Nắm Nhầm Tay, Yêu Đúng Người - Lady W - Chương 45: Đứa con bị ruồng bỏ
- Trang Chủ
- Nắm Nhầm Tay, Yêu Đúng Người - Lady W
- Chương 45: Đứa con bị ruồng bỏ
Minh Hà lơ mơ cảm nhận được cơ thể cô được lôi lên mặt nước, gió biển thổi nhẹ đến cũng có cảm giác lạnh buốt như băng, sau đó thì cô không biết thêm gì nữa.
Cho đến khi cô hộc ra mấy ngụm nước từ trong miệng, ngồi bật dậy liên tục ho khan. Trong giây lát đó, người đàn ông phía trước liền ôm chầm lấy cô, giọng anh nghe đã khàn đặc đi rất nhiều:
– Minh Hà, nếu em có mệnh hệ gì, anh thật không biết quãng đời còn lại của mình sẽ như thế nào.
Trên người anh cũng ướt sũng nước, quần áo, đầu tóc bết dính lại. Là anh, lại một lần nữa đã không ngại mọi nguy hiểm để cứu cô.
– Em xin lỗi!
Minh Hà nhất thời xúc động xen lẫn đau lòng, không biết nói gì hơn ngoài hai từ xin lỗi.
Một cái khăn lông dày chụp xuống bọc lấy cơ thể đang run cầm cập của cô. Bây giờ Minh Hà mới bình tĩnh lại một chút, nhìn thấy mình đang ở trên một chiếc tàu rất lớn. Nói đúng hơn, đây chính xác là một chiếc siêu du thuyền vô cùng lớn. Thuý Vy cách đó một đoạn không xa cũng đã được hô hấp sơ cứu tỉnh lại, cô ta đang ngồi co ro cúm rúm tay bấu chặt chiếc chăn bông quấn quanh người, thần trí vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.
Lúc nãy, sau khi không tìm thấy Minh Hà ở buổi tiệc, Trọng Hưng dưới sự trợ giúp của Hoàng tử Jordaniyah đã lần được tung tích của Minh Hà và kẻ bắt cóc cô thông qua hệ thống CCTV giám sát. Sau đó Hoàng tử còn đích thân điều động chiếc siêu du thuyền của mình để đưa Trọng Hưng và đội tìm kiếm hướng ra biển. Vì loại siêu du thuyền này là hàng được Hoàng tử đặt làm riêng, lại còn mang ký hiệu đặc biệt, vì vậy rất dễ để những người trong giới thượng lưu nhận ra mà mấy phần dè dặt.
Nếu người bị bắt cóc trong buổi tiệc của Hoàng tử là một cô diễn viên tuyến dưới vô danh tiểu tốt nào đó, Hoàng tử cũng không dốc lòng giúp đỡ như vậy. Nhưng cô gái này có thân phận đặc biệt, đến dự tiệc dưới tư cách là người phụ nữ của một đối tác, không phải là một món hàng hoá mua vui. Thêm nữa, lý lịch của cô ấy cũng không tầm thường, là con gái của một vị quan chức lớn ở Việt Nam. Nếu cô gặp nạn trong bữa tiệc của Hoàng tử, e là sẽ gây nên những mâu thuẫn không đáng có với các mối quan hệ ngoại giao của Hoàng tử.
Siêu du thuyền của Hoàng tử là một trong những chiếc du thuyền cỡ lớn có vận tốc nhanh nhất thế giới. Rất nhanh đã tiếp cận mục tiêu, kịp lúc cứu sống được Minh Hà lẫn Thuý Vy.
Sau khi về bờ, Trọng Hưng đưa cô lên một chiếc xe, hướng đến bệnh viện, anh muốn bác sĩ thăm khám cho cô một lượt mới có thể hoàn toàn yên tâm.
Ngồi phía sau xe, Minh Hà rúc vào lòng anh, từ lúc được anh cứu lên khỏi mặt nước, Minh Hà ngoài câu “xin lỗi” thì không nói được gì thêm, cứ im lặng ôm riết lấy anh mọi lúc mọi nơi.
– Xin lỗi em! Anh không nên đưa em đến buổi tiệc đó.
Nghe anh dằn vặt mở lời, tim cô bỗng nhói lên một cái.
