Năm Thứ Chín - Tác giả: Tam Phong Thiên - Chương 3: Công chúa
Nghiêm Tầm thậm chí không dám dùng nhiều sức vì sợ người hắn đang ôm chặt sẽ đau, thế nhưng ôm lỏng lại sợ người ngã xuống mất. Dù sao cũng phải cực kỳ cẩn thận.
Một người cao là vậy nằm trong lòng Nghiêm Tầm bỗng biến thành một bọc nho nhỏ, đôi mắt híp lại, ngây ngẩn, không biết đang nhìn về hướng nào.
Nghiêm Tầm bừng tỉnh, cảm giác như thể mười mấy năm trôi qua mà Đường Mẫn vẫn chưa hề thay đổi.
Thời gian đè nặng lên vai mỗi người, ai nấy đều liều mạng chạy về phía trước, cố gắng trở thành người có chỗ đứng, có địa vị. Nghiêm Tầm không phải ngoại lệ, thậm chí hắn còn bước vào xã hội sớm hơn bạn cùng lứa tuổi, dần học được quy tắc của người trưởng thành.
Duy chỉ có Đường Mẫn là vẫn giữ tâm tính của thiếu niên. Cậu không biết gần đây giá cả thị trường có biến động hay không, không quan tâm cổ phiếu hôm nay là xanh hay đỏ, tựa như trong mắt chỉ có đề tài và luận văn của cậu là đủ.
Cậu không màng đến những thứ phàm trần tục vật, thậm chí nhìn nó với thái độ hờ hững. Với cậu mà nói, nồi lẩu cay 18 tệ và bữa tối trong nhà hàng cao cấp không có mấy khác biệt. Đôi khi, Nghiêm Tầm cảm thấy chính bản thân hắn cũng đang mắc kẹt trong vùng “hờ hững” này, vì nó mà khó có thể tiến lại gần một bước.
Suy nghĩ này sắp ép hắn phát điên.
Nghiêm Tầm để Đường Mẫn ngồi vững trên ghế phụ, thắt dây an toàn cho cậu cẩn thận, sau đó quay đầu lại dặn dò: “Tôi đưa Đường Đường về. Các cậu đi chú ý an toàn, nếu có việc thì gọi điện cho tôi.”
“Được, làm phiền cậu rồi.” Liêu Nhất Hành và Tiết Sầm đỡ Trình Tri Viễn bất tỉnh nhân sự, nói cảm ơn xong thì chậm chạp quay về phía trường học.
Trên đường đi Đường Mẫn vẫn luôn yên lặng, nghiêng đầu nghiêm túc nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đến đoạn dừng đèn đỏ, Nghiêm Tầm nhẹ giọng hỏi cậu: “Đường Đường nhìn gì thế?”
“Ánh sáng.” Đường Mẫn đưa ngón tay chỉ về phía đèn đường. Cậu thích ánh sáng màu vàng ấm áp của nó.
Nghiêm Tầm gật đầu, nhích người lại gần vuốt nhẹ ngón tay thon dài của Đường Mẫn. Sau khi hắn thả tay, Đường Mẫn hạ tay xuống, nhắm hai mắt lại.
Xe rất nhanh đã đến nơi.
Nghiêm Tầm mua một căn duplex ở khu chung cư mới xây gần trường, cũng thuận đường hắn đi làm về. Gần đây công ty bận việc, chuyện tốt nghiệp cũng đã hòm hòm, hắn luôn về đây ở.
Lúc lên tầng Nghiêm Tầm vẫn bế Đường Mẫn. May là đêm đã khuya nên đi đường không gặp ai, hai người suôn sẻ vào thang máy.
Đường Mẫn khẽ cử động, tay cậu ôm lấy cổ Nghiêm Tầm, miệng bắt đầu thì thầm ngâm nga.
Hơi thở nóng ẩm phả lên da Nghiêm Tầm, hắn không nhịn được đẩy người trong ngực lên cao, kết quả Đường Mẫn ôm lại càng chặt hơn. Nghiêm Tầm có thể tưởng tượng được hình dáng đôi môi mềm mại của cậu. Hai người cách nhau quá gần, tựa như chỉ một tích tắc là hắn có thể hôn cậu.
