Nàng Đến Cùng Ánh Trăng - Kiều Lê - Chương 102: Yến Quốc Tấn Công
Đoàn Lan Khuê vào trong cung, thấy trong cung lúc này cũng đã loạn thành một đoàn, nàng đến thư phòng của Lê Trường Quân.
Thấy hắn lúc này cũng bị ong đốt đến sưng vù cả mặt, nhìn bộ dáng của hắn nàng có chút buồn cười, tuy rằng trong thời điểm này cười chính là không phúc hậu.
Lê Trường Quân nhìn nàng.
“Nàng còn nhạo ta…”
Đoàn Lan Khuê che miệng cầm thuốc đến bôi cho hắn.
“Ta nhớ là ta đã đưa thuốc cho chàng rồi cơ mà?”
Lê Trường Quân uất ức, nhìn nàng.
“Ta đâu có biết thuốc đó dùng làm gì, nàng chỉ nói là cho ta chứ có nói dùng làm gì đâu.”
Đoàn Lan Khuê chớp chớp mắt, vô tội nói.
“Ồ! Ta mệt quá nên quên… Xin lỗi chàng nhé.”
Nàng bôi thuốc, lại hôn một cái lên cái má sưng húp béo múp của hắn.
Lê Trường Quân lúc này mới miễn cưỡng nở nụ cười.
Bên ngoài Triệu Thái nghe theo lệnh của Đoàn Lan Khuê mang thuốc đi phân cho các nơi, lại chạy đến thái y viện dặn dò bọn họ.
Chẳng mấy chốc toàn Kinh Thành nơi nơi đều khói nghi ngút.
“Có chuyện gì vậy?”
Lương Kính hỏi. Một binh lính chạy về báo cáo.
“Bẩm Điện Hạ, Minh Quốc đã khống chế được đội ong sát thủ của chúng ta rồi ạ.”
Lương Kính siết chặt nắm đấm.
“Là kẻ nào?”
“Dạ, là Mộng Điệp Y Tử ạ…”
“Giỏi…”
Lương Kính nghiến răng hô lên một tiếng. Hắn nâng tay.
“Toàn quân chú ý, chuẩn bị… Tấn công…”
Theo hiệu lệnh của hắn toàn bộ quân lính xông lên. Bên trên bắn tên tập kích yểm hộ xông thẳng vào trong hoàng cung Minh Quốc.
“Báo… Yến Quốc đã tấn công.”
Âm thanh hô báo của quân lính hô vang. Lê Trường Quân đứng lên chỉnh lại áo bào đi ra bên ngoài.
“Đến rồi.”
Bên ngoài cửa cung, những binh lính thủ hộ cổng bị ong đốt nằm la liệt trên mặt đất nên quân Yến Quốc dễ dàng cứ thế tiến vào.
Lương Kính cười đắc ý, đuổi được ong của ta thì thế nào, vẫn là bị thương không còn sức chống cự mà thôi.
“Lê Trường Quân, bổn điện hạ đến đây…”
Nói rồi hắn thúc ngựa dẫn quân đi thẳng vào trong. Nhưng bởi vì quá đắc ý mà hắn hoàn toàn không chú ý đến, khi hắn đi vào trong những binh lính thủ cổng kia đã trở lại khoẻ mạnh, bọn họ nhanh chóng đóng cổng cung lại.
Lưu Xương xoa xoa cái má sưng phồng của mình, cắn răng nghiến lợi nguyền rủa mười tám đời tổ tông của Lương Kính.
“Dám thả ong đốt ông đây, hôm nay ông đây bắt hết lũ chúng mày lại, nhốt vào một phòng kín sau đó thả ong đốt chơi…”
Quân của Yến Quốc đi tới đâu cũng đều nhìn thấy cảnh tượng binh sĩ, cung nữ, thái giám bị ong đốt nằm la liệt, bọn chúng cứ như thế mà bước thẳng đến nội điện.
“Lê Trường Quân… hahahaha… Lê Trường Quân…”
Giọng nói vang cao đầy đắc ý của Lương Kính vang lên.
Cửa chính điện mở ra.
Lê Trường Quân ngồi trên ngai vàng cao cao tại thượng mà nhìn xuống.
“Đại điện hạ Yến Quốc, món quà ngươi tặng cho Trẫm thật sự rất bất ngờ…”
“Hahahaha… Đúng là như vậy, ta đã rất kỳ công chuẩn bị đó. Không biết bệ hạ có thích hay không?”
Lê Trường Quân nheo nheo mắt nhìn xuống, cười lạnh một tiếng.
“À! Trẫm thật sự không thích chút nào cả. Nhưng Trẫm cho dù không thích thì đạo đãi khách đáp lễ vẫn phải chuẩn bị… Điện hạ đã tới rồi thì xin mời hưởng lễ đi…”
“Hahahaha… Đúng đúng… Quà đáp lễ là phải có, nhưng ta không thích những món quà tầm thường, ta đã cất công đường xa, bày mưu tính kế, nhị hoàng đệ cũng đã hi sinh anh dũng vì đại nghiệp để đưa quân vào Minh Quốc…
Bệ hạ… Ngươi nên xuống khỏi vị trí đó rồi…”
Lương Kính ngạo mạn vô cùng chỉ thẳng tay vào Lê Trường Quân và ngai vàng trên cao.
