Muốn Lui Vòng Kế Thừa Gia Sản Tôi Đột Nhiên Nổi Tiếng - Chương 16
Quản lý Văn Lập mặt không đổi sắc nói: “Anh ta chẳng phải là muốn cậu đến gần chút để hóng dưa đó sao.”
Chỉ đến ngày hôm qua Văn Lập mới biết Vân Miên chỉ vì một ngôi sao nhỏ tên Phong Minh mà hủy hôn với Bùi tổng.
Mắc cười là Bùi Thanh Việt là chủ tịch tập đoàn Hải Phong, người giàu nhất Hải Thành. Người ta nói người này hệt như tì hưu nhập, từ khi anh ta sinh ra giá trị thị trường của tập đoàn Hải Thành tăng vọt. Sau khi tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình càng làm cho người khác theo không kịp.
Theo lời của Trịnh Vũ Châu nói thì Bùi Thanh Việt nhìn trúng ai thì người đó phát tài, nhìn không vừa mắt ai thì người đó xui xẻo, một người chồng vừa có tiền vừa có nhan sắc không muốn, lại đi tìm một tiểu minh tinh làm cái gì?
Đừng nói là Trịnh Vũ Châu, bây giờ Văn Lập cũng muốn hóng quả dưa này.
“Ăn dưa gì?” Trịnh Vũ Châu khoanh chân “anh ta là nghe không quen tôi nói Vân Miên tốt, muốn tôi đi xem bộ mặt thật của cô ấy, thật nhỏ mọn.”
Trịnh Vũ Châu chỉ chỉ vào ảnh của Vân Miên, hỏi: “Cậu nói xem cô ấy thế này là thật sự diễn à?”
“Ở trong giới này những người giả vờ còn ít sao.”
“Cậu không hiểu Vân Miên, cô ấy rất tùy hứng.” Trịnh Vũ Châu nói “Nếu cô ấy nguyện ý giả vờ thì anh cô ấy đã không đau đầu như vậy.”
Nghĩa nửa ngày cũng không nghĩ ra, Trịnh Vũ Châu dứt khoát không nghĩ nữa, mà lại lấy ra một cái máy ảnh.
“Cậu lấy máy ảnh ra làm gì?”
“Tổ tiết mục chẳng phải sẽ tịch thu điện thoại đó sao?” Trịnh Vũ Châu hào hứng nói “Vậy thì không thể dùng điện thoại để chụp ảnh được rồi, Bùi Thanh Việt để cho tôi quan sát vị hôn phu trước kia đã khiến anh ta mọc sừng, tôi đương nhiên phải chuyên nghiệp một chút chứ, đưa cho anh ta một chút tin tức trực tiếp, miễn cho có lúc bị tổ tiết mục cắt xén.”
Văn Lập: “…”
Lẽ nào đây mới là mục đích mà Bùi Thanh Việt bảo cậu tham gia chương trình này?
Cậu tỉnh táo chút, cậu là ảnh đế đấy, không phải cẩu tử!
Anh ta không còn cách nào khác đành dặn dò: “Đợi chút nữa trên đường đi sẽ phát sóng trực tiếp, anh kiềm chế một chút.”
Chỉ sợ lão tổ tông nhà anh ta hóng dưa đến mất não, chuyện gì cũng không quan tâm.
* * *
Ở bên khác.
Phong Minh và Sâm Đằng vừa xuống máy bay, sắc mặt có hơi nặng nề, đang đợi tổ tiết mục đến.
Sâm Đằng: “Lần này cậu nhất định phải chú ý đến Vân Miên, cậu nhìn Bách Lệ Sinh đi, cô ta một đêm đã kiếm được bao nhiêu nhiệt lượng? Mới sáng nay tôi còn nghe nói có rất nhiều chương trình âm nhạc khác đang mời cô ấy, cơ hội này vốn là của cậu mới đúng.”
Phong Minh cau mày không nói, gần đây anh ta thật sự rất mệt.
Sau khi Vân Miên vạch rõ quan hệ với anh ta, cả ngày đều ở trên top tìm kiếm, nhưng công ty không những không cung cấp tài nguyên cho anh ta mà còn gửi anh ta và người đại diện đi học lớp học cái gì mà lớp đạo đức nghệ sĩ, thế này làm sao anh ta có thể ngủ ngon?
“Nhưng cũng không sao.” Sâm Đằng thấy cậu trông không có tinh thần, liền động viên “Cho dù Bách Lệ Sinh có nổi tiếng thì con đường phát triển của bọn họ cũng sẽ khác, công ty vẫn coi trọng cậu, cậu bây giờ chẳng phải tham gia cùng một tập với ảnh đế đó sao?”
Nghe xong những lời này, sắc mặt Phong Minh mới tốt hơn rất nhiều.
Đúng, anh ta bây giờ là cùng tham gia chương trình với Trịnh Vũ Châu, địa vị của Trịnh Vũ Châu mấy người đó sao có thể so sánh? Muốn nổi tiếng thì phải so với những người mạnh hơn mình.
“Đến chương trình này thì cố gắng biểu hiện cho tốt, thắt chặt quan hệ với ảnh đế.” Sâm Đằng nói đi nói lại “Về phần Vân Miên, thái độ vẫn nên tốt một chút.”
Phong Minh ậm ừ nói: “Biết rồi.”
Bản thân anh ta cũng muốn biết, Vân Miên rốt cuộc là giả vờ như vậy hay là đã thực sự thay đổi rồi.
* * *
Tổ tiết mục như thường lệ sẽ cho phát sóng trực tiếp đoạn đường khách mời đi đến địa điểm ghi hình. Phong Minh là người đón được trước.
Đạo diễn Kim hướng dẫn như thường lệ: “Phong Minh, cậu và những người khác đều là nghệ sĩ cùng công ty, chắc là rất quen thuộc rồi.”
Phong Minh gật đầu: “Vâng.”
“Cậu có hỏi thăm trước trong chương trình bọn họ làm cái gì không?”
“Tôi vẫn luôn bận rộn với các hoạt động, cho nên không kịp hỏi.”
