Năm Thứ Chín - Tác giả: Tam Phong Thiên - Chương 14: Lướt sóng
Tầng một chỉ có một gian phòng, Đái Đại biết rõ còn cố hỏi: “Đường bé bi, cậu ở cùng với ai thế?”
Đường Mẫn không biết dụng ý của cô, thẳng thắn trả lời: “Tớ với Nghiêm Tầm ở cùng phòng ở tầng một. Trên tầng có ba phòng, mọi người tự chọn nhé.”
Fan CP thâm niên Đái Đại được chính chủ tự tay nhét một viên kẹo, vui vẻ ngâm nga lên trên tầng.
Lộ Thập An vẫn còn cố giãy giụa, khuyên nhủ: “Không ổn lắm Mẫn Mẫn. Hai người đàn ông các cậu sao lại ngủ chung một phòng được? Nghiêm Tầm da trâu, để hắn ngủ trên sofa.”
Nghiêm Tầm đang ngồi trên sofa, buồn chán mở điều khiển tivi. Hắn nghe thấy vậy thì cười nhạo một tiếng, vẻ khinh thường không thèm che giấu.
Đường Mẫn không hiểu, hỏi lại: “Đúng vậy, chúng tôi đều là nam, sao không thể ngủ chung một phòng?”
Lộ Thập An bị nghẹn lời, không thể nói thẳng do hắn có ý xấu với cậu. Nhìn vẻ hoang mang không biết gì của Đường Mẫn, Lộ Thập An chỉ có thể nuốt lời muốn nói xuống.
Chiêu này không được còn có chiêu khác, Lộ Thập An bôi xấu tình địch đầy ác ý: “Vậy lúc nào ngủ cậu cách xa hắn ra. Tối hắn ngáy ngủ, nghiến răng, còn nói mớ, mộng du, có khi còn đá cậu đấy!”
Đường Mẫn cạn lời, cậu cuối cùng cũng hiểu ra Lộ Thập An đang cố ý gây chuyện. Có thể là để phản kích hành động cãi nhau như học sinh tiểu học của Nghiêm Tầm lúc trước.
“Sao cậu biết lúc ngủ cậu ấy trông như thế nào?” Đường Mẫn chớp mắt, ra vẻ khó hiểu.
“Không lẽ là yêu thầm Nghiêm Tầm?” Tôn Như Thiến thò đầu từ lan can tầng hai góp vui.
Lộ Thập An giật nảy mình, vẻ mặt kinh hoàng, liên tục phản đối: “Yêu thầm cái con khỉ! Người tôi yêu thầm không phải hắn! Nói vớ vẩn! Người trên Trái Đất có chết hết tôi cũng không có bất kì quan hệ gì với hắn!”
Giọng Nghiêm Tầm lạnh lùng, hỏi đầy ẩn ý: “Vậy ông yêu thầm ai?”
Lộ Thập An ấp úng nửa ngày, không nói nên lời trước vẻ mặt âm u “You are dead” của Nghiêm Tầm. Huống chi hiện tại thật sự không phải thời điểm thích hợp.
Thời điểm thích hợp trong tưởng tượng của hắn phải là ở công viên trò chơi hoặc rạp chiếu phim, dù sao phải là trong khung cảnh cực kỳ lãng mạn chỉ có hắn và Đường Mẫn. Hắn dũng cảm thổ lộ tình cảm, Đường Mẫn đỏ mặt đồng ý, sau đó bắt đầu tình yêu ngọt ngào. Quan trọng nhất chính là hoàn toàn không có sự xuất hiện của Nghiêm Tầm!
Nếu nói hắn và Đường Mẫn là Ngưu Lang Chức Nữ, vậy Nghiêm Tầm chính là Tây Vương Mẫu độc ác, sớm hay muộn cũng có ngày bị diệt trừ, hừ.
Phải dừng tưởng tượng, còn nghĩ nữa sẽ lag mất.
Lộ Thập An tỉnh táo lại, cả mặt đỏ bừng. Đường Mẫn đang nhìn hắn đầy tò mò. Ánh mắt của cậu trong suốt, không có chút gì là buồn bã hay thẹn thùng.
Đường Mẫn thật sự không có chút tình cảm nào với hắn.
Tuy đã biết sự thật này từ sớm nhưng Lộ Thập An vẫn thấy hụt hẫng. Hắn cúi đầu, rầu rĩ nói: “Tôi đi nghỉ, lúc nào ra ngoài chơi thì gọi tôi.”
Đường Mẫn không biết có phải do họ nói gì sai không, nhưng Lộ Thập An cũng không phải người không thích nói đùa? Trừ khi… Trừ khi người hắn thích không thích hắn, hoặc là người hắn không thể nói tên.
Cậu an ủi một cách vụng về: “Được được, cậu đi nghỉ đi. Chúng tôi ở phòng khách, có gì cứ gọi.”
Lộ Thập An lại bị xiên thêm một nhát dao, căm giận xoa rối bù mái tóc ngắn mềm mại của Đường Mẫn, sau đó ôm bộ mặt tang thương lết lên trên tầng.
