Năm Đó Nhớ Thương Đại Sư Huynh - Một Cái Vỏ Ve - Chương 113: (Chốn về) Trở lại thế gian
- Trang Chủ
- Năm Đó Nhớ Thương Đại Sư Huynh - Một Cái Vỏ Ve
- Chương 113: (Chốn về) Trở lại thế gian
Thế gian này vẫn còn người có thể đánh tan kiếm thế của Yêu chủ hay sao?
Nhưng chẳng để bọn họ ngạc nhiên quá lâu, chủ nhân của giọng nói đã xuất hiện.
Cánh cổng dẫn vào Phù Quang mở toang, Giang Tĩnh Duyệt thong thả bước ra, hai tay chắp sau lưng mình.
Đa số tu sĩ trẻ ở đây đều không biết y là ai, nhưng trong số những Thánh Nhân còn sừng sững ở đó thì vẫn nhớ rõ dung mạo của y. Nhưng cách biệt mấy đời mà vẫn như hôm qua, dung mạo y chẳng chút đổi suy.
Tu sĩ trở thành Thánh Nhân cũng tự biết điểm cuối của mình. Họ sẽ già đi rồi hòa vào Đại Địa, trở thành một phần của nơi đây rồi bồi đắp thế hệ sau.
Nhưng thời gian trôi qua, đến Yêu chủ cũng đã có tuổi mà người kia vẫn chỉ như Tiết Tử Dung, mang khuôn mặt trẻ trung. Có kẻ hít sâu, bỗng dưng tin rằng sau Thánh Nhân là đến phi thăng.
Giang Tĩnh Duyệt đâu biết sự xuất hiện của mình lại vẽ ra bao nhiêu suy nghĩ hoang đường của bậc hậu bối. Y thản nhiên nói: “Ta họ Giang, tên Tĩnh Duyệt.”
Có người trẻ tuổi bật cười: “Ngươi nói mình là Giang…”
Nói đến đây thì bỗng lời chẳng thốt ra được nữa. Kẻ đó hốt hoảng nhìn người trước mặt.
Giang Tỉnh Duyệt không tỏ thái độ gì, y liếc nhìn thân thể Ly Tương nằm dưới đất rồi nhìn Thịnh Hoài đứng đối diện mình, nở nụ cười: “Đã lâu không gặp ngươi rồi. Không ngờ phẩm vị còn lòe loẹt hơn năm đó.”
Hoài Thịnh không đáp lại lời châm chọc này. Ông ta cũng đã quen với cái miệng quàng xiên của y. Điều khiến Yêu chủ băn khoăn hơn cả đó là sau bao nhiêu năm Tứ Thánh biến mất khỏi thế gian, tại sao bây giờ lại có một kẻ xuất hiện trở lại.
Đừng nói Giang Tĩnh Duyệt chỉ là một ngự thú sư dám ra đòn phủ đầu, đến cả Tiết Phù Lê, kiếm tu mạnh nhất Tứ Thánh ông ta cũng không sợ. Điều Thịnh Hoài lo lắng đó là Tứ Thánh cùng xuất hiện.
Lòng nghĩ thế nhưng Yêu chủ chưa bao giờ tỏ ra yếu thế trước mặt nhân tộc cả, ông ta nói: “Không ngờ còn có ngày gặp lại quỷ nhát gan đấy.”
Giang Tĩnh Duyệt chẳng coi biệt danh đó có gì đáng xấu hổ. Y đáp: “Bất ngờ còn nhiều lắm.”
Sau đó, y quay sang nói với tu sĩ trùm áo choàng kín không biết xuất hiện sau lưng y từ bao giờ.
“Túc Y, nối thông đạo đến vùng cấm linh núi Thúy Vi đi.”
Ương Túc Y không xốc mũ trùm ra, hắn gật đầu rồi nhìn xung quanh sau đó nói: “Chương Kha, đến vùng cấm linh lập đầu trận đi.”
Chương Kha nhìn người trước mặt, hắn chẳng biết phản ứng sau cả, nửa muốn nghe theo lời người đấy nửa lại nhớ đến chuyện cũ.
Ương Túc Y cũng không giục sư đệ mình nhưng Giang Tĩnh Duyệt đã nói: “Người trẻ mà sao chậm chạp vậy, nhanh lên. Ai súc đất xúc tên nhóc này đi giùm cho ta.”
Kiều Trác Việt nghe vậy thì ném Điệp Tín của mình cho Ương Túc Y rồi lôi Chương Kha đi.
Lúc nãy khi Yêu chủ xuất hiện, pháp trận Thịnh Minh dựng lên trước đó cũng đã bị vỡ. Kiều Trác Việt cũng biết người trước mặt mình là ai bèn coi y như chống lưng, không xin lệnh mà súc đất, xúc sư đệ mình đi mất.
