Nếu Còn Không Được Thì Ta Sẽ Đi Ngay Đấy - Sơn Hữu Thanh Mộc (full) - Chương 44: Đẹp lắm
- Trang Chủ
- Nếu Còn Không Được Thì Ta Sẽ Đi Ngay Đấy - Sơn Hữu Thanh Mộc (full)
- Chương 44: Đẹp lắm
“Thật sự ta không định chạy.” Vẻ mặt Thịnh Ý bất đắc dĩ.
Nhưng Hề Khanh Trần nghe không vào, trói người xong ngồi canh bên mép giường, không biết còn tưởng chàng đang trông coi phạm nhân nào đó.
Không đúng, biểu cảm của chàng đâu giống đang nhìn chằm chằm phạm nhân, rõ ràng giống như mèo đang nhìn người vừa triệt sản mình, dáng vẻ nhìn chằm chằm giống y như mèo vậy.
Thịnh Ý biết một lần mất tín vạn lần mất tin, cô không giãy dụa nữa, sống luôn ở trên giường, chỉ là lần này ô cửa sổ nhỏ cũng không mở. Mặc dù Hề Khanh Trần không nhốt cô vào nơi không ánh sáng không tiếng động, nhưng cũng ngăn cách cô với thế giới bên ngoài đến mức độ lớn nhất.
Với mấy việc chàng làm, Thịnh Ý chỉ có một suy nghĩ: may mà đây là thế giới tu tiên, không cần rửa mặt không cần đi vệ sinh cũng có thể đảm bảo cơ thể đủ sạch sẽ, nếu không cứ bị nhốt mãi trên giường đúng là bẩn thỉu.
Cửa sổ đóng chặt, Thịnh Ý không thể đoán bốn mùa, chỉ có thể biết một ngày lại trôi qua nhờ tiếng chuông sáng sớm. Trong tình huống tất cả mọi người đều không nhìn thấy, cô ở cùng Hề Khanh Trần gần chín trăm năm, vậy nên cũng quen cuộc sống mất tự do này.
Hề Khanh Trần không hề ngồi thiền, ngày nào cũng ngồi trông, muốn tìm một tia mất kiên nhẫn và phẫn nộ trên mặt cô, nhưng dù chàng tìm cỡ nào cũng không thấy chút tức giận nào nơi cô.
Cuối cùng một ngày, chàng nắm chặt cổ tay cô chất vấn: “Có phải dù ta làm gì nàng cũng không để ta vào mắt?”
“… Đương nhiên không phải.” Không hiểu được cơn giận của chàng, Thịnh Ý ngây ngốc, không biết chọc giận chàng ở đâu.
Hề Khanh Trần cắn răng: “Vậy vì sao nàng không tức giận?”
“Vì sao ta phải… À, chàng nói ta bị trói ở đây á.” Thịnh sờ mũi, xích trên cổ tay vang lên tiếng leng keng: “Ta đồng ý ở đây với chàng nên không tức giận.”
Hề Khanh Trần lạnh lùng buông tay cô ra: “Nàng cảm thấy bây giờ ta còn tin nàng ư?”
“Dù chàng có tin không thì ta cũng nghĩ như thế.” Thịnh Ý vô tội.
Hề Khanh Trần bình tĩnh nhìn cô hồi lâu, ôm eo cô hôn lên.
Màn giường rơi xuống, lại hoang đường lần nữa, Thịnh Ý đã quen từ lâu, thuần thục ôm cổ chàng.
Khi tình nồng ý đậm, Hề Khanh Trần đột nhiên nói: “Nàng muốn ta tin nàng?”
“Đương nhiên.” Thịnh Ý không do dự.
“Vậy nàng chứng minh cho ta xem.” Hề Khanh Trần nhìn ánh mắt cô.
Thịnh Ý chớp mắt: “Chứng minh thế nào?”
“Giết Cố Kinh Thời.”
