Nếu Còn Không Được Thì Ta Sẽ Đi Ngay Đấy - Sơn Hữu Thanh Mộc (full) - Chương 48: Cô lại đây, để ta xiên một nhát
- Trang Chủ
- Nếu Còn Không Được Thì Ta Sẽ Đi Ngay Đấy - Sơn Hữu Thanh Mộc (full)
- Chương 48: Cô lại đây, để ta xiên một nhát
Thịnh Ý nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Hề Khanh Trần, dần cảm thấy cánh tay siết chặt sau lưng thả lỏng, mãi đến khi rũ xuống. Thịnh Ý cảm thấy người trong ngừng trượt xuống, vô thức ôm người vào lòng, cúi đầu nhìn gương mặt bình thản của chàng, hiển nhiên đang ngủ.
… Là đang ngủ nhỉ? Trong lòng Thịnh Ý hơi lo lắng, cẩn thận thăm dò hơi thở của chàng, xác định còn sống mới thở phào. Ôm chàng tựa vào cột thuyền, thuận tay lấy một viên thuốc trong túi càn khôn ra.
Linh dược lóe lên nhập vào lồng ngực Hề Khanh Trần, lập tức tạo nên luồng gió. Hề Khanh Trần từ từ mở mắt, lập tức thấy ánh mắt lo lắng của Thịnh Ý.
“Sao nàng lại có đan hồi sinh?” Khóe môi chàng vẫn còn rướm máu nhưng sắc mặt đã đỡ hơn.
“Ta mua đó.” Thịnh Ý cười tủm tỉm: “Nửa năm nay ta đã chuẩn bị để rời khỏi Cố Kinh Thời, đương nhiên phải mua chút nhu yếu phẩm, không phải bây giờ cần dùng sao.”
Khi nghe thấy cô nói muốn rời khỏi Cố Kinh Thời, mặt Hề Khanh Trần dịu lại, vừa định nói chuyện thì Thịnh Ý nhớ ra gì đó, lấy đám sương mù trong ngực ra: “Tiên sĩ, còn nhớ lời ta từng nói với chàng trong ảo cảnh không? Đây là Cố Kinh Thời trước kia, ta đã lôi hắn ra nè.”
Hề Khanh Trần cụp mắt nhìn về đám sương mù trong lòng bàn tay cô, dường như sương mù có cảm giác, lập tức nhảy lên hai cái.
“Cố Kinh Thời xấu xa kia là sống lại, chàng có biết cái đó có nghĩa gì không? Là chưa từng…”
“Ta biết.” Hề Khanh Trần cắt ngang.
Giới Tu Tiên cũng có, đoạt xá sống lại cũng không phải chuyện gì ngạc nhiên, so với cái này chàng lại để ý chuyện khác: “Nhìn qua hắn là một xác hai hồn, nhưng thực chất vẫn là một hồn, nàng xác định thế nào, sao biết hồn nàng khoét ra là cái nàng muốn tìm?”
Chàng vừa nghi ngờ, sương mù kia càng nhảy hơn, tựa như muốn nóng lòng chứng minh bản thân.
“Đừng lộn xộn!” Thịnh Ý quát.
Sương mù lập tức rụt lại còn một cục.
Thịnh Ý vui vẻ, cười tủm tỉm nhìn Hề Khanh Trần: “Tiên sĩ nhìn này, chỉ có Cố Kinh Thời trước kia mới sợ ta như vậy.”
Vẻ mặt Hề Khanh Trần bình tĩnh, vẫn chưa bị thuyết phục.
Thịnh Ý thở dài, đành phải nói thật: “Ta có thể nhìn thấy.”
“Có thể nhìn thấy?” Cuối cùng Hề Khanh Trần cũng nổi lên chút gợn sóng.
Thịnh Ý gật đầu: “Cụ thể ta cũng không giải thích được, tóm lại… Hào quang của bọn họ không giống nhau.”
