Nam Phụ Xuyên Không, Mau Quay Trở Lại - Chương 11: Vũ Phi Hạ, gọi tôi là Phi Hạ
Mà cậu thì sau khi về nhà liền khuỵu gối trước sàn nhà, cơn sốt của cậu có chút nặng hơn thì phải, không biết do đâu nhưng hiện tại cậu rất mệt, mắt cũng chẳng mở lên, cậu chỉ đành gắng kéo cái thân của mình lên giường rồi nằm bất động trên đó.
Reng…reng…reng…
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên trong căn phòng tối đen, duy nhất chỉ có ánh sáng từ chiếc điện thoại đang hiển thị cuộc gọi nhỡ của giám đốc, sau đó là tin nhắn được gửi đi của giám đốc.
Chị Giám Đốc: Thiên Tửu sao gọi hoài nhưng em không bắt máy? Xảy ra chuyện gì hả? Thấy được tin nhắn trả lời chị, có việc gấp.
Mặc cho thông báo liên tục vang lên Cố Thiên Tửu cũng chẳng thể mở mắt nổi, cơn sốt của cậu càng lúc càng nặng, chỉ việc nhấc tay lên thôi cũng đã khó đối với cậu rồi.
Cũng chẳng biết bản thân đã thiếp đi bao lâu, lần tỉnh dậy tiếp theo cậu nghe thấy có tiếng gõ cửa, người bên ngoài rất lịch sự gõ cửa. “Cố Thiên Tửu cậu có ở trong đó không?”.
Hình như người bên ngoài thấy không có ai lên tiếng cửa lại chẳng khóa, liền lớn tiếng hỏi. “Tôi vào nhé!”.
Cậu nghe thấy tiếng bước chân ‘thịch thịch’ nặng nề của người kia, theo cậu biết nếu xuất hiện giờ này thì chẳng có ai ngoài đồng nghiệp cả, vả lại cậu suốt ngày ru rú trong nhà trọ, không đi làm thì đến căn phòng cậu và Hoàn Nhi cùng nhau mua để lúc nào cũng có nơi để tụ tập chơi bời, vì vậy mà cậu không có thân thiết với hàng xóm nào ở căn chung cư này cả.
Người đến là Lư Tập, người này có thân hình mập mạp nhưng làm việc vô cùng năng suất, luôn tạo niềm vui trong các bữa tiệc, tuy ngoại hình không được đẹp nhưng tính cách cậu ấy rất tốt vì thế cũng không ít đồng nghiệp nữ thích cậu ta.
Lư Tập vào trong nhà Cố Thiên Tửu thấy cả căn phòng tối om thì hơi cau mày, cậu ta mò công tắc đèn trong nhà, mãi một lúc sau mới thấy nó nằm ở cạnh tường phía trên kệ để giày, bật đèn lên cậu ta cúi đầu liền thấy giày và balo của Cố Thiên Tửu bị vứt lung tung, cho thấy người này vẫn còn trong nhà, duy chỉ có đồ vật người này là để bừa bãi còn lại căn nhà nhìn vô cùng sạch sẽ, một chút hơi người cũng chẳng có.
“Cố Thiên Tửu, bọn tôi gọi cho cậu liên tục nhưng cậu không bắt máy nên giám đốc đã bảo tôi đến đây xem cậu như thế nào? Cố Thiên Tửu?”. Lư Tập nói vào phía trong khu phòng để Cố Thiên Tửu nghe, nhưng mãi vẫn chẳng thấy ai lên tiếng, cậu ta liền tháo giày đi vào.
Mở cửa phòng ra thì căn phòng cũng tối om như vậy, Lư Tập với tay ở công tắc gần cạnh cửa không ngờ đoán mò cũng trúng ‘tạch’ một tiếng cả căn phòng liền sáng lên, mắt cậu ta liền thấy người nằm trên giường, khuôn mặt đỏ bừng đang khó khăn thở.
Lư Tập hoảng sợ vội chạy lại giường Cố Thiên Tửu, cậu ta để tay lên trán cậu liền bị cơn nóng giật tay lại, kinh hãi vỗ mặt Cố Thiên Tửu. “Này, sao sốt nặng thế!? Trời ơi có khi lên ba mươi tám ba chín rồi! Tỉnh lại đi, cậu sốt tới ngốc là tôi không chịu trách nhiệm đâu”.
