Nàng Công Chúa Cao Một Mét Tám - Thanh Đoan - Chương 8
“Xa tận chân trời… chẳng thể chạm đến.”
***
Thẩm Chỉ cần mẫn làm ở nhà bếp được hơn nửa tháng, vừa mới tạo dựng được quan hệ tốt, xây dựng được tình hữu nghị sâu sắc với hai vị trù nương để sau này y có lười biếng một cách “quang minh chính đại” cũng chẳng bị nói gì cả, còn chưa hưởng thụ được hai ngày, A Cửu lại đến.
A Cửu cười hì hì: “Thẩm công tử, chúc mừng cậu.”
Thẩm Chỉ lập tức cảnh giác.
A Cửu biết y bận rộn, làm rất nhiều việc trong nửa tháng nay, khuôn mặt vì cố nhịn cười mà đỏ cả lên, sau đó học theo dáng vẻ nghiêm túc của vị họ Thẩm nào đó cố ý trưng ra khi có người, nói: “Điện hạ thấy cậu vất vả, đặc biệt điều cậu đến thư phòng. Sau này cậu phụ trách quét dọn thư phòng, mài mực cho điện hạ, nhàn hạ hơn nhiều.”
Thẩm Chỉ: “…”
Từ dọn nhà xí đến quét tước hậu viện, lại từ người giúp việc ở nhà bếp trở thành người hầu thư phòng, cơ hội lười biến ngày một ít. Thẩm Chỉ hận đến mức không thể dập đầu bày tỏ rằng y thật sự không cần loại “thăng chức” này.
Thẩm Chỉ ủ rũ, vật vờ bước vào thư phòng, vừa ngẩng đầu đã trông thấy công chúa điện hạ tính tình thất thường hết lần này đến lần khác.
Phần lớn thời gian ở trong phủ, công chúa điện hạ chỉ búi hờ tóc, mặc thường phục màu tối. Vẻ mặt của nàng lạnh lùng, điềm tĩnh, khí chất của nàng chẳng ai so bì được. Chỉ là nàng ngồi ở đó như thế, lúc nhìn người khác lại mang theo cảm giác uy nghiêm của kẻ bề trên nhìn xuống.
Hơn một lần Thẩm Chỉ cảm thấy rằng, Khương Hành sinh lầm giới tính rồi.
Ngoại trừ Chiêu Vương, hoàng thượng còn có ba vị hoàng tử khác. Đương kim thái tử là do vị chính thê đã qua đời sớm của hoàng thượng sinh ra, khi ấy hoàng thượng vẫn chưa lên ngôi vua. Lúc đầu, thái tử được Đỗ hoàng hậu nuôi nấng, nhưng từ sau vụ án tự thiêu của Đỗ hoàng hậu bốn năm trước thì đã được đưa sang cho Thường quý phi nuôi dưỡng. Tính cách của thái tử nhu nhược, nếu không phải bốn năm trước xảy ra một vài chuyện, vị trí thái tử này nên là do Chiêu Vương ngồi lên. Nhị hoàng tử thì đã rời khỏi kinh thành từ lâu. Trong ký ức mơ hồ của Thẩm Chỉ còn có một vị hoàng tử nữa, là do Thường quý phi hạ sinh, luận về tuổi tác thì nhỏ nhất, hoàng thượng dường như rất yêu quý đứa con này. Một vị khác thì chẳng có chút ấn tượng nào. Nếu như công chúa điện hạ là thân nam nhi, ngôi vị thái tử nói thế nào thì cũng nên thuộc về nàng.
Thẩm Chỉ ngắm Khương Hành một lúc, bỗng cảm giác bản thân mình nghĩ quá nhiều rồi, đoạn bày ra vẻ nghiêm túc hành lễ với Khương Hành: “Điện hạ.”
Khương Hành lên tiếng “ừ,” sau đó chỉ ngẩng đầu nhìn y một cái rồi lại chầm chậm cúi xuống: “Mài mực.”
Thẩm Chỉ rề rà bước qua, y vén tay áo lên, nhận lệnh mài mực. Y cúi đầu, trông dáng vẻ thì nghiêm túc nhưng thật ra hồn đã sớm bay đi mất.
Khương Hành liếc y, nhìn thấy y đang lơ là, khẽ chau mày. Ánh mắt lại chuyển dời cổ tay và sợi dây đỏ của y, đôi mày đang chau lại của nàng chốc giãn ra.
