Nàng Đến Cùng Ánh Trăng - Kiều Lê - Chương 103: Dạy Quy Củ
Lưu Xương chỉ huy cấm quân tinh nhuệ đánh nhau với quân Yến Quốc.
Hai bên đều cân sức, giao tranh một thời gian Lê Trường Quân cho tăng thêm ám vệ quân chi viện, rất nhanh đã thấy phần thắng nghiêng về phía bọn họ.
Yến Quốc bại trận, Lương Kính cả người máu thịt lẫn lộn nhưng vẫn chưa chết, hắn bị khiêng đến thẳng Lâu Điện Yến Quốc.
Lê Trường Quân lấy lý do Yến Quốc đánh lén Minh Quốc, thủ đoạn bỉ ổi, hắn nổi trận lôi đình, tức giận bắt gọn Lâu Điện Yến Quốc lại, trực tiếp phát động chiến tranh với Yến Quốc.
Có hiệu lệnh phất cờ của Lê Trường Quân, quân đội Minh Quốc ở biên quan và Lâu điện Minh Quốc ở Yến Quốc trong phối ngoại hợp, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai mà đánh cho Yến Quốc không kịp trở tay.
Chiến tranh hai quốc gia bùng nổ, tin chiến báo liên tục truyền về, Lê Trường Quân tất bật đưa ra đối sách đối phó, Đoàn Lan Khuê cũng không nhàn rỗi, nàng phải đốc thúc sản xuất thuốc để đưa ra chiến trường, Bạch Trì Ý cũng mang theo đại phu của Mộng Điệp Y Đường đến chiến trường bên kia giúp đỡ.
Do chiến tranh căng thẳng nên đại hôn lại bị lùi lại thêm một thời gian.
Ba tháng sau Yến Quốc bại trận, hoàng đế Yến Quốc giơ cờ trắng đầu hàng, giao ra binh quyền chính thức bị thu phục sáp nhập làm một với Minh Quốc.
Tin đại thắng báo về Lê Trường Quân lập tức lệnh cho lễ bộ, hộ bộ, nội vụ phủ lập tức gấp rút chuẩn bị đại hôn và đại điển phong hậu.
Bên kia Yến Quốc mới sáp nhập, Lê Trường Quân điều Lưu Xương dẫn người đến ổn định đại cục theo kế hoạch được hắn lên sẵn.
Trước ngày đại hôn một thời gian, Thái Hậu cho ba ma ma ở trong cung đến để dạy lễ nghi cung đình cho Đoàn Lan Khuê.
Mới sáng sớm, Đoàn Lan Khuê còn đang say giấc trong lồng ngực ấm áp của Lê Trường Quân, nghe bên ngoài truyền đến âm thanh the thé của một nữ nhân.
“Tiểu thư… Đã đến giờ tỉnh dậy rồi, lão nô là Thường ma ma được cử đến dạy cho tiểu thư cung quy, xin mời người thức giấc.”
Đoàn Lan Khuê xoay người đánh Lê Trường Quân một cái.
“Chàng đây là có ý gì hả? Đã nói ta chỉ cần xem qua ghi chép nghi thức trong ngày đại hôn thôi, sao giờ còn có vụ cung quy này nữa hả? Còn là sáng sớm đến gọi dậy…”
Lê Trường Quân oan uổng nói.
“Cái này ta cũng không biết, ta cần nàng học cung quy làm cái gì, nàng thế nào cứ thế là được rồi…”
Bên ngoài Thường ma ma bị Thu Đào và Tiểu Xuân ngăn cản, mất kiên nhẫn hét lớn vào trong.
“Tiểu thư, mời người dậy, trong cung quy quy định không thể ngủ muộn quá giờ mão, hiện tại đã sang đầu giờ Thìn, tiểu thư nên dậy rồi ạ.”
“Bực cả mình…”
Đoàn Lan Khuê vò đầu mình mấy cái vô cùng tức giận.
