Năm Đó Nhớ Thương Đại Sư Huynh - Một Cái Vỏ Ve - Chương 114: (Chốn về) "A Hoa là ai?"
- Trang Chủ
- Năm Đó Nhớ Thương Đại Sư Huynh - Một Cái Vỏ Ve
- Chương 114: (Chốn về) "A Hoa là ai?"
Giang Tĩnh Duyệt vừa đặt chân đến núi Thúy Vi đã không còn chống đỡ được nữa, nếu không có Tiết Tử Dung theo sát sợ là người còn chưa kịp về núi đã ngã gục.
Nếu Thịnh Hoài không quá đa nghi, ông ta hẳn sẽ nhớ Tứ Thánh luôn đặt cạnh nhau, một người, lại còn là ngự thú sư như Giang Tĩnh Duyệt thật sự không phải đối thủ của mình, sẽ không bị dáng vẻ giả mạnh của y lừa lọc cho qua. Nhưng tiếc thay, một chiêu kia của Giang Tĩnh Duyệt khiến ông ta bỗng nghĩ liệu Tam Thánh trước khi vẫn lạc có để lại thứ gì áp chế mình hay không?
“Có thể có”, ba chữ khiến Yêu Chủ tự mình thoái lui.
Mà Thánh Nhân bị thương đến cấp độ này, y tu như Tô Mộc cũng không có cách nào chữa được, đành phải nhờ Thánh Nhân khác đưa người lên đỉnh núi tuyết chữa trị thương.
Tình hình của đại sư huynh càng khó nói hơn. Xưa nay chưa ai thấy cảnh thân thể và thần thức chia nhau ra để tu hành thế này, lại còn là một kẻ ở tít trên cao, kẻ kia chỉ vừa lò dò đến bậc thang đầu tiên. Tô Mộc chỉ đành sai Tiết Tử Dung tách rời thần thức Ly Tương ra khỏi linh đài, đưa thân thể đến suối nước lạnh sau viện mình để điều dưỡng. Ly Tương rời khỏi thân thể mình, trở lại tháng ngày làm thần thức. May mà còn con rối gỗ cũ, dựa vào linh lực của Tiết Tử Dung mà thần thức miễn cưỡng có chỗ ở.
Trong lúc Tô Mộc đang vùi đầu vào y thư thì Tố Tây Diễm dẫn người lên núi Thúy Vi.
Thoạt đầu, nghe tin này, đến cả Ly Tương trong xác gỗ cũng hào hứng đến xem chứ đừng nói đến các đệ tử khác. Tiết Tử Dung không biết nói sao, phải lò dò đi theo sư huynh, đề phòng hắn ngã vỡ cả thân thể.
Năm xưa, Tố Tây Diễm theo đuổi sư thúc nhà mình thế nào, đệ tử núi Thúy Vi đều biết cả. Mãi cho đến lúc Ly Nguyên Huyền nhập đạo Vô Tình, Tố Tây Diễm vẫn không từ bỏ, chỉ là người nếu không có dịp gì thì cũng sẽ không lên núi Thúy Vi. Nhưng đến khi nhìn thấy Đông Phong Ý im lìm nằm đó, Ly Tương tái mặt. Tiết Tử Dung cưỡng ép đuổi hét đám đệ tử xem trò vui đi, đưa người vào đại điện Túc Phong.
Lúc Đông Phong Ý thôi động phù chú đã phải kéo tu vi mình lên một bậc. Chiêu thức này mặc dù có hiệu quả nhưng sau đó hậu quả phải gánh lấy chẳng hề nhẹ nhàng: Tu vi Đông Phong Ý bị tổn thương nghiêm trọng, thậm chí có thể sẽ vĩnh viễn ngủ say.
Huyền môn xem trọng tư chất, Đông Phong Ý có thể nói là người được trưởng bối Thương Uyên xem trọng, dù cho về sau không đến mức ngồi lên ghế chưởng giáo thì cũng là trụ cột. Phái Thương Uyên đã nghĩ hết cách vẫn không biết phải làm gì để người tỉnh lại đành đưa người đến núi Thúy Vi cậy nhờ Ly Nguyên Huyền, dù sao nơi đây cũng có một trong Tứ Thánh.
Vậy là khi Giang Tĩnh Duyệt vừa ra ngoài đã dặn dò Ly Nguyên Huyền đưa người lên đỉnh tuyết để nuôi dưỡng lại cảnh giới. Vài chục năm sau, khi nàng ta tỉnh lại thì sẽ nhập đạo Đồng Bi, còn phái Thương Uyên thì xem như đứng về phe của núi Thúy Vi.
Đạo Đồng Bi, kẻ tu hành đau nỗi đau của thế gian nhưng lại chẳng vấn vương chi.
