Năm Ấy Ở Ký Túc Xá - Trạch Dương - Chương 93: Năm ấy ở ký túc xá
Không có ai trong phòng cả, cậu đưa đôi mắt thất vọng của mình nhìn vào chiếc đồng hồ treo tường đã 16h chiều rồi, nhưng so với thời gian tan học thì vẫn còn rất lâu, lâu như thế chắc chắn mẹ cậu sẽ phát hiện cậu không có trong phòng rất nhanh.
Chạy hối hả đến đây, lòng bàn chân cũng đau nhức vì không mang giày thế mà lại uổng công sức rồi.
” Tuấn Minh? ”
Một tiếng gọi tên cậu phát ra vọng lên từ phía hành lang, cậu bạn nhỏ quay đầu nhìn sang phía vừa rồi mình chạy đến.
Hành lang khá tối, khoảng cách đứng giữa hai người cũng khá xa nhưng trong phút chốc, giọng nói ấy, dáng người ấy vẫn đủ khiến cậu nhận ra được đó là Trạch Dương dù nhìn không rõ mặt.
Trạch Dương ngơ ngác có lẽ chẳng tin vào mắt mình rằng thấy được cậu bạn nhỏ đứng đấy, cậu cũng vậy….giây phút nhìn thấy anh, cậu như đứa trẻ bị bắt nạt tìm được chỗ dựa mà lân lân nước mắt rồi khóc oà lên chạy nhanh lao đến choàng hai cánh tay lên vai ôm anh thật chặt.
”Cứ tưởng không được gặp anh chứ…em trốn mẹ ra đây để tìm anh nhưng anh chưa tan học..em hức~ hức ”
Lúc này cậu mới bình tĩnh mở mắt ra ngửa người nhìn Trạch Dương, gương mặt nhìn cậu rất dịu dàng vừa nhìn đã khiến người khác không muốn gồng mình nữa mà bung xoã yếu đuối dựa dẫm vào anh.
Trạch Dương nhìn cậu bạn nhỏ của mình khóc nước mắt nước mũi tè le, gương mặt đỏ hết cả lên, trời lạnh thế mà chỉ mặc áo thung với một cái áo khoác bên ngoài. Vừa rồi anh đã nhìn thấy cậu không mang dép nên thắc mắc.
”Sao trốn ra được vậy, nhưng mà sao em không mang gì vào chân lỡ bị lạnh rồi biết làm sao ”
Bạch Tuấn Minh mỉm cười nhìn anh rồi cúi đầu dựa vào người anh ngọ ngoạy ”Anh ôm em thì sẽ không lạnh nữa ”
Trạch Dương nhìn Bạch Tuấn Minh nhỏ bé cuộn vào lòng ngực của mình, vừa thương vừa đau lòng.
Thật sự rất muốn đem em đi mất khỏi đây, nhưng biết phải làm sao đây, căn bản anh chẳng đủ khả năng giữ chặt em bên cạnh như lúc trước nữa rồi.
” Tuấn Minh à, em muốn thi vào trường đại học Bắt Đại thật sao? ”
Bạch Tuấn Minh gật gật đầu.
Đôi mắt của anh trầm xuống vài phần khi nhận được câu trả lời, Bắt Đại khó lắm…liệu anh có thể đủ sức vào được không? nhưng đây là con đường cuối cùng để chúng ta có sau này. Sau này cố gắng một chút sẽ có chúng ta.
” Em nghe anh nói nhé, mẹ em đã rút hồ sơ học bạ của em ra khỏi trường rồi..chắc là thật sự sẽ chuyển trường ”
Bạch tuấn minh ”…..”
Trạch Dương thở dài một hơi ”Em dám cược với anh một lần không? ”
Bạch Tuấn Minh ngửa đầu ra, đưa đôi mắt ửng đỏ nhìn anh ”Cược gì? ”
Trạch Dương ”Trong vòng một năm không gặp nhau, không được rung động với người khác, chúng ta không thể liên lạc nhưng phải gặp nhau ở Bắc Đại được không? ”. Truyện Ngôn Tình
”Chúng ta không chia tay, chỉ là xa nhau một năm, một năm hi vọng cho sau này, một năm khuyên người nhà, một năm cố gắng ôn thi, một năm không động lòng với người khác….được không bạn nhỏ? ”
Trạch Dương mỉm cười lau hàng nước mắt trên gò má của Bạch Tuấn Minh rồi cúi đầu hôn nhẹ lên môi cậu.
Bạch Tuấn Minh ”Được, không được thất hứa, phải gặp nhau ở Bắc Đại ”
Hai người ngồi với nhau trên giường suốt không nói lời nào, Bạch Tuấn Minh ngã đầu dựa vào vai anh ngủ được một giấc không ồn ào, không ai làm phiền cho đến khi tiếng la lối của mẹ cậu phát ra lúc 22h đêm.
” Thằng súc sinh mày dám dụ dỗ con tao bỏ trốn, nó ngoan ngoãn như thế đều là do mày huỷ hoại thành bộ dạng này ”
Cả hai thức giấc, Trạch Dương nắm bàn tay cậu để lên sóng mũi mình rất lâu mới buông ra đứng dậy mở cửa cho mẹ cậu vào.
Khi mẹ cậu vào liền lao đến kéo Bạch Tuấn Minh đi vừa chửi mắng, Trạch Dương im lặng cũng không phản bát chỉ đưa mắt nhìn cậu bạn nhỏ lưu luyến.
Bạch Tuấn Minh cũng không vùng vẫy mà ngoan ngoãn đi theo mẹ, không phải cậu nghe lời mẹ mà là nghe lời của Trạch Dương dặn dò phải đi theo mẹ chuyển trường.
Hành lang Ký Túc Xá, bóng dáng Bạch Tuấn Minh đi khuất dần, ván cược lớn nhất trong cả cuộc đời của cả hai.
Ký Túc Xá năm ấy có hai người hứa hẹn sẽ gặp nhau ở Bắc Đại.