Hắn cực kỳ hoảng sợ, thậm chí không dám cúi đầu nhìn.
Đến tầng mười bảy, Nghiêm Tầm đi nhanh đến cửa phòng rồi thả Đường Mẫn xuống để lấy chìa khóa.
Đường Mẫn đứng không vững, mềm oặt dựa vào người hắn, lần mò tìm eo hắn rồi ôm chặt: “Anh ơi? Đây là đâu thế?”
Đường Mẫn say rượu phảng phất như quay về làm một đứa trẻ, vừa ngoan vừa dính người.
Hồi tiểu học, Đường Mẫn cũng ngoan ngoãn đi theo sau Nghiêm Tầm như vậy, chút chút lại gọi anh ơi, ấy vậy mà lớn lên dù dỗ thế nào cũng không chịu gọi lần nữa. Hiện tại Nghiêm Tầm bỗng có một cảm giác thỏa mãn kỳ quặc lâu rồi không thấy.
“Nhà tớ.” Nghiêm Tầm mở miệng mới phát hiện giọng mình khản đặc. Hắn hắng giọng, không biết nên làm gì với đồ trang sức hình người này. Tay trái hắn giơ lên rồi lại hạ xuống, cuối cùng ôm hờ eo đối phương một cách dè dặt.
Nhỏ quá, không lẽ Đường Mẫn lại gầy đi?
Nghiêm Tầm hoảng hốt nghĩ.
Đường Mẫn không chịu đi nghiêm chỉnh, đè toàn bộ trọng lượng cơ thể lên người Nghiêm Tầm. Hắn cũng không còn tâm sức nghĩ nhiều nữa.
Từ cửa nhà đến sofa trong phòng khách, Nghiêm Tầm gần như nửa ôm nửa kéo cậu đi, còn phải để ý đôi tay lộn xộn của đối phương từng giây từng phút. Chờ đến lúc Đường Mẫn nằm gọn lên sofa, người Nghiêm Tầm đã đổ một lớp mồ hôi.
Hắn thở phào nhẹ nhõm, lẳng lặng nhìn Đường Mẫn một lát, vô thức mỉm cười: “Mẫn Mẫn à?”
“Hửmm?” Âm cuối được kéo rất dài, ngọt không tả nổi.
Nghiêm Tầm nửa quỳ chân phải trên ghế, chống tay trái bên cạnh Đường Mẫn. Hắn cúi người, đưa mắt cẩn thận phác họa đường nét của người bên dưới. Gương mặt thanh tú, chiếc mũi xinh xắn, chóp mũi có vài giọt mồ hôi nho nhỏ được Nghiêm Tầm nhẹ nhàng lau đi.
Lướt xuống một chút là đôi môi đỏ ửng, vẫn đang ngâm nga giai điệu không biết tên nào đó, đầu lưỡi như ẩn như hiện.
Mùi bia thoang thoảng. Không khí bỗng nhiên nóng lên.
Rõ ràng Đường Mẫn uống rượu nhưng Nghiêm Tầm như mới là người say, cả đầu choáng váng. Tầm mắt hắn chỉ thấy duy nhất một đôi môi căng mọng, càng lúc càng gần.
Đúng tại thời điểm hắn không nhịn được muốn chạm vào nó, Đường Mẫn lại ngoẹo đầu sang một bên, cứ như vậy ngủ mất.
Nghiêm Tầm giống như bị điện giật, cả người cứng đờ.
Chỉ vài giây sau, hắn hoàn hồn rồi ngồi phắt dậy, cào tóc rồi thở phào một hơi.
Khi nãy, chỉ thiếu chút nữa là hắn đã hôn người mình vẫn thương nhớ cả ngày lẫn đêm.
Không biết nên thấy mất mát hay may mắn.