Lê Trường Quân ôm nàng dỗ dành.
“Hay là để ta đi ra đuổi bọn cho nàng nhé…”
Đoàn Lan Khuê đạp cho hắn một phát.
“Cút đi. Để ta đi ra xem kẻ nào muốn ngồi lên đầu của ta như thế.”
“Cạch…”
Cửa phòng mở ra Đoàn Lan Khuê sắc mặt mây đen giăng kín.
“Có chuyện gì mà mới sáng sớm đã ồn ào như vậy hả?”
Thu Đào và Tiểu Xuân nhẹ bước dịch ra bên cạnh.
Thường ma ma dẫn theo hai ma ma nữa tiến lên, sống lưng thẳng tắp, cao giọng.
“Lan Khuê tiểu thư, chúng ta là người được Thái Hậu cử đến để dạy cho tiểu thư cung quy.”
“Ừm… Vậy sao? Vậy nên các người có Thái Hậu chống lưng mới đến chỗ của ta làm càn?”
Thương ma ma ngẩng cao đầu, cười nói.
“Lan Khuê tiểu thư, lão nô nhắc nhở tiểu thư một câu, hiện tại tiểu thư vẫn chưa phải là hoàng hậu, nên…”
“Nên phải tôn trọng các người hả?”
Đoàn Lan Khuê cười lạnh ngắt lời bọn họ.
Thường ma ma không đáp lời nhưng vẻ mặt tràn đầy sự đắc ý.
Đoàn Lan Khuê rút ra roi ngựa vàng.
“Các người rất tự tin, là ai cho các người sự tự tin này, là thái hậu sao?”
“Bốp…”
Một chậu hoa bị đập vỡ tung toé, giọng nàng lạnh như băng.
“Ngươi nghĩ mình là ai?”
Thường ma ma và hai người đằng sau giật bắn mình lui lại, sắc mặt tái đi.
Thường ma ma mím môi, cố gắng trấn tĩnh nói.
“Lan Khuê tiểu thư, người hiện tại…”
“Bốp…”
Một bình hoa nữa vỡ xuống.
“Ta hiện tại làm sao?”
Nàng khẽ nở nụ cười. Tiểu Xuân và Thu Đào lui ra đằng sau, Thường ma ma này thật đúng là không biết sống chết mà, nhìn nụ cười kia của tiểu thư nhà nàng thì mấy người Thường ma ma hôm nay chính là không thể toàn thân trở ra rồi.
Thường ma ma siết chặt nắm tay đưa ra lệnh bài của thái hậu.
“Ta có lệnh bài của thái hậu ở đây… Á…”
Lệnh bài kia bị đánh rớt, Thường ma ma đau đớn ôm lấy cổ tay.
Đoàn Lan Khuê nhìn bà ta lạnh giọng cười.
“Ta chính là hoàng hậu tương lai, ngay cả hoàng thượng còn không dám bắt ta cung kính này kia, vậy mà một cung nữ già như ngươi lại dám lên mặt với ta sao?”
Nàng vung vảy cái roi ngựa trước mặt Thường ma ma.
“Có biết đây là gì không?
Đây chính là roi ngựa do phụ hoàng của hoàng thượng đích thân bện cho mẫu hậu của hắn, đến ngay cả phụ hoàng của hắn cũng đã bị đánh qua, huynh trưởng của hắn hay chính bản thân hắn cũng đã được lĩnh giáo qua.
Ngươi nghĩ một tấm lệnh bài này của ngươi có đủ tư cách đấu cùng thứ này của ta hay không?”
“Nhưng… Quy củ…”
Thường ma ma cố gắng trấn định, bà ta biết nữ nhân trước mắt thực sự bà ta không thể đụng vào, nhưng lệnh của chủ tử bà ta cũng không dám không nghe.
Một người khác cũng lên tiếng.