Thịnh Hoài biết điều này có nghĩa là gì nhưng lại chẳng có mặt mũi ra tay với tu sĩ tu vi tí tẹo kìa, bất đắc dĩ nhìn người đi mất.
Ương Túc Y cầm Điệp Tín săm soi.
Năm đó hắn có nghe Ly Tương kể lại bên ngoài đã thay đổi đến mức nào, vừa tò mò vừa thán phục sư đệ mình.
Sự im lặng kéo dài.
Giang Tĩnh Duyệt vẫn chắp tay sau lưng, y nghĩ gì đó rồi bỗng dưng nói với các tu sĩ đang đứng khắp nơi. Rõ ràng y nói rất từ tốn, rất nhỏ nhẹ nhưng giọng lại vang vọng khắp, gõ lên linh đài từng người nhưng lại chẳng có cảm giác ong ong, thay vào đó là sự vỗ về, an ủi.
“Chuyện này nói ra dài dòng lắm, nhưng dù sao ta cũng sẽ cho các vị một câu trả lời thích hợp. Như vầy đi, ngày…” Y nói đến đây thì khựng lại, quay sang nhìn đám Thánh Nhân hậu bối, lúng túng hỏi nhỏ: “Hôm nay là ngày mấy?”
Có người nói khẽ: “Mồng bảy tháng giêng.”
Y nháy mắt với người vừa trả lời rồi nói tiếp: “Ngày mười sáu tháng này hẹn các lộ tu sĩ đến núi Thúy Vi, ta sẽ đích thân nói rõ.”
Nói xong, y quay sang nói với Thịnh Hoài: “Toàn chuyện Yêu chủ biết từ lâu, nhưng nếu Yêu chủ muốn đến chơi thì cũng thật vinh hạnh.”
Cảm giác có người chống lưng cho quả không tệ, các tu sĩ nhân tộc bạo gan hơn, quan sát vẻ mặt của Yêu chủ. Mãi đến khi Điệp Tín sáng lên, hình ảnh Chương Kha hiện lên trên đó, mọi người mới nhìn đến người áo choàng đen kia.
Sau khi người đó nói gì đấy, phút chốc hoa văn trên cột sáng lên.
Trận thành.
Giang Tĩnh Duyệt chỉ vào Tiết Tử Dung đang ôm Ly Tương rồi nói: “Ngươi là Tiết Tử Dung nhỉ? Đến thôi động trận pháp đi.”
Tiết Tử Dung có hơi khó xử, y không muốn buông Ly Tương ra nhưng cũng biết giờ là lúc quan trọng bèn quyết định bế theo sư huynh đi tới cạnh người áo choàng kia, để hắn cho người đó đỡ rồi làm theo lời hắn.
Đầu bên kia, Kiều Trác Việt cũng thay Chương Kha thôi động trận pháp.
Trong cuộc đời tu hành, rất nhiều người chưa bao giờ thấy được trận pháp có quy mô đến vậy. Nếu như trận pháp hai đầu đến và đi linh thuyền được nối với nhau bằng linh tuyến thì hai người kia lại đang dùng linh lực của mình, cùng nhau tạo thành một trận pháp chính bao trùm lên toàn bộ Đại Địa.
Bên ngoài cánh cổng này, không ai thấy được điều gì đang diễn ra, nhưng trong vực Phù Quang, lớp lớp những người mang hình hài dị dạng nối thành hàng tập tễnh bước đi.
Cho dù nơi này vùi chôn nhân hình nhân dạng của họ nhưng ở lâu, chiếc chõng, gốc cây hay tượng thờ đều đã gắn bó với bọn họ bao đời, đã sinh ra tình cảm. Thần cũng không bỏ rơi họ, cho họ niềm tin để tiếp tục lưu giữ bản thân mình. Trong một phút chốc phải rời bỏ nơi mình sinh ra và lớn lên, mấy ai làm được. Nhưng sâu trong họ còn có lời dạy của tổ tiên, là khát khao sống một cuộc sống như người bình thường.
Bọn họ gói ghém chút hành trang nghèo nàn, mang theo tượng thần và cây non Túc Xá bước lên thông đạo.
Họ không biết bên kia sẽ dẫn tới đâu, nhưng họ biết người mang thần đến gần họ, các tiên sứ đưa lối họ.
Trên con đường xa lạ ấy, bọn họ cũng sợ hãi, có người còn linh trí, tự hỏi năm đó tổ tiên mình bước vào đây có cảm giác gì, có người cất tiếng hát cho đỡ sợ, cũng không biết là bài hát khi họ còn ở Yêu Châu hay về sau mới có, có người bồng bế theo những đứa trẻ, có người dắt tay chúng đi về phía trước.