Hẳn vẫn nghiêng về may mắn nhiều hơn, hắn vẫn chưa “vấy bẩn” Đường Mẫn.
Nghiêm Tầm đứng dậy vào phòng vệ sinh, vò khăn lông ấm rồi nhẹ nhàng lau mặt giúp Đường Mẫn. Cậu ngủ ngoan như một chú mèo con, như thể để mặc người khác muốn làm gì thì làm, còn vô thức cọ nhẹ lên tay hắn. Cảm xúc từ làn da mềm mại quá dễ chịu, Nghiêm Tầm không nhịn được véo nhẹ má cậu: “Heo con.”
Sau đó tiếp tục lau tay và chân cậu một lượt rồi bế người lên giường, bật điều hòa đắp chăn xong xuôi. Cuối cùng Nghiêm Tầm nhìn Đường Mẫn, thấy cậu thật sự ngủ say, không có vẻ gì là không thoải mái thì mới nhẹ chân bước ra khỏi phòng.
Căn hộ này không tính quá rộng, hai gian phòng ngủ trên tầng 2 nằm kế phòng vệ sinh. Đường Mẫn ngủ phòng bên trái, trước đó là phòng của Nghiêm Tầm.
Sợ đánh thức Đường Mẫn nên Nghiêm Tầm xuống tắm ở phòng tắm dưới tầng, sau đó xoa đầu tóc chưa khô hẳn rồi mở máy tính làm việc.
Lúc Tiết Sầm gọi điện đến khi nãy, hắn đang chuẩn bị họp. Nghe nói Đường Mẫn uống say nên lập tức lùi họp sang ngày mai, tự mình đến đón cậu. Lúc đấy, Đàm Khâm còn trêu hắn có phải bận đi hẹn hò không, nếu không một kẻ cuồng công việc như hắn sao có thể bỏ việc mà đi như vậy.
Nói Nghiêm Tầm cuồng công việc cũng không sai.
Gần đây công ty đang trong giai đoạn bận rộn tuyển người, lại trùng với thời gian tổng kết cuối năm, tình cờ một đàn chị cùng hợp tác lại đột nhiên mang thai. Sức khỏe đàn chị không tốt, mang thai xong lập tức nghỉ ở nhà tĩnh dưỡng. Tất cả công việc tạm thời được đẩy cho Nghiêm Tầm. Khối lượng công việc tăng đột biến, mấy ngày này Nghiêm Tầm bận đến bù đầu, hận không thể ngủ luôn ở công ty.
Lịch sử trò chuyện giữa hắn và Đường Mẫn cũng giảm đi trông thấy.
Cố gắng bận qua giai đoạn này là được, Nghiêm Tầm nghĩ đến Nghiêm Tầm đang ngủ say trên tầng, lòng dần bình tĩnh trở lại.
Đường Mẫn thích ngắm biển, chuyến du lịch đầu tiên sau tốt nghiệp có thể chọn đi biển, đặt khách sạn suối nước nóng từng ở vài năm trước. Cả hai người đều rất thích khách sạn này, lúc đấy Đường Mẫn còn đánh giá review 5 sao.
Lần này chắc không thể đi du lịch theo cảm tính được, thời gian hắn có thể dành ra hơi eo hẹp, sợ là không thể đi đường quá nhẩn nha.
Suy nghĩ vài chuyện lung tung xong, Nghiêm Tầm lại đi pha một cốc cà phê, chuẩn bị hoàn thành công việc sớm hơn một chút.
*
Đường Mẫn ngủ một giấc đến 9 giờ hơn mà còn chưa muốn thức dậy. Nhiệt độ điều hòa vừa đủ, trên tủ đầu giường có một ly nước mật ong, bên dưới là một tờ giấy note.
Đường Mẫn tự đếm thầm một hai ba vực dậy tinh thần rồi mới rời giường. Đầu tiên cậu duỗi người, vào phòng vệ sinh rửa mặt rồi mới quay lại cầm cốc nước mật ong.
Tiện tay cầm tờ giấy note lên đọc: “Chào buổi sáng, công túa của tớ. Nhớ xuống tầng ăn bữa sáng nhé.”