Đạo diễn Kim vỗ tay: “Vừa hay, vậy bây giờ cơ hội đến rồi, mọi người bây giờ chắc còn chưa dậy, nhiệm vụ đầu tiên của cậu chính là gọi điện đánh thức mọi người dậy.”
Phong Minh bế tắc, phương thức liên lạc của mọi người anh ta còn không có, làm sao mà gọi được?
Anh ta cười cười: “Liệu có thích hợp không?”
[ Mau gọi, mau gọi. Tôi cũng muốn nghe giọng vợ tôi khi thức dậy sẽ thế nào.]
[ Sao nhìn anh ta giống như không tình nguyện lắm nhỉ? ]
[ Chắc sợ ai đó có tính gắt khi thức dậy, sợ đắc tội người ta.]
[ Đều cùng một công ty, không phải nói quan hệ rất tốt à? ]
[ Trước kia không phải An Đinh cũng đi gọi mọi người thức dậy rồi à, tính khí mọi người cũng tốt mà.]
“Mọi người đã từng trải qua chuyện khó khăn hơn thế này nhiều.” Đạo diễn Kim nói “Hôm nay không thu điện thoại của mọi người là bởi vì nhiệm vụ này.”
Phong Minh nắm chặt điện thoại không biết nên làm thế nào mới tốt.
Quan hệ tốt gì chứ, anh ta căn bản chưa từng nói chuyện qua với mấy người này, ở đâu ra số điện thoại được? Chỉ có duy nhất Vân Miên, nhưng Vân Miên đã kéo số điện thoại của anh ta vào danh sách đen rồi.
Tất cả mọi người đều đang đợi, Phong Minh lúc này như cưỡi trên lưng cọp, nghĩ ngợi một lúc trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ: “Không thì dùng điện thoại của tổ tiết mục đi? Biết đâu bởi vì là số người quen gọi đến có khi vừa nhìn thấy đã bị cúp máy rồi.”
Đạo diễn Kim: “Nói cũng đúng.”
Nếu thấy người quen gọi đến có thể sẽ tắt đi luôn rồi ngủ tiếp, dù sao đều là người quen.
Đạo diễn Kim liền đưa điện thoại của mình qua.
Phong Minh tìm được số điện thoại của Vân Miên: “Gọi cho một người là được nhỉ, bọn họ chắc chắn sẽ liên lạc với nhau.”
Nhìn số chuẩn bị gọi là của Vân Miên, đạo diễn Kim biết sức nóng đã đủ nên yêu cầu quay phim mau phóng to camera lên.
[ Là Vân Miên! Quả nhiên Phong Minh và Vân Miên quan hệ rất tốt.]
[ Đều nói Vân Miên là fan của Phong Minh, Phong Minh lại nói Vân Miên là ân nhân, hai người trai tài gái sắc..]
[ Đừng nói linh tinh, ca ca của chúng tôi là độc mỹ.]
[ Tôi cảm thấy Phong Minh trông cũng không tệ, nhưng để so sánh với Vân Miên thì vẫn không đủ.]
[ Vân Miên chính là một liếm cẩu của ca ca chúng tôi, là liếm cẩu đó hiểu không? Mấy người phía trước mở mắt to ra mà xem.]
Phong Minh lúc này đã nhấn nút gọi đi, dù sao Vân Miên cũng đã từng thích mình, chắc sẽ không làm anh ta khó xử đâu.
Một giọng nữ dịu dàng dễ nghe truyền đến: “Xin chào, ai vậy?”
[ Giọng vợ tôi nghe hay thật đấy.]
[ Dịu dàng quá, ai chịu cho nổi chứ.]
Phong Minh liếc nhìn camera, hằng giọng: “Tôi là Phong Minh..”
Lời còn chưa nói xong, đối phương dứt khoát cúp điện thoại.
Không khí có vẻ yên tĩnh: “…”
[ ‘Fan của Phong Minh’, ‘quan hệ rất tốt’, cười chết tôi mất, ai vả mặt ai đây? ]
[ Lúc Phong Minh gọi điện rõ ràng là rất lo lắng, một số fan nào đó làm ơn đừng tự mình bổ não nữa.]
[ Chắc là nghe thấy giọng người quen nên cúp máy thôi.]
[ Nhưng hình như tôi nhìn thấy lúc Phong Minh tìm kiếm số điện thoại, nhật ký cuộc gọi đều là gọi cho Vân Miên nhưng không được.]
Đạo diễn Kim cũng không ngờ tình huống lại phát triển thành thế này, nhưng khi thấy sắc mặt Phong Minh không được tốt, liền hiểu ra: Thực ra quan hệ cũng chính là thế này.
Thực ra, nếu ngay từ đầu Phong Minh nói quan hệ chỉ bình thường hoặc ám chỉ như vậy thì anh ta đã không sắp xếp tiết mục này, thật sự là..
Đạo diễn Kim đành phải dàn xếp: “Có thể là do cô ấy chưa tỉnh ngủ.”
Vẫn may, lúc này xe đã dừng lại đón người.
Máy quay cũng nhanh chóng rời khỏi mặt Phong Minh, khi người mới đến bầu không khí trong phòng phát sóng trực tiếp lập tức sôi trào.
Trịnh Vũ Châu mặc áo khoác đen đứng ở dưới xe, cười hỏi: “Có phải tôi đến muộn rồi không?”
[aaaaaaa, chương trình tống nghệ đầu tiên của Trịnh ca! Đây là chương trình thần tiên gì vậy chứ.]
[ Trịnh ca, Trịnh ca, Trịnh ca! Quá ư là đẹp trai.]
[ Tổ tiết mục, mọi người là thần của tôi.]
Phong Minh đứng dậy chào hỏi: “Xin chào Trịnh ca, em là Phong Minh.”
Trịnh Vũ Châu liếc đối phương một cái, nhướng mày: “Xin chào, đã nghe đại danh từ lâu.”
Phong Minh mừng rỡ, ảnh đế đã từng nghe đến tên mình sao?