Thịnh Ý: “…”
“Nàng vẫn không muốn.” Giọng Hề Khanh Trần khàn khàn.
Thịnh Ý dở khóc dở cười: “Tiên sĩ, ta chỉ là người phàm, không giết được ai cả.”
“Ta giết thay nàng.” Hề Khanh Trần rất cố chấp chuyện này.
Trong ảo cảnh ngoại trừ hai người bọn họ, những thứ khác đều là hư ảo, mặc dù thật sự có Cố Kinh Thời cũng chỉ là chàng tưởng tượng ra. Thịnh Ý hơi nhếch môi: “Vậy chàng đi đi.”
“Ta đi thật đấy.” Hề Khanh Trần cho rằng nàng không tin, bàn tay nắm lấy tay cô càng dùng sức.
Thịnh Ý đau đớn nhíu mày, còn chưa mở miệng nói, chàng đã hơi buông lỏng.
“… Đi đi.” Thịnh Ý nhân cơ hội rút tay ra, vuốt ve tóc mai chàng.
Chàng luôn tuân thủ quy tắc, lúc nào cũng thấy quần áo chàng chỉnh tề, trừ trên giường ra hầu như không nhìn thấy… dáng vẻ mê người của chàng.
Thịnh Ý nhìn khuôn mặt chàng một lát, đột nhiên phát hiện phẩm hạnh của mình đúng là không ra gì, dù là hiện thực hay ảo cảnh, đã bắt nạt người ta gần chết còn thèm người ta nhỏ dãi.
Trong lòng cô chửi mắng mình, ngồi dậy cắn môi chàng, mắt Hề Khanh Trần tối sầm lại, động tác càng thêm dồn dập.
Sáng hôm sau, khi Thịnh Ý mở mắt ra, trong phòng ngủ trống rỗng.
Đây là lần thứ hai sau khi cô bị giam mở mắt không thấy Hề Khanh Trần. Cô nằm nhàm chán, chán đến mức đếm mấy đốm đỏ trên người mình, khi sắp đếm đến bắp chân, cô mệt mỏi nhắm mắt lại, định ngủ nướng tiếp.
Đúng là ảo cảnh có thể gợi tên tính ác và dục vọng, nhưng điều kiện tiên quyết là bản thân người vào ảo cảnh phải có tính ác và dục vọng, Hề Khanh Trần trong ảo cảnh hoang dã như vậy, có thể cho thấy… Thịnh Ý nhớ lại vệt nước bên môi đêm qua, cổ họng căng cứng, cảm thấy anh chàng này đúng là thâm tàng bất lộ.
Cô ngủ mơ mơ màng màng, chỉ ngủ nửa canh giờ đã tỉnh, sau khi mở mắt thì thấy Hề Khanh Trần ở trong phòng, lúc này đang ngồi bên giường ngây ngốc nhìn khay trên mặt đất.
Thịnh Ý nhìn theo ánh mắt của chàng, thấy hình như trên khay có gì đó tròn tròn, trên thứ đó còn có miếng vải che lại. Cô vừa tỉnh giấc, đầu óc còn chưa tỉnh táo, thuận miệng hỏi: “Đây là gì thế?”
Nghe được giọng cô, Hề Khanh Trần quay đầu lại nhìn.
Thịnh Ý chớp mắt.
Hề Khanh Trần tiếp tục im lặng.
Thịnh Ý bỗng hiểu được, lại nhìn khay.
“Nàng muốn nhìn thử à?” Giọng nói Hề Khanh Trần vang lên bên tai cô, không hiểu sao giống như quỷ đêm khuya: “Ta đã rửa sạch, không có máu, không dọa nàng.”
Thịnh Ý: “…” Nhưng mấy lời chàng nói dọa ta đấy.
Im lặng không nói hồi lâu, cô khẽ thở dài: “Muốn xem.”
