Năm Tháng Huy Hoàng - Chương Xuân Di - Chương 89: Sự phấn chấn của hoàng hậu (2)
Những nơi khác bên ngoài Lạc Dương hoàn toàn không cảm nhận được nguy cơ tứ phía của chính quyền trung ương, người dân vẫn đắm chìm trong bầu không khí vui vẻ của năm mới. Đặc biệt ở Tấn Dương, một thị trấn quan trọng ở phía bắc với sự giúp đỡ của đoàn múa Bạch Vũ đến từ Tây Vực đã mang không khí Tết đẩy lên cao trào hơn.
Đoàn múa tiến vào thành lúc mùng năm tết, bọn họ chỉ diễn đến mười lăm tháng giêng, không ngờ sân khấu chật ních người, dẫn tới sự nhiệt tình cao độ của dân chúng ở Tấn Dương. Ngày mười lăm tháng giêng, đầu đường treo đầy hoa đăng, náo nhiệt lạ thường. Dân chúng Tấn Dương lúc này cũng nghe được một tin tức đến từ kinh thành: Tư Mã Tang năm tuổi được sắc lập làm Hoàng Thái tôn.
Tư Mã Tang là nhi tử của cựu Thái tử, huyết thống chắc chắn từ gia tộc tốt. Huống chi, cựu Thái tử lại chết oan uổng, con trai của y được phong làm Hoàng Thái tôn có thể coi như là một phần an ủi tinh thần của Thái tử ở trên trời. Người dân hân hoan vui mừng vì triều đình cuối cùng cũng giải quyết được vấn đề kế vị rắc rối.
Đoàn múa Bạch Vũ lúc này còn đang biểu diễn, A Diệu đứng ở hậu đài lắng nghe quần chúng thảo luận về việc bổ nhiệm Hoàng Thái tôn. Chàng nhìn về phía quảng trường chính nhộn nhịp, nơi pháo hoa mừng năm mới đang được bắn. Một chuỗi các tia lửa bắn lên bầu trời đêm, tạo ra vài âm thanh giòn tan và nở thành những bông hoa rực rỡ. Khuôn mặt chàng đặc biệt lạnh lùng trên phông nền pháo hoa ấy, các chùm sáng cứ lóe lên rồi nhạt đi với những sắc màu sáng và tối.
Ngày mười sáu tháng giêng, đoàn múa rời cửa tây thành Tấn Dương, xuất phát hướng về phía thảo nguyên, bọn họ muốn vượt qua biên giới Hung Nô, trở về Tây Vực. Thời tiết càng ngày càng lạnh, chỉ có thể nhìn thấy những ngọn núi nhấp nhô trắng xóa. Lá cờ của đoàn múa Bạch Vũ tung bay trên xe ngựa, một nhóm người chật vật tiến về phía trước trên con đường núi lầy lội bất chấp bão tuyết đang dày đặc.
Nơi đây là phía đông của chân núi Lữ Lương, sau khi vượt qua sườn núi trước mặt, bọn họ tiến vào một khu vực đan xen giữa trồng trọt và chăn nuôi. Ở góc rẽ phiá trước chính là khe núi hiểm trở, có nghĩa là chặng đường gian nan nhất đã đến phần cuối. Sau khi vượt qua khe núi chật hẹp này sẽ là một đoạn đường bằng phẳng xuống dốc, tuyết sẽ chuyển thành những cơn mưa nhỏ hơn, đến chân núi có thể sẽ không còn mưa nữa, con đường sẽ thích hợp hơn cho việc di chuyển.
Mọi người đang chuẩn bị tinh thần vượt qua khe núi thì đột nhiên một loạt mũi tên bắn ra từ chỗ rẽ phía trước. Bị đánh úp bất ngờ, một số người mất cảnh giác ngã xuống đất, những người còn lại cuống quít rút vũ khí từ trên xe ngựa ra. Không ngờ, ở phía sau cũng có những mũi tên được bắn ra, bọn họ bị bao vây nhanh chóng trên con đường núi hẹp này!
Mọi người trong đoàn múa đều có võ công cao cường, nhưng cuối cùng cũng không ngăn cản được quân số đông đảo và vị trí thuận lợi của đối phương, chẳng mấy chốc chỉ còn lại năm sáu người ngoan cường chống cự ở một góc, toàn thân và mặt họ đầy máu, nhưng vẫn nhất quyết bảo vệ người ở giữa với bộ râu quai nón và chiếc áo choàng da. Nhìn thấy mình bị bao vây bởi nhiều lớp người, người đó hét lớn: “Ai muốn giết ta thì ra đây!”
