cô ấy cứ la hét mãi cho đến khi kiệt sức rồi ngã khuỵu xuống đất.
Cung Nhã có đôi lông mày giống hệt Cung Húc, nhìn vẻ mặt tức giận và buồn bã của cô ấy, tôi hoàn toàn không có khả năng đáp lại.
Run rẩy, tôi nhặt bộ điều chỉnh bị hỏng dưới đất lên. Đúng vậy, tôi là người kiểm tra thiết bị lặn của Cung Húc, lúc đó tôi rất lơ đãng, chỉ lo xem không biết sau khi lên bờ Cung Húc sẽ nói gì với tôi, rồi tôi nên trả lời cậu ấy thế nào. Thế là tôi đã kiểm tra bộ điều chỉnh một cách qua loa rồi đưa nó cho cậu ấy
Chính hành động qua loa này của tôi đã khiến Cung Húc mất mạng!
Cung Nhã nói đúng, tôi là người đã giết Cung Húc, tôi đã giết cậu ấy.
“Chị có biết không? Hôm nay là sinh nhật anh trai tôi! Là sinh nhật thứ mười tám của anh ấy!” Cung Nhã ngồi dưới đất, nước mắt giàn dụa trên khuôn mặt, khàn giọng hét vào mặt tôi.
Tiếng hét này dường như đã dùng hết sức lực của cô ấy. Sau đó, cô và bố mẹ ôm Cung Húc khóc vô cùng thảm thiết.
Tôi dùng sức bịt chặt miệng mình, không dám lớn tiếng khóc lóc trước mặt Cung Nhã.
Tôi không biết hôm nay là sinh nhật thứ mười tám của Cung Húc.
Tuổi mười tám, những năm tháng đẹp nhất của cuộc đời cậu ấy chỉ vừa mới bắt đầu, nhưng lúc này cậu lại đang lạnh lùng nằm trên bãi biển ẩm ướt kia, không thể đứng dậy được nữa.
“Hôm nay thật ra là một ngày đặc biệt.” Cậu ấy đã nói với tôi.
Cậu ấy nói: “Thập Vũ, cậu có nghĩ rằng hôm nay tớ có thể thành công không?”
Cậu ấy nói: “Nếu lần này tớ phá kỷ lục thành công, thì lên bờ tớ có điều quan trọng muốn nói với cậu.”
…
Cung Húc, Cung Húc… Đều là lỗi của tớ, đều là lỗi của tớ!
Tại sao tôi không nghĩ rằng ngày đặc biệt mà cậu nhắc tới chính là sinh nhật thứ mười tám của cậu?
Tại sao tôi thậm chí không có thời gian để nói với cậu “Chúc mừng sinh nhật”?
Tại sao tôi chỉ nghĩ đến những lời quan trọng đó mà không nghiêm túc kiểm tra bộ điều chỉnh?
Tại sao cuộc đời tươi đẹp của cậu lại kết thúc đột ngột vào ngày sinh nhật thứ mười tám chỉ vì sự sơ suất nhất thời của tôi?
Tại sao?
Tại sao người chết không phải là tôi?
Tại sao Cung Húc chết mà tôi vẫn còn sống?
Hai tay tôi bịt chặt miệng, bụng tôi co giật dữ dội…
Cung Húc, Cung Húc, tớ xin lỗi!
Xin lỗi!
——oOo——