Trịnh Vũ Châu: “Mấy ngày trước cậu và Vân Miên lên hot search, nói cô ấy là ân nhân của cậu đúng không? Vậy thì quan hệ của hai người chắc là rất tốt nhỉ?’
Phong Minh:”… “
[ Hahaha, ảnh đế nhất định không phải là cố ý, nhưng mà nghe vào tai kiểu gì cũng cảm thấy thật buồn cười.]
[ Đã nghe đại danh từ lâu: Cậu là người lên hot search cùng Vân Miên nhưng gọi điện đến bị cúp máy? ]
Trịnh Vũ Châu thật sự bị oan, anh ta không biết vừa rồi phát sinh chuyện gì, nói câu này hoàn toàn là thăm dò quan hệ của hai người.
Anh ta đánh giá Phong Minh, có chút thất vọng, mặc dù Bùi Thanh Việt có chút xấu xa, tính cách hơi tệ một chút, nhưng còn hơn người này mười tám con phố.
Vân Miên thực sự bị mù rồi.
Lần này Phong Minh không dám nói quan hệ hai người là tốt nữa, chỉ nói:” Đều là nghệ sĩ cùng một công ty.’
Trịnh Vũ Châu ngoài mặt cười cười: Hừ.
Đưa cho cậu nhiều tài nguyên như vậy, trong mắt cậu chỉ là người cùng công ty?
“Vũ Châu.” Đạo diễn Kim lần này đem chủ đề ném trên người Trịnh Vũ Châu “đây là lần đầu tiên cậu tham gia chương trình tống nghệ, có nguyên nhân gì không?”
Trịnh Vũ Châu tự nhiên nói: “Tôi có quan hệ tốt với ông chủ của Thiên Tinh, rảnh rỗi nên tham gia chút thôi.”
Đạo diễn Kim lại hỏi: “Vậy trong số những khách mời của chúng tôi anh quen biết với ai?”
Trịnh Vũ Châu suy nghĩ: “Vân Miên đi.”
Lại là Vân Miên!
Đạo diễn Kim thận trọng hỏi: “Thật sự quen biết sao? Hôm nay có một cảnh quay chính là khách mời gọi điện đánh thức họ dậy.”
[ Thật sự là quen biết sao? Hahaha]
[ Đạo diễn: Tôi sợ rồi đấy, sợ rồi.]
Trịnh Vũ Châu: “Giả đấy.”
Anh uể oải lấy điện thoại ra nói: “Nhưng gọi người dậy tôi có thể thử xem sao.”
Tạm thời thăm dò trước, tiếp theo mới xem nên đối phó với cô em này thế nào.
Diễn xuất à, anh diễn giỏi hơn bất cứ ai.
Thấy ảnh đế nắm chắc như vậy, đạo diễn cũng yên tâm.
Trịnh Vũ Châu tìm được wechat của Vân Miên, tùy miệng nói: “Là gọi dậy đúng không? Giờ này mà còn chưa dậy? Đều là anh cô ấy chiều hư.”
[ Vân Miên: Tôi đã khiêu khích ai chứ? Gọi cho người khác không được sao? ]
[ Ý gì vậy? Ý của Trịnh ca là không chỉ quen biết với Vân Miên mà còn quen biết cả anh của cô ấy nữa ư? ]
[ Ảnh đế có phương thức liên lạc của Vân Miên, bây giờ tự dưng không biết nên ghen tị ai.]
Trịnh Vũ Châu sau khi gọi đi, tự tiếu phi tiếu nhìn vào ống kính: “Nếu cô ấy mắng tôi, mấy người phải ghi lại giúp tôi đấy.”
Mọi người đều nghĩ anh nói đùa chỉ có Trịnh Vũ Châu biết anh đang nói là nói thật, trước kia anh đã gặp Vân Miên mấy lần rồi, nhưng đều có người khác ở đó.
Tính khí đại tiểu thư này thật không ra làm sao, kiêu ngạo lại hống hách, lại thêm chuyện Bùi Thanh Việt, anh cũng chẳng muốn đi gặp cô nữa.
Lần này Vân Cảnh bởi vì em gái nên đến tìm anh, cũng gửi qua một bức ảnh của cô gần đây, nhìn thấy bức ảnh Trịnh Vũ Châu chỉ cảm thấy một lời khó nói.
Cho nên khi ở sân bay nhìn thấy một Vân Miên hoàn toàn khác trước kia mới cảm thấy rất tò mò.
Trong phòng nhỏ..
Vân Miên nhìn thông báo cuộc gọi đến có chút bối rối, đang yên đang lành Trịnh Vũ Châu gọi điện cho mình làm gì?
Nhưng chỉ một lát là cô liền hiểu ra.
Phong Minh vừa rồi cũng gọi tới, hai người đều là khách mời ngày hôm nay, khả năng rất lớn là tổ tiết mục sắp xếp.
Cúp điện thoại của Phong Minh là theo bản năng, cô cũng hết cách.
Nhưng Trịnh Vũ Châu là bạn của anh trai, vì mình mới đến đây, cho nên Vân Miên lúc nghe điện thoại rất lễ phép: “Anh Vũ Châu?”
[ Ngoan quá, âm thanh này quá ngoan rồi, ]
[ So sánh thế này mới thấy Phong Minh quá thảm.]
Trịnh Vũ Châu không ngờ cô lại khách khí như vậy, lại nhớ đến lúc được thêm làm bạn bè, cô trò chuyện cũng rất lễ độ, không có chút hình bóng của đại tiểu thư ngày trước.
Mọi người đều hết lên, anh không thể không đáp: “Em gái, đã dậy chưa vậy?”
Vân Miên trả lời: “Em dậy rồi.”
Trịnh Vũ Châu có chút thất vọng: “Vậy à, tổ tiết mục còn đang bảo anh gọi em dậy đây này, chào buổi sáng nha.”
“Chào buổi sáng, Trịnh ca.”