Một tiếng còi vang lên, phe cánh của đối phương nhường ra con đường ở giữa, một người nam cưỡi ngựa từ trong đám đông đi ra, gật đầu với người kia: “Đại Thiền Vu, từ khi ly biệt đến nay người vẫn bình an đấy chứ?”
Lưu Uyên cởi bỏ chiếc mũ da vừa dày vừa nặng xuống, xé bỏ luôn bộ râu giả trên mặt, để lộ khuôn mặt gầy gò và đôi mắt như sói, ông ta chắp tay hướng về phía chàng trai cưỡi ngựa nói: “Hóa ra là Thành Đô Vương Điện hạ.”
Tư Mã Dĩnh mặc áo lông màu đen, trông giống như mèo vờn chuột, trên gương mặt tuấn tú tràn đầy nụ cười đắc ý: “Bổn vương ngưỡng mộ Đại Thiền Vu đã lâu, thế nên chờ ở đây cũng đã lâu.”
Lưu Uyên trả kiếm vào vỏ, ánh mắt sâu thẳm khó lường: “Được Điện hạ ưu ái thế này, ta đến Nghiệp Thành làm khách cũng tốt.”
Nghiệp Thành và Tấn Dương cách nhau mấy trăm dặm, Tấn Dương cũng không phải là đất phong của Tư Mã Dĩnh. Nếu hắn đã ngồi canh giữ ở phụ cận Tấn Dương và chặn đường đi qua lại thì nhất định hắn đã sớm nhận được tin tức. Bên mình đã không thể chiếm phần thắng, Lưu Uyên cũng sẽ không ngoan cố chống cự nữa, người thức thời mới là trang tuấn kiệt.
Tư Mã Dĩnh hài lòng gật đầu, nhìn những thiếu niên toàn thân đầy máu ở phía sau Lưu Uyên. Những người này trong trận chiến vừa rồi cực kỳ dũng mãnh, võ công thì cao siêu, Tư Mã Dĩnh hỏi: “Mấy vị này là ai vậy?”
Lưu Uyên nhìn về phía sau, thấy ba cận vệ trung thành nhất của mình, còn có cả A Diệu và A Lạc. Ông ta cũng không giấu giếm, liền giới thiệu với Tư Mã Dĩnh. Đến lượt A Diệu, Lưu Uyên thản nhiên nói: “Đây là con trai ta–“
Lưu Uyên còn chưa nói xong, A Diệu vội vàng ngắt lời: “Lưu Thông tiếp kiến Thành Đô Vương Điện hạ.”
Lưu Uyên kinh ngạc liếc nhìn A Diệu, đôi mắt sói của ông ta đảo một vòng.
Lưu Hòa tuy không được phong làm Thái tử nhưng lại là con trưởng của Lưu Uyên còn sống đến ngày nay, mẫu thân của Lưu Hòa là Hô Diên – người thê tử đầu tiên của Lưu Uyên, các bộ tộc Hung Nô đã sớm coi Lưu Hòa là người kế tục. Còn mẫu thân của Lưu Thông thì lại thấp hèn, cũng chỉ là thê thiếp mà thôi, năm đó bà đã bị Lưu Uyên vứt bỏ ở Tấn Dương, cuối cùng không rõ tung tích ở đâu. Vì lẽ đó, tuy Lưu Thông dũng mãnh nhưng cũng chỉ được Lưu Uyên xem là một vị dũng tướng. Lưu Uyên mạo hiểm lẻn vào thành Lạc Dương, mang theo Lưu Hòa là tuyệt đối không thể, nhưng nếu mang theo Lưu Thông thì trái lại rất thuyết phục.
Vẻ mặt kinh ngạc của Lưu Uyên chỉ duy trì trong chốc lát, trên môi ông ta mang theo một tia nghiền ngẫm, rồi nhìn Tư Mã Dĩnh và thong thả nói: “Đây là con trai của ta, Lưu Thông.”
“Quả nhiên cha có tài thì sẽ không sinh ra con bất tài.” Tư Mã Dĩnh làm động tác mời, một cỗ xe ngựa tiến tới. “Vậy Đại Thiền Vu phải chịu ủy khuất rồi, mời theo ta đến Nghiệp Thành một chuyến thôi!”
Tuyết rơi ngày càng dày đặc, một số binh sĩ dọn dẹp lại chiến trường và mang những xác chết đẩy xuống vách núi. Trận tuyết lớn như lông ngỗng bay tán loạn nhanh chóng che đi vết máu trên mặt đất, không còn nhìn thấy được nơi đây đã từng xảy ra trận chém giết.