So với nam chính tái sinh quay về, hào quang Cố Kinh Thời bây giờ đúng là yếu đến đáng thương, mà nơi phát ra hào quang là giữa trán Cố Kinh Thời. Cô đâm thẳng vào nơi hai ánh sáng giao nhau, toàn bộ đều làm theo bản năng.
Cô giải thích mơ hồ, Hề Khanh Trần không hỏi nữa, chỉ vươn tay về phía cô. Thịnh Ý khó hiểu nhìn chàng, chưa kịp hỏi để làm gì thì sương mù đã nhảy lên tay chàng.
“Thể chất của nàng rất hỗn tạp, hắn không hấp thụ được năng lượng trên người nàng, lúc này đã suy yếu, đi theo ta thì sẽ đỡ hơn chút.” Hề Khanh Trần giải thích.
Quả nhiên sương mù vui sướng quấn lấy cánh tay Hề Khanh Trần, đúng là mất mặt.
Thịnh Ý bỗng cau mày: “Không được!”
Lòng Hề Khanh Trần chùng xuống: “Nàng không tin…”
“Bây giờ chàng bị thương nặng như vậy, sao có thể cho hắn hấp thụ năng lượng chứ, nhanh để hắn xuống đất đi.” Thịnh Ý không vui: “Hắn chỉ suy yếu mà thôi, dù sao cũng không chết được.”
Không phải không tin mà là lo cho chàng. Khóe môi Hề Khanh Trần lập tức cong lên, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như trước, người bình thường không thể nhìn ra sơ hở.
Nhưng Thịnh Ý đâu phải người bình thường, mặc dù chỉ chung sống chưa đến một năm nhưng Thịnh Ý vừa liếc nhìn đã nhận ra chàng không đúng: “Đắc ý lắm à?”
“… Bây giờ hắn chỉ còn một mảnh sinh hồn, hấp thụ năng lượng cũng có hạn, không ảnh hưởng gì đến ta.” Hề Khanh Trần hơi rộng lượng để tình địch vào trong ngực, hoàn toàn không cho tình địch cơ hội quay lại ôm ấp Thịnh cô nương.
Thịnh Ý nhìn chàng bình tĩnh chuyển đề tài, bỗng cảm thấy buồn cười, đột nhiên lại nhớ tới chuyện khác, lúc này mới tính sổ với chàng: “Lúc nãy chàng thật sự cho rằng ta muốn giết chàng?”
Hề Khanh Trần khựng lại, dường như không muốn nhớ lại tâm trạng lúc đó.
“Tiên sĩ, chàng làm ta thất vọng quá.” Thịnh Ý buồn bã: “Trong ảo cảnh ta đã nói ta sẽ cứu chàng, vậy mà chàng còn nghi ngờ ta. Chẳng lẽ trong lòng chàng ta là người sẵn sàng vì mình mà hi sinh tính mạng chàng ư?”
Đối mặt với chất vấn của cô, Hề Khanh Trần hơi chột dạ, nhưng nhìn ánh mắt cô, chàng biết cô chỉ đùa.
Thật sự đã lâu chưa có tâm trạng thoải mái như thế. Chàng không đáp lời cô, ngược lại cúi đầu đặt trán lên vai cô, cơ thể cao lớn như muốn cô ôm ấp.
“Đau.” Chàng thì thầm.
“Đau ở đâu?” Thịnh Ý lo lắng.
Hề Khanh Trần mím môi: “Chỗ nào cũng đau, lòng bàn tay đau nhất.”
Thịnh Ý vội vàng nhìn tay chàng, sau khi chặt đứt khóa hồn, mặc dù chàng chưa dùng linh lực nhưng miệng vết thương vẫn khép lại, dù vậy nhìn qua vẫn khá dữ tợn.
“Tên khốn kiếp này…” Thịnh Ý cắn răng.
Đáy mắt Hề Khanh Trần hiện lên ý cười, ngẩng đầu nhìn cô: “Lúc Cố Kinh Thời bắt ta còn uy hiếp ta nữa.”