Thẩm Chỉ được nuông chiều từ bé, lại thêm bộ dạng lười nhác đó, khó mà để y bước ra khỏi phủ, vì thế y dường như chưa từng phơi dưới nắng. Nước da trắng ngần, mịn màng như làn suối, thêm cả cổ tay nho nhỏ, nõn nà cứ đưa tới đưa lui trước mặt Khương Hành khiến cho lòng nàng chẳng yên, cứ liếc nhìn vài lần. Sợi dây đỏ được buộc trên cổ tay trắng nõn ấy tựa như thứ ngọc đẹp được đẽo gọt thành.
Cổ họng Khương Hành bỗng nghẹn lại, nàng trầm mặc một lúc, sợ Thẩm Chỉ phát hiện ra điều gì đó khác thường, im lặng nhích đến gần án thư một chút. Nàng chợt thấy hơi hối hận vì mình đã quá vội vàng, để Thẩm Chỉ ở thư phòng như vậy thực tình chẳng thể bình tâm được. Thế mà Thẩm Chỉ lại chẳng phát giác gì, vẫn còn đang chầm chậm mài mực. Cổ tay trắng như phát sáng lại di chuyển tới lui trước mặt Khương Hành. Khương Hành đọc sách không vô được nữa, nàng nhắm mắt hít thật sâu, đưa tay bắt lấy cổ tay của Thẩm Chỉ.
Thẩm Chỉ nhướng mày, y như một con cá trạch, trốn thoát thành công khỏi “ma trảo” của công chúa điện hạ cao quý, lùi về sau vài bước, hơi nghi hoặc: “Sao thế?”
“Hôm qua người trong cung lại đến.” Bàn tay Khương Hành chựng lại, tức thì giả vờ như chưa hề xảy ra chuyện gì, từ từ rút tay về, giọng nói lại lạnh nhạt, “phụ hoàng cảm thấy ta ở trong phủ cả ngày không tốt”.
Thẩm Chỉ nói thầm trong lòng: Những người cha trong thiên hạ đều như thế. Cha y cũng cảm thấy y cả ngày lượn lờ trong phủ thật chướng mắt, bằng không, ông cũng không gấp đến mức tìm một công vụ để nhét y vào.
Khương Hành nói tiếp: “Trong cung có một vài danh viện* thành lập một thi quán, cứ vào mỗi dịp cuối tháng lại tụ tập trong vườn hoa ngâm thơ đối ẩm.”
*thường để chỉ các thiên kim tiểu thư con nhà danh giá, gia thế hiển hách
“À, hạ quan có nghe qua.”
Khương Hành chẳng chút cảm xúc: “Phụ hoàng bảo ta đi học tập, giao lưu với bọn họ.”
Thẩm Chỉ không cảm thấy lời này của hoàng thượng có gì không đúng, quả thật, tính tình Khương Hành lầm lì quá, có thể kết bạn với các khuê nữ trong thi hội cũng tốt, nhưng sao vẻ mặt của nàng lại hơi… khó coi?
Suy nghĩ một lúc, Thẩm Chỉ khẽ cười, nói: “Khi ấy sẽ mời một vài người tài mạo tuấn tú đến để góp vui. Điện hạ đi rồi, nói không chừng sẽ gặp được ý trung nhân.”
Hàng mi Khương Hành khẽ run, nàng trầm mặc hồi lâu, lại không chút cảm xúc: “Nghe nói mỗi lần ngươi đều được mời đến?”
Thẩm Chỉ lười hỏi xem công chúa điện hạ lại nghe nói được từ nơi nào, thành thật đáp: “Hạ quan không có hứng thú với mấy chuyện này, chỉ đến đúng một lần.”
“Cái vị hồng nhan tri kỷ của ngươi cũng đến vào lần đó…” Đoán chừng Khương Hành cũng ngại “nghe nói” thêm gì nữa nên bỏ luôn lời mở đầu, giọng điệu vẫn lạnh nhạt như trước, song ánh nhìn thì dán chặt trên khuôn mặt Thẩm Chỉ.
Thẩm Chỉ ngỡ ngàng một lúc mới hiểu người Khương Hành nói là ai, đương do dự giải thích như thế nào cho phải, Khương Hành đã thản nhiên quyết định: “Ngày mai ngươi đi với ta, có lẽ ngươi cũng rất muốn gặp hồng nhan tri kỷ của mình.”
Ngữ khí trông thì bình thản nhưng lại khiến người ta lạnh sống lưng, Thẩm Chỉ nghe mà sởn cả tóc gáy.
