Năm Thứ Chín - Tác giả: Tam Phong Thiên - Chương 5: Lộ Thập An
Sau khi thu xếp ổn thỏa, Nghiêm Tầm lái xe đưa Đường Mẫn về nhà, trên đường còn xếp hàng mua một cốc trà sữa thanh mai nha đam.
“Cậu không uống à?” Đường Mẫn thỏa mãn hút một ngụm lớn rồi đưa cốc cho Nghiêm Tầm một cách tự nhiên.
Nghiêm Tầm tập trung lái xe, chỉ nếm qua trà sữa được đưa sát miệng, bình luận: “Hình như hơi ngọt?”
“Ngọt à? Có ngọt lắm đâu?” Đường Mẫn thu tay về rồi lại cắn ống hút, cứ giữ tư thế như vậy không thay đổi.
Cậu có thói quen xấu là thích cắn đồ cầm trên tay, từ nhỏ đến giờ bị sửa không biết bao nhiêu lần. Lúc ăn cơm vô thức cắn thìa với đũa, khi uống nước thì cắn ống hút, viết chữ lại cắn bút, nếu không ai nhắc có khi ngơ ngác cắn nửa ngày.
Đến đoạn dừng đèn đỏ, Nghiêm Tầm nghiêng người véo nhẹ cằm Đường Mẫn, bắt cậu hé miệng.
“Biết ràu.” Đường Mẫn không tình nguyện thả ống hút ra, đầu ống hút đã bị cắn không nhìn ra hình dạng. Cậu đóng túi lại để giấu đi, không uống nữa.
*
Về đến nhà, Đường Mẫn lập tức nhào người lên sofa. Cậu cao ráo chân dài, lúc nằm áo thun bị kéo hơi ngắn, để lộ chiếc eo thon nhỏ, trắng đến phát sáng.
Nghiêm Tầm nhìn đối phương không hề phòng vệ đã quen, vô thức thở dài rồi nhẫn nhục chịu khó mở điều hòa: “Điều hòa bật rồi Đường Đường, che bụng lại nào.”
“Tớ không ngủ, trưa nay ăn gì ha?”
Đường Mẫn ngồi phắt dậy, vì khi nãy nằm nên quần áo hơi nhăn. Nghiêm Tầm tiến đến phủi giúp cậu, nhẹ giọng nói: “Cậu muốn ăn gì thì ăn cái đó.”
Đường Mẫn muốn ăn lẩu cay maocai*.
* Maocai (冒菜): Maocai có nguồn gốc từ Thành Đô và là món ăn nhẹ truyền thống mang đặc trưng của tỉnh Tứ Xuyên. Maocai được làm từ thịt, đậu, rau xanh, hải sản và nấm, có vị cay bùi. (Nguồn: chineserd.vn)
Cậu là người không cay không vui nhưng lại không thể ăn cay, mỗi lần đều phải ghi chú cho quán là hơi cay. Độ cay của các quán ăn không giống nhau, thi thoảng mức hơi cay vẫn vượt ngưỡng Đường Mẫn chịu được, vì thế trải nghiệm khi ăn ngoài không quá vui vẻ. Nhưng Nghiêm Tầm nấu cơm có thể khống chế độ cay rất tốt, vừa thỏa mãn ham muốn ăn cay của Đường Mẫn vừa trong phạm vi cậu có thể tiếp nhận được.
Vì thế cơm trưa là một nồi thịt bò cay to bự. Thịt bò nạc mỡ đan xen, thịt heo chiên giòn, các loại nấm và rau củ được nấu chung trong một chiếc nồi, rưới đều dầu ớt cay đỏ lại rắc thêm một ít hạt vừng khiến người nhìn thèm đến mức liếm đầu ngón tay.
Đường Mẫn vừa vùi đầu ăn vừa đưa tay trái giơ ngón cái.
*
Hai người oẳn tù tì quyết định xem ai sẽ là người rửa bát.
