Nếu Còn Không Được Thì Ta Sẽ Đi Ngay Đấy - Sơn Hữu Thanh Mộc (full) - Chương 47: Giết thần
- Trang Chủ
- Nếu Còn Không Được Thì Ta Sẽ Đi Ngay Đấy - Sơn Hữu Thanh Mộc (full)
- Chương 47: Giết thần
Thịnh Ý điều chỉnh đồ trong ngực, xác định người bên ngoài nhìn không thấy mới cúi đầu nhìn Cố Kinh Thời và Hề Khanh Trần đang ngủ say trên mặt đất.
Cũng đưa linh lực cho ảo cảnh, sắc mặt Hề Khanh Trần trắng bệch như giấy, hơi thở dần yếu ớt, mà sắc mặt Cố Kinh Thời lại hồng hào, không khác gì lúc trước.
Thịnh Ý nhíu mày, bỗng nhớ ra trước khi vào Sơn Hà Đồ, Cố Kinh Thời hạ đồng sinh cộng tử chú với Hề Khanh Trần.
Nói là đồng sinh cộng tử, lại là một người gánh vác thương tổn của hai người. Nói cách khác, bây giờ Hề Khanh Trần mất đi linh lực gấp đôi, mà Cố Kinh Thời lại không hao tổn gì! Bảo sao gã lại muốn hạ chú, trừ chuyện không tin cô ra còn vì cố gắng bảo toàn linh lực của mình.
“… Giết thê diệt tổ, đúng là đê tiên.” Thịnh Ý nhìn khuôn mặt Cố Kinh Thời, cảm khái.
Cô không dám kéo dài lâu, lập tức đi lên núi, mà dáng vẻ thật sự của Sơn Hà Đồ cũng hiện lên…
Nó chỉ là một khu rừng bình thường, sương mù bao phủ khu rừng, không thấy sinh vật nào, chỉ có một đường mỏng màu bạc xuất hiện trên mặt đất, quanh co chỉ về phía xa.
Sơn Hà Đồ phải có linh lực cung cấp mới có thể hiện ra bản đồ, tu giả có thể chống đỡ bản đồ này chắc chắn linh lực cường đại, những người này xây dựng ảo cảnh là cửa ải khổ sở nhất trên đời, còn người vượt qua cửa ải phải là người phàm.
Để người phàm đối phó với ảo cảnh của đại năng, nhìn thế nào cũng phải chết, thiết lập khó khăn như thế khó trách nhiều năm trôi qua vẫn chưa từng có ai lấy được Vô Nguyệt.
Thịnh Ý hít sâu một hơi, đi dọc theo đường nhỏ, con đường phía sau nhanh chóng biến mất, phía trước cũng có xu thế mờ dần. Cô không dám dừng lại, vượt qua mấy ngọn núi, cuối cùng đi đến trước một cái trăng lưỡi liềm.
Trăng lưỡi liềm lớn bằng lòng bàn tay treo trên hư không, hai đầu sắc nhọn tỏa sáng.
Đó là thần khí thượng cổ, Vô Nguyệt.
Thịnh Ý thử đưa tay về phía Vô Nguyệt, luồng hơi lạnh ập đến, cô lập tức cầm Vô Nguyệt trong tay. Vô Nguyệt nhận thấy hơi thở của người lạ, ánh sáng lập tức biến mất, chợt biến thành miếng sắt hình thù đẹp đẽ.
Thịnh Ý cầm trong tay ước lượng, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy một cánh cửa, cộng thêm Cố Kinh Thời và Hề Khanh Trần vốn đang ở dưới chân núi. Lúc này hai người vẫn hôn mê, nhưng lông mi Cố Kinh Thời đã hơi rung động, có xu thế tỉnh lại.
