Mỹ Nhân Sao Chổi - Dẫn Lộ Tinh - Chương 53: Thú triệu hồi #16
Nơi gặp Natasha là công viên trung tâm thành phố York. Thanh Trường Dạ cuối cùng cũng tìm bản đồ VR của công viên từ trên mạng, hắn đánh dấu tất cả những nơi thuận lợi để ẩn nấp và nơi có thể tồn tại nguy hiểm. Miller nhìn hành động của hắn, không phát biểu ý kiến gì, khác với dự đoán, cậu bé cười híp mắt chỉ cho Thanh Trường Dạ mấy địa điểm ẩn mà hắn có thể bỏ qua. Thời gian hẹn là chiều thứ 7, công viên trung tâm sẽ đông người, hắn và Miller đều nghĩ nếu Natasha thực sự muốn làm gì thì cũng khó mà làm được. Thanh Trường Dạ mang theo máy liên lạc rồi chuẩn bị ra ngoài, dù sao bên cạnh có vũ khí hình người là Miller đây, có đánh nhau cũng chưa chắc đã ăn thiệt.
Một vòng tròn cây bách được trồng trong công viên trung tâm thành phố York, vào giữa hè, hạt bồ công anh sẽ bay lượn trong gió.
Natasha thực sự rất nổi bật, 150 năm qua cô không thay đổi chút nào, vẫn là khuôn mặt như thiên thần, dáng người nóng bỏng và làn da trắng như sứ. Cô đi giày cao gót và mặc váy ngắn, người không biết nhất định sẽ tưởng đây là siêu mẫu đẹp như tiên nào đó. Sau khi thấy Thanh Trường Dạ, cô vẫy vẫy tay từ xa, trên khuôn mặt nhỏ xinh đẹp lộ ra vẻ mặt vui vẻ, một đám nam sinh trẻ tuổi chơi bóng chày bên cạnh đều lén nuốt nước bọt.
“Tiểu Dạ!” Cô chỉ quán cafe ngoài trời đằng sau mình: “Chúng ta sang bên kia nói chuyện?”
Miller và Thanh Trường Dạ liếc nhau. Ban đầu bọn họ cũng khoanh vòng quán cafe, nơi đó gần đường bay, bên trong quán cafe cũng dễ giấu người. Miller tiên phong cười ôm vai Thanh Trường Dạ dẫn hắn lại. Sau khi bọn họ ngồi xuống thì gọi đồ uống, Natasha gọi double shot caramel latte, lúc cô đưa thực đơn qua, Thanh Trường Dạ thản nhiên nói: “Cũng như cô.”
Nếu là đồ uống giống nhau, thì cho dù Natasha muốn bỏ thuốc vào trong cũng không phân biệt được của ai với ai. Người phụ nữ thấy thế, nở một nụ cười với hắn, ngón tay cô tuỳ tiện vẽ một vòng tròn trên bàn.
“Anh vẫn chưa giới thiệu bạn của anh với tôi.”
Thanh Trường Dạ nhìn về phía cậu bé, người sau gãi gãi đầu, trong đôi mắt màu caramel thật to tràn đầy thành tâm: “Miller Winklevoss, trước đây chúng ta đã gặp nhau. Là cô… lần đó suýt nữa đã giết tôi.”
“Ha ha ha,” Natasha cười ra tiếng: “Nhưng hồi đó cậu không giống bây giờ mà bạn nhỏ.”
“Ừm, đã trưởng thành rồi.”
“Là ảnh khiến cậu trưởng thành sao?” Người phụ nữ nhìn về phía Thanh Trường Dạ: “Hay là sau này cậu gặp những người khác? Nói thầm cho cậu nhé, ảnh ấy à,” Cô dùng ngón cái chỉ Thanh Trường Dạ: “Ảnh sợ nhất người như cậu, ảnh luôn nghĩ mình là người xấu, nhưng thực ra Tiểu Dạ rất mềm lòng.”
