Năm Ấy Bên Hồ Có Một Đoá Hoa - Hoài Lâm, Thái Bình - Chương 15: Hà Nội ấp ủ những ước mơ
- Trang Chủ
- Năm Ấy Bên Hồ Có Một Đoá Hoa - Hoài Lâm, Thái Bình
- Chương 15: Hà Nội ấp ủ những ước mơ
Chất giọng sang sảng của Chí vang lên bên tai, Bình giật mình buông rổ rau trong tay. Anh khập khiễng đi ra mở cổng cho cậu: “Thư?”
Bình kinh ngạc, bởi vì Lâm mới gửi thư cho anh vào ba ngày trước thôi. Giờ lại gửi nữa, trong lòng Bình không khỏi lo lắng, liệu có phải Lâm gặp rắc rối gì rồi không? Nghĩ thế, Bình không kìm lòng nổi, vội vã nhận lấy bức thư trong tay Chí. Hành động của anh có hơi bỗ bã nhưng Chí không nói gì, cậu nhìn sắc trời, sau đó nói.
“Anh cứ từ từ rồi vào nhà đọc.” Nói rồi, Chí xoay người ngồi lên xe đạp: “Em phải đi giao thư cho đồng chí bí thư nữa!”
Đợi cho nghe được tiếng đạp xe lạch cạch của Chí, Bình mới như bừng tỉnh. Anh hít sâu một hơi, đóng cổng lại rồi nhanh chóng đi vào trong nhà, bàn tay anh mướt mồ hôi.
“Thái Bình thân mến,
Đã hơn ba tháng tôi lên Hà Nội, tôi vẫn còn nhớ ngày ấy Bình hỏi tại sao tôi lại muốn lên Hà Nội, hiện tại tôi đã có thể cho Bình đáp án. Bình còn nhớ chú Lập không? Chú Lập làm ở bên tỉnh mình ấy, tôi gặp được chú ấy trong lần đi giao đơn cho cô Hồng, có lẽ Bình không nhớ được những chuyện này.”
Trái tim Bình đập nhanh như trống bỏi, đương nhiên anh nhớ được lần Lâm nhận đơn của cô Hồng. Đơn đó rất lớn, Lâm gần như mất cả tháng để làm một bộ bàn ghế trạm khắc rồng phượng, cũng nhờ số tiền đó, hai người đã trả được toàn bộ khoản nợ kia.
“Chú ấy hỏi tôi về Bình, vì có lẫn chú thấy Bình dạy mấy chữ cho bọn trẻ con hàng xóm. Tôi bèn nói Bình từng là thầy giáo, nhưng giờ xa quê, trên người không mang theo bằng cấp, giấy tờ gì. Lúc đó, tôi mới biết chú Lập có người bạn là giảng viên trường Sư phạm, nơi Bình học trước kia.
Tôi nghe vậy vui lắm, nhưng mà chú bảo thầy Tuần khó lắm, chưa chắc đã chịu làm lại bằng cho Bình. Tôi lại không dám nói cho Bình nghe, sợ Bình hi vọng rồi thất vọng, như vậy thì tôi buồn lắm! Bình đừng trách tôi giấu Bình nha!”
Sống mũi Bình cay xè, lúc nào Lâm cũng tự ti như vậy, anh luôn ôm đồm mọi lỗi lầm về mình. Bình chỉ muốn ôm Lâm, nói cho anh nghe những lời yêu thương nhất.
“Tháng trước tôi bắt đầu gặp thầy Tuần, thầy còn không chịu gặp mặt tôi vì nghe nói tôi đi bằng quan hệ của chú Lập. Nhưng thầy cũng tốt và hiểu lòng người lắm, Bình đừng hiểu nhầm con người thầy nha! Hôm qua, thầy còn gọi tôi sang nhà ăn cơm, tôi vui lắm, cuối cùng thầy cũng chịu giúp làm lại cho Bình tấm bằng đại học rồi!
Tôi đang chuẩn bị đồ để quay về nhà đón Bình lên đây. Mong rằng bức thư này sẽ đến tay Bình trước khi tôi về tới nơi.
Tôi nhớ Bình, yêu Bình rất nhiều!”
“Em cũng yêu anh!”
Nước mắt Bình rơi trên trang giấy, anh ôm trọn bức thư vào lòng. Đôi mắt anh hướng về phía bầu trời xa xăm, nơi đó cất giữ ước mơ của anh, cũng là nơi đang ôm lấy người yêu thương anh.
“Bình ơi, tôi về rồi đây!”
Bên ngoài, cánh cổng vang lên âm thanh lạch cạch, Bình đứng bật dậy, đuôi mắt vẫn đỏ hoe. Trước mắt anh là người anh hằng nhớ nhung, anh chậm rãi đi về phía đối phương. Từng bước từng bước khập khiễng, nhưng quá chậm, lồng ngực Bình nóng bừng, anh dần đi nhanh hơn, cuối cùng là chạy nhào vào lòng Lâm.
Tiếng khóc xé lòng, Bình gần như gào lên phát tiết toàn bộ nỗi buồn, đau khổ những ngày tháng qua. Lâm dịu dàng dang đôi tay ôm chặt lấy Bình, anh dụi lên gò má Bình, thầm thì: “Tôi về rồi đây!”
Đáp lại Lâm là tiếng khóc nức nở của Bình, anh không chê, nâng tay lên lau đi những giọt nước mắt ướt đẫm trên khuôn mặt người yêu. Lâm đặt nụ hôn thật nhẹ lên mí mắt người yêu, anh mỉm cười chọc ghẹo: “Bình mà khóc nữa sẽ như con mèo hoa đấy!”