Không thể đợi được nữa, ánh mắt Thịnh Ý run rẩy, cầm Vô Nguyệt đâm về phía hắn. Vô Nguyệt vô cùng sắc bén, dễ dàng phá gió mà đi, chỉ là chưa đụng vào Cố Kinh Thời, nhuệ khí đã bay đến giữa mày gã.
Gần như cùng khoảnh khắc đó, giữa lông mày Hề Khanh Trần xuất hiện vết máu, Thịnh Ý vội vàng lùi về sau hai bước, nhuệ khí lệch hướng lập tức đánh tan mười cây cổ thụ.
Tiếng động lớn đánh thức Cố Kinh Thời, Thịnh Ý không nghĩ ngợi nhiều nhét Vô Nguyệt vào trong ngực, eo vốn bị đâm nay càng khó chịu hơn.
Cố Kinh Thời mở mắt ra, đúng lúc thấy cô cất Vô Nguyệt vào trong ngực, hai người bốn mắt nhìn nhau, Thịnh Ý ra vẻ không có chuyện gì tiến lên đỡ hắn dậy: “Chàng đã tỉnh rồi, ta đã lấy được Vô Nguyệt, chúng ta nhanh ra ngoài thôi.”
“Vì sao phải cất đi?” Cố Kinh Thời bình tĩnh nhìn cô.
“Gì cơ?” Thịnh Ý khó hiểu: “Vô Nguyệt á?”
Cố Kinh Thời không nói gì, chỉ nhìn cô chằm chằm, Thịnh Ý cũng thoải mái nhìn lại, từ biểu tình của gã có thể đoán gã không nhớ rõ chuyện trong ảo cảnh.
“Không phải do chàng vẫn chưa tỉnh, ta muốn cõng chàng ra ngoài, không thể để nó vướng tay sao.” Thịnh Ý nói xong, lấy thần khí hình lưỡi liềm trong ngực ra, nhét vào tay gã: “Nếu chàng đã tỉnh thì ta không cất nữa.”
Ngón tay Cố Kinh Thời nhẹ nhàng vuốt ve Vô Nguyệt, đang định nhìn kĩ thì Thịnh Ý bỗng nói: “Sư tổ, ngươi cũng tỉnh rồi?”
Cố Kinh Thời bị hấp dẫn chú ý, ngước mắt nhìn lại thì nhìn thấy Hề Khanh Trần đã ngồi dậy, giữa trán có vết đỏ, linh lực quanh quẩn trên đó hơi quen.
“Ngươi bị thương trong ảo cảnh, vì sao ở hiện thực cũng bị?” Thịnh Ý lên tiếng đúng lúc.
Hề Khanh Trần bình tĩnh ngước mắt, lẳng lặng nhìn cô.
Dù sao người vào ảo cảnh sẽ không nhớ, Thịnh Ý mới có thể bình tĩnh nói dối như thế, bây giờ nhìn ánh mắt chàng, đột nhiên trái tim đập thình thịch.
… Không phải chàng nhớ hết rồi đến vạch trần toàn bộ trước mặt Cố Kinh Thời chứ?
Với tính cách của tiên sĩ, đúng là không phải không có khả năng. Thịnh Ý im lặng nuốt nước bọt, cầu nguyện chàng đừng nhớ chuyện trong ảo cảnh, đừng lộ ra điểm không đúng tại thời điểm mấu chốt này.
Cũng không biết Hề Khanh Trần có nghe thấy tiếng lòng của cô không, chỉ một mực nhìn cô chằm chằm.
“Bình thường vết thương trong ảo cảnh sẽ không xuất hiện ở hiện thực, nhưng bị thương quá nặng thì có thể.” Cố Kinh Thời cất Vô Nguyệt vào trong ngực: “Xem ra lần này sư tổ chịu không ít đau khổ trong ảo cảnh.”
Hề Khanh Trần không nói gì, chỉ gian nan đứng lên, khuôn mặt trắng bệch đi ra khỏi Sơn Hà Đồ. Thịnh Ý nhìn sợi xích thô ráp trên mắt cá chân chàng một lát, đành cố gắng rời mắt: “Kinh Thời, chúng ta cũng ra ngoài đi.”