Giọng Vân Miên nghe rất dịu dàng, còn mang ý cười, khiến người ta cảm thấy rất thoải mái, Trịnh Vũ Châu dù sao cũng là anh, vốn dĩ còn đang thăm dò vừa nghe thấy vậy thì trong lòng cũng mềm đi vài phần: “Anh trai hôm nay đến chơi với em, chút nữa chuẩn bị món gì ngon ngon nhé.”
Vân Miên dừng một chút, có chút khó xử: “Có lẽ không có đồ gì ngon đâu.”
“Cái gì?”
Vân Miên thở dài: “Đồ ăn của bọn em mỗi ngày đều là đổi từ điểm làm nhiệm vụ, không nhiều, với lại kỹ năng nấu ăn của mọi người.. đều là nhằm mục đích sống sót thôi.”
“Anh Vũ Châu, anh bình thường có rèn luyện không?” Vân Miên có chút trông đợi hỏi “Anh biết nấu ăn không?”
Trịnh Vũ Châu: “…”
Anh quay đầu nhìn đạo diễn, vẻ mặt không biểu cảm: “Dừng xe, tôi muốn quay về.”
[ Hahaha, qua một giây khuôn mặt liền biến sắc.]
[ Em gái có thể không cần, nhưng cơm thì phải ăn.]
[ Vân Miên cũng quá thật thà, trước tiên cứ lừa được người đã, có gì sau lại nói chứ.]
[ Thấy cô ấy mong đợi Trịnh ca đến cứu mọi người, cũng quá là đáng yêu.]
Đạo diễn Kim đương nhiên không để Trịnh Vũ Châu đi, xe chạy thẳng một mạch đến địa điểm ghi hình.
Lúc này Trịnh Vũ Châu bị câu nói kia của Vân Miên làm cho ỉu xìu, nhấc vali quay sang hỏi Phong Minh: “Cậu biết nấu ăn không?”
Phong Minh bị thương tích trong lúc phát sóng trực tiếp, không dám nói thêm gì nữa: “Em không biết.”
Trịnh Vũ Châu lúc này lại càng ghét bỏ hơn: Tiểu bạch kiểm vô dụng.
Bùi Thanh Việt nấu ăn rất ngon, nếu không bản thân đã không chịu đựng cái tính khí xấu xa kia của anh ta nhiều năm như vậy, tuyệt đối không phải cái thể chất tì hưu của anh ta.
Không được, anh phải thay đổi quan điểm của Vân Miên về chuyện chọn bạn đời trăm năm.
* * *
Có cuộc gọi trước đó, Vân Viên đã thông báo cho mọi người việc khách quý sắp đến, cho nên An Đinh và Lâm Côn đều đang hồi hộp chờ đợi.
Anh Đinh là người đầu tiên nhìn thấy Trịnh Vũ Châu đang đẩy vali: “Đến rồi, đến rồi! Ảnh đế Trịnh! Hoan nghênh, hoan nghênh.”
Phong Minh đi phía sau Trịnh Vũ Châu, hoàn toàn bị người ta phớt lờ, đành phải đứng sang một bên, lộ diện chính mình.
Anh Đinh và Lâm Côn lúc này mới nhìn thấy còn có một người nữa, nhiệt tình của An Đinh có thể thấy đã giảm đi rất nhiều, chỉ khẽ gật đầu với người đến sau: “Hoan nghênh.”
Tốt xấu gì cũng không để Phong Minh không người hỏi thăm.
[ Mặc dù cùng một công ty, nhưng có vẻ bọn họ không thân quen nhau lắm.]
[ Lúc trước sao lại nói rất quen thuộc chứ, làm bây giờ thành ra ngượng ngùng như vậy.]
[ Đừng nói mấy thứ này nữa, có ai thấy vợ tôi đâu không? ]
Phong Minh cũng cảm nhận được thái độ của mọi người, anh ta đè nén uất ức, hỏi: “Sao không thấy Vân Miên?”
Lời vừa dứt bên trong liền có người đi ra.
Vân Miên vốn dĩ đang ở trong phòng pha trà, cho nên lúc đi ra mái tóc xoăn buông xõa đã được búi cao, mặc áo len cổ lọ, trông chẳng khác nào em gái hàng xóm, nhưng ngũ quan thanh tú, khí chất cao quý tao nhã vẫn bắt mắt như cũ.
[ Awei xuất hiện rồi, yêu quá.]
[ Wo wo wo, Miên Miên muội muội, yêu em quá đi mất.]
Tam quan đi liền với ngũ quan, Trịnh Vũ Châu hai mắt sáng lên: “Tiểu Vân Miên, lại gặp mặt rồi.”
Không nghe thấy anh cố ý gọi mình là em gái như lúc nghe điện thoại, áp lực trong lòng Vân Miên giảm đi không ít.
“Anh Vũ Châu.” Cô khẽ mỉm cười “Hoan nghênh, trong nhà đã chuẩn bị trà rồi, chúng ta vào nhà trước đi.”
Anh Đinh chen tới: “Anh, hành lý để em, em giúp anh sắp xếp.”
Phong Minh đợi nửa ngày xác định Vân Miên thật sự một cái liếc mắt cũng không thèm nhìn mình, anh ta cau mày, miễn cưỡng hỏi: “Vừa rồi sao lại cúp điện thoại?”
[ Cái ngữ khí gì thế này? ]
[ Sao nghe vào giống như người ta phải nghe điện thoại của anh ta vậy? ]
[ Còn nói quan hệ tốt, không thấy Vân Miên từ đầu đến cuối đều không nhìn anh ta một cái sao? ]
Vân Miên lúc này mới quay đầu, nụ cười trên mặt nhạt đi, nhưng cũng rất đàng hoàng trả lời: “Là anh à, tôi nghe không rõ, còn tưởng là điện thoại quấy rối.”
[ Lý do hợp lý, không có vấn đề gì.]
[ Đối với cái giọng điệu này của Phong Minh, lần này tôi đứng về phía Vân Miên, không phải nói người ta là ân nhân sao, sao mà như thiếu nợ anh ta vậy? ]
Phong Minh còn muốn nói thêm gì đó, nhưng biểu cảm trên mặt Vân Miên đột nhiên buông lỏng, trong mắt mang ý cười đi về phía anh ta.