Tuy nói là vậy nhưng Lư Tập có chút gấp gáp liền gọi xe taxi đợi phía dưới nhà, rồi cõng cậu trên lưng bước ra khỏi căn trọ của cậu cẩn thận khóa lại rồi mang cậu đi xuống tầng.
“Tôi mang cậu vào bệnh viện ráng một chút, trời ơi sốt gì cao thế cả người tôi cũng bị cái nóng trên người cậu làm đổ mồ hôi này”.
Nhưng người đằng sau dù nói thế nào cũng chẳng lên tiếng, chỉ có tiếng thở khó nhọc của cậu.
Lúc đưa cậu vào bệnh viện, bác sĩ liền kiểm tra cho cậu ngay, sau khi làm xong hết mọi thứ vị bác sĩ đi ra khỏi phòng đi đến trước mặt Lư Tập cầm bảng báo cáo. “Bệnh nhân sốt 39 độ, may mắn cậu đưa bệnh nhân đến kịp thời, nếu trễ hơn một chút thì sẽ nguy hiểm đến não của cậu ấy”.
“Trời ạ, sốt cái quái gì mà cao thế!?”. Lư Tập ngồi trên băng ghế khẽ rùng mình.
“Hiện giờ tôi đang truyền nước biển cho bệnh nhân, cũng đã cho bệnh nhân vài liều giảm sốt mạnh nhưng chưa có dấu hiệu giảm sốt, đợi qua một chút nếu còn chưa giảm tôi sẽ đưa vào cấp cứu”.
***
“Cậu dừng lại cho ta! Lạm Tranh, mau dừng lại, Thanh Thần mau tới đây đỡ Cao Tự lên”. Bạch Vĩ chạy lại cản Lạm Tranh đang điên cuồng muốn lao đến đánh Cao Tự đã nằm rạp trên đất chẳng còn bất động.
Thanh Thần nghe thấy tiếng đập đồ cùng với tiếng hét của Bạch Vĩ liền vội vã chạy vào trong phòng bếp, liền thấy cảnh này không khỏi cau mày chạy lại đỡ Cao Tự đang bất tỉnh nằm trên nền đất lạnh lẽo.
Lạm Tranh lúc này cũng bình tĩnh một chút, sau đó như bị ai đó đánh thức chỉ khẽ nói xin lỗi rồi đi lại chỗ Cao Tự đang được Thanh Thần đỡ dậy, Bạch Vĩ lo lắng tính cản nhưng thấy Lạm Tranh đã bình tĩnh cũng không đi đến cản.
“Thật xin lỗi, bọn tôi bất quan đồng nên có chút thái quá…Thanh Thần cậu để tôi, tôi đưa cậu ấy vào phòng xem vết thương”. Lạm Tranh dành Cao Tự từ trong bàn tay của Thanh Thần, rồi cõng Cao Tự về phòng khác, rồi đóng cửa lại.
Bạch Vĩ cau mày, đứng tại chỗ quan sát cánh cửa đã được Lạm Tranh đóng chặt lại. Sau đó anh quay đầu lại nhìn Thanh Thần, thấy y vẫn còn bất động ngồi trên nền đất vẫn còn giữ tư thế đỡ Cao Tự ban nãy. “Sao vậy?”.
Thanh Thần ngẩng đầu hơi cau mày nhìn về phía Bạch Vĩ, y tính mở miệng nói gì đó nhưng lại thôi, lắc đầu rồi đứng lên đi về chỗ cũ canh gác.
Y vừa bước ra khỏi phòng bếp liền thấy cửa chính của căn phòng được mở ra, Thanh Thần nhanh như chớp rút kiếm từ bên hông ra chém về phía trước, người vừa mở cửa bước vào liền phản xạ lại né tránh, một tay đánh gãy đường kiếm của Thanh Thần, nhanh nhẹn né xa chỗ y.
Người mới vào cửa là một cô gái có khuôn mặt bình phàm, ăn mặc giản dị mái tóc được cột cao lên, trên vai là giỏ đựng đồ ăn hay vài thứ linh tinh gì đó, nàng cau mày nhìn kẻ lạ xuất hiện trong nhà, còn chưa mở miệng ra chất vấn liền thấy có người khác bước ra từ bên trong.
Bạch Vĩ thấy trong phòng có thêm một người phụ nữ cũng có chút kinh ngạc, anh đưa mắt ra hiệu với Thanh Thần, y thấy hoàng tử nhìn qua thì lắc đầu.
“Ừm, cô là…”. Bạch Vĩ lịch sự hỏi.