Cố Kinh Thời đồng ý, nắm tay cô ra khỏi Sơn Hà Đồ.
Ba người lần nữa xuất hiện trong sân Chủ Phong, Vô Nguyệt trong Sơn Hà Đồ biến mất, lần nữa trở thành cuộn giấy trống trơn. Thịnh Ý nhìn bức tranh trống rỗng, trong lòng biết đây mới chỉ là khởi đầu. Trong Sơn Hà Đồ có biết bao ma khí do người vào ảo cảnh trước khi chết tạo nên, sau khi không còn Vô Nguyệt trấn áp, sắp phá tan không trung.
Trong nguyên văn, Cố Kinh Thời vì thả ma khí ra nên bị đám Triệu Kim cho rằng nhập ma, chịu oan rất lâu. Lúc này gã còn sống trở về, chắc chắn có cách hóa giải hiềm nghi.
Nhưng bằng cách nào?
Trong lòng Thịnh Ý bất an, đồ vật trong ngực rơi xuống sắp chọc vào bụng, cô chỉ có thể bình tĩnh nhắc nhở: “Nếu đã lấy được đồ thì giải trừ chú thuật trên người chàng và sư tổ đi.”
Cố Kinh Thời lập tức nhìn cô, ánh mắt trong trẻo của Hề Khanh Trần cũng nhìn sang.
Thịnh Ý không để ý Hề Khanh Trần, chân thành nhìn Cố Kinh Thời: “Có vẻ sư tổ… Sắp không chịu được nữa. Mặc dù chú đồng sinh cộng tử có thể bảo vệ chàng bình an, nhưng nếu hắn chết thật thì ít nhiều cũng cắn trả lên người chàng, ta sợ chàng bị thương.”
Trong lời đều vì bảo vệ người đàn ông của mình.
Lời nói dối này cũng không tính là tinh vi, dù sao chú thuật do Cố Kinh Thời hạ, cắn trả cũng không nghiêm trọng bao nhiêu. Cô dám nói như vậy, đơn giản là nhận định Cố Kinh Thời sống hai đời, sau khi có bàn tay vàng luôn được nữ nhân xung quanh tâng bốc, bây giờ đã quen chỉ tay hai ngón là nữ nhân luôn phục tùng gã.
Gã quá tự tin vào duyên khác phái của mình, sẽ không nghi ngờ.
Quả nhiên lúc này mặt Cố Kinh Thời dịu lại, giơ tay lên hóa giải chú thuật trên người mình và Hề Khanh Trần. Hề Khanh Trần vốn đã là nỏ mạnh hết đá, lúc này bị linh lực của gã đánh vào, khóe môi chảy ra vết máu, trái ngược với đôi môi tái nhợt, đúng là rợn người.
Chàng vẫn nhìn Thịnh Ý chằm chằm, đôi mắt đen bóng muốn nhìn thấu linh hồn cô. Thịnh Ý không nhìn chàng, chỉ nhỏ giọng trấn an Cố Kinh Thời, lại ra vẻ không thấy vết thương của chàng.
Trong lúc Thịnh Ý và Cố Kinh Thời nói chuyện, ma khí trong Sơn Hà Đồ phóng lên trời, toàn bộ Chủ Phong đều bị bóng tối bao phủ. Ma khí này quá táo tợn, lúc này chủ nhân Chủ Phong lại đang bị thương, trận pháp xung quanh cũng yếu theo, ma khí nhanh chóng đánh rách tả tơi.
Đợi đến khi đại trận hộ sơn cuối cùng vỡ vụn, Hề Khanh Trần bỗng dưng phun ra một ngụm máu tươi, đầu gối quỳ trên mặt đất, đập nát mặt đất vốn bằng phẳng.