Trong lòng anh ta khẽ động, quả nhiên vẫn là..
“Sư tỷ?”
Vân Miên trực tiếp vượt qua anh ta, đi về phía sau.
Phong Minh quay đầu lại thấy Bách Lệ Sinh đi tham gia tiết mục không biết đã trở về từ lúc nào, Vân Miên là đi đón cô ta.
Cho nên ánh mắt đó cũng không phải dành cho mình!
Vân Miên lúc đi qua cũng không nhìn Phong Minh thêm một cái, cô không có ý định duy trì những mối quan hệ giả đối đó trong giới giải trí, huống hồ còn là Phong Minh, người mà cô cảm thấy khinh bỉ, ở trước máy quay để cho anh ta mặt mũi đã là nhân từ lắm rồi.
Trong cuộc sống mà, bản thân vui vẻ mới là quan trọng nhất.
Vân Miên đi thẳng đến chỗ Bách Lệ Sinh, dịu dàng nói: “Chương trình hôm qua em xem rồi, chị rất lợi hại.”
Tối qua Bách Lệ Sinh giành được vị trí thứ nhất, cũng rất muốn chia sẻ tin tốt này cho mọi người, cô mong đợi hỏi: “Chị, biểu hiện có tốt không?”
“Đương nhiên tốt.” Vân Miên nói “Anh Đinh và sư huynh đều bỏ phiếu cho chị, còn tìm bạn bè người thân bỏ phiếu nữa.”
“Cảm ơn mọi người.”
Vân Miên khẽ mỉm cười: “Về nhà trước.”
Cô định quay người lại thấy Bách Lệ Sinh đang nhìn mình chằm chằm: “Ừm?”
Lời vừa dứt, sư tỷ trước mặt đột nhiên duỗi tay ôm lấy cô.
Thân thể Vân Miên đột nhiên cứng đờ, vẻ mặt hoang mang không biết thế nào, bởi vì cô từ trước đến giờ chưa từng có cảm nhận này.
Mắt Bách Lệ Sinh có chút đỏ lên: “Cảm ơn em Vân Miên, thật sự rất cảm ơn em!”
Cơ hội này thật sự đã khiến cô ấy trùng sinh lại.
[ Đây mới thực sự là quan hệ tốt nhỉ? Nhìn sư tỷ giống như rất xúc động.]
[ Đương nhiên là xúc động rồi, sư tỷ giỏi quá! Bài hát hôm qua hát thực sự rất rung động.]
[ Sư tỷ sao cứ cảm ơn Vân Miên thế? Mắt cũng đỏ hết cả lên rồi.]
[ Không quản nhiều như thế, Sư tỷ xuất đạo nhiều năm như vậy cuối cùng cũng xoay mình được rồi, tôi cũng rất cảm động.]
An Đinh vội vàng chạy tới, vẻ mặt rất xúc động: “Sư tỷ, em đã nói chị nhất định sẽ làm được! Chị sẽ nổi tiếng! Không, là đã nổi tiếng rồi.”
Lâm Côn đi ở phía sau: “An Đinh, đang phát sóng trực tiếp.”
[ Hahaha, không sao không sao, chúng tôi xem cũng rất xúc động.]
[ Muốn nổi tiếng không phải đều là mơ ước của mỗi nghệ sĩ sao? An Đinh cũng không nói sai.]
[ Có người nào đó nói rất thân quen với mọi người, vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Vân Miên làm cái gì thế? Nghệ sĩ cùng công ty giành được vị trí thứ nhất cũng không chúc mừng nổi một câu sao? ]
Lúc này Phong Minh cũng không còn tâm trạng nào mà chúc mừng, Vân Miên theo đuổi anh ta lâu như vậy, cho anh ta nhiều như vậy, nói trở mặt liền trở mặt.
Nếu sau này tài nguyên của cô đều đưa hết cho người khác thì làm thế nào?
Một chương trình đã làm cho Bách Lệ Sinh xoay được người, vậy những cái khác thì sao?
Trịnh Vũ Châu dựa vào cửa nhìn mấy người này, không tiếng động cười cười, lấy máy ảnh ra chụp lại cảnh này.
Lúc mọi người quay đầu lại liền thấy anh đang cất máy ảnh đi, cười đến vô hại: “Nhìn mọi người đoàn kết như vậy, tôi rất cảm động.”
Anh Đinh một chút cũng không để bụng, thậm chí còn xúc động nói: “Anh, anh chụp thêm mấy tấm nữa.”
“…”
[ Cười chết mất, cậu quên mất vừa rồi lúc nhìn thấy ảnh đế cậu có bao nhiêu kích động không? ]
[ Bây giờ để ảnh đế chụp thêm mấy tấm ảnh cho mấy người? Ảnh đế không cần mặt mũi nữa à? ]
Mọi người sắp xếp đồ đạc xong thì quay trở về phòng, lúc này buổi phát sóng trực tiếp cũng kế thúc, Vân Miên đem trà đã pha xong rót ra.
Trịnh Vũ Châu cầm tách trà, vừa chụp vừa nói: “Thật sự là lớn rồi, trước kia trà cũng đâu có biết pha.”
Vân Miên sửng sốt, nguyên chủ trước kia đã gặp Trịnh Vũ Châu rồi sao? Sao một chút ấn tượng cũng không có.
Cô gạt đi suy nghĩ của mình: “Em cũng mới học thôi.”
An Đinh tò mò hỏi: “Anh, sao anh lại thích chụp ảnh thế?”
“Tận hưởng cuộc sống ấy mà.” Trịnh Vũ Châu sắc mặt không thay đổi ngẩng đầu nhìn Vân Miên “đến lúc đó đưa cho anh em xem, anh đã được uống trà em pha, tôi nay có khi còn được ăn cơm em nấu, để cậu ta ghen tị chơi chơi.”
Vân Miên uyển chuyển nói: “Làm gì có khả năng đó chứ, ăn đồ ăn em nấu là chuyện đáng để ghen tị sao?”
