Năm Ấy Bên Hồ Có Một Đoá Hoa - Hoài Lâm, Thái Bình - Chương 14: Chuyến xe
“Bình à, hôm nay trông tôi như thế nào?”
Lâm hồi hộp, không biết đây là lần thứ bao nhiêu anh hỏi câu ấy. Bình bất đắc dĩ buông quyển sách trong tay xuống, cậu chỉnh lại cổ áo sơ mi cho Lâm, nói: “Anh bảnh trai lắm luôn! Đừng lo, hôm nay anh đã chăm chút lắm rồi!”
Bình khựng lại, vành tai cậu chợt đỏ, sau đó, cậu nhỏ giọng: “Chị Nghiêm bảo là, chúng ta phải chụp ảnh cho cả nhà xem. Anh Lâm, anh có muốn, chụp chung một tấm với em không?”
Giọng nói của cậu nhỏ như muỗi kêu, nếu không phải Lâm đang ngồi sát bên cậu, có lẽ anh cũng không nghe thấy. Lâm nghe hỏi câu ấy thì ngẩn ra, cứ như thế ngây ngất gật đầu.
“Đương nhiên chúng ta phải chụp ảnh rồi!” Lâm mỉm cười, ngồi ngay ngắn lại: “Hôm nay là ngày quan trọng như thế cơ mà. Chúng ta không chụp ảnh làm sao được?”
Lâm gãi đầu, nói nhỏ: “Nhưng… nhà Bình có muốn xem ảnh của tôi không?”
Bình biết Lâm đã hiểu nhầm ý mình, cậu vội vã giải thích: “Ý em là, chúng ta chụp chung với nhau, giữ riêng.” Vì quá gấp gáp mà Bình quên mất cách khống chế âm lượng.
Ngay khi dứt lời, Bình cảm nhận được ánh mắt của người xung quanh đang chăm chú nhìn vào mình. Cậu đỏ mặt, quay ra nhìn ngoài cửa sổ, chỉ là mái tóc có hơi dài của cậu cũng không che nổi vành tai đã đỏ bừng.
Lúc này, Lâm mới hiểu ra, khuôn mặt anh cũng ráng đỏ. Anh ho nhẹ một tiếng, nói: “Nếu được thì còn gì bằng.”
“Bình à, khi tôi nhìn thấy mọi người chụp ảnh trong lễ cưới, tôi đã rất ngưỡng mộ.” Bên tai Bình vang lên giọng nói trầm khàn của Lâm, quãng thời gian này, dường như Lâm một lần nữa rơi vào tình trạng vỡ giọng. Ban đầu, Bình còn nghe không quen, chỉ là sau đó cậu nhìn thấy ánh mắt tự ti của Lâm, cậu lại cảm thấy, chất giọng mới của Lâm quyến rũ một cách kỳ lạ.
“Tôi đã từng mơ rằng, trong một bức ảnh nào đó, chỉ có hai chúng ta.”
“Tôi và Bình!”
Từng câu từng chữ như sợi lông vũ, quẹt nhẹ vào trái tim cậu khiến cho cậu vô thức run lên. Bình nuốt nước miếng, lòng bàn tay cũng chảy mồ hôi. Thông qua cửa kính, Bình nhìn thấy được Lâm đang nghiêng hẳn người về phía mình. Thậm chí, đôi môi mềm của Lâm còn vô tình chạm phải vành tai cậu.
Trên xe, mọi người mơ màng ngủ, không có ai đặc biệt chú ý đến phía này. Bình an tâm cảm nhận chiếc xe di chuyển, thỉnh thoảng cậu còn nghe được tiếng thở đều đều bên tai. Sáng nay khi nhìn thấy Lâm, cậu đã hỏi anh rằng có phải anh cả đêm không ngủ không, nhưng Lâm kiên định phủ nhận. Chẳng qua, trạng thái mệt mỏi của Lâm không cách nào qua nổi đôi mắt của Bình. Nhất là khi quầng thâm dưới mắt Lâm vô cùng rõ ràng.
Bên vai có thêm trọng lượng của một người, Bình lại không cảm thấy chút phiền phức, nụ cười trên môi chưa từng ngừng. Trong một giây phút, cậu đã mong rằng khoảnh khắc Nhiên bình này sẽ kéo dài mãi.
Chỉ là, ước mơ vốn chỉ là ước mơ mà thôi!
Cậu và Lâm đều phải cố gắng tiếng về phía trước. Mối quan hệ của hai người đã được định sẵn phải giấu giếm trong bóng tối. Đến một ngày nào đó, có lẽ sẽ có người phát hiện ra cuộc tình vụng trộm này, sau đó, những lời nói cay nghiệt sẽ buông xuống.
Nụ cười trên môi dần thu lại, đến lúc đó, cậu chỉ mong, gia đình sẽ thấu hiểu cậu và Lâm.
“Đến rồi sao?”
Lâm mơ màng tỉnh giấc, anh cảm thấy xe đã dừng lại một lúc rồi, nhưng hai mắt cứ díu cả lại thế nên anh không lên tiếng mà đợi Bình. Thế nhưng, thời gian cứ thế trôi, mà Bình lại Nhiên tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ, dù cậu không có động thái nào kỳ lạ, nhưng anh vẫn nhận thấy được cảm xúc của cậu sinh ra biến hoá. Lâm rất sợ những lúc thế này, anh không nắm bắt được trái tim của Bình.
“Chưa đâu ạ!” Bình giật mình, choàng tỉnh khỏi suy nghĩ rối loạn.
Cậu mỉm cười, hưởng thụ Lâm xoa bóp vai cho mình: “Bác tài bảo dừng xe cho mọi người đi vệ sinh và mua đồ ăn.”