Đất đá bay mù trời, linh thú sâu trong rừng núi bất an xao động, sau khi ma khí đánh tan trận pháp thì yếu hơn nửa, ngoại trừ xoay vòng lại tấn công vô ích, nhưng chỉ xoay quanh cũng kéo trên dưới Phùng Nguyên tông đến.
Khi nhìn thấy Hề Khanh Trần cả người đầy máu quỳ một gối xuống đất, Triệu Kim kinh sợ, vô thức muốn tiến đến, Cố Kinh Thời đột nhiên nói: “Sư tôn không được, sư tổ đã nhập ma, đừng đến gần ngài ấy.”
Thịnh Ý không thể tin nhìn gã, lập tức hiểu được cách loại bỏ hiềm nghi của gã.
Gã lại muốn Hề Khanh Trần làm người thế tội thay.
Quả nhiên Triệu Kim không tiến lên nữa, mọi người phía sau cũng nhanh chóng dừng lại.
“Tại sao sư tổ lại nhập ma?” Mặc dù Hề Khanh Trần thê thảm đến vậy, nhưng Triệu Kim vẫn giữ tôn kính theo thói quen.
Cố Kinh Thời lại bình tĩnh: “Đạo tâm bất ổn, có lẽ nhập ma đã lâu, hôm nay triệu đệ tử đến đây cũng là muốn hút linh lực đệ tử củng cố tu vi, không ngờ đột nhiên điên cuồng không như ý muốn, lại bị cắn trả.”
Vừa nghe Hề Khanh Trần hút linh lực, mọi người lập tức đề phòng, nhìn vị sư tổ xưa nay kính ngưỡng như nhìn dã thú sắp nổi điên.
Hề Khanh Trần cụp mắt im lặng, mặc người ta bất kính, trong mắt vẫn không chút gợn sóng.
“Vậy xích trên chân ngài ấy là sao?” Đột nhiên có một trưởng lão hỏi, mặc dù vẫn còn nghi ngờ nhưng đã bớt tôn kính.
Lúc này mọi người mới nhìn xích tỏa hồn trên chân Hề Khanh Trần.
“Là Tiểu Ý giúp đỡ.” Cố Kinh dịu dàng nhìn Thịnh Ý: “Nàng ấy vì cứu ta nên khóa linh lực sư tổ.”
“Nàng ta chỉ là một phàm nhân, sao có công lực ấy?” Trưởng lão tiến lên.
“Không có công lực, nhưng nàng là đồ đệ duy nhất của sư tổ, sư tổ tin tưởng nàng.” Cố Kinh Thời vẫn nhìn Thịnh Ý, tựa như đang xin sự đồng ý của cô.
Thịnh Ý miễn cưỡng cười: “Kinh Thời, vì sao chàng…” Muốn kéo ta vào?
Cố Kinh Thời cho cô một ánh mắt, ý bảo cô yên tâm chút chớ nóng nảy, cô chỉ có thể nuốt nửa câu sau xuống.
“Lỡ như các ngươi hãm hại sư tổ thì sao, chúng ta dựa vào đâu tin tưởng các ngươi?” Có đệ tử đột nhiên kêu lên.
Mọi người lập tức nhao nhao hùa theo, chỉ có Triệu Kim cau mày.
“Thanh giả tự thanh, nếu các ngươi không tin thì ta cũng hết cách, nhưng mà…” Cố Kinh Thời nhìn Triệu Kim: “Bây giờ sư tổ nhập ma, linh căn cũng sắp sụp đổ, nếu như thế sẽ mất trí lạm sát người vô tội. Sư tôn vì thiên hạ, tốt nhất nên tiễn ngài ấy về trời.”
Triệu Kim nhạy bén nắm được trọng điểm “Linh căn sắp sụp đổ”, sau khi sửng sốt lập tức dùng linh lực tấn công Hề Khanh Trần.