“Uy hiếp chàng cái gì?” Thịnh Ý thuận theo lời chàng, hỏi.
Hề Khanh Trần quay mặt đi: “Uy hiếp nếu ta dám động thủ thì hắn sẽ làm khó nàng.”
Thịnh Ý hơi sửng sốt.
“Lúc ấy ta vừa nghe đã biết hắn không tốt với nàng. Hơn nữa nửa năm qua hắn nạp nhiều nữ tử như thế, chắc chắn cuộc sống của nàng cũng không tốt gì, vậy nên ta mới đến.” Hề Khanh Trần lẳng lặng nhìn ánh mắt cô.
Thịnh Ý khó khăn nói: “Chàng đến thì làm được gì chứ.”
“Nàng thích hắn, ta cũng không làm gì, nhưng ta muốn đến thăm nàng.” Hề Khanh Trần vẫn thẳng thắn như trước.”
Thịnh Ý hít sâu một hơi, đưa tay vuốt ve mặt chàng: “Lúc ấy nhìn thấy ta có thất vọng không?”
Hề Khanh Trần: “Quen rồi.”
Thịnh Ý: “…” Tiên sĩ luôn biết cách khiến cô áy náy.
Hai người im lặng nhìn nhau, một lát sau Thịnh Ý đột nhiên nói: “Không đúng, chuyện Cố Kinh Thời nạp rất nhiều nữ tử, trừ đệ tử Càn Phong ra thì không mấy ai biết, chàng cũng không ở tông môn, sao lại biết được?”
Hề Khanh Trần bỗng tránh mắt.
Thịnh Ý nheo mắt lại: “Chàng vẫn ẩn núp trong tông môn?”
Yết hầu Hề Khanh Trần trượt lên xuống, vẫn im lặng.
Thịnh Ý tức giận bật cười: “Bảo sao gã bắt chàng được. Hề Khanh Trần, lúc trước ta nói với chàng thế nào? Bảo chàng cách xa tông môn ra, càng xa càng tốt, chàng xem lời ta như gió thoảng bên tai hả? Nếu không vì sao chàng lại bị bắt đến đây, còn bị hắn hạ chú đồng sinh cộng tử. Nếu không lúc ở Sơn Hà Đồ ta đã cắt đôi thần hồn của hắn, còn cả lúc ở Chủ Phong nữa, chàng đúng thật là…”
“Ta không ở tông môn.” Hề Khanh Trần thấy cô tức giận, vội vàng giải thích.
Thịnh Ý: “Vậy sao chàng lại biết chuyện ấy?”
Hề Khanh Trần im lặng, quay mặt đi: “Ta… Ở trấn nhỏ gần Phùng Nguyên tông. Mỗi lần Cố Kinh Thời ra ngoài về đều dừng lại trên trấn, lần nào ta cũng thấy hắn dẫn theo một cô gái khác.”
“… Đó là do hắn cảm nhận được truy tâm trận nên muốn xem chàng đã đi hay chưa.” Thịnh Ý cạn lời.
Hề Khanh Trần khựng lại, phát hiện có lẽ là như thế.
“Nếu chàng vẫn luôn ở gần Phùng Nguyên tông thì sao lúc trước ta lại bắt gặp chàng ở trấn nhỏ khác?” Thịnh Ý cau mày. Cái thôn nhỏ kia cách trấn gần Phùng Nguyên tông rất xa, đừng nói cũng là trùng hợp.
Hề Khanh Trần biết tính tình của cô, thành thật trả lời: “Ta đi theo nàng, mỗi lần nàng ra ngoài ta đều đi theo.”
Thịnh Ý sớm đoán được đáp án, lúc này nghe chính miệng chàng thừa nhận, tâm trạng vẫn phức tạp: “Chàng thật là…”
Nói được nửa lại im lặng.