Nghiêm Tầm cực kỳ khó chịu, ôm chầm lấy Đường Mẫn còn đang nhìn lên cầu thang. Hắn véo nhẹ gáy cậu, giúp cậu chỉnh lại đầu tóc. Đường Mẫn quay đầu tiếp tục nhỏ giọng tám chuyện: “Nghiêm Tầm, cậu biết Thập An thích ai không?”
Nghiêm Tầm tức giận nói: “Không biết, ai quan tâm hắn làm gì.”
Đường Mẫn ngẫm thấy cũng đúng. Hai người họ cứ chạm mặt là cãi nhau, hẳn sẽ không nói về chủ đề này.
Cậu ngáp một cái, cọ mặt vào lòng bàn tay.
“Vào phòng ngủ một lát nhé?”
Đường Mẫn từ chối: “Chúng ta tìm phim gì xem đi. Lâu rồi tớ chưa xem phim.”
Nghiêm Tầm véo mặt cậu: “Muốn xem phim gì?”
Tìm kiếm trên TV nửa ngày, cuối cùng vẫn xem bộ phim đề cử đầu tiên trên điện thoại của Nghiêm Tầm là Interstellar.
Trong phòng rất yên tĩnh, âm lượng phim được bật nhỏ hơn. Đường Mẫn ngồi cạnh Nghiêm Tầm như mỗi lần xem phim ở nhà. Hai cánh tay kề sát, chân cũng dựa sát. Lúc nào cũng có thể yên tâm ngủ vì Nghiêm Tầm luôn đỡ được cậu. Buổi trưa yên tĩnh như vậy khiến cậu cảm thấy an tâm.
Đồng hồ điểm 4 giờ, Đường Mẫn lộc cộc lên tầng gọi người. Nghiêm Tầm hẹn lịch chơi lướt sóng lúc 5 giờ rưỡi. Huấn luyện viên gọi điện thoại kêu họ đến.
Nghiêm Tầm kéo Đường Mẫn cứ nhấp nha nhấp nhổm ra trước mặt, lấy một lọ kem chống nắng bôi lên má cậu: “Bôi kem chống nắng hẳn hoi nào, cậu dễ bị cháy nắng lắm.”
Năm kia hai người đi du lịch ở một khu biển khác, lúc chơi dưới nước thì trời đầy mây. Đường Mẫn không muốn bôi kem chống nắng, Nghiêm Tầm cũng chiều theo cậu. Buổi tối quay về, tắm táp xong xuôi, phần da lộ bên ngoài của Đường Mẫn dần đỏ ửng. Phần da sau gáy chỉ chạm nhẹ một cái là đã bong ra khiến Nghiêm Tầm đau lòng muốn chết. Kể từ sau đó, mùa hè mà ra ngoài hắn nhất quyết giám sát cậu bôi kem chống nắng thật cẩn thận.
Đường Mẫn ngoan ngoãn đứng yên, tự thoa kem lên mặt mình, những phần khác thì để tùy Nghiêm Tầm bôi từ trên xuống dưới một lần. Đến khi Nghiêm Tầm kêu cậu ngồi lên sofa, cởi giày, chuẩn bị thoa kem lên chân, Đường Mẫn mới hoảng hốt: “Sao thế! Chân cũng phải bôi kem à?”
“Đúng vậy, không phải cậu không thích đi giày à?”
“Để tớ tự bôi!”
Đường Mẫn đoạt lọ kem chống nắng, cúi đầu tự thoa kem. Nghiêm Tầm đưa mu bàn tay quệt qua loa kem chống nắng lên trán với tay rồi ra ngoài đi thuê xe với Lý Trác Nhiên.
Hai huấn luyện viên mà Nghiêm Tầm book đều rất kiên nhẫn, tỉ mỉ giảng giải những động tác quan trọng và những điều cần chú ý. Sau đó tự làm mẫu trên biển hai lần rồi mới dẫn mọi người xuống nước.
Đái Đại là người đầu tiên xông lên. Thiên phú vận động của cô tốt, chỉ thất bại một lần, lần sau đã thành công. Cô vui vẻ cười lớn, muốn gọi Đường Mẫn cùng lướt sóng.
Lộ Thập An tự xưng là chiến thần lướt sóng, ý chí chiến đấu bừng bừng muốn khoe hình tượng huy hoàng trước mặt Đường Mẫn. Hắn cũng làm được thật, ngay từ lần thử đầu tiên đã tìm được cảm giác, sau đó thoải mái thể hiện trên sóng biển. Chàng trai đẹp trai rạng rỡ, nở nụ cười tự tin, tư thế mạnh mẽ, hấp dẫn đông đảo ánh mắt kinh ngạc lẫn ngưỡng mộ.
Đôi mắt Đường Mẫn lấp lánh đầy hâm mộ. Cậu lôi kéo Nghiêm Tầm muốn dũng cảm chơi thử.
