Nam Thần Máy Móc - Lệ Cửu Ca - Chương 39 - Chương 37
Sau khi khởi động động cơ, toàn bộ thân thể y giống như gắn hỏa tiễn xông lên!
Trong nháy mắt đã đến mặt đất, lúc bay lên đồng thời đánh bay một nhân loại vừa vặn đang đi tới.
Đối phương phát ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương, toàn bộ thân thể bay ra hơn năm mươi bước, ngã xuống đất không nhúc nhích.
[Ôi! Trời ơi! A Hành, anh lại đánh bay một nhân loại! Tốc độ và khoảng cách như vậy, với thân thể yếu ớt của nhân loại mà nói khẳng định không sống nổi! Xong rồi A Hành! Theo luật, với tội giết người, anh sẽ bị đưa đi tiêu hủy! 】
Sau khi Kỷ Hành truyền ghi chép trước đó cho A Bảo, liền khởi động chức năng kết nối từ xa, chia sẻ góc nhìn với A Bảo, bởi vậy tất cả những việc Kỷ Hành đã trải qua bây giờ, A Bảo đều có thể nhìn thấy.
Nghe A Bảo nói, Kỷ Hành trả lời: 【Phủ định. Trong quá trình thoát khỏi lòng đất,
đồng thời tôi mở ra chức năng thăm dò toàn diện, nhưng nhân loại này lại vô hình trong thăm dò của tôi. Thế giới này cũng không có dụng cụ có thể che chắn thăm dò của tôi, nhưng tu sĩ ở thế giới này lại có thể tu luyện để có được loại năng lực này. Giả định là, nhân loại bị tôi đánh bay là một tu sĩ, mà thương tích như vậy cũng không nghiêm trọng nguy hiểm đến mức tính mạng của tu sĩ. 】
[Được rồi, anh thắng.] Thấy không dọa được Kỷ Hành, trong giọng nói A Bảo lộ ra vài phần mất mát.
Vừa nói chuyện với A Bảo, Kỷ Hành vừa đi về phía người đang nằm trên mặt đất. Mặc dù không có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng chấn thương chắc chắn là có.
Vừa mới đi tới cách nhân loại kia vài bước, người nằm trên mặt đất không nhúc nhích bỗng nhiên giơ tay lên, một viên đạn linh lực liền bắn về phía y.
Thân thể Kỷ Hành bất động, đầu hơi nghiêng liền tránh được. Sau một khắc, nhân loại kia lại bắn một trăm ba mươi sáu phát lên mười sáu vị trí trên thân thể y, tốc độ của hắn rất nhanh, cánh tay cùng với pháp khí dạng ống được nắm trong tay hoàn toàn trở nên mờ ảo, những viên đạn linh lực bắn ra liên tục thành từng đường sáng rậm rạp nhanh như chớp xông về phía Kỷ Hành! Mà mỗi một viên đạn linh lực bay ra đều vô thanh vô tức, nhưng trong nháy mắt có thể bắn ra một cái hố đường kính tận nửa thước trên mặt đất! Đừng nói là tu sĩ bình thường, cho dù là Kim Đan chân nhân tới, cũng rất khó chiếm được lợi ích dưới lợi khí như vậy.
Nhưng trong mắt người máy có tốc độ tính toán vượt quá chục tỷ lần,…. Nó chẳng qua là một động tác chậm mà thôi. (chỉ đăng tại wattpad ngansao63)
Kỷ Hành lúc thì giơ tay, khom lưng, lúc thì vặn cổ, lúc nhấc chân, động tác thoạt nhìn chậm chạp, nhưng dễ dàng tránh khỏi sự công kích của đối phương.
Tu sĩ trẻ tuổi cầm pháp khí hình ống vẫn đang bắn nhìn đến ngớ người, cho đến sau khi dừng lại, đều chỉ nhìn chằm chằm Kỷ Hành, bộ dáng thoạt nhìn ngây ngốc.
Đối phương không công kích nữa, Kỷ Hành cũng dừng động tác. Đồng tử trong mắt phải của y nhẹ nhàng chuyển động, các số liệu trên thân thể đối phương lập tức được nhập vào trong cơ sở dữ liệu của y.
[ Nhân loại nam; ngoại hình là mười tám tuổi, tuổi thật là hai mươi mốt (Theo tư liệu cho thấy, tuổi ngoại hình của tu sĩ sẽ cố định vĩnh viễn vào lúc lên Trúc Cơ). Tu vi: Trúc Cơ trung kỳ; Mức độ tổn thương cơ thể: Tầm trung, cấp thấp. ]
Lần này túi thăng cấp phụ thân bảo A Bảo đưa tới vô cùng hữu dụng, bên trong ghi chép rất nhiều tin tức của Tu Chân giới, hoàn toàn đủ để Kỷ Hành ứng phó với đại đa số tình huống bất ngờ ở Tu Chân giới.