Đường Mẫn luôn luôn ra kéo, Nghiêm Tầm lại ra bao.
“Lại là tớ thắng!” Đường Mẫn đắc ý nhướn mày. Hành động này cậu học từ Nghiêm Tầm, lý do vì thấy biểu cảm lạnh mặt của Nghiêm Tầm rất đẹp troai, rất có cảm giác đứng từ trên cao nhìn xuống chúng sinh.
Thế nhưng Nghiêm Tầm nhìn biểu cảm của Đường Mẫn chỉ cảm thấy đáng yêu. Người trước mắt hắn cực kỳ đẹp, nhướn mày lên chỉ thấy giống một tiểu thiếu gia không biết ưu phiền, trong mắt tràn ngập ý cười thuần khiết.
Buổi trưa ăn hơi no, Đường Mẫn ở trong phòng hoạt động tiêu cơm, đơn giản mở valy sắp xếp hành lý. Cậu dự định thời gian học nghiên cứu sinh sẽ ở nhà hoặc ở chỗ Nghiêm Tầm, tuy còn chưa quyết định nhưng đồ đạc có thể xếp ra trước. Thời điểm mua nhà Nghiêm Tầm đã mời Đường Mẫn đến ở chung. Lúc ấy đã gần tốt nghiệp nên cậu lười chuyển đồ, có điều vẫn tự tin chiếm giữ phòng ngủ bên phải tầng hai. Ngay cả trang trí nội thất Nghiêm Tầm cũng làm theo sở thích của cậu.
Chạy hai vòng tầng trên tầng dưới, Đường Mẫn đã thấm mệt, ngồi trên sofa click mở bài giảng của một chuyên gia về luật dân sự.
Mới xem đến phần mở đầu thì điện thoại đã rung lên, cậu đành phải mở WeChat.
Group chat bạn học cấp 3 Lớp 12-9 đang trò chuyện sôi nổi, tin mới nhất là tin Lộ Thập An tag cậu. Đường Mẫn kéo xem đoạn chat phía trên.
[ Người trong giang hồ Trác Ca ]: Các bạn tôi, tốt nghiệp xong hết chưa? Ở thành phố C hết phải không? Tối nay hẹn nhau một bữa đê!
[ Vương Nhất Phàm không phải Ngô ** ]: Có có có! Gặp nhau đi! Sắp đi làm hết rồi, lần sau hẹn gặp khó lắm.
[ Người trong giang hồ Trác Ca ]: Các huynh đệ ai rảnh giơ tay lên!
[ Minh Tử ]: Tay đây tay đây!
[ Tôn Như Thiến ]: +1! Hôm qua tớ vừa về, mấy ngày nữa là phải đi làm rồi huhuhu
…
Trong group chat có hơn 50 người, hơn một nửa đều tỏ ý sẽ đi.
Lộ Thập An nhắn một câu “Đi”, sau đó tag @Đường Mẫn.
Lý Trác Nhiên cũng tag Nghiêm Tầm ngay sau đó: Hai người các cậu đều học ở đây. Không cần biết có bận hay không, mau ngoi lên cho tôi!
Đường Mẫn nghĩ một lát rồi ngẩng đầu gọi Nghiêm Tầm: “Nghiêm Tầm, tối nay họp lớp cấp ba.”
Đường Mẫn đi cũng được mà không đi cũng được. Cậu không phải rất thích các hoạt động tập thể, mấy lần họp lớp trước cũng không đi. Tuy rằng quan hệ với bạn bè hồi cấp 3 không tệ nhưng sau khi tốt nghiệp chỉ liên hệ với vài người thân thiết, với những người khác thì dần cắt đứt liên hệ. Cậu không phải người sẽ chủ động liên lạc giữ tình cảm.
Nhưng lần này, không biết vì sao Lộ Thập An lại tag thẳng tên cậu trong nhóm. Nếu cậu không đi, chắc chắn Lộ Thập An sẽ làm um sùm lên.