“Cô thì không thế à.” Lúc này cà phê được mang ra, ba cốc cùng một màu, Thanh Trường Dạ lấy một cốc đầu tiên, tiếp theo là Natasha. Cô lắc đầu: “Tôi chưa bao giờ mềm lòng.”
Trên chiếc cốc sứ đầy màu sắc có vẽ nhà thờ và người mini kiểu hoạt hình. Cậu bé cúi đầu, qua khoé mắt, cậu thấy Thanh Trường Dạ ở bên cạnh uống cà phê. Sau khi hơi suy nghĩ, Miller cũng uống một hớp nhỏ. Lúc đặt cốc sứ xuống, Thanh Trường Dạ khẽ nói: “Nói chi tiết chuyện của A?”
“Thực ra lần trước tôi đã nói kha khá trong máy liên lạc rồi, mật danh của A là Lam Nguyệt, cao thủ máy móc và thông tin điện tử. Còn gì muốn biết nữa?”
“Cô nói A là một trong những nhân viên chấp hành dưới quyền cơ quan chủ quản, những người này đều rất lợi hại, cơ quan chủ quản quản lý bọn họ thế nào?”
Đôi mắt xanh biếc của Natasha lấp lánh, như một cô bé nhìn thấy món đồ hay ho nào đó: “Ma tuý.”
Natasha nghiện ma tuý!.
Truyện đề cử: Sắc Tình Khó Cưỡng
Con ngươi Thanh Trường Dạ hơi trợn to rồi co rút lại. Hắn ngay lập tức muốn túm lấy Miller bên cạnh, nhưng cậu bé lại bị lửa đạn bất ngờ nổ bắn sang một bên, trên vai huyễn thú xuất hiện vết máu, lông chim đen tuyền rơi xuống đất. Thanh Trường Dạ bắt lấy cổ tay Natasha, tay kia của người phụ nữ nhanh chóng móc súng ra đặt lên trán hắn.
“Không muốn chết thì thả tôi ra.”
“Cô muốn nổ súng?”
“Ừm hứm. Tiểu Dạ thử xem?”
Hắn đã sơ ý. Hắn và Natasha uống cà phê không có việc gì, nhưng năng lực của Miller rõ ràng đã bị áp chế, thứ thêm vào cà phê có lẽ chỉ nhằm vào huyễn thú. Thanh Trường Dạ rút thời gian khỏi Natasha không chút do dự.
Tiếng súng không giảm thanh vang vọng trong công viên trung tâm thành phố York, huyễn thú bị thương mở to hai mắt: “Không –“
“Súng gây mê thôi.” Natasha vứt khẩu súng bốc khói sang một bên. Thanh Trường Dạ vẫn chưa hôn mê, nhưng không thể động đậy, đôi mắt đen nhánh kia nhìn thẳng mình, Natasha bỗng cúi người hôn hắn một cái: “Tiểu Dạ anh đẹp thật!” Giọng cô đè thấp, như đang thổ lộ một bí mật: “Mỗi lần tôi nói muốn đè anh, đều không phải đang nói đùa đâu à nha.”
“Thông tin trên mạng của A là do cô làm giả. Cô mới là nhân viên chấp hành của cơ quan chủ quản. Lúc trước tôi đã thấy rất kỳ lạ, mật mã này quá đơn giản, nếu là lời A để lại thì hắn không thể để lại thứ y như mã Morse được, hắn rất soi mói,” Thanh Trường Dạ nói: “Cô nghiện ma tuý, nhưng thứ hít vào thực sự không phải là ma tuý thường, mà thứ bọn họ đưa cô…?”
“Là vậy đó không sai, đầu mấy người tốt hơn của cha tôi với tôi đấy,” Natasha như đau khổ mà cau mày: “Nhưng ở trước sức mạnh tuyệt đối, thứ như đầu óc không dùng được nhỉ?”
Cô nhấc Thanh Trường Dạ lên, cổ tay gầy trắng như thế, không ai biết vì sao lại có sức lực lớn như vậy. Thanh Trường Dạ mặt không đổi sắc nhìn cô: “A đâu?”
