Năm Thứ Chín - Tác giả: Tam Phong Thiên - Chương 4: Anh vất vả rồi
Có điều trước khi đi, Đường Mẫn phải dọn ra khỏi ký túc xá.
Phía trường học cho phép sinh viên tốt nghiệp ở lại đến ngày cuối cùng của tháng sáu, tuy nhiên sinh viên học lên nghiên cứu sinh có thể gửi đồ đạc tại Phòng Giáo Vụ, Trình Tri Viễn cũng xin 1 slot. Đường Mẫn nghĩ có thể để đồ ở nhà Nghiêm Tầm nên lười đi đăng kí.
Đường Mẫn dọn đi muộn, khi đó ký túc xá càng lúc càng vắng vẻ, mỗi ngày đều có người kéo túi lớn túi bé rời đi, mấy sạp hàng dưới tầng cũng đóng cửa dần. Tòa nhà từng ồn ào đến tận một, hai giờ sáng dần trở nên im ắng, ánh đèn ở khung cửa sổ nào tắt là tắt hẳn.
Trình Tri Viễn đặt vé máy bay gần giữa trưa đi Tây Tạng.
Hắn to cao nhưng lá gan lại nhỏ, còn rất sợ chết. Không biết bị ai kích động mà nhất định phải làm một chuyến đi thanh lọc tâm hồn sau khi tốt nghiệp.
Tối hôm trước còn hứng thú rạo rực khoe với Đường Mẫn bầu trời sao ở đó sáng như thế nào, kết quả sáng tinh mơ ngày hôm sau đã lôi Đường Mẫn ra khỏi ổ chăn, lo lắng nói nhỡ mình chết vì say độ cao thì làm thế nào.
“Không sao đâu, tôi xem gameshow thấy trong khu đó luôn có bác sĩ mà?” Đường Mẫn trả lời hắn qua quýt. Mỗi lần thức dậy cậu đều thấy váng đầu, cũng không có sức nói chuyện.
Trình Tri Viễn vẫn không yên tâm: Không ổn, nhỡ tôi không chờ được bác sĩ đến thì sao!”. Harry Potter fanfic
“Vậy cậu mua nhiều bình ô xi vào, gặp chuyện đừng sợ, hít bình ô xi trước…” Giọng nói càng lúc càng nhỏ, Đường Mẫn tụt dần người xuống, kéo chăn qua đầu chìm vào giấc ngủ.
Nhìn Đường Mẫn không một tiếng động, Trình Tri Viễn bĩu môi rồi bước đến nhẹ nhàng kéo chăn xuống, nếu không Đường Mẫn có thể bị ngộp chết với tư thế ngủ của cậu.
Lúc Đường Mẫn tỉnh lại lần nữa, Trình Tri Viễn đang kiểm tra hành lý mang đi. Du lịch xong hắn tính về nhà luôn. Ngoài vali xách tay, những đồ dùng khác đều đã sắp xếp xong, chỉ chờ lát nữa đi giao trả chìa khóa cho quản lý ký túc xá.
Hắn tháo chiếc chìa khóa đã treo bốn năm, vuốt ve một lúc, chợt ngẩng đầu thì thấy Đường Mẫn đang ngơ ngác nhìn mình chằm chằm: “Cậu dọa tôi sợ chết khiếp! Đang tính gọi cậu dậy đấy, 9 giờ hơn rồi.”
Đường Mẫn gật đầu, tỏ ý đã biết: “Cậu sắp xuất phát à?”
Cậu mới tỉnh nên giọng mũi rất nặng, nghe vừa nhẹ vừa mềm. Trình Tri Viễn vô cùng hưởng thụ, trưng ra bộ mặt cha già nhân ái: “Đúng vậy Đường Đường, tôi đi bây giờ đây. Bao giờ Nghiêm Tầm đến đón cậu? Để cậu ở ký túc xá một mình tôi không yên tâm.”
Đường Mẫn chậm chạp rời giường, nhìn điện thoại thì thấy nửa tiếng trước Nghiêm Tầm gửi Wechat nói 10 giờ sẽ đến.
Cậu reply bằng một sticker “Thỏ con OK” rồi trả lời Trình Tri Viễn: “Cậu cứ yên tâm. 10 giờ tụi tôi đi.”
