Nam Chính Sao Ngài Không Làm Theo Hợp Đồng - Chương 58 - Điên rồi
Hồ Phi Tuấn sau khi giải quyết xong người phụ nữ kia liền ôm lấy cậu vào
trong phòng ngủ, anh đi đến bên cạnh cái khay của cậu rồi đưa tay lấy
hạt dành cho mèo đổ vào khay.
Lúc bắt đầu Phan Miêu Vũ cực kỳ ghét bỏ loại thức ăn này nhưng sau khi ăn thử liền cảm thấy khá ngon nên không còn ghét bỏ nữa.
Chờ anh ta đổ ra xong cậu mới đến gần mà chậm rãi ăn. Tướng ăn của cậu
không giống những con mèo bình thường mà bởi vì thói quen mà cậu thường
ngắm thức ăn vào miệng rồi mới nhai không phải dùng đầu lưỡi mà liếm láp một hồi mới cho vào miệng.
Hồ Phi Tuấn ngồi xổm bên cạnh nhìn cậu ăn mà không khỏi cảm thấy thật đáng yêu.
Công việc hôm nay của anh ta đã xong có thể về nhà bất cứ khi nào nhưng hành động ngày hôm nay của Phan Ân Ly khiến anh ta cảm thấy đề phòng.
Cô ta làm sao có thể biết được việc anh ta chạy đến công ty mà cũng chạy
đến, theo như những gì trợ lý nói cô ta sẽ đến thăm dò vài ngày nhưng đa số sẽ đến vào thứ hai cùng thứ bảy.
Nhưng khi nãy gặp cô ta hoàn
toàn không có biểu hiện kinh ngạc vui mừng khi thật sự nhìn thấy người
mà giống như đã biết trước anh ta sẽ đến nên chỉ giả vờ kinh ngạc một
chút rồi thôi. Không biết trong công ty hay trong cổ đông có người theo
phe của cô ta, anh ta cần phải điều tra rõ ràng.
Nhưng cảm giác
của một cửa một người làm ăn khiến anh ta thấy không dễ dàng để đối phó
với cô ta. Nhưng anh ta lại không muốn bỏ qua như thế này, vì vậy suy
nghĩ một hồi anh ta đã liền bảo trợ lý liên lạc với Nguyễn Minh Hoàng.
Đối với anh ta việc hợp tác cùng kẻ địch trong thương trường là một việc
bình thường, chỉ có kẻ thù với kẻ thù mới là đồng minh tốt nhất.
Bọn họ có thể cạnh tranh nhau trên chuyện làm ăn nhưng việc bị người khác xem là một cục vàng thì cực kỳ khó chịu.
Anh ta không biết cuối cùng Nguyễn Minh Hoàng có chấp nhận không nhưng từ
việc người vợ kia của anh biến mất thì anh đã điên rồi. Anh hận Phan gia đến chết.
Phan Miêu Vũ ăn xong nhìn về phía Hồ Phi Tuấn thấy
khuôn mặt suy ngẫm của anh ta liền không khỏi khó hiểu, công ty anh ta
có chuyện gì sao, sao lại căng thẳng như thế này.
Hình như trong
ký ức của nguyên chủ ngoại trừ nam nữ chính có thể lật đổ anh ta thì nam phản diện chính là bất tử, không có ai có thể làm khó được nhân vật
phản diện cả.
Cậu tin chắc chân lý này nhưng vẫn đi lại cạ người
vào chân anh tỏ vẻ an ủi. Hiện tại cậu chính là một chú mèo đáng yêu,
cho dù làm hành động gì cũng trở nên cực kỳ đáng yêu.
Phan Miêu Vũ hoàn toàn không cảm thấy từ một người bình thường hiện tại lại không
khác gì một con mèo có cái gì xấu hổ. Cậu chỉ là thích ứng nhanh mà
thôi.
Làm một người co được dũi được thì cho dù là ai, là cái gì
chỉ cần có thể thích ứng cuộc sống hiện tại thì không phải không thể
tiếp tục cuộc sống của mình.
Hồ Phi Tuấn mỉm cười ôm cậu lên sau
đó đi ra ngoài ngồi vào bàn làm việc mà bắt đầu nói chuyện với cậu. Đây
là thói quen của hai người từ khi mới gặp nhau.
Phan Miêu Vũ không hiểu anh ta làm vậy để làm gì nhưng mỗi khi anh ta nói ra thứ gì đó với cậu thì vẻ mặt trong rất nhẹ nhõm giống như vừa trút bỏ được một gánh
nặng trong lòng vậy. Chắc chắn anh ta xem đây như một hoạt động để giải
tỏ tâm tình.
Cậu cũng không để ý việc này mà thậm chí còn nghiêm
túc lắng nghe lời nói của anh ta, những lúc cần thì cậu sẽ lên tiếng kêu một cái để tỏ vẻ đáp lại rồi lại tiếp tục nghe.
Lúc này cũng vậy, nhìn thấy anh định tiếp tục tâm sự với mình cậu liền nghiêm túc ngồi
ngây ngắn mà run rẩy lỗ tai để chuẩn bị nghe kỹ.
Đúng như mong đợi của cậu Hồ Phi Tuấn thở dài nói: “Mày có biết Nguyễn Minh Hoàng anh ta
đúng là cũng đáng thương bị Phan Ân Ly hại đến nỗi vợ mình cũng mất tích luôn. Sau đó anh ta điên rồi, anh ta điên cuồng chạy khắp nơi để tìm
kiếm vợ mình.’
“Sau khi điều tra ra những người đã bắt cóc vợ mình anh ta liền tống bọn chúng vào tù, những kẻ đứng sau ngoại trừ Phan Ân
Ly không có đủ bằng chứng thì những người khác nhẹ thì tán gia bại sản
nặng thì vào tù.”