Điện hạ vui buồn thất thường… lại giận dỗi cái gì nữa rồi.
Khương Hành thôi nhìn Thẩm Chỉ nữa, hàng mi lại rủ xuống, ngón tay thon dài lật sách, đoạn mười ngón tay lại bất giác đan vào nhau, nàng chậm rãi nói: “Biết ngươi mỗi ngày đến giấc trưa là sẽ buồn ngủ, lên giường ngủ một lát đi.”
Thẩm Chỉ ngần ngừ một lúc.
“Hay muốn ta ra lệnh cho ngươi.”
Thẩm Chỉ dù có ù lì đến đâu cũng phát giác ra được Khương Hành nói với y cả nửa ngày trời, trong lời nói toàn dùng “ta”, bỗng nổi gai ốc, lại không dám nghĩ nhiều, lập tức vội vàng bò lên giường giả chết.
Chỉ là mọi khi Thẩm Chỉ đầu vừa chạm gối, nhắm mắt là ngủ mất tiêu, hôm nay lại hơi kỳ lạ. Thẩm Chỉ cứ thế nhìn chằm chằm vào bóng lưng Khương Hành, bất luận thế nào cũng không ngủ được. Những cử chỉ khác thường thỉnh thoảng của Khương Hành cứ lảng vảng trong đầu y miết. Thẩm Chỉ nghĩ rồi lại nghĩ, đôi mày thanh tú chau lại. Có lẽ là y lại tự mình đa tình lần nữa, chẳng lẽ công chúa điện hạ lại thật sự có hảo cảm với y sao?
Thẩm Chỉ nheo mắt mắt, nhỏ giọng mở lời: “Điện hạ có ý trung nhân rồi sao?”
Nhìn từ phía sau, cả người Khương Hành rõ đã cứng đờ, lập tức thản nhiên “ừ”.
“Nếu như người đã thích người đó… sao lại không nói với hoàng thượng một lời, để hoàng thượng ban hôn?”
Khương Hành trầm ngâm hồi lâu, hờ hững nói: “Xa tận chân trời… chẳng thể chạm đến.”
Thẩm Chỉ tức khắc yên tâm, quả nhiên là y đã nghĩ quá nhiều.
Y yên tâm rồi, thế nhưng lại không ngủ được. Thẩm Chỉ ngẩn ngơ nhìn Khương Hành, Khương Hành lại ngẩn người nhìn sách, song đọc chẳng vào. Không biết đã trôi qua bao lâu, Khương Hành nhỏ giọng gọi: “Thẩm Tĩnh Hạc.”
Thẩm Chỉ vừa có chút buồn ngủ nên chẳng buồn đáp lại, bèn giả vờ bản thân đã ngủ, không nghe thấy. Khương Hành gọi hai lần, không nghe thấy tiếng trả lời, nàng đứng dậy đến bên cạnh giường, lấy một cái chăn mỏng đắp cho y, rồi lại ngẩn người nhìn y cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài phòng, lúc này mới nhẹ nhàng quay lại bên án thư.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Khương Hành trầm giọng nói: “Vào đi.”
Thẩm Chỉ đang vờ ngủ, trong lòng phức tạp, có cảm giác tội lỗi kỳ lạ. Điện hạ ân cần quá đỗi…
Người bên ngoài nghe thấy thế liền đẩy cửa bước vào, cúi người bẩm tấu, lại bị ánh mắt lạnh lùng của Khương Hành liếc đến, âm thanh vẫn trầm như trước, trầm đến mức phải là trang nam nhi mới có được: “Nhỏ tiếng một chút.”
Phi Khanh sững người, liếc nhanh đến người đang nằm trên nhuyễn tháp, vẻ mặt chốc tối sầm lại nhưng đã được cậu che đậy tốt, nhỏ giọng nói: “Thuộc hạ tham kiến điện hạ.”
Khường Hành “ừ”: “Đã tra ra chưa.”
“Tra được rồi ạ.” Phi Khanh không kiềm được lại nhìn Thẩm Chỉ nằm trên giường thêm một chút, vẻ mặt hơi do dự.
Khương Hành nói: “Không sao.”
Phi Khanh đành nói tiếp: “Quả nhiên Bắc Trấn phủ ty có do thám. Thuộc hạ đoán rằng có lẽ là người mà Nam Trấn phủ ty tìm từ bên ngoài. Lần này, hoàng thượng dường như định điều tra triệt để một phen, chỉ là manh mối đã bị xóa sạch sẽ, dù biết rằng có vấn đề nhưng cũng không tra ra được gì cả.”
