Mỹ Thực Giang Hồ - Giả Nghi Chưng - Chương 43: Bột củ sen hoa quế mật ong
Vương Giai Kỳ nhìn những chiếc hộp kia, đại khái đoán ra được bên trong là gì. Mặc dù có nhiều hơn hai hộp nhưng bên trong chỉ gồm hai thứ. Một số hộp đựng mật ong, bên trên còn có một lớp gì đó mà Vương Giai Kỳ cũng không thể biết được đó là gì. Những hộp còn lại là một loại bột màu trắng không rõ là bột gì.
Vương Giai Kỳ biết không dưới mười loại bột nhưng chỉ nhìn mà không nếm thử thì rất khó có thể xác định được đó là bột gì.
“Em mở ra xem được không?” Vương Giai Kỳ muốn mở nắp ra xem thử.
“Đương nhiên. Đây là quà chị mang cho mọi người trong quán.”
Nói xong, Phó Hiểu Mai lấy ra từ trong túi mười bốn chiếc hộp đủ cho nhân viên của cửa hàng mỗi người một hộp.
Sau khi nghe Phó Hiểu Mai nói, Lý Hồng Phương cảm thấy hối hận bởi vì lần này cô chỉ mang theo một phần cà tím cho Vương Giai Kỳ. Cô ấy cũng chuẩn bị đặc sản cho những nhân viên khác nhưng vì phần cà tím khá nặng nên cô lười biếng chỉ mang đúng một phần.
“Chị Mai đem những thứ này tới đây hẳn cũng khá nặng đúng không?” Lý Hồng Phương cảm động thở dài.
“Đúng thế. Nhưng những phần này chị gửi từ quê lên nên cũng không nặng lắm.”
Mùng sáu Tết, Phó Hiểu Mai phải quay trở lại Lương Khê nhận đồ trước khi kiện hàng tới căn hộ của cô.
“Ồ, đúng rồi. Như vậy cũng khá tiện lợi.”
Lý Hồng Phương cảm thấy đầu óc mình thật sự không linh hoạt cho lắm, có cách đơn giản như vậy mà cô lại không dùng, nếu không có lẽ đã có thể mang đi cho mọi người.
Lý Hồng Phương vốn không phải là người đi theo thời đại. Khi giới trẻ hầu hết sử dụng phương thức giao hàng thì cô lại cảm thấy đó là điều mới mẻ. Nếu cô không chuẩn bị trở thành giám đốc chi nhánh thì cô cũng sẽ không bao giờ có ý định chi tiền lương ra để mua một chiếc laptop.
Lý Hồng Phương cảm thấy bản thân còn phải học hỏi nhiều từ Phó Hiểu Mai.
Sau khi mở lọ ra, Vương Giai Kỳ lập tức xem thử. Thứ nổi trên lớp mật vàng óng là hoa quế. Chiếc hộp còn lại chứa bột củ sen.
“Bột củ sen trắng mịn này chắc là đặc sản của Duy Dương. Nhưng loại quế hoa mật ong này hình như hơi lạ.”
Vương Gia Kỳ đã từng nghe nói đến hoa quế mật ong nhưng chưa từng thấy trước đây. Dù sao thành phẩm của hai thứ này cũng khác nhau. Có lẽ cô ấy quá thiếu hiểu biết?
“Đây không phải đặc sản ở Duy Dương. Hoa quế mật ong này do chính tay chị làm. Hoa quế này được trồng ở vườn sau nhà chị.” Phó Hiểu Mai giải thích.
“Ra là vậy.”
Vương Giai Kỳ cuối cùng cũng hiểu ra, không phải cô không biết gì, mà là mật hoa quế được làm ở nhà Phó Hiểu Mai.
Đồ ăn Trung Quốc rất phong phú. Một số món ăn được ra đời ở trong các căn bếp nghiệp dư, một số đã trở thành nền tảng cho những món ăn ngày nay.