Lời còn chưa dứt, vải trên khay không gió tự bay, lộ ra đầu Cố Kinh Thời trong đó.
Có vẻ người đã chết được một thời gian, khuôn mặt xám tái xanh, đôi mắt mở đầy kinh ngạc, có vẻ chết không nhắm mắt.
Thịnh Ý nhìn chằm chằm đầu Cố Kinh Thời hồi lâu, bỗng có suy nghĩ…
Ký ức của Hề Khanh Trần trong ảo cảnh chỉ tới khi cô muốn chàng ra khỏi Chủ Phong, không nhớ chuyện Cố Kinh Thời bắt chàng về.
… Không nhớ chuyện ấy mà còn khăng khăng muốn giết gã, có thể thấy chàng hận gã vô cùng. Thịnh Ý nhìn vết đứt trên cổ “Cố Kinh Thời”, không hiểu sao thấy đầu mình cũng hơi lạnh.
Nếu Hề Khanh Trần trong ảo cảnh lại phát điên thêm một chút, người chết kia chẳng phải là…
Thịnh Ý run rẩy, nghĩ thầm những người khác chết cũng không sao, nhưng trong ảo cảnh ngoài Hề Khanh Trần ra thì cô là người sống duy nhất, nếu bị giết thì chết thật đấy.
“Đau lòng à?” Giọng nói Hề Khanh Trần bỗng vang lên.
Thịnh Ý hoàn hồn, quay đầu lại chạm phải đôi mắt thâm trầm của chàng.
Trái tim nhỏ bé yếu ớt của cô run rẩy, không nhịn được hỏi thẳng: “Chàng cũng giết ta như gã sao?”
Hề Khanh Trần không nghĩ ngợi: “Không.”
Thịnh Ý thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt cảm động ôm chàng: “Cảm ơn tiên sĩ, chàng tốt với ta quá.”
Hề Khanh Trần: “?”
“Nếu hắn chết rồi thì sau này hai ta sống với nhau thật tốt, chàng cũng đừng lo ta hồng hạnh xuất tường*, trên đời này người ta có thể nương tựa chỉ có mình chàng.” Lời ngon tiếng ngọt không cần suy nghĩ Thịnh Ý cũng có thể thốt ra, thực tế lại nghĩ mình ở trên giường lâu như thế cũng không có chút tiến triển nào, phải nghĩ cách lấy lại lòng tin của chàng.
*Hồng hạnh xuất tường: ý chỉ ngoại tình.
Tuy nói thời gian trong ảo cảnh mơ hồ, có lẽ ngàn vạn năm cũng chỉ là một khoảnh khắc bên ngoài, nhưng mỗi một giây chàng và Cố Kinh thời ở trong bức tranh lại thật sự tiêu hao linh lực, cô phải nhanh chóng tìm ra chấp niệm của Hề Khanh Trần, để chàng thả mình ra ngoài lấy Vô Nguyệt mới được.
“Tiên sĩ, Cố Kinh Thời đã chết, chàng nên tin ta đúng chứ?” Thịnh Ý kéo tay Hề Khanh Trần hỏi.
Hề Khanh Trần im lặng hồi lâu, hỏi: “Nàng không đau lòng chút nào?”
“Người ta yêu là chàng, sao phải đau lòng vì hắn chứ?” Thịnh Ý khó hiểu.
Hề Khanh Trần cười lạnh: “Bởi vì lúc trước khi hắn rơi vào miệng Vô Thao, nàng đau lòng vì hắn đến mức muốn sống muốn chết, ngay cả ta bị thương cũng mặc kệ.”
Thịnh Ý: “…”
Lúc đó trong cơn đau thương, cô đã cố hết sức sắp xếp cho chàng, không ngờ chàng vẫn để ý như thế, để ý đến mức vào ảo cảnh cũng trách móc cô.
“Thịnh Ý, nàng khóc vì hắn.” Hề Khanh Trần gằn từng câu từng chữ.
