Nam Hậu Pháo Hôi Của Bạo Quân - Quyển Quyển Miêu (full) - Chương 106 - Gia tới thăm người thân
- Trang Chủ
- Nam Hậu Pháo Hôi Của Bạo Quân - Quyển Quyển Miêu (full)
- Chương 106 - Gia tới thăm người thân
Bé mập mạp đến thời kỳ trưởng thành, Tiết Dao phát hiện cái tên này hình như sĩ diện hơn so với khi còn bé.
Cho nên… Có lẽ…
“Đương nhiên, Thái Cực Quyền của Điện hạ cũng rất lợi hại, đó là một loại lợi hại khác.”
Tiết Dao thử thăm dò đánh rắm cầu vồng.
“Cảm giác an toàn Lục Tiềm tăng 2 điểm.”
Tiết Dao thở phào nhẹ nhõm giải quyết cảnh cáo.
Thật không thể tin được rằng bé mập mạp lại tình cờ gặp được Kiếm Thánh, thực sự là khó mà tin nổi. HunhHn786
Trong nguyên tác, Lục Tiềm cũng không có tham gia cuộc chiến tranh này. Sau khi biết phụ hoàng cùng Thái tử chết trận, hắn liền bị Đông Phi giam cầm ở trong cung. Nhờ Trương Tứ trợ giúp, hắn chạy trốn khỏi hoàng cung, chủ động đi Bạch Hành Sơn bái sư tập võ.
Mà đời này, Kiếm Thánh vậy mà tự mình xuống núi tìm đồ đệ. Quả nhiên là định mệnh duyên phận thầy trò.
Dựa theo nguyên tác Lục Tiềm thông thạo kiếm thuật trong hai năm rưỡi, càng ngày càng sẽ trở nên mạnh mẽ hơn. Nhìn thấy đứa con trai mình nuôi dưỡng sắp trở thành Long Ngạo Thiên đích thực, Tiết Dao rất hưng phấn.
Đời này, Thái tử không có chết trận, bé mập mạp không cần phải vất vả quốc sự. Với tính cách hơi hơi giống Huskies một chút, cũng không ảnh hưởng quá lớn… nhỉ?
Thế nhưng, Tam hoàng tử không có đăng cơ, Lục Tiềm không có lưu vong, vậy đám hậu cung đời trước Ninh Vương gặp được trên đường lưu vong chẳng phải đều không vui?
Vậy cái nhiệm vụ quan trọng Tiết Dao phải thực hiện là làm động tâm bạo quân lãnh khốc hoàn thành như thế nào đây?
Tiết Dao đang ôm mặt Điện hạ, trong lòng thầm nghĩ, khóe mắt đột nhiên nhìn thấy ông già tóc bạc có khuôn mặt đẹp đang dùng ánh mắt nặng nề nhìn mình chằm chằm.
Ông lão này là ai?
Tiết Dao nhớ lại một chút, mới nhớ tới hình như đây là chưởng môn phái gì đó?
“Ngươi chính là Dao Dao.”
Lão Từ nhìn chằm chằm Tiết Dao.
Tiết Dao lập tức thu hồi tay véo má Điện hạ, ngồi nghiêm chỉnh, lễ phép trả lời:
“Tiền bối biết ta?”
“Nghe Lục Tiềm nói, ngươi yêu cầu hắn bái Kiếm Thánh làm sư phụ.”
“Vâng, đúng thế.”
Tiết Dao cười nói:
“Chúng ta ngưỡng mộ Kiếm Thánh đã lâu, biết được Kiếm Thánh tiền bối…”
Từ chưởng môn lập tức cắt ngang lời Tiết Dao nói, giơ tay lên nói:
“Tốt lắm, hiện tại ngươi yêu cầu hắn cũng bái lão phu làm sư phụ đi. Tiểu tử này ngoan cố, chỉ chịu bái người mà ngươi yêu cầu hắn. Lão phu có Thanh Long Côn Pháp, thứ hạng trên giang hồ cũng không thua Lão Khâu! Vốn đã lui ẩn giang hồ, thấy tiểu tử này gân cốt kỳ tài, ngoại lệ muốn thu hắn nhập môn.”
“Bái ngài làm sư phụ?”