Mật hoa quế chỉ có người nhà Phó Hiểu Mai sử dụng nên Vương Giai Kỳ đương nhiên chưa từng nhìn thấy. Sau khi lấy mật ong lên, Vương Gia Kỳ ngay lập tức biết cách làm. Ngay cả những người bình thường không phải là đầu bếp cũng có thể giải mã được công thức làm mật ong hoa quế sau vài lần thử.
Lọ mật ong hoa quế này được làm bằng cách trộn hoa quế khô với mật ong. Cách làm đơn giản đến mức Vương Giai Kỳ đã biết cách làm chỉ sau một ngụm.
Tuy cách chế biến đơn giản nhưng hương vị cũng rất mới lạ.
Mật ong và hoa quế được trộn và để lên men không chỉ giữ được vị ngọt của mật ong và mùi thơm của hoa quế mà còn có mùi thơm tương tự như rượu.
Phó Hiểu Mai cho biết trong gia đình họ, mật ong hoa quế thường được dùng để nấu cháo. Vương Giai Kỳ nhìn bột củ sen mà Phó Hiểu Mai mang đến liền nảy ra một số ý tưởng mới.
Lần này Vương Giai Kỳ không có lao vào bếp mà mang theo mấy chiếc cốc, một bình nước nóng và một bình nước lạnh.
Phó Tiểu Mai và Lý Hồng Phương thắc mắc tại sao Vương Giai Kỳ chưa vào bếp.
Đầu tiên, đổ nước lạnh vào cốc chứa bột củ sen, dùng thìa khuấy đều rồi đổ nước sôi vào. Khuấy đến khi bột củ sen có màu hồng nhạt và trở nên trong suốt. Cuối cùng, đổ một ít mật hoa quế để tăng hương vị.
Phó Hiểu Mai chợt nhận ra lý do Vương Giai Kỳ không vào bếp. Ở nhà Phó Hiểu Mai cũng dùng cách này để chế biến bột củ sen nhưng chưa từng nghĩ sẽ kết hợp nó với mật hoa quế.
Truyện đề cử: Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu
Vương Giai Kỳ pha tổng cộng ba bát bột củ sen mật hóa quế, cả ba người đều có phần.
Bột củ sen trộn với mật hoa quế không chỉ mềm mịn mà còn có vị ngọt nhẹ, thoang thoảng mùi hoa quế, mùi rượu đọng lại.
“Chị Hiểu Mai có từng nghĩ sau này có thể sử dụng món bột củ sen mật hoa quế trong các nhà hàng không?” Vương Giai Kỳ hỏi với giọng điệu tham vấn.
Phó Hiểu Mai suy nghĩ một chút, lập tức ra quyết định.
“Có thể. Món này chị chưa từng thấy ai bán. Nếu như đẩy sản phẩm này ra thị trường thì nhất định phải chú trọng khâu bảo mật. Phương pháp làm món này thật sự quá đơn giản.”
Bột củ sen mật hoa quế không có gì lạ nhưng hương vị của nó rất độc đáo. Phó Hiểu Mai bắt đầu nghĩ cách giữ bí mật món tráng miệng này sau khi ra mắt.
“Phương pháp chế biến này quá đơn giản. Những nơi khác thấy chúng ta bán chạy nhất định sẽ làm theo. Tuy nhiên, em không lo lắng về việc họ sẽ làm theo. Việc chúng ta phải làm là luôn đi đầu. Trong tương lai chúng ta sẽ không chỉ ra mắt mỗi món ăn này.” Vương Giai Kỳ tự tin nói.
“Ừ!” Phó Tiểu Mai bị sự tự tin của Vương Giai Kỳ tác động, trong vô thức cảm thấy bớt lo lắng.
Đúng vậy, nếu bạn luôn sợ món ăn của mình bị sao chép thì bạn phải luôn lo nghĩ đến chuyện bảo vệ công thức. Thay vì suốt ngày phải lo lắng, chi bằng nghĩ cách đổi mới món ăn mới và cải thiện chất lượng dịch vụ làm hài lòng khách hàng.