Khóe môi Hề Khanh Trần lại ứa máu, đáy mắt lại không dao động chút nào. Dòng máu đó khiến mắt Thịnh Ý đau đớn, bất giác xoa bụng.
“Sao có thể…” Vậy mà chỉ còn vi tu Nguyên Anh. Triệu Kim kinh sợ lùi về sau hai bước.
Trưởng lão nhận thấy không ổn, lập tức hỏi: “Tông chủ, có chuyện gì vậy?”
Sở dĩ Phùng Nguyên tông có thể trở thành tông môn đệ nhất thiên hạ, một là vì tài nguyên tông môn đủ tốt, hai là bởi vì có vị sư tổ này, là vị đại năng có hi vọng phi thăng lên Tiên giới nhất…
Không biết trên thế gian có bao nhiêu người chạy tới ngài, chỉ hy vọng có thể cận thủy lâu thai*, một ngày nào đó có thể được ngài chỉ điểm một hai, mặc dù ngài ấy đã bế quan chín trăm năm nhưng danh vọng vẫn cực cao.
*Cận thủy lâu thai: ở gần ai đó được hưởng chút lợi lộc.
Nhưng bây giờ ngài ấy chỉ còn tu vi Nguyên Anh, hơn nữa nhập ma.
“Đệ tử biết sư tôn kính sùng trưởng bối nhất, nhưng sư tổ đã cố gắng hết sức, tin chắc ngài ấy cũng không muốn sống, kính xin tông chủ thành toàn cho sư tổ.” Cố Kinh Thời từ từ lên tiếng.
Triệu Kim bỗng động lòng.
Bây giờ tu vi Hề Khanh Trần suy giảm, nhất định không thể che chở Phùng Nguyên tông nữa. Chuyện ấy vốn đã đả kích Phùng Nguyên tông, nếu còn cố gắng bảo vệ ngài ấy, đó chắc chắn làm hại thiên hạ, làm mất thanh danh cũng thôi, không chừng còn bị tông môn khác liên thủ đến vây công. Nếu giết thì… Sợ người bên ngoài sẽ nói ông ta không nhớ ơn đời trước.
Dù thế nào cũng sai, chỉ đành chọn cái có tổn thất nhỏ hơn.
Thịnh Ý nhìn ánh mắt Triệu Kim rục rịch, tay cô siết chặt, dùng cơn đau mãnh liệt giúp mình bình tĩnh lại. Mà Hề Khanh Trần vẫn luôn im lặng không nói cuối cùng cũng ngước mắt, lạnh lùng nhìn mọi người, giọng nói khàn khàn: “Các ngươi có thể thử xem.”
Mặc dù biết tu vi của chàng bây giờ không còn nhiều lắm, nhưng Triệu Kim vẫn giật mình không dám tiến lên, những người khác nhìn nhau không dám nói gì.
Trong bầu không khí yên tĩnh, Cố Kinh Thời lại từ từ lên tiếng: “Nếu sư tôn vẫn không đành lòng, đệ tự nguyện ý làm thay.”
Triệu Kim đang rối rắm, có người đồng ý làm thay đương nhiên là tốt, vì vậy tỏ vẻ đau lòng nhưng vẫn đồng ý.
“Đã vậy thì con làm đi.” Triệu Kim dứt lời, quỳ lạy Hề Khanh Trần: “Đệ tử cung tiễn sư tổ!”
“Đệ tử cung tiễn sư tổ!”
“Đệ tử cung tiễn sư tổ!”
Mọi người trong sân quỳ xuống, ai cũng tỏ vẻ đau lòng, tựa như bọn họ khó khăn cỡ nào mới ra quyết định như thế.
Hề Khanh Trần bình tĩnh nhìn mọi người, cuối cùng ánh mắt rơi vào người Thịnh Ý.