Tiết Tử Dung thấy Ly Tương nhìn mãi cho đến khi núi tuyết đóng lại, y sợ Ly Tương lại tự trách bản thân mình. Đại sư huynh y quen ôm hết cả mọi chuyện vào người, nếu lại thêm một Đông Phong Ý nữa sợ là hắn sẽ càng thêm đau khổ.
Lúc đưa Ly Tương xuống núi, thấy hắn trầm mặc không nói gì thì Tiết Tử Dung càng thêm sợ: “Sư huynh, việc Đông Phong sư tỷ làm là bản năng của truyền thừa.”
Không biết Ly Tương có nghe không nữa mà chỉ gật đầu.
Ly Tương không có kinh nghiệm điều khiển con rối, hắn đi được vài bước đã suýt ngã hết mấy lần, còn không bằng con rối vô tri vô giác nữa.
Tiết Tử Dung theo sát phía sau đỡ người.
Nhìn hành động này của sư đệ mình, không dưng Ly Tương nghĩ: “Có phải trăm năm qua đệ ấy vẫn như vậy?”
Vẫn thấp thỏm ngày đêm chạy theo sau con rối, vẫn ngóng trông ngày đại sư huynh mình trở về, không ngừng chuyện trò cùng con rối kia.
Dù Ly Tương không nghe thấy nhưng hắn vẫn luôn cảm giác được có người ở bên mình.
“Trăm năm như bóng câu qua cửa nhưng cũng là một đời phàm nhân. Sao đệ ấy có thể phí hoài ngần ấy thời gian?”
Từ lúc rời khỏi vực Phù Quang cho đến lúc quay lại mở ra cánh cổng, Ly Tương chưa bao giờ dành thời gian để suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề này. Thi thoảng mấy lời của Chương Kha nói đêm đó lại quẩn quanh bên tai hắn nhưng Ly Tương chỉ bối rối một chút rồi cũng quên đi.
Giờ đây, khi sóng sắp yên, biển sắp lặn, hắn lại có thời gian nghĩ vẩn vơ những chuyện này.
“Đệ ấy thật sự có ý đó hay sao?”
Bước chân của hắn chậm dần rồi dừng lại nơi lưng chừng bậc thang.
“Tử Dung.”
Nghe hắn lên tiếng gọi, Tiết Tử Dung cũng khựng lại, nhìn hắn.
“Huynh không còn sợ bóng tối nữa.”
Tiết Tử Dung gật đầu.
“Huynh cũng khống chế được linh cảm mình nhưng bây giờ huynh chỉ là thần thức, thân thể tạm bợ còn kém mấy con rối trong viện của lão Lục.”
Ly Tương nói liên thiên không ngừng. Tiết Tử Dung chỉ mờ mịt gật đầu.
“Huynh đã thay đổi rồi Tử Dung. Huynh không còn là đại sư huynh trăm năm trước nữa.” Ly Tương lặp lại lời mình nói đêm hôm đó.
Hắn đã không còn là đại sư huynh trên núi ổn trọng đáng tin xuống núi hóa kẻ ham chơi bời, cũng không còn là kẻ bảo vệ cho đám sư đệ của mình nữa, trơ mắt nhìn bọn chúng ngày một khác lạ, chập chững đi rồi chạy nhảy hết trăm năm không có hắn.
“Tiết Tử Dung đối xử tốt với mình chỉ là thói quen mà thôi.” Hắn nghĩ.
Tiết Tử Dung không muốn nghe những lời này dù là do ai nói ra. Người nào cũng chỉ biết khuyên y từ bỏ, đến khi tìm được người rồi thì chính người cũng khuyên y đừng dây dưa nữa. Y nắm lấy bờ vai Ly Tương, kéo hắn quay lại đối diện với mình rồi nói: “Đệ mặc kệ ra sao, huynh trở về là được rồi.”
Y biết đại sư huynh mình là kẻ bạc tình nhưng cũng mềm lòng, sẽ không chủ động giữ lấy tình cảm của bất kỳ ai. Cũng như năm đó nếu Tiết Tử Dung không đích thân sang đỉnh Hoài Phong đưa người về, Ly Tương sẽ cứ vậy mà xa cách Bùi Chi An. Nhưng Bùi Chi An quay lại, vẫn là sư đệ hắn nên dù biết có nguy hiểm, Ly Tương cũng không màng đến mà đi cứu người.
Ly Tương là như vậy nên chỉ cần y không từ bỏ, tình cảm với sư huynh sẽ không bao giờ đứt đoạn.