“…”
Đúng vậy, đại tiểu thư mười ngón tay không chạm nước thì anh ta hy vọng gì vào đồ ăn cô nấu chứ?
Trịnh Vũ Châu sực tỉnh, kinh ngạc hỏi: “Mọi người thật sự không có ai biết nấu ăn à?”
“Sư huynh biết một chút.” Vân Miên nói “Em cũng có theo học anh ấy một chút, nếu không thì tối nay nếm thử một chút tay nghề của em nhé?”
Trịnh Vũ Châu lập tức lắc đầu, kiên định nhìn hướng Lâm Côn nói: “Cậu làm đi, tôi tin tưởng cậu.”
Lâm Côn gật đầu: “Được.”
Trịnh Vũ Châu cảm thấy người này nhìn rất quen, bèn nhìn thêm một lúc: “Ý, tôi nhớ ra cậu.”
“Chúng ta đã từng đóng phim cùng nhau đúng không?” Trịnh Vũ Châu suy nghĩ một chút, quả quyết nói “cậu đóng vai thị vệ bên cạnh tôi.”
Lâm Côn sửng sốt một lúc: “Anh, anh nhớ ra tôi sao?”
“Đương nhiên.” Trịnh Vũ Châu nói “Lúc đó tôi còn nói người này diễn xuất không tồi, đóng vai thị vệ thì thật đáng tiếc.”
Anh hỏi giống như những người bạn đang tâm sự: “Gần đây cậu đóng phim gì?”
Câu hỏi này khiến mọi người xung quanh im lặng một lúc.
Đầu ngón tay Lâm Côn động động, một lúc cũng không nói gì.
Vân Miên nhớ đến chuyện lúc trước mà Hứa Ngọc kể với mình, cười nói: “Anh Vũ Châu, đừng tám chuyện nữa, sư huynh còn đang gánh vác nhiệm vụ quan trọng là làm bữa tối đó.”
Cô vừa nhắc nhở, Trịnh Vũ Châu lập tức ném những lời tám chuyện này ra sau đầu, bộ dáng trịnh trọng nói: “Nếu cần giúp đỡ thì gọi Vân Miên, nhưng nhất định đừng để em ấy phụ trách nhé, tất cả nhờ cậu đó.”
Lâm Côn thở ra một hơi, đứng dậy đi về phía phòng bếp, vừa đi vừa nói: “Em ấy làm cũng không tồi.”
Vân Miên đi theo Lâm Côn vào phòng bếp, lúc hai người đang dọn đồ ăn, Lâm Côn đột nhiên nói: “Cảm ơn.”
Thực ra Lâm Côn không muốn nhắc lại những chuyện trước kia, trong một lúc thật sự không biết nói gì trước ống kính.
Mắt Vân Miên cong cong, sau đó cầm lên một củ cải trắng, nói: “Hôm nay em có thể hầm món canh mà hôm qua anh dạy được không?”
Nghe thấy cô cố ý chuyển đề tài, Lâm Côn cũng không nhắc lại nữa: “Đương nhiên có thể.”
Lúc hai người nấu ăn trong bếp, Trịnh Vũ Châu cầm máy ảnh đi ra ngoài, giơ máy lên chụp rất nhiều ảnh của Vân Miên, đóng vai một cẩu tử rất thành thạo.
Điều khiến anh cảm thấy tò mò là, đều nói cái gì mà Vân Miên là liếm cẩu của Phong Minh, vì anh ta mà đòi sống đòi chết, nhưng bây giờ một chút cũng nhìn không ra, nhìn vào giống như Vân Miên không muốn nói chuyện với cậu ta một chút nào.
Ngược lại Phong Minh mũi nhỏ mắt nhỏ, còn luôn nhìn trộm Vân Miên.
Thật sự rất thú vị.
* * *
Sau bữa tối, Trịnh Vũ Châu tải ảnh từ máy ảnh ra, chọn một vài bức gửi cho Bùi Thanh Việt và Vân Cảnh.
Anh thật sự không dễ dàng gì, làm người bí mật quan sát của cả hai người.
“Em gái biết pha trà biết hầm canh, tuy rằng canh có chút nhạt, nhưng miễn cưỡng cũng tạm chấp nhận được, với lại ngày mai tôi định đi mài giũa em ấy một chút, em ấy rốt cuộc là diễn trò hay thật sự là tình cảm thật.”
Vân Cảnh nói trong điện thoại: “.. Cậu có nhàm chán không thế? Em ấy đã thay đổi rất nhiều rồi.”
Trịnh Vũ Châu: “Lời một chiều từ phía cậu sao tôi có thể dễ dàng tin tưởng được, nhưng em gái cậu thật sự rất xinh đẹp, sau này đừng có mà trang điểm loạn thất bát tao như thế, dựa vào khuôn mặt này em ấy có thể không nổi tiếng sao?”
Vân Cảnh: “Nổi tiếng hay không không quan trọng, chỉ cần em ấy vui vẻ là được, còn có, chuyện lúc trước nhờ cậu để một vai diễn cho con bé tạm không cần nữa.”
“Tại sao?”
“Con bé nói không muốn ở trong giới giải trí nữa.” Vân Miên nói “Muốn trở về hoàn thành việc học, tôi cảm thấy con bé quyết định đúng đắn, lúc trước ba tôi cũng lấy một kịch bản từ chỗ chú Triệu cho con bé, con bé muốn qua một thời gian nữa sẽ từ chối.”
Trịnh Vũ Châu không hiểu: “Lui vòng? Nhưng bây giờ nhiệt lượng của con bé cũng không tồi, em ấy cứ duy trì tính cách này thì ở lại trong giới cũng thích hợp.”
“Thôi đi, cậu không biết cái vòng tròn trong giới của cậu như thế nào sao?” Vân Cảnh nói “Tôi và người nhà tôi đều không muốn con bé quá khổ, vẫn là làm việc mình thích là quan trọng nhất.”
Trịnh Vũ Châu khó mà tin được: “Nhà cậu thái độ thay đổi cũng quá nhanh rồi đấy.”