“Ai biết, chết hoặc là bị bắt rồi,” Natasha nhún vai, bờ vai cô như ngọc, động tác thô lỗ thế này cũng rất dễ nhìn: “Có lẽ anh không rõ lắm, hắn là tội phạm trọng án, lúc trước tôi phụ trách vụ án của hắn. A đúng là có thể chất yếu, chẳng qua hắn phát hiện thấy bất thường nên thoát được khỏi lưới bao vây từ trước.”
“Cô phụ trách vụ án của hắn?”
“Lam Nguyệt là mật danh của tôi,” Natasha nói: “Anh là vật thí nghiệm sống phù hợp với kế hoạch Mắt của chư thần đầu tiên mà tôi tìm được.”
“Định thế nào? Giải phẫu tôi?”
Một đám người dần bao vây xung quanh bọn họ, tất cả những người đó đều đeo mặt nạ, cơ thể giấu trong áo giáp kim loại. Một yêu nữ xinh đẹp như hoa đột nhiên xuất hiện giữa một đám máy móc sắt thép, cảnh tượng thực sự rất chấn động, ánh mắt người xung quanh đều bị thu hút. Một tên nhân viên chấp hành dùng lưỡi đao kề sát cổ Miller, quá nửa vai của huyễn thú đang chảy máu. Chắc tình huống bên này của bọn họ quá thảm, nên có người đang lén báo cảnh sát.
“Thế thì không, tôi đang tạm không nỡ,” Cô nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn về phía Miller đang bị kề dao lên cổ: “Em trai nhỏ bên kia, nếu cậu dám động đậy, mẹ và em gái cậu sẽ rơi đầu. Nhưng đầu cậu có rơi xuống trước không thì không rõ.”
Trong đôi mắt màu caramel của huyễn thú loé lên một tia u ám, nháy mắt tiếp theo, lưỡi đao kề lên cậu bị lửa đốt bốc hơi thẳng thành thể khí. Động tác của Miller quá nhanh, chỉ trong chốc lát, hơn 10 tên nhân viên chấp hành đã ngã hết xuống đất. Natasha chỉ kịp túm lấy vai Thanh Trường Dạ, trên khuôn mặt mỹ lệ của cô có thêm một vệt máu mỏng. Đạn găm vào cánh tay Miller, huyễn thú trực tiếp xé bỏ cánh tay bị gãy xuống. Tay chân cậu mọc ra rất nhanh, chỉ hơn 10 giây, một cánh tay đã nhẵn bóng như ban đầu. Thanh Trường Dạ nhìn thấy biểu cảm không thể quen thuộc hơn trên mặt Miller. Hắn đã từng thấy trên khuôn mặt của vua, cũng đã từng thấy trên mặt Anye, chỉ có Miller, lần đầu tiên trong mắt cậu bé tràn đầy sự khát máu và tàn bạo.
“Thế nên vì người tôi quan tâm, giết tất cả các người là ổn?”
“Nói đúng đấy,” Natasha túm Thanh Trường Dạ. Tác dụng của thuốc tê trên người sau vẫn chưa tan, hắn có thể cảm nhận được ngón tay mảnh dẻ của người phụ nữ đặt trên huyệt thái dương mình: “Nhưng nếu cậu dám qua đây, tôi sẽ giết hắn, lần này thì không phải súng gây mê.”
Miller không nói gì. Bụng Natasha trong nháy mắt thủng một lỗ, cùng lúc đó, bên môi Thanh Trường Dạ phun ra máu. Người phụ nữ lấy âm lượng chỉ có hai người bọn họ nghe được, nhỏ giọng nói bên tai Thanh Trường Dạ: “Ngại quá à, cậu ta đánh tôi, tôi đành phải làm nứt nội tạng của anh. Không sao đâu Tiểu Dạ, lát nữa về phi hành khí, tôi sẽ bảo bọn họ chữa trị giúp anh. Đừng giận.”