“Cái này phải là tôi hỏi mấy người mới đúng”. Giọng của nàng có chút khàn khàn, không giống với giọng nói ngọt ngào của Hoàn Nhi, tone giọng của nàng trầm đục cứ như từ một cái giếng sâu cũ nói vọng lên vậy.
“À, bọn ta là người ngoài làng, ta muốn tìm một cái hang động nghe người ta đồn rằng có nguồn năng lượng thịnh vượng, sau đó bọn ta đi vào đây thì đồng bạn của ta bị trúng độc, nếu bọn ta làm phiền cô thì cho ta thứ lỗi”. Bạch Vĩ mỉm cười hòa đồng, giọng nói dịu dàng khiến người nghe không thể phòng bị được cảm thấy y vô hại.
Người đằng kia có chút cau mày nhưng thấy vẻ thành khẩn của Bạch Vĩ liền hạ xuống đề phòng một chút, sau đó nàng để giỏ xuống đất quen đường quen nẻo lấy ra cái ghế ngồi xuống. “Tôi là chủ nhân của căn nhà này, mới đi tìm thức ăn về”.
Bạch Vĩ nghe vậy thì có chút kinh ngạc, hỏi lại. “Ta nghe đồn người ta bảo ở đây dân làng đã bị quái vật ăn thịt hết rồi, còn không thì đã bị sương mù ở đây làm nhiễm độc mà chết”.
Nàng ngẩng đầu ánh mắt có chút sắc bén nhìn Bạch Vĩ. “Chỉ đúng một nửa thôi, một số dân làng đã rời khỏi nơi này rồi, chỉ còn tôi ở lại đây thôi”.
“Sao cô lại không rời đi? Ở đây rất nguy hiểm đối với cô”. Bạch Vĩ khó hiểu hỏi nàng.
“Rời đi sao? Tôi chưa trả thù được thì đi cái gì?”. Như nhớ tới cái gì đó nàng khẽ cau mày tay nắm lại thành đấm.
“Trả thù?”.
“Ừ, con quái vật chết tiệt đó đã giết đi người thân của tôi, tôi muốn trả thù cho người nhà của tôi rồi rời khỏi nơi này”.
“Ta có thể giúp cô, nhưng với một điều kiện”. Bạch Vĩ lên tiếng.
Nàng ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt Bạch Vĩ, đôi mắt vô hồn chăm chú vào Bạch Vĩ. “Điều kiện gì? Giúp tôi?”.
“Trước tiên ta muốn hỏi là cô có thuốc giải khi bị trúng độc không?”. Bạch Vĩ ngại ngùng. “Đồng bạn của ta có một người bị thương do chúng độc”.
“Gíup người kia cũng chẳng sao, tôi có mang về một ít đủ cho một người, nhưng anh phải giúp tôi giết quái vật”.
“Được, ta tên là Bạch Vĩ, không biết ta nên gọi cô như thế nào?”. Bạch Vĩ lịch sự giơ tay về phía trước nàng theo thói quen giao dịch với đối tác.
“Vũ Phi Hạ, gọi Phi Hạ”. Phi Hạ giơ tay ra bắt tay với anh, sau đó buông ra cúi đầu cầm giỏ đồ lên. “Người đâu”.
Bạch Vĩ vội vàng dẫn cô vào phòng nơi Hoàn Nhi đang bất tỉnh vì trúng độc.
«Trích ‘Vương miệng dành riêng cho em’».
***
Lạm Tranh ở trong phòng với Cao Tự đang bất tỉnh, nghe thấy động tĩnh liền đi ra ngoài nhìn xem, liền thấy một cô gái có ngoại hình bình thường đi vào phòng Hoàn Nhi cùng với Thanh Thần và Bạch Vĩ.
Anh nhìn một lúc rồi đóng cửa lại, ngồi lại về chỗ Cao Tự vén tay áo của hắn lên xem, vết thương bị nhiễm độc đã lan đến hết cánh tay phải của hắn rồi, bắt đầu có dấu hiệu thối rửa nặng, anh khẽ cau mày cầm lấy băng gạt lên quấn quanh tay của hắn.
“Cậu gắng một chút, thoát khỏi đây tôi liền cứu cậu, đừng xảy ra chuyện gì, nếu không người kia cũng sẽ không an toàn”. Lạm Tranh cắn chặt răng, tay nắm thành đấm.