Tiếng hát dễ lan tỏa, phút chốc ai cũng rì rầm cất tiếng khe khẽ.
Bên ngoài, Giang Tĩnh Duyệt vẫn chắp tay sau lưng nhìn toàn cảnh, đến khi pháp trận ảm đạm dần y mới đi tới cạnh Tiết Tử Dung, nói thầm với đứa hậu bối: “Sư huynh ngươi tạm thời không sao đâu.”
Tiết Tử Dung vừa quan sát pháp trận vừa nhìn sư huynh mình, sau đó y đáp: “Vậy còn về sau?”
Giang Tĩnh Duyệt thầm nghĩ sư huynh đệ Túc Phong đời này toàn kẻ thông minh. Y thong thả đáp: “Hắn đã có thần thức của Thánh Nhân rồi, chỉ thần thân thể cũng vượt cảnh giới là được.”
Nhưng có thời hạn.
Tiết Tử Dung vẫn còn điều băn khoăn nhưng y cũng nhận ra bây giờ không phải lúc hỏi.
Mặt trời đã lên rất cao, tuyết cũng tạm dừng rơi.
Pháp trận hoàn toàn tối lại.
Người cũng đã rời khỏi Phù Quang chẳng còn sót lại ai cả, cánh cổng ấy cũng chẳng còn giá trị gì, bây giờ chẳng khác nào một cách cổng hỏng hóc nhưng Giang Tĩnh Duyệt không hề yên tâm, y gọi Ly Nguyên Thượng và Ly Nguyên Huyền đến, dặn dò bọn họ tạm thời phong ấn lại, đợi sau khi nói rõ với mọi người sẽ bắt đầu xử lý.
Sau đó, y nói với Tiết Tử Dung: “Chống đỡ cho ta.”
Tiết Tử Dung không hiểu, cho đến khi nhìn đến bàn tay không ngừng run được Thánh Nhân giấu sau lưng, Tiết Tử Dung mới âm thầm chạm vào người Giang Tĩnh Duyệt.
Sau khi nhận được sự chống đỡ, y mới giảm bớt tần số run của bàn tay mình.
Vừa rời khỏi vực Phù Quang, y cũng chưa dám nói chắc có thể tin được ai nhưng ít ra Tiết Tử Dung này cùng phe Ly Tương, mà Ly Tương thì sẽ đứng về phía y vì vậy mới bất đắc dĩ tìm tới sự giúp đỡ này.
Y lấy lại khí thế, nói: “Các vị cứ quay về nghỉ ngơi đi, mười sáu tháng này núi Thúy Vi xin được tiếp đón.”
Nói xong, Giang Tĩnh Duyệt nháy mắt gọi Ly Nguyên Thượng sang, bảo người đưa tất cả mọi người về núi Thúy Vi.
Đám tu sĩ còn sót lại ở đấy nhìn Ly Nguyên Huyền bàn bạc cùng các Thánh Nhân khác, chung tay phong kín lại cánh cổng.
Dù còn nghi ngờ, khó hiểu nhưng Thánh Nhân xưa nay cùng một mối nên bọn họ vẫn làm theo lời Giang Tĩnh Duyệt. Thịnh Hoài cũng chẳng còn lý do nào để ở lại bèn cắp con trai mình đã hiện về nguyên hình đi.
Vào lúc Giang Tĩnh Duyệt xuất hiện, linh lực của y chẳng những chống lại được một kiếm đó mà còn ép Thịnh Minh, yêu hồ tám đuôi về nguyên hình như một đòn thị uy.
Tu sĩ cũng lục tục rời đi, bọn họ không có thuật súc đất đành phải từ từ lên đường tới núi Thúy Vi. Các bậc Thánh Nhân cũng phải về môn phái mình để sắp xếp. Ai cũng có dự cảm lịch sử của huyền môn sắp lật sang trang mới.
Vùng trấn Hồng Quang lại quay về vẻ yên tĩnh.
Mà ở vùng cấm linh của núi Thúy Vi, người tộc Nhất Tâm từ từ xuất hiện, sau cùng là những tu sĩ Kết Đan. Bọn họ vừa ra ngoài thì được an bày vào vùng cấm linh, cảm giác thật khó nói.
Kiều Trác Việt không dám lơ là, dùng kết giới vây lấy nơi này, cử người trông coi bên ngoài. Đám Thiềm lão gia cũng biết thân phận mình, tạm thời không có ý kiến gì.
Mà đúng lúc này, những người khác cũng về đến núi Thúy Vi. Giang Tĩnh Duyệt vừa xuất hiện đã không khách sáo nôn ra một búng máu.