Phan Miêu Vũ nghe xong liền sửng sốt, chuyện này là sao, không phải anh ta yêu Phan Ân Ly sao.
Hồ Phi Tuấn không biết trong lòng cậu nghĩ gì liền tiếp tục nói:
“Mà người phụ nữ kia đúng là ghê gớm, có quá nhiều người giúp đỡ cô ta,
việc khiến cho Phan gi sụp đổ đúng là quá kho khăn. Nguyễn Minh Hoàng có cố gắng thế nào cũng không thể khiến nó hoàn toàn sụp đổ được.”
Phan Miêu Vũ nghe vậy liền không khỏi gật gù. Làm sao có thể khiến nữ chính
sụp đổ được, cô ta chính là trung tâm của thế giới này, mọi chuyện xảy
ra đều xoay quanh cô ta cả.
“Tao cảm thấy người đàn bà kia qua ghê tởm vì vậy muốn hợp tác cùng Nguyễn Minh Hoàng để gia tộc cô ta không
còn ngốc đầu lên được nữa.”
“Méo.” Phan Miêu Vũ kinh ngạc bật hốt.
Trời ạ nam phản diện muốn hợp tác cùng nam chính để lật đổ nữ chính. Đây… Đây thật sự có thể sao.
Hồ Phi Tuấn nghe cậu kêu liền thở dài cụng trán vào trán cậu: “Tao cũng
không biết anh ta có đồng ý không, nhưng tao nghĩ anh ta điên rồi chắc
chắn thứ gì có thể giúp anh ta lật đổ Phan gia anh ta đều có thể chấp
nhận cả. Một kẻ điên như vậy nhưng lại là một kẻ chung tình.”
Lần
thứ hai nghe về chuyện này khiến Phan Miêu Vũ không khỏi ngẩn người.
Chẳng lẽ cậu thật sự hiểu lầm anh sao, không nếu thật sự hiểu lầm thì
thái độ của anh đối với cậu là chuyện như thế nào.
Cậu thật sự
không biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, Nguyễn Minh Hoàng hiện tại
như thế nào rồi cậu muốn đi tìm anh muốn hỏi anh rốt cuộc chuyện gì đã
xảy ra, rõ ràng anh vẫn còn tình cảm với cậu tại sao lại đối xử với cậu
như vậy. Rất nhiều thứ cậu muốn hỏi cho rõ ràng nhưng hiện tại hình như không còn ý nghĩa gì nửa rồi.
Cậu hiện tại mất đi hình dáng loài
người từ nay về sau cũng không còn có thể trở lại bên anh được nữa. Đến
cuối cùng sự vọng tưởng được hạnh phúc bên cạnh một người yêu thương cậu là một chuyện xa vời.
Từ khi còn nhỏ đến hiện tại cậu rất biết rõ thứ gọi là hạnh phúc thật sự không dành cho cậu. Vì vậy đối với cậu có
thể ăn có thể ngủ chính là hạnh phúc nhất.
Phan Miêu Vũ bỗng nhiên cảm thấy sóng mũi mình cay cay, cậu nén nước mắt để khiến mình không
được khóc. Nếu như cậu khóc với hình dạng của một con mèo như thế này
thì không phải sẽ bị Hồ Phi Tuấn nghi ngờ hay sao, nếu là như vậy thì
không thể được.
Một khi cậu bị nghi ngờ thì không biết chừng chờ
đợi cậu chính là phòng thí nghiệm hoặc là cán bộ cấp cao của cục quản lý yêu tinh mất.
Trong lúc cậu suy nghĩ thì Hồ Phi Tuấn cũng tiếp
tục nói: “Tao cảm thấy công ty mình hình như cũng rục rịch rồi, nếu như
không phải lúc đầu tao vô tình chạm phải một người thì bây giờ không
biết chừng tao cũng như những người khác.”
“Nhưng tao cũng không
biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra. Nói không chừng nếu tao gặp lại cậu
ta thì không chừng có thể nhờ cậu ta chạm vào những người đó để khai
sáng cho bọn họ.”
Nói xong anh ta liền bật cười, đúng là một câu
chuyện cười cực kỳ thú vị. Nhưng sau khi nghĩ đến chuyện này anh ta liền không khỏi nghi ngờ Phan Ân Ly.
Con người có thể bị một người
khác điều khiển sao, chẳng lẽ cô ta đã làm gì khiến những người tiếp xúc với cô ta đều trở nên khác lạ như vậy.
Càng nghĩ anh ta liền cảm
thấy hợp lý, buổi tiệc từ hiện khi ấy anh ta rất rõ ràng mình cũng bị cô ta thu hút nhưng sau khi vô tình chạm vào một người con trai thì cái
cảm giác kia hoàn toàn biến mất.
Giống như may đen trong đầu nháy
mắt liền tiêu tán vậy, cái cảm giác hồi hộp cùng yêu thích lúc đầu dành
cho cô ta bỗng trở nên cực kỳ ghê tởm.
Hồ Phi Tuấn cảm thấy bản
thân thật sự rất may mắn, nếu không phải sự vô ý đó có khi nào bản thân
cũng như những người khác xum xoe nịnh nọt cô ta, vì cô ta mà trả giá
hết thảy hay không.
Chỉ nghĩ đến thôi đã khiến anh ta cảm thấy
buồn nôn. Đưa tay ôm mèo con của mình vào lòng anh ta không khỏi thì
thầm: “Tao cảm thấy mày rất đặc biệt, không biết chừng mày chính là một
con mèo may mắn cầu phúc cho người khác gặp dữ hoá lành thì sao.”
“Nếu thật sự như vậy thì thật tốt biết mấy.”