Nghiêm Tầm thực tế đã nắm được yêu cầu cốt yếu. Đường Mẫn rơi xuống nước rất nhiều lần, ngó qua thì phát hiện Nghiêm Tầm đứng vững như núi trên ván lướt sóng đi phăm phăm.
Cậu chậc một cái thở dài, Đái Đại ở bên phải gọi cậu: “Đường bé bi đừng nản chí, cố gắng giữ thăng bằng! Đường Đường rất dũng cảm! Không ngại khó khăn!”
Đường Mẫn bị chọc cười, cong mắt gật đầu nói cảm ơn.
Nghiêm Tầm học xong thì trả lại ván cho huấn luyện viên, bơi đến bảo vệ Đường Đường.
Đường Mẫn thấy hắn thì như nhìn thấy người tâm phúc, thở nhẹ một hơi gần như khó nhận ra. Cậu bám một tay lên ván lướt sóng, mềm mụp làm nũng: “Sao cậu làm được vậy? Tớ thấy hơi khó.”
Nghiêm Tầm nửa ôm Đường Mẫn hướng về khoảng trống lặng sóng hơn. Thấy cậu tin cậy mình như vậy, lòng chỉ muốn hôn Đường Đường của hắn một cái: “Cậu đi từ chỗ lặng sóng trước, chèo một lát, sau đó nhanh chóng đứng dậy giữ thăng bằng. Mắt nhìn thẳng phía trước, đi xuôi theo dòng nước.”
Đường Mẫn rất buồn rầu: “Tớ biết. Lúc thầy giảng tớ nghe rất nghiêm túc. Nhưng tớ cứ ngã xuống suốt, chắc là do giữ thăng bằng không tốt?” Cậu tính tổng kết kinh nghiệm thất bại.
Nghiêm Tầm nghĩ một lát rồi đưa ra một khả năng khác: “Có thể, nhưng khả năng lớn hơn là do không phải cậu tự mình nhảy xuống?”
Đường Mẫn hơi kinh ngạc, quyết định thử lại lần nữa dưới sự bảo vệ của Nghiêm Tầm. Lúc đầu rất thuận lợi, Nghiêm Tầm thấy cậu có thể giữ thăng bằng rất tốt. Sau đó đột nhiên có một cơn sóng lớn ập tới. Nghiêm Tầm chưa kịp nói gì, Đường Mẫn đã ngã ùm xuống nước như đụng phải một bức tường.
Nghiêm Tầm vòng ra phía sau ôm chặt cậu, cùng nhau chìm xuống biển.
Vài giây sau, Nghiêm Tầm ôm Đường Mẫn ngoi lên mặt biển. Tay hắn còn đang đặt lên chiếc eo mềm mại của đối phương. Nghiêm Tầm hơi không nỡ buông tay, cố gắng chuyển chủ đề sang chuyện dạy học: “Tớ biết. Đường Đường sợ phải không? Sợ tự mình nhảy xuống.”
Đường Mẫn lộ vẻ mặt đau khổ, không tình nguyện gật đầu thừa nhận: “Hình như vậy, tớ sợ sóng biển đánh về phía mình.”
“Không sao, tớ sẽ luôn đứng phía sau cậu, cùng lắm là lao về phía tớ.” Nghiêm Tầm nói bảo đảm.
Đường Mẫn có vẻ hơi nhụt chí. Tâm lý sợ hãi khó có thể khắc phục trong một chốc một lát. Cậu dựa chiếc đầu ướt đẫm lên vai Nghiêm Tầm, dụi dụi lên vai hắn. Phần gáy yếu ớt trắng nõn lộ ra, cả người trông rất mỏng manh.
Nghiêm Tầm lập tức đau lòng mà thỏa hiệp: “Không sao, ai cũng có sở trường sở đoản. Chúng ta đi chơi trò khác nhé?”
Đường Mẫn rầu rĩ gật đầu, càng khiến trái tim Nghiêm Tầm mềm nhũn.
Lý Trác Nhiên cũng là dân lướt sóng amateur, không mấy hứng thú, chỉ thảnh thơi bơi qua bơi lại. Hắn lướt qua khung cảnh “tình chàng ý thiếp” này, không nhịn được thở ra một câu: “Chậc chậc, tình trong như đã mặt ngoài còn e, trong sáng ngoài tối, châu liên bích hợp…”
Nghiêm Tầm đen mặt, tức giận ném ván lướt sóng của Đường Mẫn cho hắn: “Có thời gian ôn thơ phú thì giúp chúng tôi cất ván đi.”
Lý Trác Nhiên bĩu môi, trẻ con lè lưỡi, sau đó đẩy ván lướt sóng bơi về phía bờ biển, miệng vẫn tiếp tục ngâm thơ: “Một lời trúng đích, thẹn quá hóa giận…”
Đường Mẫn ở trong lòng Nghiêm Tầm bật cười, vô cùng phấn chấn kéo hắn đi lái motor nước.
– ——————-
Lời tác giả:
Lộ Thập An: Tôi thật dư thừa.
Hết chương 14.