Năm Tháng Tuổi Thanh Xuân - Abibi Jena - Chương 4
Vương Chanh chở tôi đi học. Làm cả trường được một lần xôn xao, tôi không quan tâm, Vương Chanh lại cành không.
Ngày qua ngày Vương Chanh đưa tôi đi học, bốn người chúng tôi ngày càng thân thiết hơn.
Mới đó mà đã cuối kỳ thi lớp 11. Chúng tôi bận rộn với việc học. Hôm nay, trời khá đẹp, không lạnh cũng không oi bức.
Tôi hẹn ba người kia ra một quán cafe để ôn bài. Hiện tại Vân Khuê và Khiêm Chung vẫn chưa chính thức là người yêu. Chỉ đang trong giai đoạn tìm hiểu.
Vương Chanh học môn toán khá giỏi nên tôi thường nhờ anh chỉ tôi. Vì điểm số cũng cao hơn, ngược lại tôi chỉ anh học tiếng anh. Mấy tháng liền, hai chúng tôi cũng cải thiện được môn học mà mình yếu.
Vương Chanh xoay bút ngồi đợi tôi giải bài, tính tới nay quen nhau cũng được 4 tháng. Cũng có thể gọi là thân, hoặc không.
Vân Khuê đang chỉ dạy Khiêm Chung biết cách viết văn, suốt mấy tháng nay, cô ra đề rất nhiều cho Khiêm Chung để làm. Tất cả các môn đều ổn nhưng riêng môn văn thì lại không. Viết bài lúc nào cũng chỉ có mười mấy điểm.
Vân Khuê như một cô giáo chỉ dạy tận tình cho Khiêm Chung. Còn tôi và Vương Chanh thì cũng ôn bài xong.
Giờ cũng trưa, Vân Khuê đề nghị cùng nhau đi ăn. Vân Khuê chỉ chỗ là một quán lẩu tứ xuyên, bọn tôi ngồi vào bàn. Có một bạn nữ đi tới, à hóa ra là Nhiệm Chuyên. Là một cô bạn học khác lớp, thích Vương Chanh. Có mối quan hệ khá tốt với Khiêm Chung.
Nhiệm Chuyên đi lại cười nói “Xin chào, trùng hợp thật. Mình ngồi đây được không”
Khiêm Chung gật đầu, cả Vân Khuê cũng vậy. Tôi chỉ mỉm cười. Vương Chanh thì không có thái độ gì. Nhiệm Chuyên ngồi bên cạnh Vương Chanh. Anh quay sang nhắc nhở Nhiệm Chuyên “Cách xa ra một chút”
Nhiệm Chuyên gượng gạo xích ghế xa ra. Chúng tôi gọi món, Vân Khuê được Khiêm Chung ngồi bóc tôm cho ăn. Nhìn hạnh phúc thật sự.
Vương Chanh cốc đầu tôi “Không ăn đi, thẫn thờ gì đấy”
“A, ăn ngay đây”
Tôi gắp thức ăn bắt đầu ăn. Nhiệm Chuyên là một người nói rất nhiều, nhưng không khiến người ta ghét bỏ. Chỉ là Vương Chanh không thích Nhiệm Chuyên. Nhiệm Chuyên không phải gu của Vương Chanh.
Nhiệm Chuyên nhìn tôi trò chuyện “Sắp tới kỳ thi rồi. Các cậu chuẩn bị hết chưa”
Tôi nuốt thức ăn, rồi trả lời “Xong hết rồi. Giờ là dành thời gian ôn bài”
Nhiệm Chuyên ồ lên một tiếng rồi lại tiếp tục nói “Vậy các cậu không phiền khi cho mình học chung được không”
Vân Khuê nhìn tôi rồi lại nhìn Vương Chanh. Tôi ậm ừ đồng ý. Nhiệm Chuyên rất vui, kết thúc bữa ăn. Vương Chanh chở tôi về, anh mở miệng trách tôi “Cho cô ta vào làm gì. Nói nhiều đau cả đầu”
Tôi ngồi đằng sau vỗ vỗ vai Vương Chanh, ghé sát tai để nói “Có sao đâu. Ôn chung có 1 tuần thôi mà. Sắp thi rồi, vui vẻ lên đi”
Vương Chanh gườm tôi, trông vẻ mặt rất đáng yêu. Tôi từ khi nào mà rất thích cái bộ dạng đó, nếu có cơ hội tôi sẽ chọc cho Vương Chanh tức xì khói đầu.