Rõ ràng nửa tháng trước Vân Cảnh còn vì cô em gái này mà hết sức đau đầu.
Vân Cảnh ở đầu bên kia điện thoại cũng ngẩn ra: “Nhanh à?”
Anh không biết, anh chỉ cảm thấy rằng bây giờ đối với em gái mình bản thân luôn có một sự tin tưởng không thể giải thích được, đó là mong muốn em gái luôn có một cuộc sống tốt mà anh không thể kiểm soát được.
“Cái người cuồng em gái hết thuốc chữa này.” Trịnh Vũ Châu nhìn những bức ảnh chụp “Nhưng thật sự em ấy đối với Phong Minh không giống trước đây.”
Nhắc tới cái này Vân Cảnh liền tức giận, anh nghiến răng nghiến lợi: “Bùi Thanh Việt lòng dạ hẹp hòi, đây là cố ý để cho cái người tên Phong Minh kia đến đây?”
Trịnh Vũ Châu buồn cười nói: “Cậu mới biết à.”
Vân Cảnh: “Dù sao thì cậu cũng phải để mắt tới, em gái tôi không thể nào thích hắn được, nếu Phong Minh có giở trò gì cậu hãy nói cho tôi biết.”
“Còn có, lần sau đừng có khoe khoang em gái tôi làm gì cho cậu.”
“Em gái lớn lên xinh đẹp lại thân thiết, lại còn không cho nói? Tóm lại là Bùi Thanh Việt không có phúc khí, cậu nói xem tôi có nên nhân cơ hội này làm quen với em gái?”
Vân Cảnh cười lạnh: “Cậu có thể thử.”
“Để xem tôi ra tay nhanh hay là Bùi Thanh Việt ra tay nhanh.”
Trịnh Vũ Châu: “…”
Không dễ chọc, không dễ chọc.
Cúp điện thoại rồi, Trịnh Vũ Châu cũng nhận được tin nhắn trả lời của Bùi Thanh Việt.
Đối phương gửi đến một dấu hỏi chấm.
Nghĩ đến cái người cổ hủ này lúc trước không biết mình là ai, Trịnh Vũ Châu đặc biệt gọi điện qua để giải thích: “Tại hạ là ảnh đế Trịnh, phiền lão nhân gia ngài đeo kính lão vào sửa giúp cái ghi chú, cảm ơn.”
Bùi Thanh Việt: “.. sửa rồi.”
“Cậu gửi cái gì đấy?”
“Một đống tư liệu a.” Trịnh Vũ Châu nói “Cậu có hảo tâm sắp xếp hai người chúng tôi xuất hiện trong cùng một tập, tôi nhất định phải tổng hợp báo cáo cho cậu rồi.”
“Xem tình hình thì bọn họ chắc tan vỡ rồi, cậu có bớt buồn chút nào không?”
Bùi Thanh Việt: “…”
Tan vỡ là tốt.
Như vậy mới đúng, cái người tiểu bạch kiểm kia rốt cuộc là cái thứ gì chứ, Bùi Thanh Việt anh không thể thua một người như vậy.
Nhưng anh chỉ muốn bảo Trịnh Vũ Châu nhìn rõ bộ mặt thật của người phụ nữ kia, ảnh chụp vừa gửi đến toàn là Vân Miên, vừa nấu ăn vừa cười nói, không có bức nào cùng với Phong Minh cả.
Ngoài miệng thì nói không để ý, nhưng Bùi Thanh Việt lại xem chúng hết một lượt.
Người trong bức ảnh dương như không có sự sắc sảo góc cạnh, nhưng lại có một cảm giác xa cách không thể xóa nhòa, quả thực khác hẳn với chú ngựa pony trong ký ức.
Bùi Thanh Việt xem xong thì thoát ra, lúc này lại nghe thấy Trịnh Vũ Châu gào lên.
“Đợi chút.” Trịnh Vũ Châu đem điện thoại ra xa, tai dựng lên nghe ngóng động tĩnh bên ngoài “Nửa đêm rồi Vân Miên và Phong Minh đi ra ngoài làm cái gì thế? Hình như không tan vỡ?”
Bùi Thanh Việt: “…”
Trịnh Vũ Châu cẩn thận di chuyển vị trí của điện thoại, cuối cùng tìm được một vị trí tốt có thể ngồi xổm hóng chuyện.
Anh cúp điện thoại rồi gửi cho Bùi Thanh Việt một tin nhắn: “Hai người họ đêm hôm khuya khoắt đang thì thầm nói chuyện, tôi sẽ ghi âm cho cậu.”
Bùi Thanh Việt đang đứng trong nhà, ánh mắt sa sầm, giễu cợt một tiếng.
Anh không có hứng thú nghe hai người họ nói lời âu yếm, nếu chết vì tình thì anh miễn cưỡng có thể xem một chút.
Hừ, con ngựa pony mắt mù này.
“Không đúng lắm, hai người họ đang cãi nhau.” Trịnh Vũ Châu ở wechat báo cáo trực tiếp “Tiểu Vân Miên sao lại đơn phương trấn áp Phong Minh?”
Nhìn thấy câu này, động tác đang định ném điện thoại đi của Bùi Thanh Việt dừng lại.
Cãi nhau?
Anh hài lòng nhếch khóe môi, đây mới là thứ anh muốn xem.
Tâm tình Bùi Thanh Việt khá là vui vẻ, đi đến kéo rèm cửa ở nhà, lại mở cửa sổ ra.
Trong nháy mắt biết mất tại chỗ, một bóng đen to lớn ẩn hiện trong màn đêm.
* * *
Ở một góc trong địa điểm ghi hình, Phong Minh và Vân Miên đang đứng cùng nhau.
Vân Miên bị gọi ra nhìn thấy Phong Minh thì quay người muốn đi, là Phong Minh đứng chắn trước mặt cô.
Cô nhướng mắt: “Anh muốn làm gì?”
Phong Minh nghĩ đến lời dặn của quản lý, thái độ cũng mềm đi: “Tôi vẫn luôn không có cơ hội nói chuyện trực tiếp với cô, chúng ta có phải có hiểu lầm gì không?”