Hơn nữa Phó Hiểu Mai cảm giác Vương Giai Kỳ đã có ý tưởng cho nhà hàng mới. Phó Hiểu Mai muốn biết Vương Gia Kỳ muốn làm gì nhưng Vương Giai Kỳ lại không nói cho cô biết, cô ấy cũng sẽ không chủ động hỏi.
Mùng bảy Tết, Vương Giai Kỳ tổ chức một cuộc họp nhân viên.
“Hai chi nhánh của ‘Hảo Vị Đạo’ sẽ được khai trương vào giữa tháng tư. Tôi hi vọng mọi người có thể xốc lại tinh thần và tích cực đối mặt với nhiều tình huống khác nhau có thể xảy ra sau khi khai trương. Lý Hồng Phương và Phương Minh Lượng là quản lý của hai chi nhánh. Sau một quý, tôi muốn xem kết quả của hai chi nhánh. Nếu doanh thu có thể vượt chỉ tiêu dự kiến thì lương hàng tháng của hai người sẽ tăng gấp đôi.”
Lý Hồng Phương và Phương Minh Lượng nhìn nhau, cảm thấy phấn khích không thể kiềm chế được. Nhưng những gì Vương Giai Kỳ nói tiếp theo khiến họ bình tĩnh lại.
“Nếu không đạt được doanh thu dự kiến, tôi sẽ xem xét lại việc thay thế quản lý.” Vương Giai Kỳ thấy hai người bình tĩnh lại, hài lòng gật đầu.
Khi các đầu bếp trong cửa hàng nhìn thấy Vương Gia Kỳ đang nhìn về phía mình, họ lập tức ngồi thẳng dậy.
“Hàn Dương, cậu đã có kỹ năng nướng thịt nhưng kỹ năng làm Ma Lạt Thang còn chưa tốt. Chẳng bao lâu nữa cậu sẽ trở thành đầu bếp của trụ sở chính ‘Hảo Vị Đạo’. Tôi hy vọng cậu có thể gánh vác trách nhiệm, không thể làm ảnh hưởng đến danh tiếng của ‘Hảo Vị Đạo’.”
Trong số bốn đầu bếp, chỉ có Hàn Dương chọn ở lại “Hảo Vị Đạo” trong khi những người còn lại đang chuẩn bị làm đầu bếp tại nhà hàng “Ngọc Thực Nhân Gia”.
“Ngọc Thực Nhân Gia” là tên của nhà hàng mà Vương Giai Kỳ sắp mở. Vương Giai Kỳ không nghĩ ra một cái tên nào hay. Cuối cùng, cô tra từ điển và tìm thấy thành ngữ Bát Trân Ngọc Thực. Nhưng tên nhà hàng nghe vậy nghe không hay nên cô đem hai chữ Ngọc Thực đảo lên trước, sau đó thêm vào hai chữ Nhân Gia.
“Cốc Vũ, Nghiêm Thạc và Ngưu Bôn đã hoàn thành khóa đào tạo nấu ăn căn bản. Nhưng những người chỉ biết nấu ăn thì không thể trở thành đầu bếp đích thực. Nếu mọi người không tiến về phía trước, sau này tôi cũng sẽ không hướng dẫn cho mọi người nữa.”
Lời nói của Vương Gia Kỳ khiến ba người cảm động. Trong ba người, Cố Vũ mới học nấu ăn cách đây không lâu, gần như tất cả món ăn của anh ấy đều là của Vương Gia Kỳ. Nghiêm Thạc và Ngưu Bôn đến cách đây không lâu. Họ rất biết ơn Vương Gia Kỳ đã dạy họ những điều cơ bản, không dám mong đợi Vương Gia Kỳ sẽ dạy họ một vài thủ thuật nấu ăn, nhưng luôn hy vọng rằng có thể học được nhiều hơn nữa từ Vương Giai Kỳ.