Tiết Dao cụp mắt liếc nhìn cây gậy trong tay Từ chưởng môn.
“Ánh mắt ngươi là ghét bỏ cái gì?”
Từ chưởng môn rung cây gậy:
“Chúng ta bình thường sẽ không mang binh khí chính thức ra ngoài! Hiểu chưa? Cái gậy này không phải vũ khí chính thức của môn phái ta!”
Tiết Dao cũng không ngại Điện hạ học nhiều thêm “kỹ năng”, chỉ là:
“Điện hạ có thể cùng lúc bái hai vị cao nhân làm sư phụ sao?”
Kiếm Thánh nhướng mày nói:
“Có gì đáng ngại, chỉ sợ Lục Tiềm không đủ sức học cùng lúc võ công hai phái. Kiếm côn cơ sở khác biệt, ít có tương đồng, khó khăn gấp đôi không phải người thường nào cũng có thể chịu nổi.”
Từ chưởng môn nói:
“Lão phu cũng không ngại, chính là có lợi cho tiểu tử ngươi.”
Tiết Dao lo lắng nói:
“Kiếm côn có tương khắc hay không vậy? Luyện côn pháp sẽ ảnh hưởng Điện hạ luyện kiếm thuật không?”
Kiếm Thánh giải thích:
“Sẽ không. Chỉ sợ không đủ sức khỏe, không tinh thần học tập.”
Từ chưởng môn cật lực chào hàng:
“Nội công Thanh Long Phái thuần dương, càng luyện sức lực càng tăng. Sẽ không giống mấy người kiếm tông lãng phí năng lượng. Kiếm tông đánh một trận ác liệt, phải nghỉ ngơi mười ngày nửa tháng, chúng ta là càng đánh càng có tinh thần!”
Tiết Dao lo lắng nói:
“Vậy sao ngài còn trẻ mà tóc bạc vậy?”
“Tiểu tử ngươi căn bản là tìm cớ chứ gì!”
Từ chưởng môn nổi trận lôi đình, quơ gậy tức giận nói:
“Lão phu chín mươi bảy tuổi! Chẳng lẽ còn có thể một đầu tóc đen à!”
“Ngài chín mươi bảy tuổi!”
Tiết Dao khiếp sợ nhìn lão Từ gương mặt chỉ ba mươi, bốn mươi tuổi.
“Hừ.”
Từ chưởng môn ngẩng mặt lên kiêu ngạo nói.
“Thế nào? Không tin được chứ gì?”
Kiếm Thánh mười năm như một ngày không ngại xé mặt đối thủ cũ:
“Thoạt nhìn nhiều nhất là chín mươi sáu tuổi thôi.”
“Điện hạ!”
Tiết Dao quay đầu nhìn Lục Tiềm:
“Nhanh bái vị tiền bối này làm sư phụ!”
Lục Tiềm sửng sốt nhìn lão Từ với vẻ do dự và không muốn.
“Mong ân sư nhận một lạy của đồ nhi!”
Tiết Dao giơ tay ấn sau gáy, cưỡng ép Lục Tiềm cúi đầu trước vị cao nhân kia.
Lần này tốt rồi, so với đời trước thêm một sư phụ cao thủ.
Bất quá, đời trước Ninh Vương có vẻ như là có thể chất đặc biệt, cũng chính là thể chất có năng lượng mạnh nhất trong các loại thể chất như Trương Tứ đã từng nói tới.
Luyện kiếm pháp có thể rút ra năng lượng dư thừa trong cơ thể Điện hạ. Đời này nếu hắn luyện nội công Thanh Long Côn càng hấp thụ năng lượng, thì năng lượng dư thừa trong cơ thể Điện hạ sẽ không còn chỗ nào để trút ra sao?
Thuyền cặp bờ, Tiết Dao không nghĩ bậy nghĩ bạ nữa, một lòng tính toán nghĩ cách cứu Ngũ hoàng tử về.
Vốn lo lắng người Khiết Đan giở trò lừa bịp, hiện tại có hai vị cao nhân võ học cùng bọn họ đi trao đổi con tin, liền không cần lo lắng quá nhiều.
