Nam Phản Diện Không Để Ta Rời Nửa Bước - Chú Chim Nhỏ - Chương 9: Món quà mà thượng đế ban tặng
- Trang Chủ
- Nam Phản Diện Không Để Ta Rời Nửa Bước - Chú Chim Nhỏ
- Chương 9: Món quà mà thượng đế ban tặng
Tôi và Hà vào ngày thứ hai được nghỉ cùng nhau đi theo địa chỉ mà Anh Đức đưa. Nơi gặp mặt Je nằm ở một con hẻm hẹp khuất phía sau các quán ăn, mùi hôi thối bốc ra quanh đây khiến chúng tôi bịt hết mũi lại. Con bé Hà còn nghi ngờ liệu tên Je đó có phải lừa đảo không: “Sa! Em nghe nói gần đây thường xảy ra các vụ giết người giệt khẩu có lẽ nào ch..” Hà nói chưa dứt câu thì tôi bịt kín miệng nó lại.
“Đừng nói linh tinh.” Tôi nói. Hà có tính cách như thằng em trai tôi, chúng đều thích suy nghĩ lung tung nhưng cũng đều rất ngoan. Tôi đang tính cười vì hành động cúi thấp đầu của con bé thì nghe được tiếng bước chân từ phía sau.
Chúng tôi cảnh giác quay đầu nhìn, người đó là một cô gái trẻ. Cô ta nhìn rất cá tính khác hẳn kiểu người con gái Đà Lạt nhẹ nhàng, mái tóc dài xoăn tít và đôi môi đỏ rực khiến cô ta trở nên rất quyến rũ. Tôi nhanh chân tiến lại gần cô ấy: “Chào tôi là Thị Thanh còn đây là Như Huyền em gái tôi. Chắc cô là Je nhỉ?” Tôi nói. Chúng tôi sở dĩ dùng tên giả là để đề phòng an toàn vả lại ở trong mấy bộ phim truyền hình tôi để ý họ đa số là dùng tên giả.
Cô ấy cũng chào lại với chúng tôi, khi cô ấy cười còn lộ ra hàm răng trắng đều. Nói là mỹ nhân nói bỏng chắc cũng không ngoa: “Tôi bất ngờ đấy hai gái trẻ các cô mà lại kinh doanh casino. Lúc đầu Anh Đức nói tôi còn không tin cơ đấy.” Cô ấy nói. Gương mặt của tôi không được tính là trẻ đẹp nhưng so với tuổi còn khá non nên mọi người cũng thường nói vậy.
“Tôi không còn trẻ nữa đâu, hai năm nữa là tròn ba mươi đấy.” Tôi nói. Sau khi giới thiệu sơ lược chúng tôi bắt đầu bàn về giao dịch: “Hợp đồng cô đã đem đầy đủ hai bản chưa?” Tôi hỏi.
Cô ấy từ trong túi rút ra hai bản hợp đồng đưa cho tôi. Trong hợp đồng rất đầy đủ các thông tin tôi cần, đọc kỹ càng cũng không hề thấy kỳ lạ. Hàng ngày mai sẽ gửi đến đầy đủ còn tiền giao dịch chúng tôi cũng đã đổi thành những tờ séc giá trị lớn.
Thời gian nghỉ phép là bốn ngày nên chúng tôi có không có nhiều thời gian để sắp xếp chỗ kinh doanh. Anh Đức vừa hay cũng mới ra trường chưa có công việc chính thức, tôi và Hà đều phải làm việc cho nhà họ Đinh nên cũng không có nhiều thời gian để kinh doanh ở ngoài.
“Chị chắc chứ, tôi không học tài chính nên không am hiểu kinh doanh đâu.” Anh ta nói. Tôi cũng chỉ cho Anh Đức một số kinh nghiệm như quản lý thế nào, mẹo kinh doanh, cách tuyển nhân viên. May mắn vì anh thông minh nên học rất nhanh khiến tôi phần nào cảm thấy an tâm.
Nhưng bây giờ tôi lại có việc khác cần lo lắng rồi. Đinh Tống theo quy củ ngày rằm mà phải quỳ trong phòng thờ không được ăn, không được ngủ suốt hai ngày liên tục. Trong suốt quá trình đó còn phải niệm kinh, cậu ta lúc trước đã gần yếu đúng mức tôi còn cõng được mà bây giờ phải trải qua thời gian như ở địa ngục như vậy.
Thật may thời gian trôi qua thật nhanh, vào buổi chiều của ngày nghỉ cuối cùng tôi và Hà cũng quay lại ngôi biệt thự đó.
Đứng trước cổng kéo chuông nhanh chóng cũng có người ra mở cổng. Quả là nam chính đứng từ xa cũng đủ để cho ta thấy được hào quang tảo sáng: “Đẹp trai ghê.” Hà cảm thán. Theo tôi thì nam chính và phản diện nhà tôi là hai vẻ đẹp khác nhau cứ như là mặt trời và mặt trăng vậy.
“Chào hai người nghỉ lễ vui vẻ chứ?” Quốc Phong nói. Coi bộ anh ta sau kỳ rằm lễ này vẫn ổn nhưng có lẽ vào ngày mai sẽ không bình tĩnh được nữa đâu.