Đường Mẫn đọc đến từ “công túa” thì nghẹn lại, thẹn quá hóa giận cầm cốc nước lên tu một hơi. Ngon ngọt, là vị mà cậu thích, có điều vẫn không bù lại được sự xấu hổ bực bội của cậu.
Hồi tiểu học Nghiêm Tầm luôn gọi Đường Mẫn như vậy, cứ gọi một câu là bị Đường Mẫn đánh một cái. Không biết có phải đánh không đau hay không mà Nghiêm Tầm gọi đi gọi lại bao nhiêu năm không chán. Từ nhỏ hắn đã rất lãnh đạm, luôn có vẻ gì đó cao ngạo như ông cụ non, chỉ khi ở trước mặt Đường Mẫn mới lộ tính trẻ con như vậy.
Lớn rồi, Đường Mẫn kiên quyết không cho Nghiêm Tầm gọi cậu như thế nữa, gọi một lần là dỗi hắn tận vài ngày. Nghiêm Tầm chịu vài lần hắt hủi mới dần từ bỏ, thế nhưng lại bắt đầu gọi cậu bằng đủ nickname nhí nhố khác. Nào là “Đường Đường”, “Mẫn Mẫn”, “bé ngoan”, “kẹo nhỏ”, nghe chừng chẳng khá khẩm hơn “công chúa” là mấy. Có điều Đường Mẫn sẽ không giả vờ tức giận với mấy cách gọi này, thế nên Nghiêm Tầm càng thích gì là gọi nấy.
Đường Mẫn tìm thấy điện thoại trên sô pha, gõ chữ cạch cạch: “Nghiêm Tầm, không được gọi tớ là công túa!!!”
Tận ba dấu chấm than, Đường Mẫn không tin Nghiêm Tầm không cảm nhận được lửa giận bừng bừng của cậu.
Vài giây sau, Nghiêm Tầm nhắn tin trả lời: “Rõ, thưa công chúa.”
Aaa!
Tứk!
Đường Mẫn hung dữ cắn miếng nấm hương xíu mại một cái, sau đó chụp ảnh miếng nấm còn một nửa gửi cho tên đáng giận nào đó: “Đây chính là cậu! Bị tớ cắn!”
Nghiêm Tầm đang trong văn phòng vừa làm việc vừa trả lời tin nhắn Wechat của Đường Mẫn. Wechat của hắn rất ít bạn, phần Yêu thích chỉ có mình Đường Mẫn, tên đề là “Công túa nhỏ của Nghiêm Tầm”.
Lúc nhận được tin nhắn, Nghiêm Tầm đang chuẩn bị click chuột tắt quảng cáo website pỏn vừa pop up. Tình cờ thấy câu “bị tớ cắn” của Đường Mẫn, tay hắn run lên ấn nhầm vào website nọ. Hình ảnh đặc sắc mỹ miều trên màn hình tình cờ đập vào mắt Đàm Khâm vừa mở cửa bước vào.
Nghiêm Tầm:…
Đàm Khâm:…
Tôi không làm gì hết, tôi trong sạch! Đừng nghĩ linh tinh!
Nghiêm Tầm trưng bộ mặt đẹp trai lạnh lùng đẩy Đàm Khâm đang cười hô hố ra ngoài: “Lần sau vào nhớ gõ cửa.”
– ——————-
Lời tác giả:
Nghiêm Tầm: Tất cả là vì ý nghĩ đen tối trong đầu đột nhiên vọt ra, không kịp khống chế!
Hết chương 3.
– –
Editor: Update chiếc hố này vì cần làm mềm & ngọt hóa giọng văn để bộ cổ đại kia không bị quá cứng TT_TT
Đọc chương này bỗng nhớ đến bài Bệnh Công Chúa của Jay Chou. Cuộc đời mà cho tôu một Đường Mẫn vừa trắng vừa thơm vừa ngoan tôu cũng sẽ dùng cả sinh mạng để sủng!!