*****
Đầu tháng hai trời vẫn còn rất lạnh. Tại Nghiệp Thành, cách Lạc Dương hơn sáu trăm dặm, trong sảnh lớn to như vậy của Thành Đô vương phủ, Tư Mã Dĩnh đang mở tiệc chiêu đãi những vị khách quý. Hắn mặc một chiếc áo choàng lông màu tím sẫm, đắc ý ngồi ở phía trên và nâng chén kính rượu với Lưu Uyên: “Ủy khuất cho Đại Thiền Vu rồi, người thiếu ăn thiếu mặc gì cứ nói, bổn vương nhất định sẽ thỏa mãn cho người.”
Lưu Uyên nhàn nhã nhấp một ngụm rượu: “Thành Đô vương thật khách khí, tận tâm chiêu đãi ta như vậy, Nguyên Hải vô cùng cảm kích.” Nguyên Hải là tên mà Lưu Uyên đã lấy khi còn là con tin ở Lạc Dương, Lưu Uyên chỉ tự xưng như vậy khi tiếp xúc với các quý tộc nhà Hán.
Tư Mã Dĩnh nâng chén mời rượu A Diệu đang ngồi cạnh Lưu Uyên: “Thông vương tử, mời người uống một chén.”
A Diệu đáp lại, nâng chén lên và ngẩng đầu uống. Vào cái đêm họ bị Tư Mã Dĩnh bắt, A Diệu đã tìm cơ hội để tạ tội với Lưu Uyên. Chàng lo ngại thân phận của mình quá mức thấp kém nên mới mượn danh Lưu Thông.
Chàng đã giải thích với Lưu Uyên rằng: “Nhị vương tử Lưu Thông dạo gần đây luôn được Đại Thiền Vu coi trọng, Tư Mã Dĩnh bắt giữ được nhị vương tử, chắc chắn sẽ cảm thấy như mình có thêm một đồng xu để đánh bạc. Điều này có thể làm cho hắn lơ là mất cảnh giác, và sẽ có lợi cho Đại Thiền Vu hơn.”
Lưu Uyên gật đầu: “Con suy nghĩ khá chu toàn đấy, hành động càng ngày càng vững vàng rồi.”
A Diệu nhìn thấy sự tán thành trong mắt Lưu Uyên, chàng không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Chàng và Lưu Uyên hiếm khi có cơ hội ở bên nhau được lâu, lần bị Tư Mã Dĩnh bắt giữ này, đã vô tình khiến hai cha con họ lần đầu tiên trong đời phải đối mặt với nhau mỗi ngày. Khi Lưu Uyên đối mặt với Tư Mã Dĩnh, ông ta sẽ đóng vai như một người cha yêu thương con mình một cách có trách nhiệm và sẽ thương lượng mọi việc với A Diệu. Kiến thức của Lưu Uyên rất uyên thâm, mỗi khi ông ta dẫn cứ luận điểm nào, A Diệu đều có thể trả lời các câu hỏi của ông ta một cách trôi chảy, thậm chí chàng còn suy một ra ba, điều này luôn khiến Lưu Uyên ngạc nhiên. Vì vậy, Lưu Uyên sẽ cố ý hoặc vô tình chỉ bảo cho chàng, và rồi mấy ngày nay mối quan hệ giữa hai cha con họ trở nên hòa hợp một cách kỳ diệu.
Sau khi trò chuyện vài câu về phong tục, tập quán địa phương của Nghiệp Thành, Lưu Uyên nhấp một ngụm rượu ấm, ung dung hỏi: “Không biết Thành Đô Vương có ý định giữ Nguyên Hải ta làm khách ở Nghiệp Thành trong bao lâu đây?”
Tư Mã Dĩnh vẫy tay ra hiệu người hầu rót thêm rượu: “Sao thế, Đại Thiền Vu nóng lòng muốn về nhà như vậy ư? Bổn vương nghe nói Đại Thiền Vu văn thao võ lược, túc trí đa mưu. Người cứ ở lại đây suốt như thế này thì bổn vương mới có thể ngày ngày xin chỉ bảo được chứ.”
Lưu Uyên cười ranh mãnh: “Thành Đô Vương tại sao phải lãng phí thời gian trên người của ta như vậy? Hiện tại không phải việc quan trọng nhất là chiếm được Lạc Dương sao?”