Hề Khanh Trần sợ cô tức giận, lại bắt đầu giả vờ đau đớn. Quả nhiên Thịnh Ý không so đo gì nữa, bắt đầu hỏi đông hỏi tây. Hề Khanh Trần hiếm khi dùng mấy kế sách này, trong phút chốc vừa vui vừa mất tự nhiên, chỉ có thể dừng lại: “Không đau nữa.”
“Đừng cậy mạnh.” Thịnh Ý lo lắng.
“Ta không có.”
Thịnh Ý thở dài, lại lấy mấy viên thuốc trong túi càn khôn ra, mặc dù không bằng thuốc Chử Phi luyện chế nhưng cũng là linh dược hiếm có khó tìm, cô đưa đến trước mặt Hề Khanh Trần: “Uống đi.”
“Những thứ này cũng là nàng mua?” Hề Khanh Trần nhìn ánh mắt cô.
“… Không phải.” Lúc Thịnh Ý trả lời chàng, trong lòng hơi bất an. Đây là thuốc Cố Kinh Thời đưa, hoặc là đệ tử khác nể mặt Cố Kinh Thời mà tặng cô.
Cô sợ chàng biết, sợ lòng tự trọng của nam nhân không chịu được, định lừa chàng, dù sao…
Thịnh Ý còn chưa rối rắm xong, Hề Khanh Trần đã lấy uống.
Cô: “…”
Dường như Hề Khanh Trần biết suy nghĩ của cô, chỉ liếc mắt nhìn cô nói: “Toàn bộ Phùng Nguyên tông là của ta.”
Thịnh Ý: “…”
Thấy trong lòng chàng không có khúc mắc, Thịnh Ý thở phào nhẹ nhõm, đợi chàng uống thuốc xong liền ấn vai chàng, để chàng dựa vào ngực mình.
“Linh căn bị hao tổn đau lắm phải không?” Cô nhỏ giọng hỏi.
Hề Khanh Trần mệt mỏi nhắm mắt lại, dần phó thác trọng lượng cơ thể lên người cô. Chàng biết cơ thể mình không nhẹ, nhưng giờ phút này đã đến cực hạn, cũng thật sự không chịu nổi.
“Không đau.” Chàng trả lời.
Thịnh Ý chấp nhận toàn bộ trọng lượng của chàng, vỗ nhẹ vào lưng chàng, vẫn dặn dò tương tự: “Đừng cậy mạnh.”
“Không cậy mạnh, chỉ là hơi mệt.” Giọng nói Hề Khanh Trần ngày càng nhỏ, cuối cùng ngủ thiếp đi.
Thịnh Ý ôm chàng, thăm dò thấy hơi thở tuy yếu ớt nhưng khá đều mới yên lòng, ngẩng đầu nhìn mây mù cuồn cuộn bên ngoài thuyền Thiên Cơ.
Có vẻ mùa xuân đang đến, không khí cũng ngập tràn hương hoa, ánh nắng mặt trời gắt mà không hanh, chiếu rọi thiên địa vạn vật. Thịnh Ý im lặng mỉm cười, ôm người trong lòng chặt hơn.
Thuyền Thiên Cơ bay trên trời suốt ba ngày mới dần dừng lại trên một mảnh non xanh nước biếc. Thịnh Ý nhìn Hề Khanh Trần đang ngủ say, cẩn thận rút tay ra khỏi nách chàng, đang cố đứng dậy uống chút nước thì người ngủ say ba ngày bỗng tỉnh lại.
“Nàng muốn đi đâu?” Chàng nắm chặt cổ tay cô, ánh mắt nặng nề.
Thịnh Ý lại ngồi xuống: “Khát ạ.”
Hai người nhìn nhau một lúc, Hề Khanh Trần dần dần tỉnh táo lại, im lặng buông tay cô ra, có vẻ ngượng ngùng vì phản ứng của mình. Thịnh Ý kéo tay chàng trấn an: “Bỏ đi, cũng không khát lắm, bàn chính sự trước.”