Cốc…cốc…cốc…
Tiếng gõ cửa vang lên khiến tâm trạng của Lạm Tranh cũng bị gián đoạn, anh mở cửa ra liền thấy Thanh Thần đứng trước cửa phòng, sát khí lạnh lẽo nhìn vào bên trong. “Hoàn Nhi đã được chữa khỏi độc, đợi khi cô ấy khỏe lại tôi và đại hoàng tử sẽ đánh với quái vật, hai người cùng với Hoàn Nhi và Phi Hạ rời khỏi đây trước đi”.
Lạm Tranh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Thanh Thần, nhưng còn chưa nói gì liền thấy Thanh Thần lạnh lùng quay đầu rời đi. Anh chỉ nhẹ ừ rồi không nói gì nữa, vì dù anh có phản bác lại thì chắc chắn sẽ bị cái nhìn lạnh lùng của y lườm lại.
“Nếu Hoàn Nhi mà xảy ra chuyện gì nữa thì tôi không chắc mấy người sẽ an toàn đi tiếp với chúng tôi đâu, hẳn cậu cũng biết lý do vì sao tôi không để một trong hai cậu đi theo tôi và hoàng tử rồi đấy”.
Lạm Tranh cắn chặt môi cúi đầu xuống mỉm cười ‘ừ’ rồi đóng cửa lại, trong lòng một mảnh tĩnh lặng, tuy y sắp xếp là vậy nhưng anh nghĩ người kia hẳn sẽ không để xảy ra chuyện gì với hai người họ đâu, nhất định phải có một cái khiêng đi theo để phòng trường hợp bất trắc.
Quả nhiên y như anh dự đoán, người đã được thay đổi, Vũ Phi Hạ nhất định muốn đi theo hai người để chính tay trả thù quái vật, nếu không thì đừng hòng cô chỉ đường thoát ra khỏi khu rừng này.
Vì vậy Bạch Vĩ chỉ đành để ba người nhóm Hoàn Nhi thoát khỏi ngôi làng trước dưới sự chỉ dẫn của Phi Hạ, còn ba người kia thì sẽ lên đường đi giết quái vật.
Hoàn Nhi tỉnh dậy chỉ biết lại có thêm NPC xuất hiện, còn Cố Thiên Tửu từ lúc cô trúng độc chỉ hỏi han một lần liền mất tăm luôn, cô đợi lâu đến mức còn nghĩ cậu có bị sao không, mãi đến khi nhóm nhân vật này cùng với cô đã ra khỏi khu rừng theo sự sắp xếp của Bạch Vĩ cô cũng không bị mất khả năng điều khiển nhân vật.
Hoàn Nhi cau mày, rõ ràng có chuyện gì đó không ổn ở đây, nhưng cô không có cách nào để liên lạc với Cố Thiên Tửu.
Mà Cố Thiên Tửu đang bất tỉnh trên giường bệnh hai ngày vẫn không biết rằng chương mới của cậu đang tự cập nhập chương mới tiếp theo, đã đến giai đoạn Bạch Vĩ chia nhóm rồi đi đánh nhau với quái vật rồi.
Ngày hôm qua trước khi cả đám tách nhau ra Bạch Vĩ có chút nghi ngờ nhìn Cao Tự đang được Lạm Tranh cõng trên lưng. “Cao Tự vì sao còn chưa tỉnh? Hắn bị sao vậy,có phải trúng độc rồi không?”.
Lạm Tranh đổ mồ hôi hột, vội lắc đầu lấy lý do hắn chỉ bị sốt nhẹ thôi, anh vừa cho hắn uống thuốc rồi chắc thuốc phát huy tác dụng nên hắn mới ngủ sâu như vậy.
Nhưng cái tên Cao Tự này tỉnh lúc nào không tỉnh lại tỉnh đúng ngay lúc mọi người tách nhau ra, hắn nghe thấy sự sắp xếp này liền kháng cự muốn đi theo Bạch Vĩ, nhưng lại bị Lạm Tranh bên cạnh gằng giọng mắng. “Không sao đã có người tiếp theo được người kia cử đến rồi, y sẽ không sao, cậu còn đang trúng độc đó đi còn không nổi thì muốn cứu y cái gì? Quan trọng bây giờ là đi theo sau Hoàn Nhi bảo vệ cô ấy”.
Cao Tự nghe lời, quay đầu nhìn bóng lưng ba người kia đã đi xa, lại ngẩng đầu nhìn về phía trước thấy Hoàn Nhi đang thơ thẩn đứng phía trước cách đó không xa, không biết đang nghĩ gì.
– Cây Dù Nhỏ –