Vừa ra đến cửa, Trình Tri Viễn ôm Đường Mẫn một cái, nhanh như chớp xoa mái tóc rối bù và véo gương mặt trắng nõn của cậu, sau đó kéo vali chạy như bay trước khi Đường Mẫn muốn đánh người. Cách rất xa vẫn còn nghe thấy tiếng cười hô hố thô bỉ của hắn.
10 giờ kém Nghiêm Tầm đã đến ký túc xá. Đường Mẫn vừa pha cho mình một cốc sữa đậu nành, uống một ngụm rồi ngây người. Nghe tiếng gõ liền cầm cốc đi mở cửa.
Nghiêm Tầm đứng ngoài cửa, vì mục đích đến là “làm cu li” nên mặc áo thun màu đen với quần jogger, cả người tỏa ra tinh thần phấn chấn nhanh nhẹn.
Đường Mẫn cầm bánh Tiểu Long Bao (Xiao Long Bao) đối phương mang đến, lầm bầm oán giận: “Dọn đồ thật phiền, tớ làm mãi không xong.”
Cậu luôn bình tĩnh và độc lập, rất ít khi lộ vẻ buồn bực như vậy. Nghiêm Tầm nghe thì thấy buồn cười, trái tim như muốn nhũn ra vì biểu hiện làm nũng ngầm này của cậu.
Từ nhỏ đến lớn, chỉ ở trước mặt hắn Đường Mẫn mới lộ ra vẻ ngang ngược vô lý hay thể hiện sự khó xử của bản thân.
Hắn quen thuộc mà dỗ dành: “Không sao, cậu đi ăn cơm đi. Để tớ làm cho.”
Đường Mẫn gật đầu cái rụp, miệng thì nói “Cậu là số 1”, tay đã nhanh chóng mở hộp, rót nước tương ra ăn.
Nghiêm Tầm nhìn quanh bốn phía, lấy thùng giấy từ ban công vào rồi mở tủ thu dọn quần áo trước.
Tủ quần áo của Đường Mẫn rất gọn gàng. Lúc khai giảng, Nghiêm Tầm đã mua ngăn phân đồ giúp cậu dễ phân loại. Cậu vẫn luôn tuân theo nguyên tắc lấy ở đâu để ở đó, sắp xếp đồ xuân hạ thu đông ngay ngắn. Nghiêm Tầm dán băng dính gia cố phần đáy thùng giấy, sau đó xếp từng chồng quần áo vào hộp, còn không ngừng nói chuyện với Đường Mẫn: “Cái áo hoodie này mua từ hồi năm nhất thì phải, phai màu cả rồi, muốn giữ không?” “Quần này mua ở đâu thế, sao chưa thấy cậu mặc bao giờ?”
Đường Mẫn đã quen với việc Nghiêm Tầm cứ đụng đến chuyện của cậu là lải nhải, vì thế cứ vừa ăn vừa trả lời.
Thu dọn quần áo xong, chỉ còn tầng cuối cùng là quần xì. Nghiêm Tầm chợt dừng lại, gõ ngón trỏ vài lần lên tủ, cuối cùng làm bộ như không có việc gì tính lấy ra.
Đường Mẫn vừa nuốt cái bánh cuối cùng, còn đang uống sữa đậu nành cho trôi, nhìn thấy thì suýt nữa bị sặc. Cậu vội vàng phi ra túm lấy quần xì của mình giấu ở sau lưng, mặt còn kiên cường giả vẻ trấn định: “Cái này tớ tự dọn!”
Nhìn gương mặt đỏ hồng vì xấu hổ của cậu, sự ngượng ngùng khi nãy của Nghiêm Tầm lập tức tan thành mây khói. Hắn làm bộ khó hiểu: “Sao thế? Có phải tớ không có cái này đâu.”
Đường Mẫn tức giận trừng mắt nhìn hắn rồi xoay người xếp quần xì, còn xếp ở tận sâu phía dưới, đảm bảo Nghiêm Tầm không nhìn thấy.
Không hiểu vì sao, Đường Mẫn không thể thảo luận hay chia sẻ mấy chuyện này với người khác. Mỗi lần tắm rửa xong, cậu nhất định phải mặc quần áo chỉnh tề rồi mới ra khỏi phòng tắm. Lần đầu tiên trọ ở trường, buổi tối giặt quần xì thậm chí còn ngại không dám phơi trên ban công, cứ cảm thấy xấu hổ sao đó. Dù là trước mặt Nghiêm Tầm cũng chỉ nới giới hạn một chút, còn ranh giới vẫn luôn tồn tại.