“Hướng Tây Bắc, trong vòng một dặm có một thanh tuyền.” Hề Khanh Trần mở lời.
Thịnh Ý lập tức buông tay chàng ra lập tức nhảy xuống thuyền. Hề Khanh Trần nhìn bóng lưng cô không quay đầu lại, biết rõ cô sẽ không bỏ rơi mình nhưng trong lòng vẫn không nhịn được thấy hoảng hốt.
Nhưng chàng đã kiềm chế tất cả bất an, tùy ý nhìn khung cảnh xung quanh, xác định đã đến gần khu rừng Chử Phi lập tức đưa tay hóa ra một hư ảnh.
Chàng đã hao phí rất nhiều linh lực trong Sơn Hà Đồ, hơn nữa linh căn bị thương tổn, bây giờ chỉ làm một thuật liên thông cũng khó, đợi đến khi hư ảnh đục ngầu run rẩy xuất hiện, lưng chàng đã đổ một lớp mồ hồi.
Trên màn hình xuất hiện bóng dáng quen thuộc, sau khi hái một gốc tiên thảo bỗng nhận ra gì đó, lập tức nhìn về phía gương: “Ôi, đây không phải là Cửu Khư tiên tôn à, sao rảnh tìm ta thế?”
“Ta đến động phủ của ngươi.” Hề Khanh Trần trả lời.
Chử Phi cười nhạo: “Xin lỗi ha, ta không có ở nhà, nếu ngươi không có việc gì thì về đi.”
“Bị thương chút, cần ngươi giúp đỡ.” Hề Khanh Trần nói tiếp.
Chử Phi lập tức cười khẩy: “Không rảnh.”
“Cỏ Thần Nông luyện chế xong chưa?” Hề Khanh Trần lại hỏi.
Chử Phi bốc lửa: “Ta vừa nói gì ngươi không nghe hả? Ta không rảnh! Sao không vậy từ trước đi? Lúc trước ta tìm ngươi nhiều lần như thế ngươi cũng không…”
Hắn mới nói môt nửa, Hề Khanh Trần tinh mắt phát hiện Thịnh Ý đã trở lại, lập tức phất tay biến gương thành hư ảo.
“Chàng nói chuyện với Chử Phi hả?” Thịnh Ý nghe được chút động tĩnh.
Hề Khanh Trần gật đầu: “Ừm, bây giờ hắn không có nhà, chúng ta ở lại trước, hắn sẽ về nhanh thôi.”
“Chờ huynh ấy về có thể chữa trị cho chàng.” Thịnh Ý đưa chiếc lá đựng đầy nước cho chàng, chờ chàng uống xong mới buông tiếng thở dài, giơ tay lên lau mồ hôi trên trán chàng: “Bây giờ có phải sử dụng linh lực thì rất đau như trước kia không?”
“Ta vẫn ổn mà.”
“Đừng cậy mạnh.” Thịnh Ý liếc mắt nhìn chàng một cái.
Đoạn đường ngắn ngủi Hề Khanh Trần đã không biết đã nghe qua ba chữ này bao lần, nghe vậy chỉ cười cười, không phản bác chút nào. Thường ngày chàng rất khỏe, bây giờ yếu ớt tái nhợt, Thịnh Ý chỉ liếc nhìn đã thấy mềm lòng, nào nhẫn tâm nói chàng câu gì.
Hai người nghỉ ngơi gần khu rừng một lát rồi đến động phụ Chử Phi. Trước lạ sau quen, lần đầu tiên đến Thịnh Ý còn không biết đâu ra đây, bây giờ như chốn không người, lập tức mở thuyền Ngàn Cơ xông vào.
Vẫn tiên khí bay bay, sương khói bao phủ như trước.
Thuyền Ngàn Cơ đáp xuống đất biến nhỏ lại như bàn tay, Thịnh Ý cất vào trong ngực, vui vẻ chạy về phía nước: “Thần Thanh! Mộ Hòa! Chiết Quế!”