Ngày thi đã đến, tôi ôn đi ôn lại mới vào phòng thi. Nhà trường phát thông báo, sẽ có chương trình học mới. Lớp sẽ lọc ra những bạn học xuất sắc và khá, trung bình. Mỗi lớp chỉ được giữ lại 8 bạn khá, 4 bạn trung bình.
Thế nên tôi phải học, học để được ở lại lớp. Kết thúc ngày thì đầu tiên, đầu óc vẫn không thanh thơi. Tôi ôm sách vở đi xuống lầu. Bắt gặp Nhiệm Chuyên đi chung với Vương Chanh từ lớp ra.
Tôi chào hỏi “Sao rồi. Thi ổn không”
Nhiệm Chuyên cười “Ổn, hi vọng được chuyển vào lớp của các cậu”
Vương Chanh nhìn tôi hỏi “Thi thế nào”
“Tạm được”
Chúng tôi hẹn nhau đi ăn, Nhiệm Chuyên cũng đi cùng. Vương Chanh có nói riêng với tôi và Vân Khuê rằng không có Nhiệm Chuyên đi cùng. Nhưng tôi lại thấy cũng bình thường.
Vương Chanh chọn ngồi bên tôi, Nhiệm Chuyên ngồi bên cạnh. Vân Khuê hỏi tất cả chúng tôi “Sau này lên đại học, các cậu muốn trở thành gì nào. Còn mình thì muốn trở thành nhà văn”
Khiêm Chung xen vào “Sau này tôi muốn trở thành cầu thủ bóng rổ, nói thử xem Đình Lam. Cô muốn làm gì”
Tôi uống một ngụm nước trả lời “Bác sĩ tâm lý”
Cả đám ồ lên, nghề này cũng được. Nhiệm Chuyên lên tiếng “Còn mình thì muốn trở thành một diễn viên. Vương Chanh cậu muốn làm gì”
Vương Chanh không trả lời, vẫn im lặng chẳng thèm ngước lên. Tôi đập vào vai anh, anh ngước lên hỏi tôi “Chuyện gì”
“Thật là, Nhiệm Chuyên hỏi anh sau này làm gì kìa”
“Trả lời dùm đi”
Vương Chanh tiếp tục cúi đầu, tôi muốn đấm vào mặt anh thật sự. Quay sang cười cười trả lời thay cho Vương Chanh “Anh ấy muốn trở thành đặc công đấy”
Khiêm Chung phụt nước, lau miệng cười lớn hỏi lại “Gì, đặc công. Sao tôi chưa nghe cậu ta nói lần nào thế”
Tôi bật cười trả lời “Vương Chanh có nói với tôi rồi. Thật sự anh chưa từng nghe”
Khiêm Chung gật gù “Ừ, cậu ta có nói đâu. Đáng ghét”
Khiêm Chung liếc muốn lòi mắt, Vương Chanh tùy ý cười khẩy chọc tức Khiêm Chung.
Kết thúc bữa ăn, Vương Chanh lại chở tôi về. Khiêm Chung chở Vân Khuê đi chơi, Nhiệm Chuyên thì bắt taxi về. Ánh mắt Nhiệm Chuyên nhìn anh da diết và đau buồn. Nhiệm Chuyên có lẽ biết anh chưa từng nhìn lấy cô một lần.