Chóp mũi cô cọ cọ vào hõm vai anh, mông lung đáp:
– Không phải do anh, là do lão Trần Đại Lợi khốn khiếp, là do em khi hoạt động trong nước đã luôn chống đối các lão ấy. Có phải em sai rồi không? Ngay từ đầu đáng ra em nên nghe lời bố mẹ, trở thành một vị công chức mẫu mực, tránh xa giới giải trí thị phi. Em liệu có đang đi đúng con đường không?
Nói xong liền cảm thấy khoang mũi cay cay. Nhớ lại bản thân đã hùng hùng hổ hổ liều sống chết lao đến chỗ hai gã đàn ông tởm lợm ở trên du thuyền, nhưng bây giờ khi mọi chuyện qua đi, đáng ra cô phải mừng rỡ, không hiểu sao trong lòng lại nặng nề đến như vậy.
Trọng Hưng hơi cúi đầu, dễ dàng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể Minh Hà mỗi lúc một dâng cao, dường như cô đang lên cơn sốt.
– Có chắc nếu em đi một con đường khác, mọi thứ sẽ bình lặng, yên ổn?
Minh Hà im lặng một lúc, cuối cùng khẽ lắc đầu.
Bố của cô là một Thứ trưởng, mỗi ngày đều phải căng não giải quyết những chuyện chính trị phức tạp. Mẹ cô là một Phó giáo sư, ngoài mặt luôn nghiêm trang chuẩn mực, nhưng đằng sau vẫn luôn mải miết chạy theo những thứ danh lợi đấu đá, bà từng mắng Minh Thy chỉ vì chị ấy không biết chộp lấy cơ hội phẫu thuật cho bệnh nhân VIP còn gì.
Trọng Hưng siết cô chặt hơn, lại chậm rãi nói tiếp:
– Người ta thường viện lý do mong cầu bình an, hạnh phúc mà không từ mọi thủ đoạn để đạt được mục đích, kể cả việc phải chuốc lấy khổ đau. Ngược lại chỉ những ai chịu được khó khăn, đau khổ với thái độ sáng suốt, nhẫn nại, người ấy mới thật sự có được hạnh phúc. Con đường em đi vốn không sai, quan trọng là cách em đi như thế nào, đối mặt với mọi thứ ra sao.
Minh Hà thấy hai hốc mắt mình rưng rưng nhoè đi. Cơ thể nóng lạnh đan xen vì cơn sốt càng lúc càng bủa vây.
– Cho nên dù có chuyện gì xảy ra, hãy luôn vững tin vào bản thân mình. Có anh ở đây.
Những giọt nước mắt nóng cháy của cô rơi xuống làm ướt bả vai anh từ bao giờ, Minh Hà gật đầu trong sự tin tưởng. Cơn sốt khiến toàn thân cô như muốn rã ra nhưng cô vẫn cố ngẩng đầu, không chút do dự mà nói:
– Trọng Hưng à, về đến khách sạn, chúng ta làm đi!
Vì tài xế là một người ngoại quốc, anh ta vốn không hiểu tiếng Việt, cho nên Minh Hà cũng không thèm dè dặt, ném hết mấy loại liêm sĩ ra sau đầu, tỉnh bơ mà đề nghị.
Trọng Hưng thoáng sửng sốt, trong đáy mắt dâng lên sóng trào mãnh liệt, rất muốn có được cô nhưng e là không phải hôm nay. Anh khẽ thở dài một tiếng vẻ bất lực:
– Đợi bác sĩ khám cho em đã.
Cô như không cam chịu, vùng vằng nói:
– Em không sao mà!
Anh đặt một tay lên vầng trán nóng ran của cô:
– Sốt rất cao.
– Không phải anh sợ rồi chứ?
Minh Hà vẫn rất cố chấp, vặn hỏi trêu chọc.
Anh hơi nhướng mày:
– Sợ sao? Đợi đến lúc ấy, xem ai là người sợ thì biết.
Cô bĩu môi, nũng nịu:
– Anh đừng có chỉ biết nói suông bằng mồm đấy!
Môi cô bị anh hung hăng cắn một phát không nhân nhượng, sau đó là nụ hôn nóng bỏng kịch liệt rơi xuống. Minh Hà mặc dù bị cơn sốt làm cho mệt lả nhưng vẫn nồng nhiệt đáp trả anh. Mãi cho đến khi tài xế phanh xe lại trước cổng một bệnh viện, cả hai mới tạm thời tách ra.