Hoặc nói là, tạm thời hoàng đế vẫn chưa thật sự muốn vì đứa con gái xúi quẩy này của mình mà nhúng tay vào.
Phi Khanh cũng không dám nói ra.
“Kẻ đó đâu?”
“Thuộc hạ điều tra biết rằng gã đã rời khỏi kinh thành nên đã đi theo, đuổi theo vài ngày mới đuổi kịp được gã, chỉ là…” Hai hàng chân mày Phi Khanh nhíu lại, lộ ra vẻ bất an, đầu lại càng cúi thấp, “gã đã chết trong một ngôi miếu bỏ hoang, một ít ngân lượng vung vãi bên cạnh, bên trong người còn mang theo vài vạn lượng ngân phiếu. Thuộc hạ đem về đối chiếu số hiệu với Lưu Vũ, là giả.”
Khương Hành thoáng im lặng, ngón tay gõ mặt bàn, song trọng điểm lại không nằm trên kẻ đã chết: “Ngân phiếu giả?”
Phi Khanh thấy nàng chuyển dời sự chú ý liền lấy ngân phiếu từ trong người ra dâng lên án thư.
Ngay từ năm Tuyên Hòa* thứ mười lăm, triều đình đã phát hành ngân phiếu chính thức, mệnh giá của ngân phiếu thường lớn hơn so với tiền trang in ra, tất cả đều có mộc của quan Bộ Hộ, chỉ là số lượng in và phân phát tương đối ít, đa số dùng nhiều cho những việc công như mua lương thảo, còn thông thường chỉ có những nhà buôn bán lớn hoặc nhà quan mới dùng. Cuối năm sẽ tiến hành thu hồi.
*Niên hiệu của vua Huy Tông thời Tống (1119 – 1125)
Khương Hành cầm tờ ngân phiếu của triều đình lật qua lật lại xem một lúc, cười nhạt: “Bọn họ thật sự ăn gan hùm rồi.”
Phi Khánh cúi đầu không nói.
Khương Hành lại không nói thêm gì nữa, gật đầu nói: “Vất vả rồi, lui xuống uống nước đi.”
Phi Khanh ngập ngừng muốn nói, Khương Hành đoán được cậu muốn nói gì, lạnh nhạt nói: “Chính là hắn, lui xuống đi.”
Quá tam ba bận, Khương Hành nói lui xuống lần thứ hai, Phi Khanh cũng không dám làm trái lời, trước khi rời khỏi thư phòng còn nhẹ nhàng, cẩn thận đóng cửa lại.
Thẩm Chỉ không kịp đề phòng, đột ngột nghe được câu chuyện này, trong lòng rối rắm. Y yên lặng nằm đó, sống chết mà suy nghĩ: Rốt cuộc thì tại sao mình lại phải nằm ở đây giả chết.
A Cửu ơi là A Cửu, đám các cậu ra ngoài chạy vặt, mua đồ dùng trong nhà: chạy xa thật đó, cái mua được cũng không tầm thường; xứng đáng với chức vị Ngự tiền nhất đẳng đới đao thị vệ này.
Nghĩ ngợi lung tung một hồi, Thẩm Chỉ vẫn bất an vì mình đã biết một bí mật động trời, khó khăn lắm mới ép bản thân nhanh chóng chìm vào giấc ngủ thì bỗng cảm nhận được thứ gì đó lành lạnh chọc nhẹ vào gò má mình.
Thẩm Chỉ: “…”
Y cố gắng thả lỏng cơ thể, không dám nhúc nhích, lập tức lại cảm giác được hai bên má đang bị người ta vân vê. Công chúa điện hạ dường như cảm thấy chơi rất vui, vừa nắn vừa bóp. Thẩm Chỉ không thể kìm được nữa bèn mở mắt.
Khương Hành rút tay về: “Chịu mở mắt rồi sao?”
Thẩm Chỉ toát mồ hôi lạnh, nhưng trên mặt lại mang theo nét cười dịu dàng, giọng nói ấm áp: “Bị người xoa nắn như vậy, hạ quan dù ngủ say thật cũng tỉnh cả ngủ.”
Khương Hành khẽ khịt mũi, nhìn chằm chằm y một lúc mới xoay người ngồi xuống: “Tỉnh rồi thì đến mài mực.”
Khương Hành: Thật ra thì ta muốn nựng mặt ngươi.