A Diệu im lặng nghe hai người họ nói chuyện, nghe đến câu này của Lưu Uyên, chàng nhướng mày nhìn Tư Mã Dĩnh.
Quả nhiên Tư Mã Dĩnh không nhịn được nữa hắng giọng: “Đại Thiền Vu nói ra những lời phản nghịch trái đạo lý như vậy, người không sợ ta giết người sao?”
Lưu Uyên cười khẩy trong đầu. Quả nhiên, Tư Mã Dĩnh còn quá trẻ, những suy tính trong lòng hắn đã sớm bị người khác nhìn thấu, nhưng hắn vẫn muốn che giấu nên chỉ biết nói ra những câu vô dụng.
“Nếu ngươi giết một mình ta, các bộ Hung Nô sẽ quay lưng lại với người. Đối với Điện hạ có ích lợi gì không? Thế nhưng Điện hạ giữ ta ở bên cạnh trái lại là một điều tốt. Một khi chư bộ Hung Nô quy phục, Điện hạ mới có thể không lo lắng chuyện về sau nữa mà tập trung vào việc chiếm Lạc Dương.” Lưu Uyên nhìn xung quanh và gật đầu hài lòng, “Ở đây ta không phải lo lắng về chuyện cơm ăn áo mặc, phải nói là vui quên trở về luôn rồi. Dù sao thì lần này cũng không phải là lần đầu tiên ta làm con tin.”
Tư Mã Dĩnh bị Lưu Uyên vạch trần tâm tư, có chút lúng túng. Hắn liền mượn việc uống rượu và lấy tay áo rộng thùng thình lên che mặt.
Lưu Uyên không đi lòng vòng với Tư Mã Dĩnh nữa, liền đánh vào nơi hiểm yếu của hắn: “Tâm ý của Triệu Vương, người đi đường cũng biết nữa là, ta tin rằng ít ngày nữa sẽ có hành động, đây chính là cơ hội tuyệt vời của Điện hạ. Nhưng cho dù người có lấy danh nghĩa xả thân vì triều đình, thì hành động cũng phải nhanh nhẹn lên mới được. Bằng không, một khi bị Hà Gian Vương hoặc Trường Sa Vương đoạt trước, công lao lớn nhất hôm nay sẽ không thể tới phiên Điện hạ.”
Tư Mã Dĩnh nghe xong liền sửng sốt, hắn không còn bận tâm việc sĩ diện một cách vô nghĩa nữa, mà cực kỳ nghiêm túc gật đầu và thầm tính toán mọi kế hoạch.
Lưu Uyên thấy Tư Mã Dĩnh đã bắt đầu tin tưởng ông ta, khóe miệng ông ta lộ ra một tia mỉm cười: “Ta chỉ sợ phải ở lại Nghiệp Thành không ít ngày. Đã được Điện hạ khoản đãi như vậy, ta cũng không thể ăn không ở không, thôi thì bày mưu giúp Điện hạ vậy.”
Tư Mã Dĩnh lúc này mới ý thức được thân phận của người này, hắn không khỏi cảnh giác: “Đại Thiền Vu vì lý do gì lại giúp bổn vương?”
“Bởi vì ta muốn cùng Điện hạ thương lượng.” Đôi mắt của Lưu Uyên như lưỡi dao, ông ta nhìn chằm chằm vào toàn thân sáng chói của Vương Công Tư Mã Dĩnh: “Nguyên Hải ta sẽ đưa Điện hạ lên ngôi vua. Còn Lũng Tây, Vân Châu và Tinh Châu thì hãy để cho người Hung Nô bọn ta tự do rong ruổi, người thấy thế nào?”
Lông mày A Diệu nảy lên một cái.
Đây là thỏa thuận bí mật giữa Lưu Uyên và Tư Mã Luân. Những người xung quanh Lưu Uyên không biết, nhưng Cổ Li, với tư cách là người liên lạc giữa hai bên, đã biết mọi chuyện và đã sớm nói cho A Diệu. Bây giờ xem ra Lưu Uyên đã vứt bỏ Tư Mã Luân. Giờ đây ông ta thuận theo tình thế và chọn người cộng tác tiếp theo của mình.
Hai tấm da cỡ quạt được viết chi chít chữ, Tư Mã Dĩnh đưa một tấm trong số đó cho Lưu Uyên: “Theo tập tục của người Hung Nô, phải chăng chúng ta còn uống máu ăn thề?”
Lưu Uyên bình tĩnh gật đầu: “Cho ta mượn đoản kiếm.” Vũ khí của ông ta đã bị tịch thu, nên Lưu Uyên chỉ vào túi đựng đoản kiếm treo trên thắt lưng Tư Mã Dĩnh.