Thịnh Ý im lặng một lúc lâu, thở dài: “Tiên sĩ, lúc đó nếu không phải hắn đẩy ta một cái, có lẽ ta sẽ rơi vào miệng Vô Thao cùng hắn, hắn có hào quang…”
Nói đến một nửa giọng nói tự biến mất, cô chỉ có thể đổi cách nói khác: “Hắn may mắn, có thể sống sót, nhưng ta thì không chắc, mang ơn của hắn như thế, ta không thể đau lòng vì hắn một chút sao?”
“Không thể.” Hề Khanh dầu muối không ăn.
“Vậy nếu lúc đó ta chết thì chàng cũng không quan tâm?” Thịnh Ý hỏi.
Hề Khanh Trần sầm mặt: “Ta sẽ không để nàng chết.”
“Cũng chưa chắc.” Thịnh Ý nhún vai.
Hề Khanh Trần: “Vậy ta sẽ chết cùng nàng.”
Chàng nói không chút do dự, Thịnh Ý ngẩn người, bỗng nở nụ cười: “Ta biết chàng tốt với ta.”
Nếu nàng tranh cãi với mình, chàng còn có thể phản bác, nhưng khi nàng mềm giọng thì chàng đành chịu thua. Hề Khanh Trần mím môi, bỗng im lặng.
“Nếu ngày đó Chử Phi gặp chuyện không may vì cứu chàng, tin chắc chàng sẽ đau lòng gần chết, chỉ sợ chàng là một người…” Thịnh Ý cân nhắc, tìm một từ hình dung: “Vô cùng lụy tình*.”
*Thật ra bản gốc là luyến ái não, ý chỉ trong đầu chỉ có yêu đương á, mà mình không biết nên dùng từ nào, bạn nào có từ hay thì rcm mình với nhe:3
“Lụy tình là gì?”
Thịnh Ý: “Là trong mắt chàng chỉ có ta, không quan tâm thứ gì khác.”
Hề Khanh Trần hơi ngẩn ra, vành tai bỗng hơi đỏ.
“Nhưng dù chàng lụy ta đến mức muốn sống muốn chết vì ta, chàng cũng sẽ đau lòng vì bạn bè, ta cũng thế.” Thịnh Ý dừng lại, ỷ vào chuyện chàng tỉnh dậy sẽ không nhớ gì, đưa tay vuốt ve mặt chàng: “Nhưng ta vẫn muốn xin lỗi chàng… Dù ta biết chàng không muốn nghe ta xin lỗi.”
“Xin lỗi tiên sĩ, ngày đó chàng liều mạng cứu ta, xương cốt hai tay vỡ vụn mà ta chỉ lo Cố Kinh Thời, hoàn toàn không quan tâm cảm xúc của chàng.” Thịnh Ý nói, hôn lên trán chàng: “Ta không hiểu chuyện, đều là lỗi của ta, sau này dù xảy ra chuyện gì thì chàng đều là người quan trọng nhất với ta, ta sẽ không gạt chàng qua một bên.”
Hề Khanh Trần im lặng không nói, hiển nhiên nhớ tới chuyện ngày đó, bỗng hơi đau lòng.
Thịnh Ý bình tĩnh nhìn chàng, lại hôn chóp mũi chàng, sau đó đi thẳng xuống dưới, môi răng cọ xát.
Đọc ở wattpad nheeeee
Phương xa có mấy chú chim vỗ cánh, mây mù chảy trôi, nhưng mọi thứ trong tẩm điện đều đứng yên, ngay cả ánh mặt trời cũng không di chuyển. Thịnh Ý tựa vào vai Hề Khanh Trần, lẳng lặng hưởng thụ bình an hiếm có, không cẩn thận đụng phải “Cố Kinh Thời” chết không nhắm mắt.
… Gây mất hứng quá.