Hai vị cao nhân vốn định dùng võ lực đi đoạt lại Ngũ hoàng tử, bây giờ có trao đổi con tin, càng bớt việc. Hai người dẫn theo mấy đứa trẻ đi thẳng vào trại địch, chính là khí phách như vậy.
Tàn quân Khiết Đan từ lâu đã an toàn rút khỏi chiến trường, lưu lại bờ sông chờ đợi trao đổi con tin chỉ có một vị tướng lĩnh và hai tiểu đội.
Sứ giả đầu tiên được Khiết Đan phái đến doanh trại quân Tề vẫn chưa có tin tức gì, sứ giả thứ hai mới vượt sông hai ngày trước và vẫn chưa trở về.
Vốn dĩ họ tưởng quân Tề đã bỏ rơi Ngũ hoàng tử, thất hứa giao ước, giết chết Vương tử duy nhất còn lại của bọn họ. Không ngờ ngày hôm đó lại bất ngờ có một nhóm người “già yếu tàn phế” đưa Vương tử của họ trở về.
Bởi vì thất bại hoàn toàn, tướng quân Khiết Đan không có ý định khiêu khích. Thấy Vương tử bình an vô sự trở về, không nói một lời, hắn dẫn đoàn người Hán đến gặp Ngũ hoàng tử.
Đi đến nơi Ngũ hoàng tử bị giam cầm, Tiết Dao nghe thấy giọng Ngũ hoàng tử ngâm thơ từ trong lều xuyên qua lớp vải dày.
“Vạn dặm quê xa, bầu rượu đục,
Ghi công chưa có, về chưa trót….”
(Ngư gia ngạo – Thu Tứ)
“Ngóng trời xa,
Uất hận kêu dài.
Hùng tâm khích liệt,
Ba mươi tuổi cát bụi công danh,
Tám ngàn dặm dầm sương dãi nguyệt….”
(Mãn Giang Hồng)
“Mau đưa hắn đi”
Tướng quân Khiết Đan dùng ánh mắt giục Tiết Dao dẫn người đi.
“Sao giọng Ngũ hoàng tử khàn như vậy!?”
Tiết Dao tức giận đưa ra chất vấn:
“Các ngươi ngược đãi con tin!”
Tướng quân Khiết Đan vẻ mặt không muốn nói:
“Ngươi mỗi ngày lải nhải tám canh giờ thử xem, dù là ai cổ họng cũng sẽ khàn.”
Tiết Dao không biết nói gì. Tuy rằng Ngũ hoàng tử nhà hắn thường nói nhiều, nhưng đây là trại địch, Ngũ hoàng tử không thể trò chuyện hợp ý như vậy, làm sao mỗi ngày lải nhải tám canh giờ chứ?
Trên thực tế, Ngũ hoàng tử thật sự không có ai để trò chuyện trong doanh trại này.
Hắn đoán phụ hoàng hắn dự định hiến tế mình, cắt đứt huyết thống của hoàng thất Khiết Đan. Cho nên Ngũ hoàng tử mỗi ngày đều sống như thể đó là giây phút trước khi hiến tế, có thể hét lên bất cứ lúc nào vài lời cuối cùng đầy nhiệt huyết.
Một để khích lệ bản thân, hai là để lại hình ảnh anh hùng và kiên cường của mình cho kẻ thù thấy.
Không ngờ, sau nửa tháng, Khiết Đan vẫn không ra tay, Ngũ hoàng tử hét đến mức giọng nói gần như khàn đặc. HunhHn786 May mắn mấy người Tiết Dao đã đến kịp thời, tránh khỏi bối rối.
Khi vén rèm lên, Tiết Dao gần như không nhận ra người thô kệch đang ngồi khoanh chân trên đất, nhắm mắt, mặt đầy râu.
“Sống làm nhân kiệt, chết cũng…”
Ngũ hoàng tử nghe thấy có người vén rèm đi vào, hắn vẫn nhắm mắt hùng hồn đọc di ngôn.
“Ngũ ca?”
Lục Tiềm là người đầu tiên nhận ra ca.
Ngũ hoàng tử sửng sốt, mở mắt lại nhắm mắt, im lặng một lát, sau đó cười khổ nói.
“Là ảo giác sao? Thất đệ, ngươi nếu như có thể nghe thấy liền thay Ngũ ca chăm sóc tốt Huệ Phi nương nương. Về sau, Ngũ ca không thể lại… A!”