Tư Mã Dĩnh không khỏi nhăn mặt khi nghĩ đến việc phải cắt vào lòng bàn tay của mình, hắn nói: “Thay vào đó chúng ta hãy đập tay đi.”
Trong mắt Lưu Uyên hiện lên vẻ khinh thường trong chốc lát, sau đó khôi phục lại như thường: “Cũng được.”
Hai lòng bàn tay chạm vào nhau, tạo thành giao ước. Lưu Uyên nói: “Nếu Nguyên Hải ta lâu ngày không trở về, vương đình Hung Nô e là sẽ phát sinh biến cố gì đó. Xin Thành Đô Vương cho phép ta viết một bức thư để nói với bọn họ hãy an tâm.”
Tư Mã Dĩnh nhấp nhánh mắt, vẻ mặt lộ rõ sự không tin tưởng.
Lưu Uyên cười đắc ý: “Nguyên Hải ta viết những gì, Thành Đô Vương đều có thể xem, nếu như người sợ ta lừa gạt người, Thành Đô Vương cứ ở bên giám sát.” Ông ta đến gần Tư Mã Dĩnh, hạ giọng nói: “Điện hạ cũng không muốn, bởi vì ta đi vắng, người Hung Nô sẽ xảy ra chuyện chứ.”
Mí mắt Tư Mã Dĩnh giật giật.
Lưu Uyên nói không sai, người Hung Nô sẽ không bao giờ để cho Thiền Vu của mình biến mất, chỉ cần dành chút thời gian thì sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ tìm thấy Lưu Uyên. Mặc dù thực lực của Tư Mã Dĩnh hùng mạnh, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không dám khơi mào chiến sự giữa Hán-Hung. Còn nữa, năm bộ Hung Nô chỉ là ngoài mặt thống nhất, nếu Lưu Uyên không rõ tung tích, đối thủ của Lưu Uyên sẽ dứt khoát lên tiếng nói rằng Lưu Uyên đã chết, rồi lập tân quân khác, vậy vị Đại Thiền Vu mà Tư Mã Dĩnh hắn đang giam giữ này sẽ mất đi giá trị. Cho nên, phải để cho người Hung Nô biết Lưu Uyên đã bị hắn giam lỏng, nên vuốt mặt nể mũi hắn mà tự động kiềm chế lại.
Tư Mã Dĩnh mang giấy bút đến cho Lưu Uyên, tự mình giám sát ông ta viết thư. Trong thư của Lưu Uyên chỉ đề cập đến việc ông ta bị Tư Mã Dĩnh ép buộc ở Tấn Dương và phải ở lại để giúp hắn bày mưu trong chiến trận khoảng một thời gian. Trong thời gian ông ta vắng mặt, đại vương tử Lưu Hòa sẽ giám quốc, các vị vương xung quanh hãy phụ giúp, vương đình Hung Nô không được phép hành động liều lĩnh hay quấy rối nhà Tấn. Khi thời cơ đến, ông ta sẽ trở về.
Lưu Uyên chỉ kể lại sự thật, giữa những hàng chữ không có một tia oán hận hay bất mãn, Tư Mã Dĩnh đọc ba lần cũng không thấy có điều gì mờ ám đáng nghi, hắn xác định Lưu Uyên không hề dùng mật mã hay bất kỳ ẩn ngữ nào trong thư. Nhưng A Diệu lại nhìn ra manh mối và không thể kiểm soát được nhịp tim của mình.
Trong thư không đề cập một chữ nào đến A Diệu, Lưu Uyên chỉ viết “Thông nhi”. Sau khi bức thư này đến tay người Hung Nô, họ sẽ biết ngay rằng Lưu Uyên đem A Diệu giả mạo thành Lưu Thông. Như vậy, để bảo vệ tính mạng của cha mình, Lưu Thông buộc phải che giấu bản thân trước khi Lưu Uyên trở về để tránh bị rò rỉ tin tức. Còn A Diệu chàng có thể sử dụng tên của Lưu Thông để làm mọi việc một cách thuận tiện ở đây.
A Diệu vừa thán phục tư duy kín đáo của Lưu Uyên, vừa không khỏi nghĩ đến, Lưu Uyên làm vậy là để bảo vệ đứa con trai mà ông ta chưa bao giờ chào đón này, hay còn có mục đích nào khác?
*****
*Những nơi khác mà đăng truyện này đều là hàng trộm.*