“Tiểu thư, tuy rằng hoàng thượng sủng ái ngài, nhưng quy củ trong cung là tổ chế hoàng gia, cũng là mặt mũi của hoàng gia.”
“Đúng là như thế, một mẫu nghi thiên hạ nếu không có quy củ thì về sau làm sao quản lý việc hậu cung, phi tần làm sao thuần phục ngài cho được.
Chưa kể, đây chính là lệnh của thái hậu nương nương. Hoàng thượng nể trọng thái hậu như thế nào tiểu thư chắc rõ ràng. Trưởng tẩu như mẫu, tiểu thư ta khuyên tiểu thư vẫn nên học đi…”
Một người nữa phụ hoạ.
Đoàn Lan Khuê mỉm cười nhìn bọn họ.
” Quy củ sao, các ngươi muốn dạy cho ta cũng được.”
Nàng chỉ ra giữa sân.
” Vậy các người đứng ra kia làm mẫu cho ta.”
Vừa nói nàng vừa vuốt vuốt cái roi ngựa trong tay.
Thường ma ma trên tay vẫn còn nguyên cảm giác đau nhức, không dám lỗ mãng ngoan ngoãn cúi đầu dẫn hai người kia đứng ra giữa sân khom người hành lễ.
“Thần thiếp tham kiến bệ hạ…”
“Giữ nguyên tư thế đấy cho ta, để ta nhìn rõ để học tập.”
Đoàn Lan Khuê dùng roi chỉ chỉ bọn họ. Nàng nhìn sang Tiểu Xuân và Thu Đào.
“Thu Đào ngươi đến xem bọn họ, để bọn họ đứng nghiêm chỉnh để ta học hỏi.”
“Vâng.”
Thu Đào cầm theo roi ngựa đi đến chỗ mấy người Thường ma ma.
“Ta đã làm xong mời tiểu thư…”
Hiệu ma ma, thẳng lưng lên tiếng.
“Bụp…”
“Á…”
Thu Đào không nương tay đánh cho Hiệu ma ma một cái.
“Ngươi…”
Hiệu ma ma còn muốn nói, Thu Đào lắc lắc chiếc roi ngựa trong tay nhắc nhở bà ta.
“Đây là roi ai bện bà có nhớ hay không?”
Hiệu ma ma cắn răng. Đoàn Lan Khuê híp mắt nhìn bà ta.
“Ta nhìn chưa rõ, các ngươi làm lại đi. Cứ giữ nguyên tư thế đến khi ta học được, ta bảo thôi mới được thôi.
Ta mà không học được, làm phật ý Trưởng tẩu Thái Hậu, ta liền tố cáo các người dạy ta không tận tâm.”
Ba người Thường ma ma nghe nàng nói, chỉ có thể cắn răng tiếp tục hành lễ rồi giữ nguyên tư thế.
Thu Đào cầm roi đi quanh bọn họ, thỉnh thoảng còn tốt bụng dùng roi chỉ điểm chỗ không đúng trong tư thế của bọn họ.
Nhìn roi ngựa trên tay Thu Đào, mấy người Thường ma ma cựa cũng không dám cựa, chỉ có thể giữ nguyên tư thế hành lễ.
Đoàn Lan Khuê hài lòng nói với Tiểu Xuân.
“Ngươi đi chuẩn bị đồ ăn sáng đến đây cho ta.”
“Dạ…”
Tiểu Xuân nhanh chóng chạy đi. Đoàn Lan Khuê chậm chậm ngồi xuống.
Nha hoàn hầu hạ vội vàng mang nước đến cho nàng đánh răng rửa mặt, sau đó chải tóc cho nàng.
Truyện đề cử: Thầy Bạch! Đừng Làm Loạn
Đoàn Lan Khuê nhàn nhã ngồi đấy, hưởng thụ cuộc sống nhìn mấy người Thường ma ma đang hành lễ.
Lê Trường Quân híp mắt có chút buồn cười, xoay người trở về hoàng cung.
(còn tiếp)