Hề Khanh Trần cũng nhận ra cô thất thần, lông mày dần nhíu lại, Thịnh Ý biết nhìn mặt đoán ý lập tức chỉ cái đầu trên đất: “Nhìn kỹ quả thật hơi dọa người, hay là chàng vứt hắn đi.”
Hề Khanh Trần yên tĩnh một lát, phất tay đầu và khay đều biến mất.
“Phát hiện đây là ảo giác khi nào?” Chàng hỏi.
Thịnh Ý: “…”
“Đừng giả vờ, ta biết nàng đã nhìn ra từ lâu.” Hề Khanh Trần xụ mặt: “Nếu không nàng sẽ không bình tĩnh như thế.”
Thịnh Ý nghĩ thầm cô thật sự không nhìn ra, cô cạn lời nửa ngày mới hỏi: “Vì sao phải lừa ta?”
“Ta chỉ muốn xem nàng có đau lòng vì hắn không.” Hề Khanh Trần quay mặt đi, hiển nhiên không hài lòng với kết quả này: “Không ngờ nàng dễ dàng nhìn ra sơ hở như thế.”
“… Tu vi của chàng cao như thế, ảo giác chàng làm ra sao ta có thể liếc mắt đã nhìn thấu chứ?” Thịnh Ý dở khóc dở cười.
“Đương nhiên nàng có thể.” Hề Khanh Trần nghiêm túc phản bác cô: “Nàng là người có tuệ căn nhất trên đời này, hoàn toàn không có tu vi cũng có thể nhận ra kết giới mà ta lập, huống chi bây giờ tu vi đã gần Kim Đan.”
Có lẽ trên đời này chỉ có chàng mới thật sự cảm thấy cô giỏi. Thịnh Ý buồn cười, nhưng ánh mắt chân thành của chàng khiến tim cô run lên, không cười nổi.
Cô im lặng một lúc hỏi: “Vậy sao không giết hắn?”
“Hắn chưa bao giờ trêu chọc ta, cũng chưa làm việc ác nào, chẳng qua được nàng thích… Tóm lại lạm sát người vô tội là không tốt, hơn nữa ta cũng không muốn…” Hề Khanh Trần dứt lời, bỗng nhớ lại dáng vẻ cô khóc tê tâm liệt phế trước cửa lớn, bổ sung: “Không muốn nàng đau lòng.”
… Không lạm sát người vô tội, cũng không muốn cô đau lòng, dù vào ảo cảnh chàng vẫn kiềm chế như thế. Thịnh Ý nhìn đôi mắt xinh đẹp trong suốt của chàng, không nhịn được hôn lên.
Hôn nhau có hàng ngàn cách, mỗi cách đều có ý nghĩa khác nhau. Hai người đã hôn nhau không biết bao nhiêu lần, lần đầu tiên Hề Khanh Trần cảm nhận sự gấp gáp của cô, vì vậy thuận lý thành chương ngã xuống, tiếng leng keng của xích vang lên.
Một hồi hoang đường kết thúc, Hề Khanh Trần ôm bả vai Thịnh Ý nhẹ nhàng vuốt ve, hồi lâu mới từ từ nói: “Vì ta không giết Cố Kinh Thời, nàng rất vui nên mới chủ động như thế à?”
“… Đừng làm mất hứng chứ, ta mà vì hắn à?”
Sắc mặt Hề Khanh Trần hơi dịu lại: “Sao ta biết chứ, dù sao nàng cũng thích hắn như thế.”
“Chàng thật sự không cảm nhận được à?” Thịnh Ý luồn tay vào chăn, nói sâu xa.
Khuôn mặt Hề Khanh Trần bỗng đỏ bừng: “Nàng… Hoang đường!”
“Cũng không biết là ai hoang đường.” Thịnh Ý nở nụ cười, lại cọ mặt lên ngực chàng.