“Đệ biết huynh biết tình cảm đệ dành cho huynh là gì. Đệ không vui khi huynh và Đông Phong sư tỷ chuyện trò với nhau, đệ không vui khi các nữ tu khác tặng huynh bao nhiêu thứ,… Nhưng đệ rất vui khi huynh ngăn cản đệ tìm bạn lữ… Trăm năm sau, đệ giận huynh giấu đệ đi mở cổng vực Phù Quang, mà hơn cả giận dữ là sợ hãi.”
Sợ lại mất đi huynh ấy lần nữa.
Trăm năm kia vút qua trước mắt, y và Ly Tương đã phí hoài trăm năm đó. Bây giờ người đã trở lại, y sẽ không buông tay ra.
Y nói xong thì kéo Ly Tương ôm lấy người. Tiết Tử Dung nói thật nhiều điều cốt để Ly Tương hiểu y thích Ly Tương, trăm năm trước hay trăm năm sau đều là hắn.
“Tử Dung, đệ có bao giờ nghĩ vì đệ là do huynh một tay nuôi nấng đệ mới ỷ lại huynh đến vậy không? Cho nên lúc huynh lạc vào vực Phù Quang đệ mới buồn bã như vậy.” Ly Tương dựa vào lồng ngực y, tỉnh táo hỏi lại.
“Ly Tương.” Tiết Tử Dung tức đến bật cười, “Huynh nghĩ đệ ngu ngốc đến mức không phân rõ tình cảm đệ dành cho huynh là gì sao? Có ai…” Tiết Tử Dung nói đến đây thì đỏ mặt, “… Có ai lại nhìn thấy cảnh tượng vui vầy kia với người mình không có cảm tình kia chứ?”
Ly Tương nghe tới đây thì giật mình.
Giờ phút này đây hắn không biết mảnh gương hồ ly ấy soi chuyện sẽ xảy ra hay vì Tiết Tử Dung nhìn thấy nên mới làm theo.
Hắn hơi ngẩng đầu nhìn sư đệ mình.
Trăm năm qua, Ly Tương đã bỏ lỡ từng khoảnh khắc trưởng thành của y. Tiết Tử Dung của bây giờ đứng trước mặt đã trở thành một người có thể hoàn toàn ôm trọn hắn.
Ly Tương đắm chìm trong cái ôm đó, bỗng dưng hắn muốn một lần ích kỷ: “Huynh cũng từng có giấc mơ đó.”
Sau khi nghe được lời Chương Kha, Ly Tương đã mơ nhiều đêm. Trong mơ, hắn đặt tay lên gáy Tiết Tử Dung, kéo người đến gần mình, môi kề môi.
Tiết Tử Dung không dám tin vào tai mình, y nắm lấy bờ vai Ly Tương, trong một chốc cũng không biết nên nói gì. Hồi lâu sau, y siết chặt Ly Tương vào ngực mình như thể muốn khắc ghi dáng vẻ ấy vào máu thịt vậy.
Y đã chờ suốt hơn trăm năm.
Bờ môi run run chạm lên vầng trán ấy.
Ly Tương nhắm mắt lại.
Hắn không biết Tử Dung như vậy có phải là vì mảnh gương hồ ly hay không nhưng còn hắn, hai mươi năm lay lắt, đến chính mình là ai hắn còn không biết nhưng vẫn luôn ý thức được có người đang gọi tên mình. Sâu thẳm trong thần thức hắn được chạm đến bằng chất giọng đau khổ, gọi hắn trở về. Tám mươi năm sau, giọng nói đó cũng chưa từng biến mất, gợi cho hắn nhớ nhung, nói cho hắn biết giữa những tháng năm hoang vắng lạnh lẽo, có người nghĩ đến hắn, soi cho hắn một lối về.
Và giấc mơ hoang đường ấy.
“Hình như cũng không tệ lắm.” Ly Tương nghĩ thầm.
Chỉ nghe giọng Tiết Tử Dung vang lên: “Không phải vì mảnh gương hồ ly đó đệ mới hiểu lòng mình. Trước đó nữa, trước cả cái lần đệ cõng huynh về từ bụi dâu lùn, lúc đó đệ đã biết thế nào là trân quý, là giọt máu đầu tim. Còn huynh nếu cảm thấy gượng ép quá, đệ sẽ lùi lại.”
Y nói vậy nhưng vòng tay vẫn siết chặt Ly Tương.
Ly Tương vùi đầu vào lồng ngực sư đệ mình, hắn đáp: “Trăm năm trước, lúc ấy huynh nghĩ mình yêu A Hoa huynh cũng chưa hề nghiêm túc như lúc này.”
Tiết Tử Dung bỗng cứng đờ.
“Huynh phân biệt được tình cảm của mình.”
Thấy Tiết Tử Dung không nói gì, hắn có hơi chột dạ vội vàng ngẩng lên nhìn Tiết Tử Dung.
Chỉ nghe y hỏi: “A Hoa là ai?”