Lê Trường Quân bình tĩnh gõ gõ nhẹ lên đầu rồng.
“Muốn cái này của Trẫm ư? Khẩu khí không nhỏ đâu…”
“Đó là lẽ dĩ nhiên, ta muốn chính là nó, thứ tốt nhất…”
“Vậy thì phải xem ngươi có thể sống để bò lên đây hay không đã…”
“Bốp bốp…”
Lê Trường Quân vừa dứt lời, tay khẽ xoay nhẹ đầu rồng trên ngai vàng một cái, vô số viên cầu nhỏ bắn ra nổ tung phủ trắng người mấy kẻ Lương Kính.
Lương Kính cười lạnh một tiếng.
“Hoàng đế Minh Quốc lại chỉ có thể bắn ra chút bột này thôi sao, quá mất mặt rồi.
Bên ngoài người của ta đã khống chế hết, ta khuyên ngươi đừng chống trả vô vọng nữa, ngoan ngoãn giao ra ngọc tỷ và hổ phù giao ra cho bổn điện hạ thì hơn.”
“Vậy sao?”
Bên trên nóc nhà Đoàn Lan Khuê vắt vẻo ngồi đó, nàng nhìn mấy người Lương Kính hỏi.
Lương Kính giật mình ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt hắn loé lên sự háo sắc không một chút che dấu.
“Mỹ nữ, nàng thật đẹp, mau, mau xuống đây, bổn điện hạ đón nàng, đừng để bị ngã sẽ không tốt đâu…”
Đoàn Lan Khuê lắc lắc cái chân cười lớn.
“Ta ngã đã có phu quân ta đỡ, cần ngươi đỡ làm cái gì!”
“Mỹ nữ, phu quân nàng là kẻ nào? Có sánh được với bổn điện hạ hay không? Chi bằng nàng xuống đây, bổn điện hạ đón nàng, sau này nàng đi theo ta, ta sẽ cho nàng vinh hoa phú quý vô hạn.”
“Vậy còn phu quân của ta phải làm sao? Chàng ấy rất tốt…”
Đoàn Lan Khuê cười híp mắt, nháy nháy mắt với Lê Trường Quân. Lê Trường Quân liếc nàng một cái.
Lương Kính hoàn toàn không nhìn thấy tương tác qua lại của hai người, tiếp tục nói.
“Quan tâm hắn làm cái gì, nàng cứ đi theo ta, mọi chuyện đã có ta lo.”
Đoàn Lan Khuê gật đầu.
“À! Vậy ngươi hỏi hắn đi…”
Nàng cười cười chỉ tay vào Lê Trường Quân đang ngồi trên ngai vàng kia.
“Là hắn sao?”
Lương Kính cũng không ngờ phu quân mà nàng nói, lại chính là Lê Trường Quân vậy nàng chính là.
“Nàng là Mộng Điệp Y Tử, Đoàn Lan Khuê?”
“À! Là ta!”
Đoàn Lan Khuê cười như hoa nhìn hắn. Lương Kính cảm thấy cả người vì nụ cười của nàng mà nhộn nhạo không yên, mũi có cái gì đó chảy ra. Hắn đưa tay lên quệt một cái, hoá ra là máu mũi.
Đoàn Lan Khuê che miệng cười.
“Đại điện hạ, trong người nóng quá hả, chảy cả máu mũi kìa, để ta giúp ngươi hạ nhiệt nhé.”
Nói rồi nàng lấy ra một chậu nước đã được để sẵn trên đấy dội xuống chỗ của Lương Kính.
“Rào… Rào…”
Đoàn Lan Khuê vừa dội xô nước đầu tiên, những ám vệ trong bóng tối xuất hiện liên tục dội nước ướt hết đám người Lương Kính.
Đoàn Lan Khuê vỗ vỗ tay.
“Điện hạ có thấy mát không?”
“Mát…”
“Lép bép… Lép bép…”
Lương Kính còn chưa kịp nói cái gì thì trên người khói khét bốc lên, những tiếng nổ lép bép trên người đau điếng.
“A!!! Aaaa… Đây là cái quái gì thế này…”
Đoàn Lan Khuê nhìn bọn chúng chật vật vô cùng vui vẻ. Nàng giang tay ra với Lê Trường Quân.
“Mau bế ta xuống, mùi thịt khét bốc lên khó ngửi quá…”
Lê Trường Quân nhìn nàng, cười nói.
“Gọi ta là phu quân, ta liền bế nàng xuống.”
Có trời mới biết khi nàng gọi hắn là phu quân hắn đã kích động như thế nào, hắn hận không thể trực tiếp hoà nàng vào cơ thể của hắn.
“Phu quân… Ta muốn xuống…”
“Được… Nàng nhảy xuống ta đón…”
“Hay…”
Lê Trường Quân vốn chỉ muốn trêu nàng một chút, không nghĩ nàng thật sự tin tưởng hắn mà nhảy xuống thật.
“Này…”
Lê Trường Quân hốt hoảng bật người lên lao đến, ôm lấy eo của nàng kéo người vào ngực.
“Nàng… Sao lại liều lĩnh như thế hả?”
Đoàn Lan Khuê vô tội.
“Là chàng bảo ta nhảy mà…”
Lê Trường Quân cứng họng, hắn không biết mình nên vui hay nên buồn, bởi sự tin tưởng tuyệt đối này của nàng dành cho mình nữa.
(còn tiếp)