“Hiểu lầm?” Giọng điệu Vân Miên rất chậm, nói chậm đến từng chữ “Anh đây là vừa theo đuổi tôi vừa lấy tài nguyên của tôi, hay là chỉ lợi dụng tôi làm bia mục tiêu, giúp anh đi làm một số chuyện mà anh không muốn lộ mặt, hay là nói không quan tâm đến cảm xúc của tôi, mặc cho những fan của anh hắc tôi mắng tôi?”
Những tâm tư nhỏ nhoi bị cắt đứt, Phong Minh cắn răng giữ nguyên thiết kế nhân vật của mình, ôn hòa nói: “Tôi làm sao có thể làm những việc đấy?”
“Phong Minh.” Vân Miên cười nói “đừng ngu xuẩn mà cho rằng ai cũng như anh.”
Sắc mặt Phong Minh cứng đờ, cô nói mình ngu xuẩn?
“Đừng quấy rầy tôi nữa.” Vân Miên ngước mắt lên, ánh mắt vô cùng sắc bén “Tôi nâng anh lên được cũng có thể quật ngã được, tôi không nói giỡn.”
Trong lòng Phong Minh kìm nén lại, nhìn thẳng vào Vân Miên.
Nhìn thấy cô đứng trong bóng tối nhưng cũng tự tin và chói mắt như vậy, Phong Minh đột nhiên nghĩ đến lời đề nghị trước đó của Sâm Đằng.
Anh ta mở miệng: “Nếu, tôi tiếp nhận em..”
Vân Miên giống như nghe được chuyện gì đó rất buồn cười, vì vậy cô cười ra tiếng, giơ tay ngắt lời anh ta.
“Tiếp nhận?” Cô cười nói “Anh dựa vào cái gì? Phong Minh, anh nên biết rằng bây giờ là anh không xứng với tôi, không phải tôi không xứng với anh.”
Nói xong, Vân Miên xoay người rời đi, không để ý đến mặt mũi Phong Minh đang tối sầm lại.
Một nam chính chỉ biết dựa dẫm vào người khác để kiếm ăn, cũng không biết tác giả làm sao lại viết được ra thể loại này, không có tài nguyên liền muốn quay đầu, quả thật buồn cười.
Sau khi rời đi, Vân Miên kéo kéo áo khoác đột nhiên cảm thấy ngoài trời lạnh hơn rất nhiều.
Cô vô thức ngẩng đầu nhìn lên trời, trên trời có vài bông tuyết rơi xuống.
Trịnh Vũ Châu đang ngồi xổm trong góc giống như một con tra* đang nhảy trong ruộng dưa, thấy người lạnh lùng rời đi không quay đầu nhìn lại liền đem đoạn ghi âm gửi cho Bùi Thanh Việt.
Con tra (dã thú, loài động vật thích ăn dưa, được Lỗ Tấn miêu tả trong tiểu thuyết ‘Cố Hương’)
Lúc này Vân Miên đang chuẩn bị lên lầu thì đột nhiên nghe thấy một tiếng ‘đinh’.
Nghe thấy tiếng động cô quay đầu lại thì thấy một người đàn ông đang đứng ở bên ngoài nhà, người này mặc một thân tây trang màu xám vừa vặn, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo khoác ngoài, khí chất vô cùng nổi bật, anh ta đang đứng gần con đường nhỏ, nhìn xuống điện thoại của mình.
Người nọ tựa hồ phát giác được ánh nhìn của người khác, ngẩng đầu lên, là một khuôn mặt cực kỳ đẹp trai, anh đeo một cặp kính, nhìn qua rất nho nhã thư sinh, nhưng chỉ cần nhìn thôi toàn bộ ngũ quan đều có một cảm giác áp bức khó chịu.
Vân Miên ngây người nhìn.
Là khách mời mới của chương trình sao?
Hai người nhìn nhau, Vân Miên lịch sự gật đầu.
Bách Lệ Sinh không biết từ lúc nào đã đứng ở tầng hai: “Vân Miên? Em làm gì ở đó vậy?”
Vân Miên lắc đầu: “Em không làm gì cả.”
Cô cũng không hỏi nhiều, có khách mời mới đến chương trình hay không cô cũng không để ý, cô chỉ cần làm tốt vai trò của mình là được.
Lúc lên lầu, Vân Miên bất giác quay đầu lại, phát hiện người đàn ông kia đã biến mất.
Không biết tại sao, tướng mạo ấn tượng như vậy cô giờ phút này lại nhớ không nổi một phân một lượng.
Sau khi lên lầu, Bách Lệ Sinh hỏi: “Em đang nhìn gì thế?”
“Em..”
Đang nhìn gì vậy nhỉ?
Vân Miên lắc lắc đầu: “Em không nhớ nữa.”
Lúc này, Bùi Thanh Việt đang ở trên mái nhà, nghe được cuộc trò chuyện của hai người bên dưới thì khẽ cau mày.
Sao ngựa Pony lại nhìn thấy mình được?
Điện thoại lại vang lên thông báo, là tin nhắn của Trịnh Vũ Châu.
Bùi Thanh Việt nhìn qua, lại là ảnh cậu ta chụp Vân Miên.
Trịnh Vũ Châu: “Nghe ghi âm chưa? Có sảng khoái không?”
“Em gái vừa xinh đẹp lại quyết đoán, chẳng trách có nhiều fan vợ chồng đến thế, hai người không có duyện phận thì cũng đừng dồn ép người ta.”
“Nhìn khuôn mặt này xem, cậu xuống tay được à?”
Bùi Thanh Việt nhàn nhạt gõ chữ: “Làm sao, cậu cũng muốn làm nhân viên sở thú à?”
“Nhân viên sở thú gì?”
Bùi Thanh Việt vừa muốn nói nhân viên chăm sóc ngựa Pony, nhưng nghĩ đến những gì vừa xảy ra, anh lại xóa dòng chữ đang nhắn dở này đi.
Bùi Thanh Việt xóa hết những chữ định nói đi: “Không có gì.”