Hề Khanh Trần khắc chế mím môi, một lúc lâu sau mới rút tay cô ra: “Gần đây ta không uống thuốc.”
Thịnh Ý dừng lại.
“Không có thuốc, nàng còn thích không?” Hề Khanh Trần nghiêm túc hỏi.
Thịnh Ý nhìn chàng lúc lâu, thở dài: “Ta chưa từng không thích, cũng không ham muốn như chàng tưởng, thật ra chàng… thật sự rất đỉnh.”
Hề Khanh Trần lạnh lùng nhìn cô, có vẻ không tin.
“Thật đấy.” Thịnh Ý ở trong ảo cảnh không kiêng nể gì, mấy câu bình thường không dám nói nay nói hết: “Trước đây không phải ta không hài lòng với chàng, chỉ là cho rằng mỗi lần tu luyện đều có thể tăng liền tù tì ba cấp, nhưng hiện thực lại phải nhiều lần mới tiến một cấp, vậy nên hoài nghi chính mình… Đúng, là ta hoài nghi chính mình, chứ không phải nghi ngờ năng lực của chàng.”
“Song tu làm sao có thể một lần tăng ba cấp chứ.” Hề Khanh Trần nhíu mày.
Thịnh Ý vui vẻ: “Đúng thế nhỉ, không phải ta ngốc quá ư, mới làm chàng tự nghi ngờ bản thân.”
Hề Khanh Trần nhìn chằm chằm vào mắt cô, tựa như không biết có nên tin cô hay không. Thịnh Ý thấy chàng do dự không quyết, dứt khoát nói nhỏ bên tai chàng vài câu, mặt Hề Khanh Trần bỗng đỏ bừng.
“Sao nàng có thể…” Nói những lời đó, làm hắn không nói nên lời.
“Thử xem đi, dù sao chàng cũng vào…” Thịnh Ý kịp thời nuốt hai chữ “ảo cảnh” xuống: “Đừng ngoan như thế.”
Môi Hề Khanh Trần giật giật, vẫn nói không nên lời.
Thịnh Ý bị biểu cảm của chàng chọc cho cười to, Hề Khanh Trần nhìn gương mặt cong cong của nàng, khóe môi cũng cong lên.
Thịnh Ý cười nửa ngày, vừa ngẩng đã nhìn thấy ánh mắt đầy ý cười của chàng, hơi ngồi thẳng dậy: “Tiên sĩ, có thể nói chuyện không?”
Thấy cô hiếm khi đứng đắn, Hề Khanh Trần cũng bất giác ngồi dậy.
“Cái này.” Thịnh Ý lắc lắc xích trên tay: “Chàng tháo cho ta đi.”
Vừa nghe cô nhắc tới chuyện này, sắc mặt Hề Khanh Trần lạnh đi trông thấy.
“Năm tháng tu tiên dài đằng đẵng, sau này nói không chừng sẽ ở bên nhau ngàn năm vạn năm, chàng xác định có thể trói ta ngàn vạn năm ư?” Thịnh Ý cười cười: “Chàng không làm được, đã vậy sao bây giờ không thả ta ra, chúng ta sống chung như bình thường.”
“Sống chung như bình thường?” Hề Khanh Trần hỏi ngược lại.
Thịnh Ý gật đầu: “Bình thường đó, làm một đôi đạo lữ bình thường, cùng nhau ăn cơm đi dạo nghỉ ngơi, sống qua quãng đời còn lại.”
Cô nói xong, trong tẩm điện bỗng yên tĩnh, Thịnh Ý cũng không nói gì nữa, chỉ để Hề Khanh Trần có thời gian suy nghĩ.
Hề Khanh Trần im lặng hồi lâu, đến khi cô sắp buồn ngủ chàng mới nói: “Chúng ta từng ở chung một cách bình thường, nhưng trước ngày ký khế ước nàng đã rời đi.”