Nhiệm Chuyên rơi nước mắt, đau lòng mà về. Vương Chanh không đưa tôi về nhà, mà lái thẳng đến chỗ đua xe. Tôi lườm “Đua xe thì chở tôi đến làm gì”
Vương Chanh xoa đầu tôi “Cho em xem”
Tôi hất tay ra, khoanh tay nhìn Vương Chanh đang đứng cười. Lạc Hưu thấy đại ca đến. Chạy lại khoác vai “Anh Chanh, lâu rồi không đến. Dắt bạn gái ra mắt tụi em à”
Vương Chanh cười “Sắp đua chưa”
Lạc Hưu nhìn đồng hồ “Tầm 10 phút nữa. Chị hai, chị muốn tham quan không. Em dẫn đi”
Tôi cười cười “Tôi không phải chị hai, tôi là bạn của anh ta thôi”
Lạc Hưu bán tính bán nghi nhìn tôi, chị đẹp Ưu Nhi bước đi trên đôi giày cao gót, vuốt ngực Vương Chanh nói tình ý “Cục cưng lâu rồi mới tới. Nhớ muốn chết”
Vương Chanh hất tay ra, nhăn mày nói “Bẩn”
Ưu Nhi bật cười quay sang nhìn tôi hỏi “Bạn gái à”
Vương Chanh nhìn tôi không trả lời, tôi ngơ người dùng ánh mắt hỏi “Gì, sao không trả lời”
Ưu Nhi cười cười bỏ đi “Thôi khỏi nói cũng biết. Sắp đua rồi đấy. Anh Chanh tham gia thì lấu xe đi”
Vương Chanh mang bao tay đen vào, rồi quay sang nói với Lạc Hưu “Nhờ chú để ý cô ấy”
Lạc Hưu gật đầu, tôi nhìn anh bước đi xa dần. Nhìn đồng hồ thì đã hơn 7 giờ tối rồi. Tôi ngồi lên ghế, Lạc Hưu đưa chai nước cho tôi “Chị uống đi”
“Cảm ơn, cậu mấy tuổi rồi”
“Em năm 16 tuổi”
“Này nhỏ thế này ở đây không sợ ba mẹ lo à”
Lạc Hưu cười cười “Em không sao, em không có ba mẹ, em có bà nội thôi. Đi đua xe kiếm tiền lo cho bà với em”
Tôi cảm thấy chua xót cho Lạc Hưu.
“Chị tên gì ạ”
“Tôi tên Đình Lam. Còn cậu”
“Em tên Lạc Hưu. Tên đó anh Chanh đặt cho em đó”
“Ừ”
Lạc Hưu đưa tay chỉ vào một người mặc đồ đen chiếc xe màu trắng, tôi nhìn theo “Chị, đó là anh Chanh”
Tôi nhìn về Vương Chanh, anh cũng đang nhìn tôi. Tôi mỉm cười đứng dậy hét lớn “Vương Chanh cố lên”
Vương Chanh sau mũ bảo hiểm bật cười. Giơ dấu OK về phía tôi. Tiếng còi vang lên, các chiếc xe bắt đầu phóng vụt đi. Tốc độ nhanh khiến tim tôi muốn rớt ra ngoài. Tôi quay qua nhìn Lạc Hưu hỏi “Đua xe thế này, thắng thì bao nhiêu tiền”
“Hai bên đặt cược đó chị, giải lớn nhất thì cũng trên dưới 20 triệu”
Tôi ồ lên, nhiều đến vậy bảo sao thấy nhiều người tham gia. Tôi nhìn các chiếc xe phóng đi, ánh mắt chỉ nhìn Vương Chanh.
Còn 00:01:00 cuối cùng, tôi và Lạc Hưu hồi hộp chờ đợi. Chiếc xe màu trắng của Vương Chanh tới đích, tôi đứng dậy vui mừng.