Minh Hà được bác sĩ yêu cầu ở lại bệnh viện một hôm để theo dõi. Bác sĩ kê cho cô thuốc hạ sốt. Cô nằm ở khoa cấp cứu truyền một túi dung dịch.
Anh vẫn ngồi cạnh giường bệnh, lẳng lặng nắm lấy bàn tay cô.
Như cảm nhận được sự an toàn, cô dần chìm vào giấc ngủ sau một đêm đầy mệt nhoài.
Đợi thêm một lúc khi thấy cô đã ngủ say, anh mới nhẹ nhàng rút bàn tay mình ra, vuốt tóc cô thêm một cái, sau đó đứng phắt dậy rời đi. Ánh mắt phía sau gọng kính chợt loé lên tia nhìn sắc lạnh chưa từng thấy.
Tại một nhà kho ở vùng ngoại ô vắng vẻ, một lão già bụng phệ trần như nhộng bị trói vào một chiếc ghế. Lão cố vùng vắng hét lên nhưng vô dụng, miệng lão bị bịt lại bằng một miếng vải lớn.
Cánh cửa nhà kho hé ra, một người đàn ông cao lớn bước vào. Ánh đèn le lói hắt lên gương mặt anh, vẻ tuấn tú hơn người lại vô cùng lạnh lùng hung ác.
Anh bước đến trước mặt lão già, kéo mạnh miếng vải bịt miệng lão xuống.
Lão há mồm thở lấy thở để như cá vừa gặp lại nước. Sau đó lão rất nhanh đã xốc lại khí thế, cố tỏ vẻ oai nghi, lớn giọng thách thức:
– Mày… thằng nhãi nhép, mày dám bắt cóc bố mày đến đây, mày chán sống rồi con ạ!
– Đụng đến người phụ nữ của tôi, ông mới là người chán sống.
Giọng anh bén như gươm, lời nói ra như có thể làm trọng thương người khác.
Trần Đại Lợi bị khí thế của Trọng Hưng lấn át, thoáng chốc bị nghẹn cứng họng, sau đó lão cố trấn tĩnh, lắp bắp nói:
– Tao… tao vẫn chưa làm được gì đó… Một sợi tóc của nó… tao vẫn chưa chạm vào…
– Ông nên cảm thấy may mắn vì điều này, nếu không, xác của ông giờ này đã nằm dưới đáy biển chứ không phải toàn mạng ngồi ở đây.
– Mày… thằng ranh con, mày muốn gì? Mày biết thế lực của nhà vợ tao rồi chứ?
Trần Đại Lợi thở ra những lời lẻ tức giận đầy khiếm nhã. Hai mắt long sòng sọc lên như hình viên đạn.
– Người chỉ biết bám váy đàn bà như ông, cũng có lá gan đi chơi gái còn phát hẳn livestream lên trang mạng đồi truỵ, không sợ vợ ông cũng xem được sao?
Khẩu khí nghe vẫn rất bình thản, nhưng lời nói tựa như có kịch độc phát ra.
– Mày có ý gì? Vợ tao là phu nhân danh giá, làm sao có thể vào những trang web đó.
Lão sa sầm mặt mũi, hét lên những lời không tin được.
Trọng Hưng châm một điếu thuốc, hít một hơi rồi lạnh giọng nói thêm:
– Bà ấy không biết vào, đâu có nghĩa là bà ấy không vào được. Chẳng phải chỉ cần bỏ ra một số tiền lớn là bà ấy có thể xem rõ tường tận bộ mặt thật của chồng mình sao. Tôi nghĩ chút tiền lẻ đó, phu nhân không thiếu đâu!
– Mày… thằng chó! Đợi ông ra khỏi đây, mày cẩn thận cái mạng chó của mày đó!
Trần Đại Lợi gào lên, răng môi nghiến lại ken két.
– Ông nên lo cho cái mạng già của ông trước đi!
– Mày nghĩ trả thù được tao thì về sau và con bồ mày sẽ yên ổn sao? Lúc trước đúng là tao không biết mày là, nhưng chỉ cần cho người điều tra một chút là ra được lai lịch của mày. Mày, cũng chỉ là một đứa con ngoài giá thú bị ruồng bỏ, bị coi kinh mà thôi.