“Tiên sĩ…”
“Ngày đó ta chuẩn bị câu đối hỉ và lụa đỏ, trang trí động phủ của Chử Phi vô cùng sinh động, còn dùng linh lực biến ra ngàn vạn con sứa, chỉ chờ nàng trở về bái đường thành thân.”
“Ta đã từng cho nàng phong tục nhân gian, ký kế ước Tiên giới với nàng, ta sắp xếp mọi thứ cẩn thận, lại chỉ đợi được một hòn đá cuội.”
“Thịnh Ý, ta đã từng muốn ở bên nàng một cách bình thường, nàng đã đối xử với ta ra sao?”
Ảo cảnh dỡ phòng ngự trong lòng, ngày xưa vì nhiều nguyên nhân khác nhau nên không chịu nói ra oán khí, bây giờ lại dễ dàng nói ra.
Thịnh Ý ngơ ngẩn nhìn chàng, nghe chàng nói những thứ chưa bao giờ tiết lộ, nghẹn lời nửa ngày mới nói: “Rất xin lỗi…”
Hề Khanh Trần nghe thấy ba chữ này, bỗng sinh ra ngọn lửa không tên, chàng không nói gì, lập tức xoay người rời đi.
Lần này chàng đi mấy ngày không quay lại.
Thịnh Ý nhìn bữa ăn xuất hiện đúng giờ bên giường mỗi ngày, biết chàng vẫn ở gần phòng ngủ, chỉ là không muốn gặp cô. Cô ở một mình trong phòng, cô độc xâm nhập vào giác quan của cô, sự cô đơn mà 900 năm qua cô chưa từng cảm nhận bây giờ như đánh ập đến.
Cô bắt đầu mất ngủ, ăn không ngon, mỗi ngày đều ngây ngốc, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng gió thổi cỏ lay đều mong chờ nhìn về phía cửa, mãi đến khi xác định người kia không quay lại cô mới tiếp tục ôm gối ngơ ngẩn.
Thịnh Ý bỗng cảm nhận được trạng thái Hề Khanh Trần nói, đừng nói nhốt cô đến nơi không ánh sáng không tiếng động, cho dù nhốt ở nơi bình thường như vậy, trong đầu cô cũng chỉ còn một mình Hề Khanh Trần, không có sức suy nghĩ thứ khác.
Cũng may Hề Khanh Trần chỉ rời đi ba ngày, nhìn thức ăn bên giường gần như không động đậy, lại nhìn Thịnh Ý ngơ ngác mờ mịt, hồi lâu mới khàn giọng nói: “Nàng nói đúng, ta không thể nhốt nàng cả đời.”
Dây xích trên tay Thịnh Ý vỡ vụn, biến mất trong không khí.
Thịnh Ý xoa xoa cổ tay nhẹ bẫng: “Cảm ơn.”
“Nàng thật sự đồng ý bắt đầu lại với ta?” Chàng nghiêm túc hỏi.
Thịnh Ý ngửa đầu nhìn chàng một lát, cười nói: “Ừm, đồng ý.”
Yết hầu Hề Khanh Trần trượt lên xuống, hồi lâu sau mới vươn tay về phía cô: “Vậy ta lại tin nàng một lần.”
Thịnh Ý nắm lấy tay chàng: “Cảm ơn.”
“Tôi cũng sẽ cố gắng.” Hề Khanh Trần suy nghĩ, nói với cô kết quả suy nghĩ mấy ngày nay: “Trở thành một người trượng phu đủ tư cách.”
Trước đây khi sống với Thịnh Ý, chàng không để ý nhiều chuyện, cũng chưa bao giờ nghĩ tới nhu cầu Thịnh Ý, mãi đến khi thấy Cố Kinh Thời mua váy cho nàng, nói chuyện trên trời dưới đất với nàng, chàng mới phát hiện mình thiếu sót thế nào. Thật ra suy nghĩ cẩn thận, nàng rời khỏi mình cũng không có gì bất ngờ, một trượng phu không biết săn sóc thì không nữ nhân nào muốn ở bên.