Cố Kinh Thời cũng để ý ánh mắt của chàng, bỗng sinh ra cảm giác khó chịu vì lãnh địa bị xâm phạm. Lại nhìn Thịnh Ý im lặng từ đầu đến giờ, mặc dù cô không nhìn Hề Khanh Trần nhưng biểu cảm cứng đờ không thể điều khiển được.
Cố Kinh Thời bỗng bật cười, rút kiếm đệ tử ra đưa vào tay Thịnh Ý.
Thịnh Ý đang chìm trong suy nghĩ của mình, đột nhiên bị gã ép cầm chuôi kiếm, sửng sốt nhìn gã: “Có ý gì?”
Mọi người nghe thấy giọng cô, đều nhìn qua.
“Nàng là đệ tử của sư tổ, chỉ có nàng tới gần mới không ép ngài ấy phát điên, vì bình an của mọi người, chỉ nàng có thể đi.” Cố Kinh Thời kiên nhẫn giải thích, tựa như một trượng phu chu đáo: “Đừng lo, ta sẽ ở sau bảo vệ nàng.”
“… Ta chưa từng giết người.” Thịnh Ý bình tĩnh gã, giọng nói rơi run rẩy.
“Rất đơn giản, nhắm mũi kiếm vào ngực ngài ấy, dùng sức đâm vào là được.” Cố Kinh Thời nắm tay đang cầm kiếm của cô, đỡ tay cô đi đến trước mặt Hề Khanh Trần.
Trước mắt bao người, Cố Kinh Thời và cô như một đôi tình nhân thân thiết, đi đến trước mặt Hề Khanh Trần.
“Giết gã, chứng minh trong lòng nàng chỉ có ta.” Cố Kinh Khi dùng giọng nói chỉ hai người có thể nghe thấy: “Sau này phần đời còn lại ta cho nàng vinh hoa chỉ dưới một người, dù nàng làm gì, trên đời này cũng không có ai dám chõ mồm.”
“Sao chàng phải ép ta?” Thịnh Ý thở gấp, bàn tay không cầm kiếm ôm bụng, tựa như căng thẳng nên cơ thể không ổn, trong phút chốc diễn vẻ yếu đuối vô cùng nhuần nhuyễn.
Cố Kinh Khi vén tóc cô ra sau tai, cười khẽ: “Vì ta thích nàng, muốn cầm tay nàng đi hết quãng đời còn lại, mặc dù… Nàng không phải Thịnh Ý.”
Thịnh Ý bỗng mở to hai mắt.
“Không phải thì thôi, dù sao vẫn là cơ thể đó, hơn nữa nàng càng thú vị hơn, cũng giống ta. Tương lai có nàng bầu bạn, cũng không tính là cô đơn.” Cố Kinh Thời một tay ôm eo cô, thì thầm bên tai: “Đừng sợ, thanh kiếm này gọt sắt như bùn, nàng không cần dùng sức cũng lấy tính mạng gã.”
“Giết gã, từ nay về sau ta không nghi ngờ nàng nữa.”
Giọng nói gã trầm như bãi nước chết, Thịnh Ý bỗng nhớ lại khoảng thời gian gã sống trong hư vô kia. Trống rỗng không nhìn thấy thứ gì, mấy nữ nhân lúc nào cũng có thể nổi điên kia, mùi máu tươi mãi không biến mất… Lưng Thịnh ý cứng đờ, cô cũng hiểu vì sao đời trước Hề Khanh Trần có ơn với gã, gã lại chưa bao giờ buông tha cho Hề Khanh Trần.
Vốn không liên quan đến tình yêu, cũng không phải là ghen tị giữa nam nhân gì, chỉ là bởi vì ngoài Hề Khanh Trần ra, không có ai thích hợp cung cấp linh lực cho Sơn Hà Đồ, cũng không có ai thích hợp gánh nồi vụ ma khí chui ra, càng không ai thích hợp kiểm tra nàng đáng tin hay không.