Nhìn nhân loại nam trước mắt rốt cục không công kích nữa, ngồi trên mặt đất giơ pháp khí hình ống sững sờ nhìn y, Kỷ Hành lập tức ngồi xổm xuống xin lỗi vô cùng chân thành: “Xin lỗi, là tôi đụng phải anh, nhưng tôi cũng không phải cố ý. Anh yên tâm, tôi sẽ không làm hại anh đâu. ” Đầu tiên là thể hiện thái độ, đây là cách tốt nhất được đưa ra sau khi hệ thống phân tích mô phỏng hành vi của con người.
“Bù lại, tôi sẽ dốc toàn lực trị thương cho anh. Trong thời gian này, nếu anh có bất kỳ nhu cầu nào hợp lý, có thể đề xuất với tôi, tôi sẽ cố hết sức thực hiện. “Tiếp theo là đảm bảo bồi thường! Hệ thống nhắc nhở điều này là rất quan trọng vì khi làm như vậy con người sẽ cảm thấy thoải mái. Cho dù Kỷ Hành cũng không biết “thoải mái” là cảm giác như thế nào. Hệ thống gợi ý, có lẽ tương tự như tình trạng sạc đầy và bật lại sau khi tắt máy.
Kỷ Hành không biết hiện tại ở trong mắt đối phương y là trạng thái gì. Ở trong mắt Dạ Liên Quang, người đàn ông đứng trước mặt hắn mặt mày như họa, khuôn mặt tinh xảo tuấn mỹ phảng phất không nên tồn tại ở nhân thế. Lúc y ngồi xổm xuống nghiêm túc nhìn mình hứa hẹn, ánh mắt chuyên chú, thanh âm trầm thấp mà ôn hòa, quả thực… Quả thực rất dễ nhìn muốn chết!
Đặc biệt là… Nam nhân đột nhiên xuất hiện này, thực lực mạnh mẽ vượt lẽ thường, vừa hết sức tuấn mỹ còn không mặc quần áo! Không một mảnh vải che thân!
Trên khuôn mặt trẻ tuổi của Dạ Liên Quang nhất thời hiện lên hai đám mây đỏ như bị thiêu đốt, ngón tay hắn run rẩy nắm pháp khí, run rẩy chỉ vào Kỷ Hành,” Ngươi, ngươi… Giữa ban ngày ban mặt quả thực… Quả thực…” Hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn mỹ như tranh vẽ của Kỷ Hành, bốn chữ ” không biết xấu hổ” này làm thế nào cũng không thốt nên lời.
Kỷ Hành theo tầm mắt hắn cúi đầu nhìn, nhìn không sót một chút nào.
Tuy thân thể y không sợ nhiệt độ cao, nhưng lúc ấy rơi xuống Thiên Kim Phong chỉ mặc quần áo bình thường của thế giới này, bởi vậy trong khoảnh khắc tiếp xúc với nhiệt độ cao liền tan chảy. Mà y và A Bảo đều không phải là nhân loại, lúc bọn họ trao đổi với nhau cũng không ý thức được tầm quan trọng của quần áo.
Mà lúc này, A Bảo đang cách nơi này vô cùng xa xôi, dựa vào góc nhìn chia sẻ với Kỷ Hành đã sớm cười ngã nghiêng ngã ngửa, [Ha ha ha A Hành vậy mà anh không mặc quần áo đã chạy ra ngoài! Ha ha, anh thấy vẻ mặt ngây thơ của nhân loại kia không, nhìn quá buồn cười!]
Đối với con người trong thời đại giữa các vì sao, vị trí của người máy thông minh tương đương với một công cụ, không có gì thì ai lại để ý đưa quần áo cho công cụ? Cho nên con người thời đại đó gặp phải người máy trần trụi cũng không kinh ngạc, nhưng A Bảo quên mất, bản thân Kỷ Hành bởi vì đặc thù của y, mỗi một bộ phận trên thân thể y đều cực kỳ chân thực, thậm chí so với con người chân chính còn hoàn mỹ hơn, y cũng không phải là loại người máy bình thường có thể nhìn thấy đầy rẫy trên đường cái thời đại tinh tế, ngoại trừ mặt ra các bộ phận thân thể khác đều xử lý sơ sài, mà nơi này cũng không phải là thời đại tinh tế to gan phóng khoáng.
Đối mặt với tiếng cười điên cuồng truyền đến từ đầu dây bên kia, còn có bộ dáng giật mình của nhân loại trước mắt, biểu cảm Kỷ Hành vẫn rất bình tĩnh, người máy vốn không có cảm giác xấu hổ. Y vừa bảo A Bảo trở về phân tích ghi chép y truyền qua, một bên nói với nhân loại trước mắt: “Xin lỗi, tôi không có quần áo, cho nên…”
Không đợi Kỷ Hành nói xong, Dạ Liên Quang giống như không chịu nổi nữa, chịu đựng vết thương trên người, lấy một bộ trường bào từ trong túi càn khôn ném lên người Kỷ Hành. Lần này hắn cũng không có dùng pháp khí chĩa vào đối phương, dù sao vừa rồi hắn đã được chứng kiến, tu vi của nam nhân này tuyệt đối cao hơn hắn rất nhiều, huống chi hiện tại hắn còn bị thương, nếu y muốn giết hắn thì sớm đã đắc thủ.
