Nam Chính Sao Ngài Không Làm Theo Hợp Đồng - Dạ Bạch Vô Nha - Chương 61: Cãi nhau
Hai mắt anh nhìn người đàn ông ở đối diện.
Hồ Phi Tuấn cùng anh từ trước đến nay đều là đối thủ một mất một còn, trước khi anh hoàn toàn đưa công ty lên tầm cao cả nước thì anh ta đã đứng đầu nhân sinh của mình.
Nhưng kỳ lạ là cả hai chưa từng có việc đụng độ đến nhau nhưng lại luôn xem đối phương cực kỳ ngứa mắt. Chỉ là Nguyễn Minh Hoàng cảm thấy từ sau khi Phan Miêu Vũ ở cạnh anh thì cái cảm giác này hoàn toàn không còn nữa, ngược lại anh còn cảm thấy hành động trước đây của mình đúng là ngớ ngẩn.
Mà chính Hồ Phi Tuấn cũng đối xử với anh giống như kẻ thù nhưng sau đó anh lại không còn bị anh ta ngáng đường như trước nữa.
Cứ nghĩ sau này hai người sẽ không còn dính dáng gì đến nhau nhưng không ai ngờ được một ông chủ ở công ty lớn như anh ta lại chính miệng mời anh hợp tác đối phó với Phan gia.
Nguyễn Minh Hoàng tụy nghi hoặc nhưng trong lòng cũng cảm thấy may mắn, với thực lực của anh hiện tại thì việc để Phan gia phá sản là bất khả thi, chèn ép được bọn họ đã là nhờ số tiền khủng mà anh kiếm được nhưng bọn họ muốn thoát khỏi tình trạng này chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Phan Miêu Vũ bị anh vuốt ve một cách sung sướng liền không nhịn được mềm mại kêu một tiếng: “Meo, meo.”
Cậu hoàn toàn không định nói gì chỉ là bản năng khiến cậu gầm gừ kêu lên mà thôi.
Hồ Phi Tuấn nhìn mà ấm ức không thôi, hình như anh ta lỡ nuôi một con mèo vô ơn rồi. Thời gian bọn họ sống chung mèo con chưa từng có hành động này, rất rõ ràng bởi vì người vuốt ve cậu là Nguyễn Minh Hoàng nên mới như thế.
Anh ta hậm hực mím chặt môi. Trước giờ tính tình anh ta không tốt nhưng trước mặt mèo con anh ta lại không thể làm gì, đành phải lên tiếng trước phá vỡ không gian im lặng này:
“Nguyễn tổng.”
“Hồ tổng.” Nguyễn Minh Hoàng lịch sự đáp lại nhưng tay vẫn không ngừng vuốt ve bộ lông mềm mại.
“Trợ lý của tôi cũng đã bàn bạc chuyện với ngài qua điện thoại rồi đấy.” Hồ Phi Tuấn chậm rãi nói, sắc mặt càng trở nên đen xuống: “Không biết ngài nghĩ thế nào.”
Càng nhìn sự thưởng thụ cùng ánh mắt long lanh đó của mèo con anh ta bỗng cảm thấy hình như mình mất đi mèo cưng là chuyện chắc chắn rồi. Đúng là một con mèo vong ơn mà.
Hồ Phi Tuấn tgở dài, nghĩ thì nghĩ vậy thôi nhưng anh ta lại không nỡ nói gì, mèo con nhà mình có linh tính bao nhiêu anh ta là người rõ nhất lỡ như nó thật sự bị anh ta nói cho tự ái rồi từ nay về sau không về thăm anh nữa thì sao. Như vậy không phải đau lòng chết anh ta sao.
Tuy anh ta không thể hiện ra ngoài nhưng Nguyễn Minh Hoàng nhìn vào có thể biết được người này đang cảm thấy thế nào vì vậy anh không khỏi nhếch khóe miệng cúi đầu xuống nhìn mèo con đang nằm trên chân anh, hai mắt lúc nào cũng nhìn chằm chằm anh giống như muốn nói với anh gì đó nhưng những từ phát ra cũng chỉ là vài tiếng mèo kêu mà anh không thể hiểu nổi.
“Tất nhiên. Hồ tổng tôi đã suy nghĩ xong nhưng tôi lại lo ngài sẽ hối hận.” Anh ngước đầu lên cười nói: “Trong giới ai mà chẳng nghe thấy cô Phan đang không ngừng theo đuổi ngài chẳng ngại ngày đêm.”
Hồ Phi Tuấn nghe vậy liền không khỏi kéo khoé môi lạnh lùng nói: ” Nào dám, nào dám tôi tránh cô ta còn không kịp ấy mà.”
Sau đó anh ta giễu cợt: “Tôi không thể nào có phúc hưởng thụ mỹ nhân như ngài Nguyễn đây, một tay ôm hai người.”
Nói đến chữ hai người anh ta còn nhấn mạnh cực kỳ rối thong thả tiếp tục: “Nguyễn tổng ngài nên biết trên đời này không có cái gì là thập toàn thập mỹ đâu.”
Nguyễn Minh Hoàng nghe anh ta nói xong cũng không tức giận mà liếc nhìn anh ta một cách lạnh lùng rồi thở dài: “Đúng vậy không có gì là thập toàn thập mỹ. Cũng không có thuốc nào quay lại thời gian. Hối hận cũng không thể làm gì được nữa.”
Nói đến đây anh đầy nghiêm túc mà nhìn anh ta: “Vì vậy Hồ tổng hãy lấy tôi làm tấm gương sau này tốt nhất là đừng dây dưa với người khác giống như hiện tại. Một khi đã có gia đình thì tốt nhất hãy quan tâm đến vợ mình đừng không giải thích gì cả mà âm thầm làm những chuyện khiến nữa kia của mình đau lòng.”
Hồ Phi Tuấn khẽ cười thong dong đáp lại: “Nguyễn tổng nói đúng. Nếu tôi thật sự có một người vợ tốt như ngài thì chắc chắn tôi sẽ không khiến người ấy đâu lòng đến nỗi mất tích đâu.”
Phan Miêu Vũ nằm trong lòng Nguyễn Minh Hoàng cảm nhận được khí tràng xung quanh anh càng ngày càng không xong hình như bởi vì lời nói lúc này của Hồ Phi Tuấn khiến anh cực kỳ tức giận sắp không kìm chế được mình nữa rồi.
Không được, cậu không thể để hai người tranh chấp với nhau, không thể để có chuyện gì xảy ra với cả hai người.
Không thể được.
Phan Miêu Vũ sợ hãi mà đứng bật dậy khỏi chân Nguyễn Minh Hoàng, cậu nhảy lên bàn đứng ở giữa cả hai người mà giơ hai móng vuốt sang hai bên trước mặt bọn họ vừa gào lên một tiếng đầy trói tai:
“Méo.”