Loại chuyện rắc rối này tốt nhất cứ để Nghiêm Tầm quyết định.
Nghiêm Tầm thong thả lau khô tay rồi đi tới. Đường Mẫn đưa điện thoại cho hắn.
“Tối nay à?”
Buổi tối hắn vốn định đưa Đường Mẫn ra ngoài ăn cơm. Tiệm đồ nướng cậu thích đang có chương trình tri ân, tung ra vài món đồ ngọt mới. Nghiêm Tầm đọc review trên mạng đều khá tốt, Đường Mẫn chắc chắn sẽ thích.
Không muốn đi lắm.
Đặc biệt là lúc nhìn thấy câu “Đi” của Lộ Thập An, mày Nghiêm Tầm giật giật, tâm trạng tụt xuống âm độ.
“Cậu muốn đi không?” Hắn nghĩ rồi quyết định hỏi thẳng Đường Mẫn.
Đường Mẫn vô tội chớp mắt: “Sao cũng được.”
Nghiêm Tầm hơi mím môi, cúi đầu đọc đoạn chat, không ngờ lại thấy Lộ Thập An gửi tin riêng đến: “Mẫn Mẫn, trưa nay tôi vừa về. Tối nay họp lớp gặp nhau nhé?”
Nghiêm Tầm rất muốn trả lời luôn là không đi, kết quả bên kia lại nhắn tiếp: “Tôi rất nhớ cậu Mẫn Mẫn, cậu có nhớ tôi không?”
Nhớ cái con khỉ khô.
Nghiêm Tầm không thể đọc tiếp, trả điện thoại cho Đường Mẫn, sau đó quan sát biểu cảm của cậu.
Quả nhiên Đường Mẫn khẽ mỉm cười, trả lời đồng thời cả hai người online và offline: “Vậy chúng ta cùng đi.”
Nghiêm Tầm: “… Ừ.”
Dù lòng không muốn nhưng Nghiêm Tầm vẫn đáp ứng. Hắn lạnh lùng gửi tin nhắn trong group chat: Tối gặp.
*
Chẳng mấy đã đến tối.
Cả lớp hẹn tập hợp lúc 6 rưỡi. Lý Trác Nhiên thân là lớp trưởng, không thể không đứng ra chủ trì, sắp xếp chu đáo từ ăn cơm đến hát kara.
Có điều khung giờ này chính là giờ cao điểm tan tầm, Nghiêm Tầm sợ tắc đường lâu nên hai người đi tàu điện ngầm. Lúc ngồi tuyến số 8 còn khá nhẹ nhàng vì là tuyến mới ít người. Trên đường chuyển sang tuyến số 2, Đường Mẫn đã thấm thía sâu sắc nỗi đau khổ khi phải chen chúc trên tàu điện ngầm.
Cậu gần như bị dồn đến mức được Nghiêm Tầm ôm chặt.
Trong xe lúc nhúc toàn là người. Đường Mẫn khá cao, nhìn đâu cũng thấy đỉnh đầu tóc đen nhấp nhô. Bên cạnh có người xem video, tiếng BGM ma mị vọng ở bên tai, cậu thậm chí cảm giác bản thân bắt đầu thấy khó thở.
Nghiêm Tầm nửa ôm cậu, chậm rãi dịch đến chỗ ngồi bên cạnh, tay phải chống vách xe tạo thành một tư thế hoàn toàn bảo vệ Đường Mẫn trong ngực.
“Khó chịu quá.” Đường Mẫn thở một hơi, cúi đầu nhỏ giọng than thở. Trước mặt cậu là áo sơ mi màu đen sạch sẽ của Nghiêm Tầm.
Cậu và Nghiêm Tầm cao xấp xỉ nhau, có điều đối phương kiên trì tập luyện mỗi năm, thế nên vai rộng eo thon, ngực rắn chắc, có thể che kín cậu, phảng phất như ngăn cách cậu với cả toa tàu ồn ào.