“Vẫn ổn chán, anh thế nào. Cậu út có ăn uống đầy đủ không?” Tôi nói. Khi nhắc đến cậu, anh ta bày ra vẻ mặt thương cảm nghĩ ngợi gì đó rồi nói: “Cậu giờ vẫn chưa được ra khỏi phòng thờ, phải quỳ đến canh đêm.” Anh ta nói.
Tôi nghe thế tay chân không kiềm được mà trở nên bủn rủn, muốn gặp cậu ấy ngay bây giờ. Lúc Quốc Phong giúp chúng tôi mang hành lý thì tôi có hỏi anh ta giờ đã ngày cuối liệu tôi có thể vào phòng thờ canh cậu được không. Anh ta bảo mợ dặn là nếu người ngoài vào phòng thờ thì người đó sẽ bị vận xui bám lấy cả đời nhưng không đồng nghĩa là bị cấm vào.
Vận xui có thể đen đủi đến cỡ nào cơ chứ, vận xui gần như đã ám lấy Đinh Tống cả đời rồi. Vậy thì tôi còn sợ gì chứ, trước khi đi tôi có xuống bếp hầm cháo cho cậu ta chứ quỳ như vậy mà không có gì, chắc bụng cậu đang rất đau.
Phòng thờ được đặt ở tầng cao nhất của gian chính, tôi bước lên từng bậc thang càng cao không khí lại càng ngột ngạt. Lên tới nơi có một cánh cửa lớn, tôi tiến gần mở nhẹ cửa đứng nép vào phía sau.
Mùi hương khói nồng nặc khiến tôi cay mũi, phía trước có một thân ảnh đang quỳ xuống. Bóng lưng yếu ớt cô đơn quen thuộc hằng ngày, xung quanh căn phòng là một màu đỏ rực từ nến, bùa chú, văn tự kỳ lạ. Không biết từ bao giờ đôi mắt tôi đã nhòe đi, mãi đến khi tiếng chuông đồng hồ điểm mười hai giờ tôi mới lật đật chạy lại đỡ cậu ấy đứng dậy.
Đinh Tống lúc nãy đã nhận ra có người nào đó đi vào nhưng người đó cứ đứng phía sau nhìn cậu. Với cậu ai đến không quan trọng, thế giới này đã bỏ rơi cậu rồi. Biết mấy nghìn lần cậu đã cầu nguyện rằng có ai đến cứu cậu khỏi nơi này nhưng càng hi vọng bao nhiêu thì nỗi tuyệt vọng như dần ăn mòn tâm trí cậu. Tiếng bước chân càng gần, âm thanh sau đó ăn sâu vào tế bào cậu.
“Vất vả cho cậu rồi, chúng ta về thôi.” Cô nói. Cậu nhìn cô gái trước mắt mà không tin được vào trước mắt mình. Là Chu Sa cô gái làm hộ lý cho cậu suốt ba tháng qua. Cô đang nhìn cậu với đôi mắt đỏ hoe cứ như cậu là người rất quan trọng với cô vậy. Bây giờ liệu có phải thượng đế có phải cuối cùng cũng ban cho cậu điều mà cậu hằng mong ước sao.
Cậu ta có vẻ bất ngờ vì tôi có mặt ở đây nên cứ nhìn tôi chằm chằm: “Được rồi cố gắng nào để tôi đỡ cậu qua xe lăn, chân cậu có lẽ rất đau rồi.” Tôi nói. Lúc đỡ cậu ta tôi cảm thấy từng cơn run nhẹ của cậu, trái tim tôi ê ẩm vô cùng. Suốt dọc đoạn đường từ gian chính quay trở về gian ba, chúng tôi không ai nói chuyện cho dù là một câu. Yên lặng đến nỗi tôi nghe được tiếng thở của cậu ta và chính mình.
Không khí tĩnh lặng, có hai bóng dáng mờ không rõ ràng hiện hữu. Một người ngồi xe lăn được cô gái đẩy đi, trên gương mặt của cậu trai kia không biết từ bao giờ điểm nhìn tiêu cự dần có chút ánh sáng. Đúng vậy, có lẽ cô không biết nhưng đối với mặt trăng không có chút ánh sáng bây giờ cô trở thành người quan trọng nhất đối với hắn đến mãi sau này.
Dường như vì chúng tôi ở riêng với nhau quá nhiều khiến tôi chẳng còn ngại ngùng giống ban đầu nữa. Lúc về đến phòng, tôi tính đi tới bếp để lấy cháo thì một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy tay tôi:
“Đừng đi.” Cậu ta nói. Từ nãy cho đến bây giờ đây là câu đầu tiên cậu ta nói chuyện, vì không được uống nước trong hai ngày khiến giọng cậu ta khô khốc.
“Tôi lấy cháo cho cậu rồi tôi sẽ quay lại.” Tôi nói. Dứt cậu tôi nhẹ nhàng tách tay cậu ta ra, tôi còn nói cậu đi tắm đi rồi tôi sẽ nhanh về. Tôi khi ra ngoài cửa có ghé vào phòng tôi để rửa mặt nhìn cô gái trong gương hai mắt đã đỏ hoe, đôi môi nhợt nhạt.