Núi sông mênh mông bao la, giọng nói của cô bay rất xa khiến một đống chim bay lên.
Ao nước yên tĩnh đột nhiên rung động, lập tức một con cóc khổng lồ nhảy ra chạy về phía Thịnh Ý.
“Chiết Quế!” Thịnh Ý reo rò, nhào tới cho chú cóc một cái ôm thật chặt, trước khi buông ra còn không quên vân vê mụt cóc trên người nó: “Hình như em thô ra ấy!”
“Ếch ộp!”
Thịnh Ý lại ôm chú cóc lớn như cối xay, bỗng dưng nghe thấy một tiếng rít bén nhọn trên đỉnh đầu, lúc này cô bỏ Chiết Quế lại, vui vẻ phất tay với khoảng trời: “Ở đây! Ta ở đây đây!”
Hai con hạc lao xuống, lập tức quăng cô lên lưng rồi xông thẳng lên trời xanh.
Thịnh Ý suýt nữa bị gió sặc chết, nhận rõ cõng mình là Mộ Hòa thì không khách khí ngồi trên cổ nó: “Xông lên!”
Mộ Hòa lại kêu một tiếng đưa cô nhảy lên không trung, tựa như hai con khỉ điên.
Nhưng mà vui quá lại hóa buồn, sau đó Thịnh Ý không để ý nên rơi xuống lưng nó.
Thần Thanh và Mộ Hòa đều hoảng hốt, vội vàng lao xuống cố gắng kéo cô lên, nhưng tốc độ Thịnh Ý rơi xuống quá nhanh, lại vừa lúc đụng vào một ngọn núi, sắp ngã lên trên.
Mộ Hòa sợ đến mức hét lên, ngay sau đó thấy Thịnh Ý bay lên, cưỡi gió bay xung quanh nó.
“Không ngờ bây giờ ta cũng biết bay chứ gì.” Thịnh Ý đắc ý.
Mộ Hòa bỗng nở nụ cười, tiếng cạc cạc cực kỳ giống vịt. Thần Thanh tức giận vỗ đầu nó một cái, lại quay đầu vỗ đầu Thịnh Ý.
Biết nó đang dạy dỗ mình nên Thịnh Ý rất ngoan ngoãn, sau khi đối diện với Mộ Hòa còn thè lưỡi, Mộ Hòa cạc cạc hai tiếng, lại nghênh đón Thần Thanh hành hung.
Nhìn Mộ Hòa bị đánh cho lông bay tán loạn, Thịnh Ý rụt cổ lại, vô thức trốn sau lưng Hề Khanh Trần… Hả? Hề Khanh Trần đâu? Lúc này cô mới nhớ ra còn có người, vội vàng hạ xuống sân trên không rộng lớn trước thủy đình.
Hề Khanh Trần cười, lẳng lặng nhìn cô.
“Tiên sĩ!” Thịnh Ý chạy đến trước mặt chàng.
Ánh mắt Hề Khanh Trần dịu dàng: “Trở về nơi này vui lắm à?”
“Vâng, vui lắm!” Thịnh Ý nhìn thẳng chàng, bỗng nở nụ cười.
Mặc dù từ sau chuyện núi Vô Ưu quyết định ở bên Hề Khanh Trần cô đã biết công sức lăn lộn một năm qua đều uổng phí, nhưng chưa từng có một khắc nào cảm thấy cực khổ một năm kia đều do mình chuốc lấy như bây giờ.
Nếu không thể sống hạnh phúc thoải mái thì sống ngàn năm vạn năm cũng ích gì?
Dường như Hề Khanh Trần nhìn ra suy nghĩ của cô, suy nghĩ một lát rồi trấn an: “Cũng không phải như thế.”
“Hả?” Thịnh Ý nghiêng đầu.