Nghiêm Tầm cũng rất không biết phải làm sao, đành nhẹ giọng an ủi: “Sắp đến nơi rồi.”
Đường Mẫn rất ít khi ra ngoài. Thời gian học đại học tự do, thi thoảng ra đường cũng sẽ tránh giờ cao điểm tan làm hay đi làm.
Tới trạm kế tiếp, Nghiêm Tầm nhanh tay đeo tai nghe, mở bài hát Đường Mẫn thích rồi đưa một bên tai nghe cho cậu.
Nghe tiếng nhạc quen thuộc, Đường Mẫn cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Đầu cậu nhẹ nhàng dựa lên cánh tay Nghiêm Tầm, cảm thấy an tâm trong không gian nhỏ hẹp tràn đầy hơi thở của hắn.
*
Chen chúc cả đường cuối cùng cũng đến nơi.
Đường Mẫn lên thang cuốn một lát thì thấy hoàng hôn tháng sáu. Trời vẫn còn rất sáng, nắng chiều nhạt dần nhiễm phía chân trời, gió đêm ấm áp thổi lên mặt.
Đường Mẫn hít sâu một hơi, vội vàng chạy lên trên mặt đất nhảy vài cái: “Thoải mái quá! Tớ không bao giờ muốn đi tàu điện ngầm chen chúc nữa.”
Nghiêm Tầm bật cười: “Được, vậy từ giờ chúng ta chịu cảnh tắc đường nhé?”
Hự. Không lẽ ngoài tắc đường với chen chúc trên tàu điện ngầm ra không còn lựa chọn nào khác?
Người đi làm sống thật vất vả biết bao.
Đường Mẫn xị mặt xua tay.
Thấy cậu thật sự u sầu về vấn đề giao thông khi đi làm sau này, Nghiêm Tầm nhéo mặt Đường Mẫn, kéo suy nghĩ của cậu trở lại: “Đùa cậu đấy. Sắp muộn rồi, đi thôi.”
Đã 6 giờ 20 phút, đến chỗ hẹn còn mất vài phút nữa. Đường Mẫn gật đầu, bị Nghiêm Tầm dắt tay kéo đi.
*
Cách rất xa đã thấy một nhóm người đang đùa giỡn trước cổng trường. Tiếng Lý Trác Nhiên to nhất: “Tên nghịch tử này! Giờ không phải lúc nhà ngươi cầu xin gia chuyền đáp án cho đúng không! Dám bất kính với gia như vậy!” Tiền Minh cười lớn xông lên đấm hắn, hai tên vờn nhau chơi đùa trên vỉa hè, mọi người đều cười vui vẻ.
Đường Mẫn chợt thấy hơi kích động, như thể được kéo về khoảng thời gian học cấp ba. Hồi đó liên hoan nghỉ đông và nghỉ hè cũng như vậy, đều hẹn nhau ở cổng trường. Mọi người tụ tập rồi kéo nhau đi quán ăn quen thuộc. Mấy người đi đầu cười đùa ầm ĩ, có nhóm tụm năm tụm ba trò chuyện, Đường Mẫn luôn bị túm lại hỏi về đề toán.
Cậu kéo Nghiêm Tầm bước nhanh hơn, lại đột nhiên bị người nào đó ôm bả vai từ phía sau nên giật mình.
Người kia cao lớn đẹp trai, toàn thân như tràn đầy ánh mặt trời, đứng gần sẽ thấy nóng hừng hực. Hắn cười quơ tay trước mặt Đường Mẫn: “Mẫn Mẫn bị tôi dọa sợ à?”
Là Lộ Thập An.
Đường Mẫn không khách khí đạp hắn một cái, còn chưa kịp nói gì. Vẻ mặt Nghiêm Tầm lập tức lạnh xuống âm độ.
– ——————-
Lời tác giả:
Nghiêm Tầm: Cười không nổi
Hết chương 5.