Thịnh Ý hoàn toàn không ngờ chàng vào ảo cảnh mà vẫn nghĩ cho mình, không khỏi thở dài: “Tiên sĩ, ta đã nói rồi, không liên quan đến chàng, chàng cũng không làm gì sai, là con người ta quá rác rưởi, không xứng với chàng mà thôi.”
“Ta không thích ba chữ ‘không xứng với’ kia.”Hề Khanh Trần căng mặt.
Thịnh Ý bật cười: “Vậy sau này ta không nói nữa.”
Giọng điệu như cô dỗ trẻ nhỏ vậy, Hề Khanh Trần lại đặc biệt hưởng thụ, cụp mắt âm thầm vuốt ve ngón tay của cô, tựa như chưa từng có tranh cãi lúc trước.
“Tóm lại ta sẽ nỗ lực.” Chàng lặp lại.
Thịnh Ý mím môi, nói: “Ta cũng đối xử tốt với chàng.”
Hề Khanh Trần không biết nên đáp thế nào, nghĩ rồi nói: “Cảm ơn?”
Thịnh Ý không nhịn được bật cười, giang rộng hai tay cho chàng một cái ôm thật chặt, sau đó không chờ được chạy ra khỏi cửa phòng, ngửi hương hoa trong không khí, dù biết đó là giả nhưng cô cũng vui đến mức lỗ chân lông muốn nổ tung.
Cô vừa quay đầu lại đã thấy Hề Khanh Trần vẫn đứng đó nhìn cô chằm chằm như chú chó bị vứt bỏ. Thịnh Ý cười cười, vươn tay về phía chàng: “Sao không đến đây? Chúng ta đi dạo đi.”
Ánh mắt Hề Khanh Trần dịu đi, lập tức đi về phía cô.
Khoảnh khắc mười ngón tay đan xen, Thịnh Ý biết cô có tự do trong ảo cảnh Hề Khanh Trần rồi.
Tháo xích có nghĩa Hề Khanh Trần đã buông bỏ phòng ngự, bước tiếp theo là tìm ra chấp niệm của chàng. Thịnh Ý nắm tay chàng đi đến vườn hoa, hái một bông hoa trắng đỏ cài lên tai chàng, cười: “Chàng còn đẹp hơn hoa.”
Hề Khanh Trần không có suy nghĩ cổ hủ như đàn ông không cài hoa, nghe cô khen ngợi nên cứ cài như thế. Thịnh Ý lại hái một bông đưa cho chàng, Hề Khanh Trần nhận nhưng không hiểu mô tê gì, nhìn cô một lát rồi cài lên bên kia.
“… Là bảo chàng cài cho ta.” Thịnh Ý bất đắc dĩ nhắc nhở.
Hề Khanh Trần khựng lại, tay lập tức đổi hướng cài lên bên tai cô.
“Đẹp lắm.” Chàng nói.
Thịnh Ý cười cười, thổi một hơi vào vườn hoa, đợi gió lưu chuyển, ngón tay cô nhặt cánh hoa rơi trên đất, xoay trong không khí tạo thành con sứa nho nhỏ.
“Bù đắp cho chàng.” Thịnh Ý nhìn vào mắt chàng: “Giả sử chàng chuẩn bị 3000 con đi, bây giờ trả chàng một con, còn 2999 con nữa.”
Ngực Hề Khanh Trần khẽ run rẩy, vươn tay về phía sứa, đáng tiếc sứa lập tức tản ra, chỉ có cánh hoa rơi xuống tay chàng.
“… Tay nghề không tốt, xin hãy thông cảm.” Thịnh Ý cười gượng.
Hề Khanh Trần bình tĩnh nhìn cô, khóe môi bỗng cong lên: “Đẹp lắm.”