Quan trọng nhất lúc trước gã vì tự do mà giết cha mình, dù Hề Khanh Trần không phải cha gã nhưng là trợ lực lớn nhất giúp gã lên đỉnh cao ở đời trước.
Dưới ma khí xám xịt, Thịnh Ý quay đầu lại liếc nhìn mọi người đang quỳ, dễ dàng nhìn thấy có người sùng bái nhìn Cố Kinh Thời, chờ mong giết Hề Khanh Trần. Lại nhớ đến danh vọng của Cố Kinh Thời ở Chủ Phong, dù Triệu Kim cũng không dám hở chút ra oai như lúc trước.
Hề Khanh Trần từng là vị thần của Phùng Nguyên tông, mà bây giờ Cố Kinh Thời lại tạo ra một vị thần trong thời gian ngắn nhất.
Vị thần này là gã.
Một bước, hai bước, ba bước… Càng ngày càng gần, cuối cùng dừng lại ở khoảng cách chỉ cách Hề Khanh Trần ba bước.
Hề Khanh Trần im lặng nhìn bọn họ, đến khi đối mắt với Thịnh Ý, đáy mắt của chàng mới hơi dao động.
“Thịnh cô nương.” Chàng gọi cô một tiếng, không nói gì nữa.
Thịnh Ý đọc hiểu ánh mắt chàng… Chàng vẫn nhớ mọi chuyện trong ảo cảnh, đang chờ cô thực hiện lời hứa.
“Xin lỗi…” Giọng Thịnh Ý run run, tựa như cho chàng một câu trả lời.
Hề Khanh Trần lẳng lặng nhìn cô, lúc lâu sau mới cong môi cười: “Không sao.”
Đã quen từ lâu, vậy nên cũng không còn kỳ vọng gì.
Thịnh Ý không cầm nổi kiếm, chỉ có thể thành khẩn nhìn Cố Kinh Thời.
“Nghe lời, giết gã.” Cố Kinh Thời thì thầm bên tai cô: “Mười ngày sau chúng ta thành thân.”
“… Thật sao?” Thịnh Ý nghe thế mắt sáng lên, Hề Khanh Trần bị niềm vui trong mắt cô đâm vào tim, tựa như cũng bị bệnh tim.
“Thật.” Cố Kinh Thời thì thích phản ứng của Thịnh Ý, khóe môi cong lên.
Thịnh Ý hít sâu một hơi, lại nhìn Hề Khanh Trần, ánh mắt thêm chút kiên định, mũi kiếm run rẩy dừng trước ngực Hề Khanh Trần.
Như Cố Kinh Thời đã nói, thanh kiếm này gọt sắt như bùn, chỉ vừa chạm vào ngực chàng mà áo Hề Khanh Trần đã rách ra.
“Xin lỗi tiên sĩ, ta cũng không muốn.” Thịnh Ý gian nan nói: “Nhưng nếu hôm nay ta không giết huynh, ngày sau không thể sống yên ổn ở Phùng Nguyên tông, Kinh Thời cũng không vui, ta… Không thể khiến chàng không vui.”
Hề Khanh Trần im lặng một lát, bình tĩnh nói: “Không sao.”
Thật sự không sao cả, có thể chết trong tay nàng, coi như chết cũng có ý nghĩa. Còn mấy lời đau lòng của nàng, xem như không nghe thấy là được rồi.
Thịnh Ý nói lời xin lỗi xong, lại quay đầu nhìn Cố Kinh Thời: “Thanh kiếm này có đủ sắc không? Ta muốn… Hắn có thể chết thoải mái chút.”
“Đã dùng máu Vô Thao rèn qua.” Thấy cô đã quyết định, tâm trạng Cố Kinh Thời khá tốt, vui vẻ trả lời câu hỏi của cô.