“Bình có muốn ăn gì không?” Hôm nay hai người đều phải dậy rất sớm, có lẽ Bình cũng chưa ăn gì. Nghĩ vậy, Lâm đứng lên, vươn vai nói: “Tôi mua cho Bình cái bánh mì nhé?”
Bình vội vã lắc đầu, “Anh đừng mua, nãy u em có nhét cho em mấy nắm xôi. Nhiều lắm, anh có ăn không?”
Lâm nuốt nước miếng, anh thật sự rất đói. Sau đó, Lâm vô thức sờ vào mấy đồng tiền lẻ trong túi quần, số tiền này không nhiều, anh còn định đưa cho Bình một ít trước khi quay về nhà. Đứng giữa hai lựa chọn, Lâm chỉ có thể gật đầu: “Thế Bình cho tôi một nắm, còn bao nhiêu Bình giữ lại đến giữa trưa mà ăn!”
Bình buồn cười, cậu lục túi đồ, sau đó lấy ra hai bọc lá chuối, “Của anh đây ạ!” Vừa nói, Bình vừa đưa cho Lâm một bọc, nhưng đợi mãi cậu vẫn không thấy anh đưa tay nhận. Khi Bình ngẩng đầu lên, cậu chợt bắt gặp ánh mắt do dự của Lâm. Ngay lúc cậu cảm thấy khó hiểu, giọng nói của Lâm vang lên bên tai.
“Tôi không ăn hết một gói này đâu! Bình giữ lại để trưa ăn đi!” Lâm đẩy lại bọc xôi vào tay Bình, anh nói tiếp: “Bình cứ ăn, còn dư lại bao nhiêu tôi ăn nốt cho!”
Bình dở khóc dở cười, lần này lên Hà Nội, không chỉ cha mẹ mà ngay cả chị Nghiêm, anh Cẩn cũng dúi cho cậu một ít tiền, đâu thiếu một bữa cơm trưa? Nhưng cậu cũng biết Lâm nói như thế bởi vì quan tâm cậu, nghĩ thế, trái tim Bình nóng hổi. Cậu cười ngại ngùng, kiên quyết nhét xôi vào trong lòng Lâm.
“Anh mà còn từ chối nữa em sẽ giận anh đó!” Bình lí nhí nói. Cậu xoay người qua chỗ khác, lẩm bẩm: “Anh lên Hà Nội đưa em đi học, chả nhẽ em không thể mời anh một bữa ngon à?”
Lâm nói thêm gì nữa nhưng cậu nghe được tiếng mở bọc xôi, khóe môi Bình cong lên. Cậu cũng chậm rãi ăn xôi mà bà Liên chuẩn bị, bên trong còn có thêm tôm rang và vừng lạc, thứ này đêm qua cậu đã thấy mẹ hì hục làm ở trong bếp. Sống mũi cay cay, đây là lần đầu tiên cậu xa nhà. Dù có vui mừng vì bắt đầu một cuộc sống mới nhưng cậu cũng nhớ nhung những giây phút ở bên cạnh gia đình.
“Bình đừng buồn!”
Chợt Bình cảm nhận được trên đầu có sức nặng, bàn tay Lâm không động đậy chỉ im lặng đặt đó an ủi. “Tôi nghe bảo học đại học trên đó quen được nhiều bạn mới lắm, với lại đâu phải Bình không có thời gian về quê đâu? Bình cứ an tâm học hành trên đó, chỉ như vậy mới khiến thầy Cung và bác Liên an lòng.”
Đuôi mắt Bình đỏ hoe, đương nhiên cậu hiểu những lời Lâm nói. Cậu kéo tay Lâm xuống, sụt sịt bảo: “Khi nào rảnh anh cũng phải lên thăm em đó!”
“Chỉ mong Bình có bạn mới rồi đừng quên tôi thôi!” Giọng điệu của Lâm nghe có vẻ thản nhiên nhưng Bình vẫn nghe ra được chút tự ti trong đó.
“Sao có thể quên anh cơ chứ?” Bình gói lại bọc xôi, sau đó dán lại gần Lâm, nhỏ giọng thì thầm: “Anh là người thương của em mà! Cả đời này, em đã định sẵn phải ở bên anh rồi!”
Cả người Lâm cứng đờ, anh cứ giữ nguyên tư thế ấy cho đến khi xe lần nữa dừng lại.
“Đến bến xe rồi, các bác xuống xe đi ạ!”
Tiếng lơ xe ồm ồm vang lên khiến cho Lâm giật mình, anh vội vã liếc nhìn xung quanh rồi đẩy Bình dịch sang một bên. “Mau xuống thôi Bình!”
Bình vốn không ngại, nhưng cậu biết thời này mọi người đều coi tình yêu giữa hai thằng con trai là bệnh. Cậu không để tâm nhưng cũng biết Lâm đang lo lắng cho tương lai của mình ở nơi đất khách quê người. Bình mỉm cười, kéo cánh tay Lâm cùng nhau bước xuống xe. Trong giây phút ồn ã, cậu bình tĩnh nói gần bên tai anh.
“Anh đừng lo, trong mắt mọi người chúng ta giống như anh em thân thiết thôi! Chúng ta thoải mái như thường ngày là được!”
Nói đến đây, Bình trộm thơm một cái lên má anh, đôi mắt cậu chất chứa ý cười: “Lát nữa đăng ký nhập học xong, em lại tiễn anh ra xe. Anh đừng quên luyện chữ để viết thư cho em đấy, mỗi lần trở về em sẽ kiểm tra!”