Hề Khanh Trần vuốt ve đầu nàng: “Nếu không ra ngoài chỉ sợ nàng vẫn luôn bận lòng.”
Thịnh Ý khựng lại, hiểu ý chàng.
Con người ai ai cũng như thế, không chịu khổ đau sẽ không biết sức mình, cũng không thể đối mặt với một vài cảm xúc. Nếu cô không rời đi mà kết hôn với Hề Khanh Trần, mặc dù cô không đến oán giận chàng nhưng khó tránh sẽ không cam lòng, từ đó ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng, trở thành cặp vợ chồng bất hòa.
Nếu tới bước đường kia sẽ không thể cứu vãn được nữa.
“Cảm ơn chàng đã chờ ta.” Thịnh Ý nói xong câu đó chỉ cảm thấy mình như trai đểu quay đầu, thực tế cũng như thế.
Hề Khanh Trần cúi người hôn lên trán nàng một cái: “Là ta nên cảm ơn nàng vẫn muốn ở bên ta.”
“Cảm ơn.” Thịnh Ý nói.
Hề Khanh Trần lặp lại: “Cảm ơn.”
“Cảm ơn.” Thịnh Ý nhướng mày.
“Cảm ơn.” Hề Khanh Trần không nhịn được bật cười.
Dáng vẻ chàng trong trẻo nhưng lạnh lùng, buồn cười lại là dáng vẻ hết cách, Thịnh Ý thấy trong lòng ngứa ngáy, đang muốn kiễng chân hôn chàng thì một đống sương mù thò đầu ra khỏi ngực Hề Khanh Trần, tựa như đang kháng nghị hai người không đếm xỉa mình.
“… Quên hắn mất tiêu.” Thịnh Ý vỗ đầu: “Bây giờ làm sao đây, có thức gì đựng hắn không?”
Hề Khanh Trần mất đi nụ hôn, im lặng một lát nói: “Ừ.”
“Ừ?”
Một phút sau, hai người xuất hiện trong đan phòng của Chử Phi.
“… Chàng muốn làm gì thế?” Thịnh Ý khó hiểu.
Hề Khanh Trần lục lọi đan phòng một vòng, tìm ra mấy viên linh dược bị nghiền nát không nhìn ra hình dạng gì, sương mù như nhìn thấy thứ gì tốt lập tức nhào tới hất thu hết bột phấn, sương mù bỗng trở nên dày đặc.
Mặc dù không có mắt mũi nhưng Thịnh Ý có thể nhận ra hắn rất hài lòng, bỗng cảm thấy mắc cười.
Sương mù ăn uống no nê, còn ợ một cái phun ra một đống sương mù nhỏ. Lúc này hắn còn định chui vào trong ngực Hề Khanh Trần nghỉ ngơi lại bị Hề Khanh Trần mặt không đổi sắc xách lấy.
Làm gì thế? Sương mù nhìn chàng đầy cảnh giác.
Hề Khanh Trần: “Chuyển hóa linh lực vừa rồi truyền cho Thịnh cô nương.”
Sương mù: “…”
“Không cần không cần.” Thịnh Ý biết ý của chàng: “Mấy ngày trước Cố Kinh Thời mới truyền linh lực cho ta, còn đủ dùng một khoảng thời gian.”
Hề Khanh Trần chỉ coi như không nghe thấy lời của cô, vẫn lẳng lặng nhìn sương mù. Sương mù như hừ khẽ, quay đầu lập tức truyền một nửa linh lực cho Thịnh Ý, nửa còn lại sống chết không nhả ra.
Hề Khanh Trần còn định ép hắn, sương mù lập tức trốn sau lưng Thịnh Ý, sống chết không chịu ra.
“Cứ như vậy đi, đống đó cũng đã đủ ta sống một tháng rồi.” Thịnh Ý khuyên Hề Khanh Trần.
Lúc này Hề Khanh Trần mới từ bỏ, lấy một cái bình mở trước mặt sương mù, sương mù nhận ra trận pháp tinh thuần trong chai, chui vào không do dự.