Ngũ hoàng tử nói chuyện một nửa, bị Thất hoàng tử che miệng lại.
“Trở về trò chuyện tiếp đi Ngũ ca, bọn họ muốn nhổ trại.”
Thật sự là tiếng nói của thất đệ.
Ngũ hoàng tử mở mắt ra, chậm rãi ngẩng đầu lên với đôi mắt đẫm lệ, nhìn thất đệ với đôi mắt khao khát.
Thất đệ gầy hơn trong trí nhớ, dáng vẻ mạnh mẻ hơn trước rất nhiều.
“Thất đệ! Thật sự là ngươi!”
Ngũ hoàng tử đột nhiên nhảy dựng lên, nắm chặt cánh tay thất đệ.
“Ngươi là tới đón Ngũ ca đi sao?”
“Không phải, Gia tới thăm người thân, nhìn một chút rồi đi.”
Thất hoàng tử vẻ mặt lạnh lùng.
Nhìn thấy sắc mặt của ngũ ca hóa ngốc dần dần tái nhợt, Tha Lục Tiềm không nói đùa nữa, trịnh trọng nói:
“Đổi Vương tử Khiết Đan ít nói hơn ca ca của ta một chút, cuộc giao dịch này nhìn có vẻ là một chuyện tốt, thế nhưng…”
Ngũ hoàng tử mờ mịt nhìn đệ đệ.
“Thế nhưng hắn sẽ không thuộc bài thơ Mãn Giang Hồng mà Ngũ ca yêu thích nhất.”
Lục Tiềm im lặng nhìn Ngũ ca một chút lại nói:
“Về phần Huệ Phi nương nương, ca vẫn là giữ lại tự mình chăm sóc đi.”
Tiết Dao tiến lên sửa lại búi tóc cho Ngũ hoàng tử, nước mắt lưng tròng nhỏ giọng nói:
“Chúng ta nên về rồi, Ngũ điện hạ, tất cả mọi người đang chờ ngài.”
Đối mặt với cái chết bất cứ lúc nào trong hơn nửa tháng, Ngũ hoàng tử đã dũng cảm hơn nửa tháng, nhưng đến giờ phút này hắn đã khóc.
Hai cánh tay giang ra, một ôm Tiết Dao, một ôm thất đệ, hắn nức nở oán giận:
“Các ngươi sao bây giờ mới đến!”
Đi ra khỏi lều, Ngũ hoàng tử phát hiện Tiết Dao cùng đệ đệ vậy mà không có mang theo hộ vệ. Hai đứa ngu ngốc đi đổi con tin, chuyện này là không muốn sống nữa mà.
Nhìn kỹ lại thấy có hai ông lão luôn theo ở phía sau không giống người Khiết Đan.
“Các ngươi chỉ mang hai người già tới nơi này đón ta?”
Ngũ hoàng tử khó có thể tin.
“Vị này chính là Kiếm Thánh!”
Tiết Dao vẻ mặt nghiêm túc giới thiệu.
“Khụ! Khụ!”
Từ chưởng môn ngẩng đầu ưỡn ngực nhắc nhở Tiết Dao, chớ quên giới thiệu mình.
“Chính là vị cao nhân có kiếm thuật như thần mà Trương Tứ từng nói!”
Tiết Dao một lòng một dạ thổi phồng Kiếm Thánh, hoàn toàn quên Từ chưởng môn.
Lục Tiềm không thể làm gì khác hơn là thay thư đồng nhà mình giới thiệu bổ sung. Hắn giơ tay chỉ Từ chưởng môn:
“Một vị đại thúc.”
Từ Phong Xuân:
“Ta thực sự là cám ơn ngươi!”
“Kiếm Thánh?!”
Ngũ hoàng tử giống rất nhiều người phàm khác lựa chọn không nhìn thấy Từ chưởng môn, quay người nói với Kiếm Thánh.
“Ngài thật sự là Kiếm Thánh tiền bối!”
Kiếm Thánh khiêm tốn lắc đầu than thở:
“Hư danh thôi. Ngươi là ngũ ca mà Lục Tiềm nói? Mới vừa rồi nghe ngươi đọc thơ, mỗi chữ đều vang dội. Quả thật không hổ là nam tử Đại Tề thẳng thắn cương nghị.”