Nghiêm Tầm biết tính cậu, thấy cậu im lặng xếp đồ thì nhéo nhẹ phần gáy trắng nõn của cậu, thỏa hiệp: “Rồi rồi, đã biết không thể đụng vào nội y của công chúa của chúng ta. Tớ biết sai rồi mà.”
Từ “mà” cuối cùng kéo dài, ẩn chứa ý cười và sự dung túng dễ nhận ra.
Tên này! Xin lỗi mà miệng lưỡi dẻo quẹo!
Đường Mẫn đứng phắt dậy, tức giận đá Nghiêm Tầm một cái.
Lực đá nhẹ như mèo con sượt qua, Nghiêm Tầm không nhịn được bật cười, đưa mu bàn tay cọ khuôn mặt thở phì phò của người nào đó. Cảm giác mềm mướt mịn màng, còn chưa kịp cảm nhận thêm một giây đã bị gạt ra.
Tuy nói là 10 giờ đi nhưng 11 giờ Nghiêm Tầm vẫn còn đang cần mẫn thu dọn. Đường Mẫn có hơi niệm tình cũ, đồ dùng dù không thích lắm hay không dùng đến cũng nuối tiếc không muốn vứt đi, nếu thích lại càng muốn giữ lại. Điều này dẫn đến đồ trong bàn học chất chồng rất nhiều. Món đồ nào cũng phải hỏi qua ý kiến của Đường Mẫn, cậu lại khó đưa ra quyết định, do dự không biết có muốn giữ hay không. Nghiêm Tầm không muốn cậu phải rối rắm, cứ đồ gì còn dùng được là đóng gói mang đi hết.
Cuối cùng gom lại có bốn thùng to và ba thùng nhỏ. Nghiêm Tầm dùng bút marker viết tên đồ vật bên trong lên mặt trên, sau đó dán băng dính kín.
“Dọn xong rồi, kiểm tra lại lần nữa xem đủ hết giấy tờ chưa rồi đi.”
Đường Mẫn nghe lời, nghiêm túc kiểm đồ trong túi ở trên bàn: “Bằng tốt nghiệp, có; thẻ sinh viên, có; CCCD, có…”
Nghiêm Tầm bị chọc cười, xoa đầu Đường Mẫn, thấy mấy giấy tờ quan trọng đều có đủ thì tính đi xuống trước: “Tớ bê mấy cái thùng đi trước. Cậu không cần làm gì hết, tới chỗ cô quản lý trả chìa khóa, sau đó ra xe chờ tớ nhé?”
Da Đường Mẫn vừa mềm vừa mịn, thể chất còn dễ bị dị ứng, vì thế trước giờ chỉ cần Nghiêm Tầm ở đó, hắn sẽ đảm nhận hết mấy việc nặng nhọc bụi bẩn, không muốn cậu phải động tay vào.
Đường Mẫn cũng đã quen, hơi ngại ngùng cười với Nghiêm Tầm trông vô cùng ngoan ngoãn. Hai tay cậu vỗ nhẹ bả vai hắn, lấy lòng nói: “Cảm ơn anh nha! Anh vất vả rồi.”
Cậu dùng lực rất nhẹ. Nghiêm Tầm ngẩng đầu thì thấy đôi mắt xinh đẹp của cậu chứa đầy vẻ dịu ngoan và ỷ lại, hai tay còn hơi vẫy vẫy. Không hiểu sao, Nghiêm Tầm chợt nhớ đến chú mèo thần tài mới đặt ở sảnh công ty. Có điều so với con mèo mập ngốc kia, Đường Mẫn đáng yêu hơn rất nhiều. Cậu sinh động, tươi sáng, xinh đẹp như chú mèo thành tinh, khiến Nghiêm Tầm như chìm đắm trong nụ cười ngọt ngào ấy.
Chính bản thân Đường Mẫn cũng chưa từng phát hiện, cậu vĩnh viễn biết làm thế nào để đánh trúng trái tim của Nghiêm Tầm. Kể từ nhịp tim đập thình thịch vào mùa hạ đầu tiên cho đến mỗi ngày sau đó.
Hết chương 4.