“Tôi không nói rằng sau này mọi người không thể học các món ăn đặc biệt từ tôi. Khi mọi người có đóng góp cho nhà hàng đều có thể đến gặp tôi để học các công thức mới. Sự đóng góp này chính là của mọi người. Mọi người hiểu ý tôi chứ?”
“Bà chủ đang khích lệ chúng tôi tìm ra con đường nấu ăn của riêng mình sao?” Nghiêm Thạc hỏi.
Sau khi nghe được câu hỏi của Nghiêm Thạc, hai người còn lại nhìn Vương Giai Kỳ.
Quả nhiên, Nghiêm Thạc là người đầu tiên hiểu được ý của nàng, sự hiểu biết của rất cao.
“Đúng vậy.” Vương Giai Kỳ gật đầu.
Sau khi nhận được câu trả lời, ba người đều có hướng đi rõ ràng. Việc đổi mới và cải tiến các món ăn sẽ trở thành chủ đề chính trong quá trình nấu ăn sau này của họ.
Thấy ba người dường như đã quyết định, Vương Gia Kỳ quay đầu nhìn Phó Hiểu Mai.
“Chị Hiểu Mỹ, việc sau này em phải trông cậy vào chị.”
“Đây chính là trách nhiệm của chị. Chị nhất định sẽ làm ‘Hảo Vị Đạo’ ngày càng lớn mạnh.” Phó Hiểu Mai kiên định nói.
Hai người có sự ăn ý nhất định. Vương Gia Kỳ vừa mở miệng, Phó Hiểu Mai đã biết Vương Gia Kỳ muốn nói gì, Vương Gia Kỳ cũng tin tưởng Phó Hiểu Mai có thể hiểu ý của cô.
Phó Hiểu Mai nghiêm túc trong công việc, chu đáo và linh hoạt, cũng chính là người mà Vương Giai Kỳ tin tưởng và ít lo lắng nhất.
Thay vào đó, Vương Giai Kỳ thật sự cảm thấy lo lắng cho những người còn lại. Cốc Vũ dựa quá nhiều vào Vương Giai Kỳ. Khả năng nấu nướng của Hàn Dương vẫn còn yếu, Nghiêm Thạc và Ngưu Bôn làm việc hơi tùy hứng. Còn Lý Hồng Phương và Phương Minh Lượng lại không có kinh nghiệm.
Sở dĩ Vương Giai Kỳ chọn những người này vào làm những vị trí quan trọng bởi vì những người bên ngoài thật sự không phù hợp với cô. Hơn nữa những người này lại đồng ý cùng cô bắt đầu từ khi công ty mới thành lập. Mặt khác, Vương Giai Kỳ muốn sử dụng những nhân viên cũ này để định hình văn hóa doanh nghiệp.
Một số người có thể cho rằng quyết định này của Vương Giai Kỳ có chút sai lầm, nhưng Vương Gia Kỳ cảm thấy cô ấy không phải không có mục đích.
Các nhân viên trong cửa hàng tuy có những khuyết điểm riêng nhưng họ đều đoàn kết và tràn đầy niềm tin vào tương lai của “Hảo Vị Đạo”. Họ đã theo chân Vương Giai Kỳ suốt chặng đường và chứng kiến sự chuyển mình của “Hảo Vị Đạo”, ai cũng có tinh thần chiến đấu trong tim. Hầu hết họ đều xuất thân không tốt nhưng không có nghĩa là họ chấp nhận thực tại. Vương Giai Kỳ bổ nhiệm họ chính là phản ánh tinh thần tích cực và tiến bộ. Một doanh nghiệp tiến bộ cần có tinh thần này.
“Được rồi, cuộc họp hôm nay kết thúc.” Vương Giai Kỳ tuyên bố kết thúc cuộc họp, mọi người rời khỏi “Hảo Vị Đạo” đầy suy nghĩ.
Vương Giai Kỳ cũng đang chuẩn bị về nhà, cô còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.