Ngũ hoàng tử biết cơ hội biểu diễn của mình đã đến. Để tạo ấn tượng tốt với Kiếm Thánh, hắn lập tức hắng giọng, lấy hơi thật sâu, giơ tay vỗ nhẹ lên vai thất đệ bên cạnh, đồng thời giọng điệu có chừng mực nói.
“Thất đệ trước đây hỏi ta: Ngũ ca, ngươi cho là tính mạng quan trọng hay là vinh quang quốc gia quan trọng hơn? Ta lúc đó liền nói cho hắn biết… “
“Gia chưa từng hỏi loại vấn đề ngu xuẩn đó.”
Thất hoàng tử không phối hợp ngũ ca biểu diễn.
“Hay là chúng ta qua sông về doanh trại trước đi.”
Tiết Dao lo lắng Ngũ hoàng tử sẽ đột nhiên nói không ngừng, vì thế vội vàng cắt đứt đề tài của Ngũ hoàng tử:
“Chờ gặp được Thái tử thì sẽ an toàn.”
“Đại ca đã trở về?”
Ngũ hoàng tử thở phào nhẹ nhõm:
“Ta còn lo lắng đại ca về cung, Tam ca sẽ gây ra chuyện.”
“Về cung?”
Lục Tiềm nghi hoặc nhìn về phía ngũ ca:
“Đại ca không phải qua sông bị bắt sao?”
Ngũ hoàng tử tiến đến bên tai thất đệ nhỏ giọng nói.
“Nói rất dài dòng, phụ hoàng khỏe chưa?”
“Không quá tốt.”
Lục Tiềm thấp giọng nói cho Ngũ ca:
“Phụ hoàng mấy ngày trước đây luôn ngủ không yên.”
Ngũ hoàng tử cau mày nói:
“Khả năng cảm giác nhiễm phong hàn, phải nhanh về cung điều dưỡng.”
Sắc mặt hai anh em trở nên ủ rũ, cũng không có ý định nói tiếp. Họ cúi đầu nhanh chóng rời khỏi doanh trại Khiết Đan.
“Này!”
Khi họ bước ra khỏi trại, mọi người lại nghe thấy Vương tử Khiết Đan gọi từ phía sau.
Quay đầu lại, chỉ thấy Vương tử Khiết Đan bước nhanh đến trước mặt Tiết Dao, trong tay tựa hồ cầm thứ gì.
“Có thể nói cho ta tên của ngươi không?”
Vương tử Khiết Đan nghiêm túc nhìn chằm chằm Tiết Dao.
“Không thể.”
Lục Tiềm tiến lên đem thư đồng ra phía sau lưng bảo vệ, vẻ mặt khiêu khích nhìn chằm chằm chó hoang Khiết Đan:
“Lần sau gặp mặt chính là vĩnh biệt. Dao Dao không cần thiết nói tên với một kẻ hấp hối sắp chết.”
Tiết Dao cả kinh, khó có thể tin nhìn sau gáy Lục Tiềm.
Đứa nhỏ này học ai nói chuyện hung ác khiêu khích? Là đám gian thương sao?
“Ngươi gọi là Dao Dao?”
Vương tử Khiết Đan nghiêng đầu nhìn phía sau Lục Tiềm. Hắn đưa tay ra, đem một cái nanh sói có khắc hoa văn đưa cho Tiết Dao:
“Cầm, ta nợ ngươi một cái mạng. Sau này gặp nạn, có thể mang theo nó tới tìm ta.”
“Không cần.”
Tiết Dao lễ phép cười cười:
“Chúng ta là lợi dụng lẫn nhau thôi, cũng không ai nợ ai.”
Vương tử Khiết Đan không lên tiếng, cũng không chịu thu tay lại, khăng khăng muốn hắn nhận lấy nanh sói.
– —————–
Tiểu kịch trường:
Tiết Dao: Toàn bộ hậu cung không có người nào, Hoàng thượng thật đáng thương!
Cung nữ thái giám ánh mắt xa xôi nhìn con thỏ thư đồng lẻ loi hiu quạnh trong hậu cung.
Còn chưa biết đáng thương chính là ai đó!