Sau khi Kỷ Hành nói lời cảm ơn, lập tức khoác trường bào lên người, sau đó đưa tay đỡ thiếu niên đang ngồi trên mặt đất.
“Ngươi định làm gì?” Đối phương vừa đưa tay Dạ Liên Quang liền đề phòng, khẩn trương nhìn chằm chằm Kỷ Hành.
Kỷ Hành duy trì tư thế đưa tay ra, nói: “Tôi đụng phải ngươi, hẳn nên chữa trị cho anh.”
Dạ Liên Quang nghi ngờ nhìn chằm chằm y, một tay vẫn cầm pháp khí, tay kia luồn vào trong túi càn khôn cầm một tấm phù truyền tin. Hắn tin tưởng nam nhân này hiện tại sẽ không giết hắn, thậm chí nói muốn giúp hắn trị liệu cũng là thật, nhưng ai biết đối phương có phải mang theo mục đích đến tiếp cận hắn hay không?
“Ngươi là ai? Báo tên, phát thề tâm ma! Ta mới tin ngươi! “
Kỷ Hành vì thế phát thề tâm ma: “Tôi là Kỷ Hành, tôi ở đây phát tâm ma thề, tuyệt đối không có mục đích tiếp cận…” Kỷ Hành nhìn thiếu niên một cái.
Thiếu niên ngồi nghiêng trên mặt đất hung dữ nói: “Dạ Liên Quang! “
Kỷ Hành nói tiếp, “Tuyệt đối không có mục đích tiếp cận Dạ Liên Quang, cũng sẽ không làm chuyện bất lợi cho hắn, nếu không…”
Dạ Liên Quang nói tiếp: “Nếu không tâm ma nổ! Chết tan xác. “
Kỷ Hành: “Nếu không tâm ma nổ, chết tan xác. “
Dạ Liên Quang lúc này mới yên lòng, không biết cùng lúc hắn yên tâm, A Bảo vẫn chia sẻ góc nhìn của Kỷ Hành lập tức xúi Kỷ Hành nói: 【A Hành A Hành! Lời thề tâm ma này rất tốt! Tuyệt đối là đại chiêu lừa người! Dù sao thề tâm ma đối với người máy không có tác dụng! 】
Kỷ Hành:…
Kế tiếp Kỷ Hành xử lý vết thương cho Dạ Liên Quang, vận dụng chức năng trị liệu sau khi thăng cấp mới có được cho Dạ Liên Quang.
Với thái độ vô cùng có trách nhiệm, Kỷ Hành một đường che chở Dạ Liên Quang còn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, đi vào nơi ở của nhân tộc cách Thiên Kim Phong hơn sáu mươi dặm.
Y và Dạ Liên Quang đều không chú ý tới, một khắc bọn họ bước ra Thiên Kim Phong một bước, một con bướm màu xám trắng từ trong bùn đất chui ra, vỗ cánh màu trắng phủ đầy hoa văn xám tro, chậm rãi đi theo phía sau hai người…
Khác hoàn toàn với tưởng tượng của người Phàm giới, không phải tất cả mọi người ở tu chân giới đều là tu sĩ có thể cưỡi gió đạp mây, ở trong cương vực rộng lớn vô biên của tu chân giới này, số lượng phàm nhân tuyệt đối không ít.
Bọn họ cũng giống như người Phàm giới, xây dựng thành trấn an nhiên để định cư.
Điều duy nhất khác với Phàm giới chỉ có, người Phàm giới do một đám vương triều thống trị, mà phàm nhân ở tu chân giới, thì do các môn phái tu chân che chở.
Tòa trấn nhỏ cách Thiên Kim Phong hơn sáu mươi dặm do một môn phái tu chân hạng trung quản lý, lúc Kỷ Hành đỡ Dạ Liên Quang đi vào trấn nhỏ, hơn mười đạo kiếm quang trong veo từ trong trấn bay ra, lướt về phía phương xa.
Trên mỗi thanh phi kiếm là một tu sĩ mặc áo bào trắng văn đen, vạt áo tung bay. Người cầm đầu tướng mạo tuấn mỹ xinh đẹp, hai tròng mắt sắc bén như kiếm, dùng dây buộc tóc màu xám cột tóc đen lặng yên sau đầu, không chịu ảnh hưởng bởi gió lớn, tu vi thâm hậu.
Chính là Phong Thư Ngâm!
Hắn nhìn thẳng về phía trước, ánh mắt lạnh lùng. Không hề hay biết, chỉ cần hơi cúi đầu là có thể phát hiện, người hắn chôn sâu ở trong lòng mười sáu năm, gần ngay trước mắt…