“Tôi về Bình không nhớ tôi hay sao?” Lâm nâng cằm Bình, hỏi nhỏ.
Bình vội vã lắc đầu, anh sụt sịt nắm lấy bàn tay đầy vết chai của Lâm: “Em nhớ anh lắm, anh Lâm, em không muốn xa anh nữa đâu!”
“Rồi, rồi, tôi sẽ không đi nữa!” Lâm đan hai bàn tay vào nhau, trán tựa trán, nói: “Bình đừng khóc nữa mà, tôi sợ lắm!”
“Ô kìa, Lâm về rồi đấy hả?”
Bất chợt, có tiếng phụ nữ vang lên sau bức tường chắn giữa hai nhà. Lâm và Bình hoảng hốt buông tay nhau ra, hai người nhìn nhau đầy bối rối.
Một lát sau, bác Thủy – hàng xóm của bọn qua đi qua ngó: “Ôi đấy, bác bảo rồi mà, chỉ có thằng Lâm về thằng Bình nó mới khóc thế thôi. Thế Lâm, mày lên Hà Nội làm việc thế nào? Khá khẩm hơn tý nào không?”
“Không thì cứ về đây, các bác giới thiệu thêm khách cho.” Bác Thủy nói tiếp: “Không phải hôm trước mày làm bộ bàn ghế cho cái Hồng à? Thông gia nhà bác nhìn thấy ưng quá chừng, tính hỏi xem có đặt được thêm bộ nữa cho nhà ông ấy không? Đúng lúc mày lên Hà Nội nên bác từ chối rồi!”
Hai mắt Lâm sáng lên, anh đưa túi xách cho Bình ôm, chạy ra mở cửa cho bác Thủy. “Cháu lên đó có tý việc thôi ạ, sau này cháu với Bình vẫn ở đây. Nếu có thêm người hỏi bác cứ báo lại với cháu, qua tháng sau cháu lại làm việc bình thường.”
Bình xoay người vào nhà cất túi đồ nặng chịch, bên ngoài Lâm nhiệt tình tiếp đón bác Thủy.
“Bác vào nhà uống nước ạ!” Lâm vươn tay muốn mời bác Thủy vào nhà lại bị bác xua tay từ chối.
“Nước nôi cái gì? Đến giờ cơm tối rồi, bác còn phải về nấu cơm cho ông nhà nữa, phiền lắm!” Bác Thủy vừa nói vừa tặc lưỡi, chỉ là trong đôi mắt bác không giấu nổi tia hạnh phúc. “Ơ thế hai thằng chúng mày bao giờ mới chịu cưới vợ đây? Bác có quen cô này xinh lắm, nhà cũng khá giả…”
Lâm cười lắc đầu: “Cháu không làm quen đâu!”
Bác Thủy thở dài, bác vỗ cánh tay Lâm, than thở: “Hai anh em chúng mày định ở vậy đến già thật à? Mày không lấy thì cũng để em mày lấy vợ chứ?”
Bình lúc này đã đi đến bên cạnh Lâm, anh cao cũng không kém Lâm là bao, chỉ gầy hơn Lâm mà thôi. Bình điềm tĩnh đáp: “Chúng cháu ở vậy đến già ạ!”
Bác Thủy còn có thể làm gì nữa, dù sao bác cũng chỉ là người ngoài. Bác lắc đầu, xoay người rời khỏi, trước khi đi còn tiếc nuối nhìn hai người một cái. Lâm và Bình thấy vậy không khỏi bật cười, Lâm kéo Bình vào trong nhà, bước chân nhẹ nhàng hơn hẳn.
“Các bác nhiệt tình quá!” Lâm nhận lấy khăn ướt trên tay Bình, nói: “Lần nào gặp các bác ấy cũng muốn giới thiệu vợ cho hai đứa!”
Lâm đợi mãi cũng không thấy Bình đáp, anh lau mặt xong, buông khăn mới nhìn thấy Bình đang bĩu môi. Bình bất mãn nhìn chằm chằm vào mặt anh, lúc này Lâm mới biết mình nói lỡ. Anh vội vã chạy tới ôm hai má Bình, dỗ dành: “Tôi vụng về, Bình đừng giận…”
Bình quay sang một bên, anh biết Lâm chỉ nói đùa thế thôi, nhưng quá lâu rồi hai người mới gần nhau như vậy, Bình không kiềm được mà tỏ ra giận dỗi. Anh cố gắng che đi nụ cười bên môi, nói: “Anh muốn lấy vợ rồi phải không? Em biết mà, anh mới đi mấy tháng đã muốn thay lòng rồi!”
Lâm hoảng hốt, anh chạy lại trước mặt Bình, đang muốn biện minh lại nhìn thấy gương mặt tươi cười của người yêu. Lâm thở phào nhẹ nhõm, ngại ngùng đáp: “Bình đừng trêu tôi như vậy, tôi cứ tưởng Bình giận tôi thật, tôi sợ lắm!”
Bình mím môi, anh chủ động hôn lên đôi môi mỏng của Lâm, “Sau này em sẽ không như thế nữa, anh rộng lượng tha lỗi cho em nha!”
Bình kéo dài giọng, anh híp mắt dựa vào lồng ngực Lâm. Rõ ràng trên người Lâm đầy tro bụi lại còn đặc mùi mồ hôi, một người ưa sạch sẽ như Bình đáng nhẽ sẽ tránh xa. Nhưng đây chính là người anh yêu, dù Lâm thế nào anh cũng muốn dính chặt lên người đối phương không chịu bỏ.