Thanh Trường Dạ nhổ bọt máu trong miệng ra. Tác dụng của thuốc tê khiến hắn càng lúc càng choáng váng, dị năng bị khoá hoàn toàn. Đầu ngón tay hắn nhanh chóng loé lên một tia sắc nhọn, dao găm sắc bén đâm vào thắt lưng Natasha. Dị năng hệ không gian trực tiếp bóp méo cánh tay hắn, nhưng Thanh Trường Dạ vẫn giữ chặt dao găm. Ánh sáng loé lên trước mặt khiến Natasha hoảng hốt, bùng nổ dị năng, sau khi bùng nổ, cô mới thấy rõ đó chỉ là một viên đá. Chẳng biết Thanh Trường Dạ đã cầm cục đá ven đường trong tay từ khi nào. Cô thấy buồn cười, cùng lúc đó vươn cánh tay chặn cổ thanh niên. Natasha thấp hơn hắn một chút, người phụ nữ này đến giờ vẫn còn đi giày cao gót, tóc đen và tóc vàng quấn quít, hơi thở của hai người chồng lên nhau: “Tôi thực sự rất thích anh, giết A chẳng là gì với tôi, vì mục tiêu của tôi là hắn ngay từ đầu, nhưng tôi không muốn giết anh.”
Mặc dù nói vậy, nhưng ngón tay Thanh Trường Dạ lại bị cô vặn từng ngón một: “Nhưng nếu anh không nghe lời, thì gãy tay gãy chân không thể trách tôi.”
“Miller,” Thanh Trường Dạ quay sang bên kia lắc đầu: “Về đi.”
“Em –” Tiếng súng từ đằng sau khiến cậu bé ngã quỵ xuống đất. Hắn biết Miller chẳng qua chỉ đang gắng gượng chống đỡ, không cần nghi ngờ tác dụng thuốc của nhân viên chấp hành, trên ngực và bụng cậu bé văng tung toé rất nhiều máu. Trong hỗn loạn, hắn nghe thấy tiếng Natasha: “Không ghét tôi sao?”
“Không có gì không hiểu được,” Thanh Trường Dạ nghiêng mặt qua: “Không làm hơn được cô thôi.”
“Nên là tôi nói này,” Môi Natasha dán trên mặt hắn: “Người như hai anh không ở bên nhau được, Tiểu Dạ chính là Tiểu Dạ, vĩnh viễn không thể lẫn lộn bên những thứ sáng lấp lánh này, chúng ta mới thực sự là cá mè một lứa.”
Tiếng xe cảnh sát dần tới gần, nhân viên chấp hành vừa xuống khỏi phi hành khí ra hiệu đã hoàn thành nhiệm vụ, Natasha khoát tay ý bảo bọn họ không cần giết huyễn thú đã hôn mê: “Đừng quá mong đợi, nơi tôi đưa anh đi tuy là ở đế đô, nhưng hoàn toàn không liên quan đến vua, hắn cũng sẽ không biết anh ở trong tay bọn tôi.”
“…” Thanh Trường Dạ liếc nhìn cô.
“Nhưng nếu vua biết, đế đô sẽ loạn hết lên.” Natasha cười xấu xa: “Vừa nghĩ xong thì cũng thấy hơi mong đợi đấy, nhân tiện nhắc, thời gian này Nữ vu đang tham gia đại hội ma dược, ở ngay sao Basil gần đế đô nhất.”
“Liên bang thụ lý án.” Natasha lấy ID ra. Sau khi thấy rõ nội dung trên ID, cảnh sát dùng súng chĩa vào Natasha lần lượt lùi về sau. Cô quay đầu lại, tóc dài màu vàng kim rực rỡ dưới ánh mặt trời, Natasha dùng mắt ra hiệu phi hành khí in dấu cách đó không xa, đó là ký hiệu chỉ cục chấp hành của cơ quan chủ quản mới có: “Đi về phía trước đi, Tiểu Dạ.”