“Được…”
Đồ vật trong ngực lộp bộp, Thịnh Ý nhìn chằm chằm khuôn mặt Hề Khanh Trần, hít một hơi thật sâu đâm vào ngực chàng. Cơ thể Hề Khanh Trần gầy yếu lung lay trong gió sắp ngã, nhưng vẫn không nhắm mắt lại, ngắm nhìn biểu cảm cuối cùng của Thịnh Ý, muốn in hình bóng nàng vào lòng.
Sau đó chàng thấy khoảng khắc kiếm đâm vào ngực nửa tấc, tay kia của Thịnh Ý đưa vào ngực, lấy ra một mảnh bạc quay lại đâm vào giữa trán Cố Kinh Thời.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Cố Kinh Thời không hề đề phòng, mặc dù vô thức trốn về sau nhưng vẫn chậm một bước, Vô Nguyệt đã thành công đâm vào da thịt gã. Thịnh Ý khoét vào, cắt một mảnh thần hồn của gã.
“A…”
Nỗi đau thần hồn cắt bỏ có thể so với lăng trì, Cố Kinh Thời đánh một đòn về phía Thịnh Ý, ánh mắt Hề Khanh Trần thay đổi, lập tức kéo Thịnh Ý lại, dùng cơ thể bảo vệ cô. Thịnh Ý cũng không rảnh rỗi, đưa tay cắt đứt xích tỏa hồn trên chân chàng. Khi linh lực Cố Kinh Thời đánh tới, trên người Hề Khanh Trần lập tức bùng nổ linh lực cường đại.
Ầm ầm…
Xung quanh long trời lở đất, mọi người đang quỳ lung lay sắp ngã, Thịnh Ý lấy thuyền Ngàn Cơ ra nhảy lên với Hề Khanh Trần.
“Gió đến!”
Cô hét lớn, quần áo quanh người bay bay, thuyền Ngàn Cơ hiểu được suy nghĩ của chủ nhân, lập tức đưa hai người bay lên trời. Hai mắt Cố Kinh Thời đỏ ngầu, lập tức đánh về phía hai người nhưng vẫn chậm một bước.
Bụi bặm lắng xuống.
Thịnh Ý ngã phịch trên thuyền, ngẩng đầu nhìn Hề Khanh Trần suy yếu đến mức sắp chết.
Hai người im lặng nhìn nhau một lát, Thịnh Ý đưa Vô Nguyệt đến trước mặt chàng: “Đây là Vô Nguyệt, cái trước ta đưa Cố Kinh Thời là giả. Nửa năm nay ta tìm rất nhiều tài liệu mới làm được. Vốn dĩ nhân lúc trước kia gã tỉnh thử cắt thần hồn hắn, chuẩn bị hàng giả phòng ngừa, ai ngờ gã lại bắt chàng đến, còn lập chú đồng sinh cộng tử, ta chỉ đành đổi cách khác. May mà trên này có hơi thở người sống nên giống miếng sắt, gã một lòng muốn dồn chàng vào chỗ chết nên không quan sát cẩn thận, nếu không đã không lừa được…”
Lời còn chưa dứt, Hề Khanh Trần đã ôm cô vào lòng.
“Cảm ơn…” Chàng nhỏ giọng nói.
Thịnh Ý bật cười: “Ta chỉ thực hiện lời hứa mà thôi, cần gì nói lời cảm ơn chứ?”
Hề Khanh Trần không nói, chỉ ôm cô càng chặt hơn.
Thịnh Ý bị chàng siết gần như không thở nổi, đành phải vỗ lưng chàng trấn an.
“Tiên sĩ, vinh hoa phú quý và sống trăm tuổi của ta không còn nữa rồi.”
“Ừm…”
“Sau này chàng phải đối xử tốt với ta… Bỏ đi, ta đối tốt với chàng là được rồi.” Thịnh Ý buông tiếng thở dài, có vẻ cam chịu số phận: “Ai bảo ta nợ chàng chứ.”
***
Tác giả có lời muốn nói:
Tự do rồi!