“Vậy mà hắn tin tưởng chàng, cái gì cũng dám chui vào.” Thịnh Ý nhìn Hề Khanh Trần đậy nắp bình, trêu ghẹo nói.
Hề Khanh Trần liếc mắt nhìn nàng: “Là hắn tin tưởng nàng.”
Thịnh Ý khựng lại, Hề Khanh Trần đã đặt cái bình xuống đi ra ngoài. Thịnh Ý nhìn cái bình rồi lại nhìn chàng, đang định cầm bình đuổi theo chàng thì người phía trước như nghe thấy tiếng lòng nàng, nhắc nhở: “Đan phòng là nơi tinh hoa động phủ, thích hợp hắn dưỡng hồn, hơn nữa trong bình có ngàn dặm thịnh cảnh, hắn sẽ không chán.”
Ngụ ý là không muốn nàng đưa hắn ra.
Thịnh Ý trọng sắc khinh bạn, lúc này tay không đuổi theo.
“Tiên sĩ! Ta đỡ chàng đi nghỉ ngơi nha.”
Hề Khanh Trần nhìn cô một cái, mặc dù kìm nén nhưng khóe môi nhếch lên vẫn tiết lộ tâm trạng của chàng.
Hai người cứ như thế ở lại động phủ Chử Phi, trừ chủ nhân không có ở đây, vết thương trên người Hề Khanh Trần vẫn không tốt ra thì còn lại vẫn không khác gì một năm trước.
Mỗi sáng sớm Thịnh Ý đều lên núi hái sương, nấu một chén trà xanh cho Hề Khanh Trần dưới ánh nắng sớm mai rồi đến đan phòng xem tình hình của Cố Kinh Thời, sau đó chơi với bọn Thần Thanh trong viện cả ngày.
Trong thời gian ấy Hề Khanh Trần luôn ngồi thiền trong nhà thủy tạ, thỉnh thoảng mở mắt ra luôn nhìn thấy bọn Thịnh Ý chạy tới chạy lui trong vườn.
Một ngày trôi qua Chử Phi vẫn chưa về, Thịnh Ý nhìn vết thương Hề Khanh Trần dần khép lại, trong lòng dần sốt ruột.
“Rốt cuộc huynh ấy đi đâu, sao còn chưa về… Không được, hay là chàng lại liên lạc với huynh ấy đi?” Biết chàng dùng linh lực sẽ đau nhưng cũng hết cách.
Hề Khanh Trần lại bình tĩnh: “Hỏi nhiều cũng không nên, hắn sẽ về thôi.”
“Chắc không thế?” Thịnh Ý nhíu mày: “Trước kia huynh ấy luôn lo lắng cho chàng, bây giờ sao thế, nghe chàng bị trọng thương nhưng vẫn trì hoãn… Có phải gặp nguy hiểm gì không?”
Hề Khanh Trần không giải thích, chỉ là nhẹ giọng trấn an cô, Thịnh Ý mới dần đỡ hơn.
Nhưng đợi đến hôm sau Thịnh Ý lại bắt đầu lo.
Cứ thế lo lắng một ngày, đảo mắt đã sáng hôm sau.
Thịnh Ý đã nấu trà xong, cũng đã thăm Cố Kinh Thời, đang chuẩn bị đi tìm đám bạn chơi đùa lại đụng phải Chử Phi vội vàng chạy về, hai người nhìn thấy đối phương đều sửng sốt.
“Huynh về rồi à?” Thịnh Ý vui sướng nói.
Vẻ mặt Chử Phi hoài nghi: “Thịnh Ý?”
“Đúng vậy, là ta nè!” Thịnh Ý vội vàng gật đầu.
Chử Phi im lặng trong chớp mắt, đột nhiên biến ra một con dao thái: “Cô lại đây, để ta xiên một nhát.”
Thịnh Ý: “…”